Ba tấm thẻ, nhưng là bị mất bởi hai lần khác nay, một cái là vào buổi tối ngày hôm đó, bị người phụ nữ kia lấy đi, hai cái khác là bị người ta lấy đi hôm xảy ra tai nạn, không có khả năng sẽ bị lấy tiền đi cùng lúc như vậy, trừ phi...... người phụ nữ bò lên giường anh cũng người đã cứu anh đều là một người.
Diệp Như Hề trăm tính vạn tính, vậy mà lại xem nhẹ điểm này.
Tạ Trì Thành buông văn kiện trong tay, lập tức nói: “Lập tức điều tra cho tôi!”
“Được rồi, tôi cũng muốn biết kẻ ăn trộm kia rốt cuộc là ai, lại còn to gan như thế. Tôi rất muốn rất muốn gặp người này!”
Tạ Trì Thành nhíu mày, “Điều tra được người thì mang về đây, nhưng nhớ kỹ, không để tổn thương người đó dù chỉ là một sợi tóc.”
Lâm Tử Ngang vô cùng kinh ngạc.
Nhưng mà, không đợi Lâm Tử Ngang điều tra ra được số tiền đó đã tụ tập về nơi nào, lại phát hiện, thị trường chứng khoán của Long Đằng đã thay đổi.
Ngay từ đầu quan sát kỹ mới phát hiện có người đang cố thu mua số cổ phần rải rác do các cổ động của Long Đằng tung ra, nhưng bởi vì số lượng rất nhỏ, không có người nào chú ý.
Chờ tới thời điểm có người chú ý, lực lượng này đã góp gió thành bão, trở thành một thế lực không thể xem thường
Lâm Tử Ngang vốn dĩ học chuyên ngành tài chính, hơn nữa còn rất có năng lực, giúp đỡ Tạ Trì Thành xử lý một số tài sản cá nhân không thể công khai, có được khứu giác nhạy bén về tài chính, gần như đã lập tức nhận ra sự ảnh hưởng của thế lực đó trong tương lai.
Chờ Lâm Tử Ngang xác định được suy đoán của bản thân, mang vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trì thành, có người đang giúp cậu đấy.”
Anh ấy đưa máy tính tới trước mặt Tạ Trì Thành, chỉ chỉ vào số liệu trên màn hình rồi nói: “Cậu xem ở nơi này đi, còn có chỗ này, bọn họ đều là cùng một cá nhân, lúc trước chúng ta muốn khuấy đục vũng nước này, ép cho những người đó bị loạn trận tuyến rồi bắt đầu bán tháo cổ phần, tôi sẽ là người thu mua lại số cổ phần đó, rất rõ ràng, người này cũng đang làm như vậy”
Tần Phong cũng nhìn thoáng qua, nói: “Ít như vậy à?”
“Đúng vậy, cậu đừng chỉ nhìn thấy ít như thế, chờ đến cuối cùng lúc cổ phần của chúng ta cùng bên phía lão thái thái kia là ngang nhau, số cổ phần trong tay người này sẽ trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng đấy, chỉ do người này quyết định sẽ xác thực ai chính là người chiến thắng, đương nhiên, đây chỉ là suy đoán dựa theo tình hình nếu vẫn tiếp tục thế này mà thôi.”
Nói cách khác, tình hình hiện tại đã được Lâm Tử Ngang phát hiện, anh ấy sẽ chấm dứt trạng thái lúc này.
Chuyện thay đổi xu thế này rất dễ dàng, chỉ là anh ấy rất tò mò, còn có ai muốn thu mua cổ phần Long Đằng ngay tại thời điểm này nhỉ?
Rõ ràng là đang ở tình thế thua lỗ, còn dám làm như thế , đây không phải là đang giúp đỡ bọn họ thì là cái gì?
Tạ Trì Thành nhíu mày, nói: “Đoạt lại đi.”
Lâm Tử Ngang cười ha ha, “Ông chủ, đừng có gấp, tôi còn chưa nói xong, tôi vẫn còn một suy đoán, nhìn xu hướng của người này khả năng cũng chỉ có thể mua được khoảng cổ phiếu giá trị 3 tỷ, vừa vặn lại trùng hợp với 3 tỷ đã mất trong thẻ của anh, đúng không?”
Trong lòng Tạ Trì Thành đột nhiên nhảy dựng, anh nói
“Điều tra!”
Hôm nay, Diệp Như Hề còn đang ở cùng Nhạc Nhạc, cô gái nhỏ hiện tại còn đang làm nũng đây.
Bởi vì Diệp Như Hề bận rộn chuyện thu mua cổ phần của Long Đằng, nhất thời xem nhẹ Nhạc Nhạc, thật vất vả mới bớt được thời giờ tới thăm con bé, nhưng lại bị con gái mình giận dỗi
Diệp Như Hề cũng không bực, biết đây là do bé con sợ hãi vì tưởng mẹ không quan tâm tới mình nữa, cô dỗ dành con gái một lúc, chỉ một lát sau đã dỗ được rồi.
Nhạc Nhạc chớp chớp hai mắt, nhìn về phía máy tính của Diệp Như Hề, trên màn hình đều đầy ắp những con số, cô bé hỏi: “Mami, mẹ đang làm gì thế?”
Diệp Như Hề cười cười, vừa định nói chuyện, chỉ nghe bên ngoài truyền đến loạt tiếng cảm thán
“Trời ơi, thật nhiều siêu xe! Đây là ai tới vậy!”
Diệp Như Hề cũng ghế vào phía ngoài cửa sổ nhìn xem.
Chỉ thấy hàng chục chiếc siêu xe đang đậu trước cửa bệnh viện, chiếc xe dẫn đầu chính là phiên bản giới hạn của toàn cầu, là chiếc Maybach Phantom duy nhất ở khắp Đế Đô, là ai ngồi trong đó, không cần nói cũng biết.
Cửa xe mở , một đôi chân thon dài bước ra, người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng trước cửa bệnh viện, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ soái khí cùng khuôn mặt lạnh lùng, gần như tầm mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía anh.
Diệp Như Hề nhận ra đó là tổng giám đốc của Long Đằng mà mọi người vẫn cho là đã chết, Tạ Trì Thành.
Dường như sự khiếp sợ trong ánh mắt cô quá mức mãnh liệt, Tạ Trì Thành giống như có cảm giác nhạy bén, thời điểm bốn mắt nhìn nhau, Diệp Như Hề dường như còn thấy môi mỏng của anh khẽ mấp máy.
Cuối cùng tôi cũng bắt được em rồi.
【】,