• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

【】,

Diệp Như Hề đột nhiên lùi về phía sau, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô cũng không hiểu sao bản thân lại thấy chột dạ tới như vậy.

Hơn nữa, không phải nghe đồn là anh đang hấp hối hay sao? Tại sao còn có thể êm đẹp xuất hiện ở chỗ này vậy!

Đặc biệt nhìn sắc mặt của anh trông không hề suy yếu như người sắp chết một chút nào! Anh rõ ràng trông tốt thế kia cơ mà!

“Mami! Là chú đẹp trai đấy!”


Diệp Như Hề vội vàng đem Nhạc Nhạc túm trở về, lập tức đóng lại giao diện trên máy tính.

“Nhạc Nhạc, mami hôm nay còn có việc phải đi trước, con ở chỗ này nhớ ngoan ngoãn làm theo lời bác sĩ nhé!”

Diệp Như Hề cũng không biết vì cái gì, chỉ cảm thấy vô cùng hoảng hốt, cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi mà thôi.

Muốn tránh khỏi Tạ Trì Thành càng xa càng tốt.

Nhạc Nhạc rất ngoan ngoãn gật gật đầu, cầm khăn giấy rồi vẫy vẫy tay với mẹ nữa, “Vậy mami lần sau lại đến thăm con nhé!”

Diệp Như Hề ôm máy tính gật gật đầu, vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, nhưng lại không chú ý tới phía trước, mạnh mẽ lao vào một vòng tay ấm áp.

Một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.

“Làm sao thế? Hiện tại lại muốn chạy trốn sao?”



Sắc mặt Diệp Như Hề lập tức cứng đờ.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, lại đối diện với một đôi mắt tối đen như biển sâu.

Diệp Như Hề sợ tới mức vội vàng lùi về phía sau một bước, thiếu chút nữa đã bị ngã ngửa về sau.

“Cẩn thận!”

Tạ Trì Thành vươn tay, dường như muốn ôm lấy eo cô, nhưng hình như có chút bận tâm gì đó, liền chuyển ý định, đưa tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô trở về.

Diệp Như Hề hoảng hồn còn chưa kịp phục hồi, thiếu chút nữa đã làm rớt luôn cả máy tính trong tay.

Thấy không còn cách nào né tránh, cô đành phải căng da đầu nói: “Tạ tiên sinh, thật, thật trùng hợp quá.”

Khóe miệng Tạ Trì Thành chậm rãi gợi lên ý cười, người này còn định giả ngu với anh sao ?

Cũng đúng, anh đã tìm lâu như vậy, không nghĩ tới tên ăn trộm nhỏ này lại nằm ngay dưới mí mắt mình đâu.

Sau khi tìm được người rồi, Tạ Trì Thành bỗng nhiên không thấy nôn nóng tí nào.

“Diệp tiểu thư hiện tại đang muốn đi đâu thế?”

Diệp Như Hề càng thêm chột dạ, rốt cuộc cô đã động đến khoản tiền lớn như vậy của người ta, tuy nói là đều dùng để giúp Long Đằng, nhưng hiện tại anh vẫn không biết tới chuyện đó mà.

Có thể sẽ hiểu lầm là cô muốn ăn trộm tiền hay không đây?

Khoản tiền khổng lồ như vậy, tốn chút thời gian là có thể điều tra được đúng không?



Diệp Như Hề lúc trước cũng không nghĩ tới sẽ có thể giấu giếm hoàn toàn chuyện này, chỉ là muốn sau khi làm xong mọi việc sẽ đem tất cả cổ phần đóng gói chuyển về chính chủ.

Nhưng quỷ mới biết Tạ Trì Thành căn bản không hề gặp tình trạng bệnh tình nguy kịch! Những tin tức trên mạng đều là lừa người cả!

“Tạ tiên sinh, anh...... Không có việc gì à?”

“Làm sao nào, cô thật sự hy vọng tôi đã xảy ra chuyện?”

“Tôi không phải có ý này......”

Diệp Như Hề cảm thấy da đầu tê dại, hận không thể lập tức rời đi.

Tạ Trì Thành dường như cảm thấy dáng vẻ này của cô rất thú vị, không nhanh không chậm nói: “Diệp tiểu thư, gần đây tôi bị mất ví tiền hai lần đấy.”

Sắc mặt Diệp Như Hề lập tức trở nên trắng bệch.

“Thật, thật là thảm quá nhỉ......”

“Ừ, kẻ trộm kia còn quét sạch tiền trong mấy tấm thẻ của tôi đấy.”


Khuôn mặt nhỏ của ai đó lại trắng thêm vài phần.


“Tạ tiên sinh không cần sốt ruột, có lẽ kẻ trộm kia sẽ thức tỉnh lương tâm, đem tiền trong thẻ trả lại ngài thôi.”


“Ồ, cô nghĩ như vậy hả?”


【】,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK