• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

【】,

Hơn nữa, túi tiền của anh lại không cánh mà bay, đây là lần thứ hai anh bị lấy ví tiền, liên tiếp hai lần.

Chuyện xảy ra trùng hợp như vậy khiến Tạ Trì Thành sinh ra một tia nghi ngờ.

Tạ Trì Thành nhìn về phía Lâm Tử Ngang, “Cậu điều tra ra được cái gì?”

“Tra được, nhưng mà rất đáng tiếc, không có bắt được người lấy tiền, người này rất thông minh, biết đi chợ đen quẹt thẻ, hơn nữa cũng không hề quá tham lam, rõ ràng trong thẻ có cả một trăm triệu, lại chỉ quẹt có hai mươi vạn, khoản tiền này quá nhỏ, rất khó để truy lùng.”


Lâm Tử Ngang mang vẻ mặt xem kịch vui, lại bổ sung một câu, “Ông chủ, kẻ trộm ví của anh rất thông minh đó nha, nhưng mà người bình thường không có cách nào tới gần anh để lấy được ví tiền đúng không? Cho nên...... Ông chủ , anh đã bị lấy ví đi ở thời điểm nào thế?”

Lâm Tử Ngang đúng là tương đối tò mò về vấn đề này, lúc ấy Tạ Trì Thành giao việc điều tra chuyện này anh ấy đã thấy thắc mắc rồi.

Rõ ràng Tạ Trì Thành có thể trực tiếp gọi một cuộc điện thoại qua ngân hàng rồi tạm khóa thẻ lại, nhưng Tạ Trì Thành lại cố tình không làm như thế, chỉ là chỉ đạo cho anh ấy truy tìm ra kẻ rút tiền.

Thật giống như là...... Cố ý đem tiền cho đối phương tiêu xài vậy? Sau đó theo quỹ đạo bắt được kẻ trộm kia.

Lâm Tử Ngang cũng bỏ ra chút công sức điều tra, nhưng đáng tiếc thời gian quá ngắn, anh ấy cũng không có bắt được người.

Trong mắt Tạ Trì Thành hiện lên một tia thất vọng, nhưng cũng rõ ràng đối phương đã dám cầm đèn bàn ra tay với anh thì tất nhiên sẽ không ngu xuẩn bị anh bắt được như vậy.



Thấy Tạ Trì Thành không lên tiếng, Lâm Tử Ngang cũng tiếp tục truy hỏi một cách không biết điều nữa, anh nói: “Ông chủ, lần trước anh bảo Tần Hải đi điều tra những chuyện kia, sau đó lại qua tay tôi, tôi lại phát hiện ra một số điều rất thú vị, có liên quan tới Tạ phu nhân đó.”

“Nói.”

“6 năm trước việc anh bị hạ thuốc có thể xác định là do bên phía Lão thái thái giở trò quỷ, nhưng là mà người phụ nữ được sắp xếp không phải là Tạ phu nhân hiện tại, mà là một vị tiểu thư khác của nhà họ Hứa, tên là Hứa Giai Mẫn, đây là điểm thứ nhất.”

Nói đến việc chính, thái độ Lâm Tử Ngang vẫn trông rất nghiêm túc.

“Điểm thứ hai, trước đó anh có nghi ngờ thân phận của Tạ phu nhân, tôi có thuận tiện điều tra ra một số chuyện khác.

.Năm đó mẹ của Tạ phu nhân đã làm ra một số hành động rất kỳ lạ, gần như đã xóa hết mọi dấu vết tồn tại của người tên là Diệp Như Hề kia, rất nhiều tư liệu đều đã bị tiêu hủy ngay thời điểm đó, ngay cả tư liệu về Tạ phu nhân cũng đã được thay đổi vài điểm.”

Lâm Tử Ngang thật sự thấy chướng mắt với vị Tạ phu nhân Diệp Như Mạn kia, ngay cả gọi một tiếng Tạ phu nhân chẳng qua cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi, không hề có ý tôn trọng chút nào.

Theo cách anh ấy nói, ông chủ phải ở cạnh loại phụ nữ như vậy quả thật lãng phí, nhưng may mắn cô ta cũng sinh được một cậu con trai thông minh, xem như mẹ quý nhờ con.

Tạ Trì Thành ấn ấn huyệt Thái Dương, nói: “Chuyện này tạm thời không cần để ý tới.”

Lâm Tử Ngang nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả, “Cũng đúng, trước tiên cần phải giáng đống chỉnh đốn lại đám chó nhà có tang kia trước đã, lão thái thái kia cũng không biết là suy nghĩ như thế nào, lại còn muốn đỡ một tên con hoang ngoài giá thú để tranh đoạt với anh, thật sự cho rằng có thể đoạt được cái gì ư?”



Tạ Trì Thành cười lạnh một tiếng, vẻ thù địch chết chóc khiến người ta phải lùi lại ba bước.

“Đem tin tức tuồn ra ngoài đi.”

Tần Phong mở miệng, “Tin tức đã được lan truyền rồi, chẳng bao lâu nữa những kẻ đứng đầu sẽ bắt đầu nhảy dựng lên.”

“Đưa Tạ An đến tổ trạch (nhà của tổ tông) đi, tăng thêm vệ sĩ tới canh giữ.”

Dám chó đó đều biết anh có một cậu con trai, việc chúng sẽ ra tay với Tạ An chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn, anh muốn tung một mẻ lưới bắt hết, thì không thể để Tạ An ở lại bên cạnh được, như vậy sẽ càng nguy hiểm.

“Ông chủ, có cần nói cho tiểu thiếu gia biết chuyện của anh không?”

Tạ Trì Thành suy tư một hồi, về lý trí biết rõ chuyện này không nên tiết lộ chút tiếng gió nào, nhưng trong đầu lại nghĩ tới câu nói Diệp Như Hề đã to giọng mắng mỏ anh lúc ở bệnh viện.


“Nói cho nó biết, để thằng bé ngồi yên trong tổ trạch .”


Lâm Tử Ngang xen mồm nói: “Ông chủ đúng là cao minh! Chỉ tung một tin tức giả mà đã có thể khiến đám chó đó không thể chờ đợi nữa mà lao đầu ra, còn có thể lôi kéo một đám người! Vũng nước đục này nhất định phải được khuấy sạch sành sanh!”


Mà ở bên ngoài, cũng thật sự bắt đầu rối loạn.


Tổng giám đốc Long Đằng , Tạ Trì Thành gặp phải tai nạn xe cộ trọng thương đến hôn mê, đến nay vẫn còn nằm ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, sống chết không rõ, tin tức này lan truyền ra, toàn bộ giới kinh doanh ở Đế Đô, lập tức gió nổi sương phun, mờ mịt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK