Đạo diễn Bàng Khai Cát, người đang cắm chặt hàm răng trên chân của Đàm Thâm và Nam Tương Uyển, người đang giơ chân lên nửa chừng chuẩn bị tấn công, tất cả đều dừng lại và nhìn sang, ánh mắt đờ đẫn thoáng chút hoang mang.
Về phần Đàm Thâm, tay anh ta bị gãy, chân anh ta bị cắn chảy máu, anh ta đang định đi vào góc để nhặt súng.
Thương Hải gầm lên một tiếng, lại muốn thi triển thực lực...
Rầm!
Một cú đá bất ngờ khiến cánh cửa bay ra.
Cố Bắc Hoài bước vào, ngay lập tức nhìn Nam Tương Uyển.
Chà, cô còn nguyên vẹn.
Điều tiếp theo anh nhìn thấy là cảnh tượng Đàm Thâm bị khống chế một nửa, vẫn chưa hoàn toàn khuất phục.
Nhưng khẩu súng đã không còn ở trong tay anh ta, cổ tay của một bên tay bị cong ở một góc độ bất thường, máu từ bắp chân của anh ta đang chảy ra.
Đàm Thâm nhìn thấy Cố Bắc Hoài bước vào đã phát điên, lớn tiếng hét lên, càng điên cuồng chạy tới phía khẩu súng.
Dù anh ta không có cơ hội trốn thoát!
Nhưng anh ta muốn giết Nam Tương Uyển và Cố Bắc Hoài trước!
Nam Tương Uyển ánh mắt sắc bén, giơ khuỷu tay vung lên.
Bụp!
Cô đập nát quai hàm của Đàm Thâm, nướu của anh ta biến mất và một ngụm máu phun ra.
Nam Tương Uyển: “Ồn ào cái gì!”
Thương Hải ra tay, lập tức hai ba chiêu về phía trước trấn áp Đàm Thâm, anh không thể cực khổ xông vào mà không làm gì được.
Ánh mắt Đàm Thâm âm trầm xuống, hắn biết lần này mình thật sự phải chết.
Bàng Khai Cát thở phào nhẹ nhõm, rồi ngồi bệt xuống đất và khóc.
Vị đạo diễn rất được kính trọng này cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn được nữa!
Ông chỉ là một đạo diễn, tuy rằng ông ấy thường giả vờ khoa trương, nhưng sinh ra và lớn lên trong thời hòa bình tại Trung Quốc, ông đã gặp phải chuyện kinh khủng như vậy bao giờ đâu?
Làm ông sợ chết khiếp!
Tâm trạng sau thảm họa của ông rất phức tạp, sự u ám trong lòng Bàng Khai Cát bị cuốn đi, ông hú lên ăn mừng.
Kết quả là khi ông hú lên, những vết thương trên khắp cơ thể ông rất đau.
Nó cũng khiến khoảng hơn chục người nước ngoài đang bàng hoàng bên cạnh tỉnh táo lại.
Ahhh!
Một nhóm người hú hét chạy ra khỏi nhà, tháo chạy thoát thân.
Không lâu sau, Tu La và những người khác hộ tống hai thuộc hạ của Đàm Thâm đến, khiến Đàm Thâm lại nản lòng.
Cả hai đều có súng nhưng nhanh chóng bị khuất phục, tay chân bị bắn, hoàn toàn hạn chế hoạt động, dù là chạy hay giơ tay.
Đây là thành tích của Vô Song, tài thiện xạ của anh giống như một vị thần!
Mỗi một đặc công trong 21 người đều là binh vương do quân khu phái tới, đi đại học quốc phòng nâng cao học tập, nếu như thăng cấp cho họ, vị trí nào họ cũng phù hợp.
Vây giờ họ tập hợp lại với nhau, đến trường để chiến đấu và làm giả danh tính, buông bỏ sự kiêu ngạo của kẻ mạnh trong quá khứ và trở thành một tổng thể, trông có vẻ bình thường, nhưng đừng coi thường bất kỳ ai trong số họ.
Một người đã đủ để có thể trở thành vua trong một khu vực quân sự?
Chưa kể rằng có hơn 20 người cùng nhau hành động!
Huống chi hai gã liều mạng này không mạnh mẽ chút nào, bất kì đội ngũ nào cũng có thể đánh bại bọn họ!
Cho nên ba người Đàm Thâm nhìn qua có vẻ hung ác, nhưng trong mắt quân nhân chuyên nghiệp, bọn họ giống như trẻ mẫu giáo, chỉ cần có manh mối, chỉ cần xác nhận hướng dẫn hành động, họ nhất định sẽ thắng.
Chỉ có Bàng Khai Cát là đau khổ, cơ thể đầy thương tích và ông đã lập công.
Không ai nghĩ đến điều này, trên thực tế, không ai mong đợi đạo diễn sẽ làm được bất cứ điều gì, tất cả những gì họ muốn là cứu mạng ông.
Nam Tương Uyển vỗ vai đạo diễn Bàng: "Đạo diễn Bàng, ông giỏi quá!”
Bàng Khai Cát đang cười toe toét: “Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!”,
Nam Tương Uyển: "Ồ, tôi đưa ông đi bệnh viện."
Bàng Khai Cát: "Không, tôi muốn anh ấy đưa tôi đi."
Anh chỉ vào Thương Hải đang phủi bụi, cảnh tượng xuyên tường vừa rồi mang đến cho đạo diễn Bàng một cảm giác an toàn vô cùng.
Vì vậy, Thương Hải đã đưa Bàng Khai Cát đến bệnh viện, những người còn lại ở lại canh giữ Đàm Thâm và đồng bọn, chờ lệnh của cấp trên.
Nam Tương Uyển chưa bao giờ chính thức tham gia vào loại hoạt động này, vì vậy cô nhìn họ một cách tò mò.
Một nhóm người trấn áp Đàm Thâm và ba người canh gác, còn một nhóm người bận xây lại bức tường, vừa xây tường vừa thở ra tinh hoa đất trời, mắng Thương Hải hộc máu.
May mà Thương Hải không có ở đó...
Rất nhanh, cấp trên đã ban lệnh.
Hai kẻ đồng bọn bị xử lý ngay tại chỗ, Đàm Thâm thì áp giải về Trung Quốc!
Về phần làm thế nào để áp giải thì không cần lo lắng.
Một trong những biểu hiện sức mạnh của tổ quốc là sự sắp xếp hoàn hảo, sẽ có một loạt triển khai như thủ tục áp giải đặc biệt và các chuyến bay riêng.
Tất cả những gì Nam Tương Uyển và những người khác phải làm là gửi họ đến đội áp giải và hành động một cách bí mật.
Đàm Thâm bị coi là tội phạm nghiêm trọng.
Ngoài số mạng ít ỏi của bản thân, rõ ràng anh ta còn mắc trọng tội, khiến Hoa Hạ phải huy động nhiều nhân lực, vật lực như vậy.
Nhưng Nam Tương Uyển cũng không thèm nghĩ những chuyện này, cô chỉ biết cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nếu luôn có rắn độc nhìn chằm chằm trong bóng tối, cô ăn không ngon ngủ không yên.
Tiểu B: "Đã có lệnh, trực tiếp xử lý hai người kia. Vô Song tài thiện xạ, ngươi còn không đi đi?"
Vô Song gật đầu, chuẩn bị đứng dậy.
Cố Bắc Hoài đột nhiên nở nụ cười, hỏi: “Khi nào đội hộ tống đến?”
Tiểu B: “Ba giờ sau, đợi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ sẽ lập tức hành động.”
Nếu không biết thân phận của Cố Bắc Hoài, Tiểu B sẽ không nói nhảm nhiều như vậy, nhưng sau khi nói xong, anh vẫn ngẫm lại.
Thiên vương đã về hưu, tại sao anh lại phải trả lời mọi câu hỏi của hắn?
Cố Bắc Hoài gật gật đầu, chỉ chỉ đống túi bột để trên bàn: "Cái này có bao nhiêu độ ghê gớm?"
Mọi người nhất thời không hiểu ý của anh, khó hiểu nhìn qua.
Cố Bắc Hoài không nói gì, lấy một túi bột nhỏ đi vào phòng.
Tu La và Crystal đang canh ở cửa phòng, họ đã sửng sốt khi nhìn thấy anh đi vào, nhưng giây tiếp theo, họ đã thấy Cố Bắc Hoài làm một điều đáng kinh ngạc.
Anh dùng sức đổ túi bột vào người ba người kia.
Tu La: "!!!"
Crystal: "Thật đáng sợ, thật đáng sợ!"
Thứ này gây ảo giác, sẽ khơi dậy dục vọng sâu thẳm nhất trong lòng người ta, rất nhiều nữ nhân, bởi vì quá điên cuồng mà nhận lầm người.
Cố Bắc Hoài lại để ba người đàn ông hít thứ này???
Tu La và Crystal lùi vào góc, nắm chặt khẩu súng trong tay.
Cố Bắc Hoài đổ xong và rời đi với một đường cong tàn nhẫn trên khóe miệng.
Anh đã không ở trong chiến trường trong nhiều năm và anh gần như quên mất mình từng tàn nhẫn như thế nào trước đây.
Đàm Thâm dám chụp một bức ảnh như vậy, đây là hậu quả!
Ba giờ sau đó.
Đội áp giải đến.
Lúc này bức tường đã xây xong, một đám người mồ hôi đầm đìa, lại ngồi chửi Thương Hải.
Đội áp giải có hơn chục người, mỗi người đều trang bị đầy đủ vũ khí, sau khi tiến vào trước tiên xác nhận thân phận rồi mới bàn giao.
Chỉ là trong mơ hồ, nhóm người này cảm thấy có gì đó không đúng.
Tại sao tất cả mọi người đều đứng bên ngoài?
Không xử hai vệ sĩ ngay lập tức?
Với biểu cảm kì lạ, một người áp giải mở cửa.
Giây tiếp theo!
Rầm!
Anh ta vội vàng đóng cửa lại, khuôn mặt anh ta kinh ngạc và sợ hãi hơn bao giờ hết, như thể anh ta nhìn thấy thứ gì đó phá vỡ tam quan của mình