Thương Hải và Crystal cũng thể hiện khí thế huấn luyện khắc nghiệt thường ngày của họ, bắt đầu chiến đấu ngay tại chỗ.
Không biết cuộc chiến kéo dài bao lâu, khi cả ba tách ra không biết bao nhiêu lần, Bàng Khai Cát không thể chịu đựng được nữa, mạnh dạn lao tới.
Bàng Khai Cát: "Ka! Kakaka! Đủ rồi! Đừng đánh nữa!"
Nếu tiếp tục đánh nhau, ba người các ngươi định đánh đến ngày mai sao?
Còn muốn quay MV chứ?
Nam Tương Uyển lau mồ hôi, lúc này mới chợt nhận ra con ngựa đã biến mất từ lâu, đang gặm cỏ trong chuồng ngựa phía xa.
Ba người bọn họ đều sợ đánh trúng Tiểu Quả!
Thương Hải và Crystal trở lại nơi nghỉ ngơi, tất cả các nghệ sĩ trang điểm biến thành trợ lý nhỏ, lau mồ hôi và đưa nước.
Bàng Khai Cát để cả ba nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục quay MV.
MV là một câu chuyện ngắn, có khá nhiều cảnh quay ngoài cảnh đánh nhau.
Việc quay phim vẫn chưa kết thúc cho đến khi mặt trời sắp lặn, Bàng Khai Cát đã kiểm tra và nói rằng chỉ còn một số cảnh quay bối cảnh, Nam Tương Uyển không cần phải tiếp tục xuất hiện trong tương lai.
Ý định ban đầu của ông là không muốn làm phiền cuộc sống của Nam Tương Uyển trong học viện quân sự, nhưng ông không ngờ điều này lại khiến Nam Tương Uyển thất vọng.
Sau khi quay xong MV, không phải cô là phải về viết luận văn sao?
Trời ơi! Cô không muốn!
Thương Hải và Crystal rất vui vẻ, khi rảnh rỗi, họ tò mò với những món đạo cụ, họ còn vô tình làm gãy một số thanh kiếm.
Bàng Khai Cát không những không tức giận mà còn chăm chú hỏi: "Này Nam Tương Uyển,cô có thể mời hai người này lần nữa không?"
Nam Tương Uyển: "???"
Bàng Khai Cát: "Tôi vừa nhận được một kịch bản và dự định bắt đầu quay vào năm sau, một bộ phim mới, hehe."
Nam Tương Uyển: "Anh nên tìm người khác."
Hai người này không được phép lộ mặt, ngay cả MV này cũng được quay với khuôn mặt bị che kín.
Bàng Khai Cát ngay lập tức bị tạt một gáo nước lạnh, anh quay đầu lại và nhìn Thương Hải và Crystal vẫn đang nghịch đạo cụ.
Trẻ tuổi, năng nổ và khả năng chiến đấu đáng kinh ngạc!
Nhưng không, họ không phải là những người bình thường, họ là những người lính.
Những người này không phải là thứ có thể thuê bằng tiền chứ đừng nói đến việc dụ dỗ.
Đàm phán các điều khoản và tiền bạc với những người sẵn sàng hi sinh mạng sống vì tổ quốc?
Bàng Khai Cát cũng biết MV này là trường hợp đặc biệt, hai người này cứ luôn nói là được trả tiền, nhưng thực ra những người như họ không màng danh lợi, họ chỉ đến đây vì thể diện của Nam Tương Uyển.
Mọi chuyện xong xuôi, Thương Hải và Crystal lập tức chạy tới.
Thương Hải: "Dẫn chúng ta đi ăn cơm!”
Crystal: “Hồ Tiểu Long nha!”
Nam Tương Loan: "Có chút tiền đồ đi được không? Hồ Tiểu Long chứ gì, biết rồi"
Hiểu Đông chạy tới: "Nam tổng, em từng ước ngày nào cũng được ăn ở đó."
Nam Tương Uyển: ”…”
Trợ lý này cô không cần nữa!
Hiểu Đông chở ba người họ trở lại, đến nhà hàng tôm càng mà Thương Hải và Crystal đang nghĩ đến.
Hai người bọn họ vô cùng cao hứng, họ kiếm được rất nhiều tiền, huống chi ra ngoài chơi một ngày, còn có tôm càng ăn!
Nam Tương Uyển: “Hai người có nên dùng tiền công của mình để chiêu đãi không?”
Thương Hải vỗ bàn định rời đi: “Không!”
Crystal: “Còn tùy!”
Nam Tương Uyển: “Được, chúng ta lùi lại một bước, AA?”
Thương Hải: "Mặc cả với mình? Câụ ăn nhiều nhất. Sao lại dám?"
Crystal: "Cậu 8 và chúng mình 2."
Nam Tương Uyển: "..."
Thương Hải: "Còn trợ lý thì sao?"
Nam Tương Uyển: "Mình ba hai người bảy?"
Crystal: "Cậu 7 và chúng mình 3!"
Hiểu Đông thực sự không thể chịu đựng được thêm: "Đừng cãi nữa, tôi trả tiền!"
Nam Tương Uyển vỗ tay hoan nghênh, ánh mắt nhìn trợ lý tràn đầy ngưỡng mộ.
Thương Hải và Crystal biến thành khỉ đột đập ngực hú hét, ăn mừng cuồng nhiệt.
****************
Thư viện.
Cố Bắc Hoài đợi cả ngày một đêm, gần như sắp xếp xong nội dung chung của luận án, nếu cứ tiếp tục như vậy, Nam Tương Uyển sẽ không cần viết nữa, đồng nghĩa với việc anh đã viết hết toàn bộ.
Cuối cùng, sau chín giờ tối, Nam Tương Uyển xuất hiện với mùi tôm càng cay, khóe miệng vẫn còn một vệt màu vàng của tôm.
Cố Bắc Hoài: "..."
Nhìn Nam Tương Uyển, người trông giống như không có gì đáng bận tâm, thậm chí còn ngồi trên ghế bắt đầu rung chân?
Cố Bắc Hoài nổi giận: “ Cấp trên của em yêu cầu em nộp vào ngày nào?”
Nam Tương Uyển: “…”
Cố Bắc Hoài: “Em không định nộp đúng không?”
Nam Tương Uyển: “..."
Cố Bắc Hoài: "Tôm có ngon không? Đừng có viện cớ?"
Nam Tương Uyển: "..."
Vì vậy, cô bị buộc phải thức trắng đêm đó, Cố Bắc Hoài như biến thành một giáo viên nghiêm khắc, khăng khăng bắt cô viết một ít trước khi để cô đi.
Cô chỉ biết rằng cô cảm thấy yếu đuối, quẫn trí và muốn đi chết!
Khi Nam Triều Dương nghe nói rằng hai người đang ở trong thư viện, anh lập tức chạy đến để theo dõi họ, nhưng anh không ngờ rằng Cố Bắc Hoài và Nam Tương Uyển còn không nắm tay nhau dù anh đã theo dõi cả đêm.
Sau một đêm, cô vẫn đang viết...
Nam Triều Dương không thể chịu đựng được nữa, bước tới thuyết phục Cố Bắc Hoài, "Xin hãy tha cho em ấy đi? Em ấy thật đáng thương!"
Cố Bắc Hoài: "Em ấy còn không viết được một nửa."
Nam Triều Dương: "Anh biết đấy, em gái tôi thậm chí không thể viết bài luận 800 từ!"
Nam Tương Uyển ngẩng đầu lên và bắt đầu bác bỏ anh trai mình: "Anh có thể nói rằng em không thể viết văn, nhưng anh có thể đừng nói là em không thể viết luận, em đã được điểm tối đa trong kỳ thi tuyển sinh đại học!"
Nam Triều Dương ngạc nhiên: "Hả? Em được toàn điểm trong bài luận sao? Toàn tỉnh chỉ có một điểm?"
Nam Tương Uyển mắt sáng lên: "Thật sao? Em giỏi như vậy sao?"
Nam Triều Dương khó hiểu: "Nhưng điểm tuyệt đối kia chính là anh!"
Cố Bắc Hoài: "..."
Cố Bắc Hoài nhìn trò hề của hai anh em, sự tức giận của anh dần biến mất.
Sói nhỏ thực sự nghĩ rằng cô ấy đã đạt điểm tuyệt đối trong phần thi tuyển sinh đại học? Cô ấy tự tin đến mức nào với bài viết tuyệt vời của mình?
Cố Bắc Hoài lắc đầu rồi thu dọn đồ đạc: “Buổi sáng có tiết học sao?”
Nam Tương Uyển: “May mắn không có tiết học, buổi chiều hai giờ có tiết lớn.”
Cố Bắc Hoài: "Cho em ngủ sáu tiếng, buổi trưa tiếp tục "
Nam Tương Uyển: "..."
Nam Triều Dương nhìn em gái mình một cái, thật đáng thương, trước nay chưa anh từng thấy cô có vẻ mặt này.
May mắn thay, anh nghĩ rằng hai người họ sẽ có một khung cảnh lãng mạn trong thư viện, nhưng ai ngờ rằng họ sẽ viết bài luận cả đêm!
Em gái anh có độc, thì con hồ ly tinh Cố Bắc Hoài cũng có độc!
Trước khi trở lại ký túc xá đi ngủ, Nam Tương Uyển đặc biệt đi nhà ăn, cô muốn ăn sáng trước.
Đương nhiên, Cố Bắc Hoài đi cùng cô và không rời đi.
Nam Triều Dương không thể chịu đựng được nữa, vì vậy anh ngừng theo dõi và về ngủ tiếp, huống chi việc theo dõi của anh cũng chẳng có tác dụng gì, hai người họ dường như không liên quan gì đến nhau.
Thử nói xem có một cặp đôi bình thường nào lại dành một đêm trong thư viện mà không buôn chuyện? Không thể nào!
Vì vậy anh rất yên tâm, anh còn không biết lúc ở trong nhà ăn, Cố Bắc Hoài nắm lấy tay Nam Tương Uyển.
Tất cả những người đã đến và đi từ căn tin đã nhìn thấy nó!
Có người chụp ảnh, có người tung tin khắp nơi, thậm chí có người mở nhóm buôn chuyện mới, điên cuồng gõ CP.
Cũng may bọn họ đều khống chế cường độ, không để tin tức này truyền ra ngoài trường học.
Tiêu hóa âm thầm trong nội bộ