Hoa Nguyên Vũ đã nhìn thấy cơ hội và đến đưa kết quả bỏ phiếu.
Cố Bắc Hoài vốn là rất cao hứng, nhưng vừa nhìn thấy phiếu bầu, lập tức nghiêm mặt: "Anh làm sao vậy? Anh nghe không hiểu ý tôi nói sao?"
Hoa Nguyên Vũ lau mồ hôi lạnh: "Chương trình của chúng ta đương nhiên phải tôn trọng ý kiến của khán giả. Anh thấy đấy, hai phần ba số người đã bỏ phiếu phản đối, anh không thể độc tài như vậy được."
Cố Bắc Hoài hít một hơi thật sâu: "Ai làm phiếu bầu này? Vốn dĩ, tỷ lệ giữa người hâm mộ của cả hai bên là chênh lệch, vì vậy bình chọn tất nhiên là hai ăn một!"
Hoa Nguyên Vũ: "Tôi đã làm"
Cố Bắc Hoài nhìn anh: "Ai khiến anh chu đáo như vậy?"
Đối mặt với chất vấn của ông chủ!
Hoa Nguyên Vũ: "Thiên vương, anh không thể nói như vậy. Nếu anh đã giao cho tôi chương trình này, anh nên tuân theo các quy tắc của chương trình. Anh không thể làm bất cứ điều gì mình muốn chỉ vì anh là ông chủ. Nếu những boss khác cũng xuất hiện ở chương trình của chúng ta, chúng ta cũng cần tạo ra ngoại lệ sao?"
Cố Bắc Hoài: "..."
Hoa Nguyên Vũ: "Hơn nữa kết quả bình chọn này chỉ là phản đối ý kiến của anh, còn có bốc thăm Đến lúc đó, có lẽ anh sẽ may mắn hơn. Cùng Nam Tương Uyển một nhóm thì sao?"
Cố Bắc Hoài không có gì để nói.
Hoa Nguyên Vũ: “Anh cũng đừng vội mắng tôi, dù sao nếu anh lại ép tôi, tôi liền nghỉ việc!”
Cố Bắc Hoài: “Anh muốn nhảy việc đi nơi nào?”
Hoa Nguyên Vũ cứng ngắc cổ nói: “Đi nơi nào sao? Công ty giải trí Hoa Loan!"
Cố Bắc Hoài: "..."
Cứ như vậy, dựa theo kết quả bình chọn, kế hoạch Cố Bắc Hoài cẩn thận suy nghĩ đều uổng phí.
Tất nhiên, để chương trình tiếp tục bùng nổ, Cố Bắc Hoài và Nam Tương Uyển sẽ được mời làm khách mời trong tập tiếp theo.
Về phần hai người có thể thành một đội hay không, còn phải xác định!
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Nam Tương Uyển và Cố Bắc Hoài cùng nhau ra sân bay, bộ đôi phế vật theo sát như paparazzi.
Nam Tương Uyển liếc nhìn kính chiếu hậu, khó hiểu: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
Cố Bắc Hoài: “Mở cửa sổ.”
Nam Tương Uyển lập tức mở cửa sổ, Cố Bắc Hoài phối hợp giảm tốc độ xe, khi xe của bộ đôi phế vật lái sang bên cạnh.
Nam Tương Uyển ngay lập tức bắt đầu la hét: "Hai người! Các người đang làm gì vậy!"
Quan Lương Triết vừa lái xe vừa hét lại: "Hai người có thể đến sân bay, nhưng chúng tôi thì không ư?"
Nam Tương Uyển: "???"
Lan Thiên Hữu cười "Có phải là hai người tới buổi ghi hình Dạ tiệc Quốc khánh của Đài truyền hình Kinh Đô không?"
Nam Tương Uyển: "Thật sự là..."
Quan Lương Triết: "Vậy đó, tôi sẽ là người dẫn chương trình! Thật đấy!"
Lan Thiên Hữu cũng làm ra một động tác xấu hổ: “Chúng tôi không ở đây để ăn dưa, chúng tôi chỉ quay chương trình như bình thường mà thôi!”
Nói xong, anh đóng cửa kính xe và tiếp tục đi theo.
Nam Tương Uyển chỉ vào chiếc xe, sau đó chỉ vào chính mình: "Họ chặn miệng em."
Cố Bắc Hoài suy nghĩ một lúc: "Em đã thi bằng lái xe chưa?"
Nam Tương Uyển: "Chưa! Không có thời gian."
Cố Bắc Hoài: " Chà, ngồi yên đi."
Giây tiếp theo!
Với một cú đạp ga, chiếc xe của bộ đôi phế vật bị hít khói tại chỗ.
Lan Thiên Hữu vội vàng: "Chết tiệt! Họ chạy mất rồi, nhanh lên, nhanh lên!"
Quan Lương Triết mồ hôi đầm đìa: "Đừng làm ồn, tôi đang cố đây!"
Lan Thiên Hữu: "Anh có thể làm được không? Họ biến mất luôn rồi!"
Quan Lương Triết: "Anh thì làm được chắc?"
Lan Thiên Hữu: "Không, tôi không có bằng lái xe."
Quan Lương Triết: "Vậy thì đừng phàn nàn!"
So với bộ đôi phế vật suýt đánh nhau, Nam Tương Uyển ở đây vui vẻ hơn nhiều, cô không ngừng quay đầu lại nhìn và cười.
Cố Bắc Hoài liếc mắt quan sát, không khỏi thở dài.
Thảo nào cô lại được chọn làm đợt kiểm tra đầu tiên, với cách lái xe như này, hầu hết những người ngồi phụ lái đều sẽ nôn mửa hoặc sợ hãi, Nam Tương Uyển hoàn toàn không có phản ứng gì, cô còn có thời gian để quan sát xem những chiếc xe khác có theo kịp hay không.
Chắc chắn, cô phù hợp hơn với môi trường máy bay chiến đấu!
Cố Bắc Hoài suy nghĩ rất nhiều trong một thời gian, anh vừa cảm thấy lo lắng vừa thấy tự hào.
Cuối cùng, Nam Tương Uyển đột nhiên nói: "Vẫn còn ô tô đi theo chúng ta, có ba người."
Cố Bắc Hoài: "Em rất nhạy cảm."
Nam Tương Uyển: "Họ đang làm gì vậy? Hình như không có ác ý."
Cố Bắc Hoài: “Paparazzi, từ giờ em phải tập quen với việc có những người như thế này xung quanh em.”
Nam Tương Uyển: “Em sẽ loại bỏ họ!”
Cố Bắc Hoài: “Tùy vào tình hình, khả năng chống trinh sát của em quá mạnh, họ cũng sẽ sợ. Họ chỉ là tay săn ảnh trong ngành giải trí."
Nam Tương Uyển: "Ồ, đó có phải là một công việc không?"
Cố Bắc Hoài: "Ừ, họ dựa vào đó để kiếm sống. Nếu không xâm phạm đời tư một cách quá đáng. Cứ để họ không thể chụp ảnh, đừng lo lắng về những thứ không ảnh hưởng đến em."
Nam Tương Uyển: "Ra là thế."
Cô đã từng gặp phải những kẻ theo dõi trước đây, cô nghĩ rằng họ cũng đang làm điều đó, nếu là thật cô sẽ ném chúng đi ngay lập tức.
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon. Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************
Trong lúc trò chuyện, cả hai đã đến sân bay.
Cả hai nhanh chóng bước vào sân bay ngồi tán gẫu, nửa tiếng sau, bộ đôi phế vật mới mồ hôi nhễ nhại đến.
Lan Thiên Hữu xuất hiện với khuôn mặt tái nhợt: "Trời ơi! Quan Ca, anh lái xe kinh khủng quá, tôi suýt nôn."
Quan Lương Triết rất khó chịu: "Anh đang nói cái gì vậy? Giỏi thì lên lái đi!"
Lan Thiên Hữu: "Nhìn Nam Tương Uyển này, đều là đi với tốc độ đó, sao Nam Tương Uyển ngồi xe của Thiên Vương lại không bị gì!"
Quan Lương Triết: "Đừng phàn nàn nữa!"
Sau một hồi náo nhiệt, bốn người họ lên máy bay và hướng đến Kinh đô.
Vì là chuyến bay buổi tối nên khi đến Bắc Kinh đã là hơn 12 giờ đêm, Quan Lương Triết và Lan Thiên Hữu ngủ trên máy bay, sau khi xuống thì ngáp dài ngáp dài, hai người họ cứ phải quay các chương trình tạp kỹ mỗi ngày. Nên họ rất buồn ngủ vào lúc này.
Cố Bắc Hoài đã để xe ở bãi đậu xe sân bay, trực tiếp đem Nam Tương Uyển đi tới đó.
Nam Tương Uyển cũng đang buồn ngủ, còn chưa kịp phản ứng đã bị Cố Bắc Hoài mang đi.
Xe ở bãi đậu xa hoa hơn xe của Hiểu Đông, có dán phim xe, có nghĩa là bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài không nhìn thấy trong xe, một khi đã đóng lại, sẽ khỏi thế giới bên ngoài.
Nam Tương Uyển vẫn còn hơi choáng váng, cô ngồi trên ghế phụ theo bản năng nhắm mắt ngủ tiếp.
Nhưng rất nhanh, cô cảm thấy trên môi có một luồng hơi ấm lưu lại, ngón tay Cố Bắc Hoài ôm chặt lấy cô, đột nhiên hôn cô.
Quả nhiên, Nam Tương Uyển lập tức tỉnh táo!
Hôn một lúc, Cố Bắc Hoài hất tay cô ra: “Đừng có mà đụng vào.”
…
Đợi đến khi bộ đôi rác rưởi ngáp xong, người bọn họ muốn đuổi theo đã biến mất.
Quan Lương Triết: "..."
Lan Thiên Hữu: "Hai người này đi cùng nhau phải không?"
Vạn Bảo: "Ừ."
Lan Thiên Hữu: "Sống cùng nhau?"
Quan Lương Triết: "Không chắc, có lẽ Nam Tương Uyển sẽ quay lại trường?"
Lan Thiên Hữu: "Ồ, đúng rồi, tôi đã ăn dưa quá nhiều rồi."
Quan Lương Triết: "Mau đến khách sạn và ngủ đi! Tôi buồn ngủ quá!"
Lan Thiên Hữu: "Ngày mai mấy giờ diễn tập?"
Quan Lương Triết: " Của tôi là vào sáng sớm, lịch dẫn chương trình của tôi ở đây, anh có thể xem lịch trình của mình không?"
Lan Thiên Hữu: "Chết tiệt, lịch trình của tôi là với ông chủ của tôi!"
Quan Lương Triết: "Hả???"
Lan Thiên Hữu: "Ông chủ của tôi là Cố Thiên Vương!"
Quan Lương Triết: "Ồ, vậy thì anh nên tìm anh ấy."
Lan Thiên Hữu: "Anh ấy tắt điện thoại! Anh ấy bỏ trốn với Nam Tương Uyển rồi tắt điện thoại!"
Quan Lương Triết: "Hahaha!"