Edit: BT
Beta: TH
Chuyện Cố Thanh Yến về lại nhà cũ Cố Nhất Thành cũng biết, lúc này cậu đang học đại học.
Có lẽ trong mắt mọi người, Cố Nhất Thành là loại phá gia chi tử, được ba mẹ chiều chuộng, có thể cho cậu chơi bời thoải mái.
Thi trượt thì người nhà thay phiên nhau an ủi, mua xe thể thao làm cậu vui.
Thành tích của Cố Nhất Thành tạm ổn, tuy vẫn thích chơi bời, còn thường hay đánh nhau, đua xe, nhưng ngoài dự đoán, tổng điểm lại xếp top 10.
Ở một ngôi trường cấp ba danh giá, xếp thứ 10 trong lớp đã là thí sinh hạt giống trọng điểm trong cuộc đua đại học.
Đối với học sinh kiểu đó, giáo viên vừa mến vừa giận.
Không ai trị được cậu.
Thầy giáo thường cảm thấy, cậu thiếu niên này có tâm sự. Sự phản nghịch của cậu không phải phản nghịch tuổi dậy thì, mà là cái kiểu phản nghịch mang theo tâm sự.
Cho đến ngày nọ, khi thầy ấy nhìn thấy cậu chủ động đăng một video chửi bới lên Weibo. Chính cậu tự công khai nói mình là con riêng, nói mình dơ bẩn, là thành phẩm của người khác ngoại tình, bảo mọi người mắng cậu ta.
Chủ nhiệm lớp giật mình, ông chưa bao giờ biết mỗi lần họp phụ huynh, đứa trẻ có người mẹ đến dự với nụ cười hòa ái, thế mà lại là đứa con riêng.
Chủ nhiệm lớp từng gặp ba mẹ, từng gặp ông bà cậu. Họ đều hết sức chiều cậu, mỗi khi nhắc tới, vẻ mặt đều đầy kiêu ngạo. Sao lại có người nào có thể đối xử với con riêng thế này chứ?
Càng khiến cho giáo viên chủ nhiệm lớp khiếp sợ hơn, hóa ra cái nhà xí nghiệp lớn mỗi lần tới đều nở nụ cười tươi, thái độ thân thiết với ông là mẹ Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến là một trong số ít những học sinh cực kì xuất sắc từ lúc trường được thành lập tới nay.
Mấy lời đồn thổi lúc ấy cũng nói cô là đứa con riêng của đại gia. Nên mỗi một lần họp phụ huynh, chẳng có ai đến dự cho cô bé.
Cho dù cô giỏi cỡ nào, những lời đồn đại tiêu cực cũng không thể lấy đi tư cách đại diện học sinh của cô.
Cô bé xinh đẹp mỗi lần đứng trên bục nhận thưởng, thì ra có cùng một mẹ với cậu thiếu niên phản nghịch.
Trời cao thật không công bằng.
Sau này, mỗi khi chủ nhiệm lớp nhớ lại chuyện này, ông hay nghĩ như vậy.
Đứa trẻ tài năng như thế, ở bất cứ một gia đình nào cũng sẽ nhận được sự yêu thương hết mực.
Thiếu niên phản nghịch – Cố Nhất Thành sống ung dung, nhưng không quá vui vẻ.
Mỗi ngày cũng chỉ toàn chơi game, một năm gần đây cậu không chơi xe nữa.
Chiếc xe bản giới hạn do Thời Thâm Niên đưa, thế giới chỉ có hai chiếc, một chiếc ở chỗ anh.
Vì thế cậu rất bối rối, cậu làm vậy vì Cố Thanh Yến, đương nhiên cũng bài xích Thời Thâm Niên.
Cậu cảm thấy người đàn ông này không xứng với chị.
Nhưng chiếc xe này, người ta đã giao vào tay mình, cậu không nhận sao được?
Cố Nhất Thành chỉ bối rối hai ngày, cuối cùng không nhịn nữa, mở xe ung dung lái một vòng.
Quả nhiên, vì chiếc xe này nên cậu được rất nhiều sự chú ý từ vòng bạn bè của mình.
Cố Nhất Thành hưởng thụ loại sùng bái ấy, mọi người đều đuổi theo cậu, hỏi xe lấy ở đâu.
“Có phải mẹ cậu mua cho cậu không? Sao bà ấy thương cậu thế chứ?”
“Thôi, không nói tới bà ấy nữa.”
Vì sau khi gửi cái video kia xong, Cố Nhất Thành đã cãi nhau với Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam yêu cầu cậu xóa video, bắt cậu lên tiếng lần nữa, thay đổi lời nói lúc trước.
Cố Nhất Thành thẳng thừng từ chối, hơn nữa còn cho số điện thoại liên lạc của Cố Thắng Nam vào danh sách đen.
Cố Thắng Nam uy hiếp, nếu không nghe lời, sẽ hoàn toàn chặt đứt nguồn cấp sinh hoạt cho cậu.
Cố Nhất Thành không hiểu nổi bà, cậu nghĩ bụng, cắt thì cắt đi, cùng lắm thì bán mấy cái đồng hồ là được.
Huống chi chẳng lẽ cậu còn sợ không sống được sao?
Nhiều nhất chỉ thiếu thốn chút thôi, dù thật sự không sống nổi nữa, cậu đi dọn gạch cũng còn hơn sống dựa vào Cố Thắng Nam.
Nhưng tiền tiêu vặt của cậu còn chưa xài hết, trợ lý của Thời Thâm Niên đã tìm đến cậu, cung cấp cho cậu một nơi ở xa hoa, còn đắt đỏ hơn so với bất cứ chỗ bất động sản nào Cố Thắng Nam mua cho cậu.
Cho cậu xe, cho cậu một tấm thẻ đen tiêu không giới hạn.
Cố Nhất Thành vốn đang muốn cứng rắn một chút, cuối cùng không cứng nổi.
Sau đó cậu lại tự an ủi, nghĩ mình cầm cũng được.
Chị của tôi đã bị anh lừa, nếu tôi không giúp cô chị ngốc chiếm được ít hời, đến lúc đó bả bị đá cũng chẳng kiếm đâu ra chỗ nào lại bụm mặt khóc.
Cậu nhận đồ, ít nhất về sau bị đá còn có thể bán xe với căn hộ.
Cố Nhất Thành có Thời Thâm Niên duy trì, càng cứng đầu hơn, trong suốt một năm nay, cậu không thèm để ý đến Cố Thắng Nam.
Sau đó Cố Thắng Nam thỏa hiệp, cậu mới chịu nói với bà ta đôi câu.
Lúc đám bạn hỏi cậu ta có xe kiểu gì, trên mặt Cố Nhất Thành lộ ra vẻ cao ngạo và khinh thường, muốn nói lại thôi, tặc lưỡi hai cái, dưới sự thúc giục của đám bạn mới bất đắc dĩ đáp:
“Là người của nhà họ Thời đưa. Anh ta muốn cưa cẩm chị tôi, dĩ nhiên chỉ có thể lấy lòng tôi. Thật ra tôi cũng không chẳng thiếu gì, lái con xe này cũng vô nghĩa thoai.”
Có thể chơi cùng với Cố Nhất Thành, đều là người biết tính cậu.
Bọn họ cũng biết Cố Thanh Yến, từng gặp một lần từ đằng xa, vẻ ngoài đúng là rất xinh đẹp.
Lúc trước khi bọn họ mới chơi với Cố Nhất Thành, có hai người không thức thời. Bọn họ không rõ lắm địa vị của Cố Thanh Yến trong cảm nhận của Cố Nhất Thành, nói đùa: “Dù sao người chị này của cậu với cậu cũng không thân, mẹ cậu cũng không thèm để ý tới cô ta. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu không cậu lừa cô ta tới cho các anh em đây sướng một trận nhé?”
Lời này quá hèn hạ, cũng chưa chắc là lời thật lòng. Có lẽ chỉ do uống nhiều nên mới nói thuận miệng.
Nhưng lại làm Cố Nhất Thành bốc hoả, cậu ta cầm chai bia, không hề chần chừ, phang thẳng lên đầu tên nọ.
Rồi sau đó đập xuống bảy tám lần liên tiếp khiến tên đó máu chảy be bét đầy mặt.
Nếu không phải người bên cạnh cản lại, có thể sẽ trực tiếp gây ra án mạng.
Kể từ lần ấy, chẳng ai dám nói lời không hay về Cố Thanh Yến trước mặt Cố Nhất Thành.
Mà lần đó cậu đánh nhau quá nghiêm trọng, Cố Thắng Nam suýt nữa cho cậu thôi học.
Sau khi Cố Thanh Yến biết, chỉ hỏi cậu sao lại đánh nhau.
Lúc ấy cậu không kiên nhẫn lắc đầu: “Liên quan cóc gì đến chị?”
Cố Thanh Yến không nói nữa, quay đầu bỏ đi.
Lúc ấy đám anh em bọn họ ở đó ai cũng ớn lạnh, mọi người đều cảm thấy thất vọng buồn lòng. Em trai đánh nhau vì cô, giờ ầm ĩ sắp bị cho thôi học, cô còn chẳng buồn hỏi nhiều thêm mấy câu.
Bọn họ cảm thấy không đáng, nhưng cũng không dám nhiều lời, sợ đụng vào nỗi đau của Cố Nhất Thành.
Cố Nhất Thành rõ ràng cũng mất mát, cậu không sợ thôi học, cậu chỉ hy vọng Cố Thanh Yến có thể hỏi thêm đôi câu.
Nhưng cô không hỏi.
Khoảng thời gian đó Cố Nhất Thành gặp khó khăn, phải thôi học, sau này hiệu trưởng lên tiếng, nói hai bên đều sai, chỉ ghi tội, lưu vào hồ sơ trông chừng kỹ, chỉnh đốn lại bản thân mới không cho thôi học.
Cố Thắng Nam thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng số tiền lớn bà ta đưa đã có tác dụng.
Nhưng khi buổi tối trở về, căn hộ bất động sản bà ta đút lót bị hiệu trưởng trả về.
Đối diện với cảnh ba mẹ nạn nhân bên đó không chịu buông tha, đòi Cố Thắng Nam rất nhiều tiền mới bằng lòng nhả ra. Còn ngay từ đầu, hiệu trưởng đã là người liêm chính, không ai biết tại sao sau đó ông lại đổi ý.
Mãi nửa năm sau, Cố Nhất Thành mới biết được nguyên nhân.
Là Cố Thanh Yến viết một lá thư cho hiệu trưởng, thân là một trong những học sinh xuất sắc nhất trường, cô đảm bảo với hiệu trưởng, Cố Nhất Thành tuy trẻ con, ương bướng, nhưng tuyệt đối sẽ không chủ động gây chuyện.
Nếu cậu đánh nhau, nhất định là do có nguyên nhân.
Hiệu trưởng cũng nể mặt Cố Thanh Yến nên đổi quyết định.
Cố Thắng Nam có nhiều tiền, cậu chẳng quan tâm, nhưng một lá thư của Cố Thanh Yến đã có thể làm cậu vui như mở hội.
Đám bạn bè của cậu từ ấy cũng hoàn toàn phục Cố Thanh Yến, tuy Cố Thanh Yến chưa bao giờ nói quá nửa câu với bọn họ. Nhưng cô gái này đến cả hiệu trưởng cũng ưu ái, bọn họ dựa vào đâu không phục?
Hiện giờ lại nghe Cố Nhất Thành nhắc tới Cố Thanh Yến, đặc biệt là dưới tình huống thêm một người anh rể, đương nhiên bọn họ vô cùng tò mò.
“Anh rể của cậu ngầu quá đấy, cái xe này cũng bỏ tiền mua được cho cậu.”
“Ngầu cái gì?” Cố Nhất Thành bật lại: “Tôi còn chưa đồng ý cho chị của tôi ở bên anh ta đâu, cái xe nát này tôi cũng chả thích giề, hai ngày nữa trả luôn.”
Đứa bên cạnh tặc lưỡi, thế nào cũng không tin cậu trả nó về. Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Thế bọn này thích nè, cho tui mượn lái mấy vòng đi.”
Vẻ mặt Cố Nhất Thành không sao cả, phẩy tay: “Lái đi, đừng đâm hỏng là được, tôi còn phải trả về.”
Cả đám vây quanh nhau, mồm năm miệng mười thương lượng ai làm người đầu tiên lái thử.
Cố Nhất Thành nhìn bọn họ nhốn nháo, tìm một cái thềm rồi vỗ mông ngồi xuống.
Hai chân cậu dạng ra, vẻ mặt trông có chút cô đơn.
Cảnh Lập là bạn nối khố từ nhỏ đến lớn với cậu, hoàn cảnh hơi khổ. Trước tám tuổi cậu ta vẫn luôn là cậu con trai cưng ở nhà, bảo bối trong tay ba mẹ.
Lúc 8 tuổi nhà họ Cảnh phát hiện viện trưởng bệnh viện cố ý tráo con. Ôm đứa trẻ nhà họ về nhà ngược đãi, còn con mình thì ở lại nhà họ Cảnh.
Đứa nhỏ này là Cảnh Lập.
Dĩ nhiên nhà họ cực kì hận tay viện trưởng kia, nhưng Cảnh Lập cũng là đứa con cưng bọn họ yêu thương từ nhỏ đến lớn.
Không bỏ được, muốn đối xử tốt với cậu nhưng không dứt được thù hận.
Từ tám tuổi, cuộc sống của Cảnh Lập đã bắt đầu khổ sở.
Nhưng cũng bởi rất hiểu chuyện, mới làm bạn thân với Cố Nhất Thành.
Cảnh Lập ngồi xuống bên cạnh Cố Nhất Thành, Cố Nhất Thành không quay đầu lại, nhìn xa xăm: “Sao cậu không đi chơi xe?”
Cảnh Lập lắc đầu: “Tớ không muốn chơi, nhưng cậu đấy, không phải rất lo lắng cho chị cậu sao? Sao không đi thăm chị ấy?”
Cố Thanh Yến bị bạo lực mạng mấy ngày nay, Cảnh Lập vẫn luôn ở bên Cố Nhất Thành. Mỗi khi Cố Nhất Thành thấy mấy lời chửi rủa là chỉ muốn cầm dao xiên chết.
Nếu không phải đám bọn họ ngăn cản, chắc cậu đã sớm hành động rồi.
Cuối cùng còn đăng video như vậy, bại lộ thân phận cậu mới là con riêng.
Khoảng thời gian đó, cứ đến trường là Cảnh Lập bắt gặp ánh mắt khác thường của bạn bè.
Cái vòng của họ rất kỳ quái, mọi người đều đứng ở trên cao. Thế lực gia tộc ai càng lớn, người đó là trung tâm.
Mọi người đều sinh ra ở thế gia thương nghiệp, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, tất cả trong đáy mắt chỉ có ích lợi.
Từ sau khi biết Cố Nhất Thành là con riêng, mấy cô gái ban đầu vẫn luôn sùng bái họ đột nhiên biến mất.
Nhưng Cố Nhất Thành không thèm quan tâm, có người nhìn cậu, cậu bật lại.
Có người mắng cậu, cậu mắng càng dữ hơn.
Cảnh Lập biết, Cố Nhất Thành không phải không để bụng, cậu chỉ dùng một cách khác để che giấu sự quẫn bách của mình.
Cố Thắng Nam thích đứa con trai này, cậu mới có địa vị cao như vậy.
Nhưng người ba ruột của cậu lại chỉ coi cậu là một công cụ lấy lòng Cố Thắng Nam.
Cố Nhất Thành ghét ba mẹ cậu, ghét hai người già lòng tham không đáy kia. Bọn họ lấy lòng cậu là vì lấy lòng Cố Thắng Nam.
Từ nhỏ, mỗi lúc cậu nổi điên, hai người già đó, nhất là người đàn ông mập ú làm cậu ghê tởm sẽ chỉ vào mũi cậu nhắc nhở:
“Nếu không phải Cố Thắng Nam, mày chả phải cái thá gì.”
Sau khi cậu đăng đoạn video kia lên, Cố Thắng Nam tức giận, khiếp sợ.
Còn ba người kia thì như trời sắp sụp. Đặc biệt gọi điện thoại xin lỗi Cố Thắng Nam, Cố Thắng Nam không để ý tới.
Bọn họ chặn cửa, thay phiên gọi điện thoại cho cậu. Chỉ muốn nhét cậu lại về bụng Cố Thắng Nam, cải tạo một lần nữa, biến cậu thành một con rối biết nghe lời.
Trong mắt bọn họ chỉ có vụ lợi, từ sau khi Cố Nhất Thành không muốn dùng bản thân cậu trao đổi để bọn họ được lời, cậu đã không còn giá trị.
Lời ghê tởm gì cũng có thể nói.
Tất cả những điều này, Cảnh Lập đều biết.
Cảnh Lập cũng biết, lúc Cố Nhất Thành bị bắt ép, hèn mọn lấy lòng Cố Thắng Nam, là Cố Thanh Yến phát hiện được nên tạo chuyện, để Cố Thắng Nam phát hiện việc này.
Nếu không phải Cố Thanh Yến, lúc ấy Cố Nhất Thành mới mười một, mười hai tuổi, nhất định không thoát nổi cảnh khốn cùng này.
Cậu còn nhỏ như thế, không phân được đâu là ác ý từ bọn chúng.
Bọn họ nói mấy câu êm tai, dỗ cậu đi hỏi Cố Thắng Nam đòi xe, đòi phòng, đòi công ty. Một khi cậu có vẻ ngỗ nghịch, họ sẽ lạnh lùng trừng mắt uy hiếp cậu, chưa bao giờ suy xét chuyện này sẽ tạo thành bóng ma tâm lý thế nào với đứa trẻ.
Cố Nhất Thành nhớ lại quá khứ, nhớ hai tiếng trước, bà nội tham lam giả tạo ôn hoà, kiên nhẫn lừa gạt cậu.
Nói bà rất lo lắng cho cậu, mẹ cũng rất lo lắng cho cậu, bảo cậu phải ngoan ngoãn.
Nói cậu còn nhỏ, không biết thế giới bên ngoài vất vả nhường nào. Từ nhỏ được chăm sóc quá tốt, mới không biết kiếm tiền không dễ.
Không có tiền mỗi bước khó đi, bảo cậu đừng đắc tội mẹ. Dù thế nào cũng là máu mủ ruột rà.
Cố Nhất Thành cười nhạo, bà già này đúng là hiếm khi kiên nhẫn như thế. Rõ ràng tham lam sắp tràn ra ngoài rồi, còn luôn miệng nói là vì tốt cho cậu.
Trên thực tế là sợ Cố Thắng Nam thật sự tức giận, không chi tài chính cho cả nhà bọn họ nữa.
Bà già đó thích đánh bạc, nợ nần chồng chất. Thừa dịp Cố Thắng Nam vui vẻ thì tranh thủ kiếm tí, nếu không có Cố Thắng Nam, bọn họ đã sớm không sống nổi nữa.
Cố Nhất Thành trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.
Nếu không phải sợ lúc Cố Thanh Yến muốn liên lạc mà không liên lạc được với cậu, cậu đã đổi số rồi.
Cảnh Lập biết địa vị Cố Thanh Yến trong lòng Cố Nhất Thành, tính Cố Nhất Thành vô lại, nhưng vô cùng phóng khoáng, rất được các cô gái yêu thích.
Ở trường thường có nữ sinh thổ lộ với cậu, nói thích cậu.
Cố Nhất Thành vốn không để ý tới, chỉ có một lần, gặp phải một cô gái kiên quyết lạ thường.
Cô gái đó rất xinh đẹp, được mọi người công nhận là hoa khôi của trường. Người theo đuổi vô số, cô ta lại chỉ thích Cố Nhất Thành.
Cô ta rất cao ngạo, tự cho là chỉ cần mình ra tay là thu phục được.
Kết quả gặp phải Cố Nhất Thành dầu muối không ăn, tức đến mức dậm chân.
Cuối cùng cô ta không phục, hỏi: “Cậu là cái thá gì mà không thích tôi? Tôi có điểm nào không xuất chúng?”
Xinh đẹp, thông minh, gia thế lớn.
Đúng là nữ thần trong mắt mọi người.
Cố Nhất Thành bị quấn đến phiền, cuối cùng không kiên nhẫn nói: “Cô còn chẳng bì được một phần nghìn của chị tôi.”
Vừa nghe thấy vậy, cô ta tức lắm. Huống chi, câu này nghe kiểu gì cũng là qua loa cho có.
Cô ta lập tức truy hỏi: “Chị cậu là ai? Ở trường chúng ta không? Sao tôi không biết cậu có một người chị?”
Cố Thanh Yến lớn hơn đám người họ mấy tuổi, Cố Nhất Thành cũng sẽ không kể lể khắp nơi, đương nhiên là không ai biết.
Cậu không muốn đề cập với người ngoài về Cố Thanh Yến, cô gái kia lại nhất quyết không buông, còn muốn xem ảnh chụp. Nếu không cho xem ảnh thì là Cố Nhất Thành cố ý lừa cô ta.
Cố Nhất Thành mất kiên nhẫn kéo cô ta đến trước bảng dán học sinh ưu tú của trường, chậm rãi chỉ vào bản tóm tắt cá nhân của Cố Thanh Yến, không chút để ý nói: “Đây là chị của tôi, cô có đẹp bằng một nửa chị ấy không?”
Nữ sinh giật mình, không nói được lời nào.
Cố Nhất Thành nói tiếp: “Cô thì ưu tú cái gì? Chị của tôi lấy được những giải thưởng này, cô từng lấy được giải nào chưa? Đến vẻ ngoài của cô cũng không sánh bằng chị của tôi, càng đừng nói tới chuyện khác.”
Cuối cùng co gái khóc sướt mướt bỏ đi, chuyện này ồn ào rất lớn.
Cố Thanh Yến rất nổi tiếng ở thành phố A, đầu tiên là bởi cô thật sự quá xinh đẹp.
Thời gian trước khi mới vào học, mỗi ngày có cả hàng đám con trai đến ngắm cô.
Khi đó tính cách Cố Thanh Yến cô độc hơn bây giờ, gần như không phản ứng lại bất cứ kẻ nào.
Cô lấy thành tích đứng đầu khối A ở thành phố A, tiến xa hơn nữa còn bỏ lại người xếp vị trí thứ hai những trăm điểm.
Thành tích, vẻ ngoài như vậy, cô không muốn nổi tiếng cũng khó.
Rồi sau đó bởi vì tính cách cô quá cao ngạo, lại bị người ta tuồn ra tin con riêng. Trong hoàn cảnh như vậy, người tài giỏi cao ngạo không sai, nhưng giỏi lại cao ngạo mà không có một gia thế tốt thì sẽ bị người ta nhạo báng.
Những nam sinh ngo ngoe rục rịch muốn theo đuổi cô đều bị khuyên lui, bọn họ sợ ánh mắt khác thường sau lưng.
Nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu Cố Thanh Yến nổi danh, nguyên nhân chủ yếu là cô là sinh viên khoa tự nhiên, mà lại nhiều lần lấy được bằng khen về môn văn.
Hễ cô tham gia thi đấu, chỉ tham gia cả nước thôi, tiền thưởng thi đấu đã rất nhiều.
Tiền thưởng không vượt qua đơn vị hàng số năm, cô chưa bao giờ liếc mắt, cảm nghĩ khi giành giải luôn là thiếu tiền.
Lần đầu tiên làm đại diện học sinh lên bục chia sẻ về học tập, cô nói rằng: “Chỉ cần bạn đủ nghèo thì sẽ phải nỗ lực.”
Rồi sau đó bị ít phụ huynh cùng phản đối cô quá thực tế, phá hoại ước mơ của đám trẻ với tương lai, không cho phép Cố Thanh Yến làm đại diện học sinh nữa.
Lúc hiệu trưởng tìm cô nói chuyện, cô đã nói: “Có thể không làm đại diện học sinh, nhưng tiền thưởng cần lấy vẫn phải cho em.”
Lời này được vẫn được truyền tai sau khi rời khỏi đó, những cô nàng hay mắng cô là kẻ thứ ba sau lưng cũng ít đi nhiều.
Cuối cùng hiệu trưởng chẳng mảy may sợ áp lực, công khai tỏ vẻ: “Chỉ cần học sinh chúng ta xuất sắc, bất kể cô bé sinh ra thế nào, cũng sẽ không ảnh hưởng tới hình tượng ở trong lòng tôi.”
Ở trường này toàn là những con trong gia đình giàu có và quyền thế, những nhân vật tai to mặt lớn trong xã hội, họ chỉ coi trọng lợi ích và những mối quan hệ.
Bọn họ kết bạn đều chỉ là vì thêm lợi cho gia tộc, hợp tác về sau.
Đồng thời, cũng tập hợp những học sinh xuất sắc nhất.
Giữa xuất sắc và xuất sắc luôn có sự cộng hưởng.
Cho dù Cố Thanh Yến cao ngạo, luôn một mình, nhưng đúng là hành vi này của cô đã làm dậy sóng.
Đám học sinh có ý khen cô, có ý trái chiều, đủ thứ về giải thưởng cô giành được.
Mãi cho đến khi Cố Nhất Thành lên cấp ba, khi nhắc đến Cố Thanh Yến, nhóm đàn em khoá dưới đều sẽ lấy giọng điệu như vậy: “Trường chúng em có một đàn chị vô cùng kỳ cục, nhưng giỏi lắm…”
Cho nên khi Cố Nhất Thành nói Cố Thanh Yến là chị cậu, cô gái kia dù kiêu ngạo, cũng không thể không thừa nhận, mặc dù mình có giỏi nhưng không bằng Cố Thanh Yến.
Khi ấy, Cảnh Lập đã nói với Cố Nhất Thành: “Cậu không thể coi chị cậu trở thành tiêu chuẩn cậu kén vợ được, nếu cứ thế, chắc cả đời cậu cũng sẽ không tìm được vợ.”
Cố Nhất Thành rất khinh thường, sau đó tình cờ biết hình như Cố Thanh Yến có một người bạn trai, còn sống cùng nhau.
Cậu không dám tìm Cố Thanh Yến chất vấn, thậm chí cậu không dám chủ động liên lạc với Cố Thanh Yến.
Cậu chỉ có thể đập bát đập đũa, lúc không vui lại mắng chửi người.
Cảnh Lập khuyên giải cậu: “Chị ấy làm chị của cậu, tóm lại cậu không thể quản chị ấy yêu ai.”
Cố Nhất Thành nhất quyết không chịu thừa nhận là vì chuyện Cố Thanh Yến yêu đương nên cậu mới vô cớ gây rối.
Cậu lắc đầu: “Chị ấy yêu đương thì liên quan gì đến tớ? Sao tớ có thể để ý chuyện này, đây là chuyện của chị ta.”
Cảnh Lập không còn lời gì để nói, đến nửa năm sau.
Cố Thanh Yến tốt nghiệp cấp ba, đi phương xa học đại học. Cố Nhất Thành biết cô chia tay Thời Thâm Niên, lúc ấy còn mất hồn mất vía hơn khi biết cô yêu đương.
Mỗi ngày cậu vô ý thức nhắc mãi: “Biết ngay sẽ chia tay mà, tên đàn ông đó vừa thấy đã không phải hạng người tốt gì cả, chắc chắn là đồ sở khanh…”
“Chia tay cũng tốt, ai bảo chị yêu sớm, tự mình bị thương, tự mình chịu khổ, không liên quan gì tới em hết…”
Qua một lát, cậu lại nghĩ: “Chị ấy có khóc không? Có đau khổ không?”
Cảnh Lập đứng ở góc độ một người đứng xem cảm thấy cặp chị em này vô cùng kỳ cục.
Rõ ràng là quan tâm lẫn nhau, rồi lại cố tình không chịu thể hiện.
Cố Nhất Thành luôn chú ý tới đủ loại động thái của Cố Thanh Yến, biết tất cả chuyện của cô, nhưng không dám gửi một tin nhắn quan tâm.
Còn Cố Thanh Yến thì sao?
Cố Thanh Yến có lẽ bẩm sinh đã mang theo cảm giác xa cách, cô không nhắn tin lại, có lẽ do cảm thấy không cần thiết.
Cô sòng phẳng hơn Cố Nhất Thành nhiều. Trước lúc tốt nghiệp cấp ba, cô đã chú thích lại những bài vở quan trọng, in thành tài liệu và đưa cho cả hội.
Cũng nhờ phần tài liệu này đã giúp cho ba năm cấp ba của bọn họ chơi vui vẻ còn thi đậu một trường đại học khá tốt.
Cố Nhất Thành lúc ấy giận chết đi được, sách vở của bà chị, sao lại đưa cho đám bạn của cậu làm gì chứ.
Thứ khác cậu chưa bao giờ keo kiệt, nhưng đồ Cố Thanh Yến cho thì cậu keo kiệt tới mức có thể khiến người ta buồn nôn.
Sau này Cố Nhất Thành học đại học, cũng thường xuyên lấy Cố Thanh Yến làm cớ, từ chối những nữ sinh đó.
Cố Thanh Yến quay phim điện ảnh, bộ đầu tiên là《 Không được 》 sau khi được chiếu phim không lâu đã đạt được đề cử nữ chính xuất sắc nhất.
Vốn là nữ phụ tốt nhất, đạo diễn Từ lại nói, Dư Mạn là vai chính bất hủ trong lòng ông.
Thanh danh Cố Thanh Yến càng nổi, sau này cũng không còn ai dám tìm Cố Nhất Thành thổ lộ.
Có một người chị đỉnh như thế đứng ở trên, còn ai bì được nữa?
Chiếc xe kia Cố Nhất Thành chơi chẳng được mấy ngày, sau đó cũng không chơi xe nữa.
Là bởi vì Cố Thanh Yến chủ động tìm cậu, nói muốn mời cậu ăn cơm.
Cố Nhất Thành kích động mấy ngày, cả đêm không ngủ, kéo Cảnh Lập hỏi phải mặc quần áo gì.
Cảnh Lập nói: “Cậu kích động thế sao? Là chị ruột của cậu mà, đâu phải vợ cậu đâu.”
Cố Nhất Thành vờ vịt: “Tôi không kích động, tôi đâu mất liêm sỉ như tên họ Thời kia.”
Cảnh Lập nói: “Cậu là em vợ, sao giám đốc Thời so được với cậu chứ, cậu dũng cảm lên đi.”
Cố Nhất Thành nói đúng rồi, mình là người dũng cảm mà.
Sau đó tiếp tục kéo cậu ta chọn quần áo cả đêm.
Ngày hôm sau vẻ mặt ủ rũ đi gặp Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối: “Trạng thái của em không tốt lắm, là việc học quá nặng hay là mấy thứ trên mạng tạo ảnh hưởng tới em?”
Sau khi Cố Nhất Thành đăng đoạn video kia, không ít người có hành vi quá khích quấy rầy cậu. Thời Thâm Niên cố gắng kìm hướng dư luận, nhưng vẫn không thể khống chế được tư tưởng mọi người.
Cố Nhất Thành sớm mặc kệ chuyện này từ lâu, cho tới nay cậu vẫn biết, cậu là đứa con riêng.
Cố Thắng Nam dù chiều chuộng cậu cỡ nào, cậu vẫn là đứa con riêng không thể mang ra ngoài ánh sáng.
Huống chi, Cố Thắng Nam cũng không thật sự yêu cậu được bao nhiêu, chỉ là để trả thù Lục Chí Phong.
Bà đối xử với cậu càng tốt, Lục Chí Phong càng hận.
Nếu thật sự yêu cậu, cớ gì vẫn không chịu ly hôn với Lục Chí Phong chứ?
Một mình bà khăng khăng đòi giữ đứa bé, làm hại nhiều người đến vậy.
Cố Nhất Thành chấp nhận thân phận của cậu, không sợ trên mạng lên án.
Nếu cậu để ý việc này, ngay từ đầu đã không đăng video kia lên.
Cố Nhất Thành cảm nhận được sự quan tâm của Cố Thanh Yến, họ vừa mới ngồi xuống, câu đầu tiên Cố Thanh Yến đã quan tâm cậu.
Không giống những người khác quan tâm giả vờ vì lấy lòng cậu, Cố Nhất Thành lúng túng gãi đầu, lộ ra nụ cười của cậu sinh viên ngoan ngoãn: “Chỉ là việc học… Quá nặng thôi ạ.”
Lời này nếu như bị người khác nghe được sẽ cười rụng răng. Từ khi nào mà Cố Nhất Thành lại quan tâm tới việc học chứ?
Cố Thanh Yến ừ một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa mà bắt đầu gọi món.
Cố Nhất Thành có chút ảo não, sao chị không tiếp tục quan tâm cậu nữa? Chẳng lẽ cậu nói sai lời nào rồi sao? Vì sao không hỏi cậu học cái gì?
Cố Thanh Yến biết cậu thi đậu trường đại học nào chưa? Biết cậu học chuyên ngành gì chưa?
Sao cô không hỏi?
Cố Nhất Thành thất thần nghĩ vẩn vơ, nghe Cố Thanh Yến nói với người phục vụ: “Lấy hai phần là được.”
Thời Thâm Niên không ăn đồ bên ngoài.
Cố Nhất Thành càng mất mát, Cố Thanh Yến còn không hỏi cậu có kiêng ăn gì không, cũng không biết cậu thích hay không thích ăn gì.
Cậu cúi đầu, nghe Cố Thanh Yến dùng tiếng Pháp lưu loát giao tiếp với người phục vụ, hai người nói gì đó, cậu nghe không hiểu.
Cuối cùng Cố Thanh Yến nói, đừng cay quá, cậu không thích.
Câu này cậu nghe hiểu, Cố Nhất Thành hơi ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh như hai ngôi sao sáng lập loè.
Cậu không nén lại được, trong giọng không giấu được vẻ vui mừng: “Sao chị biết em không ăn cay?”
Cố Thanh Yến cảm thấy bình thường, cô thuận miệng nói: “Đồ ăn trên bàn cơm có ớt cay thì em không ăn.”
Trên thực tế số lần cô ngồi cùng bàn ăn cơm với Cố Nhất Thành đã ít lại càng ít, Cố Thắng Nam sợ cô với Cố Nhất Thành thân thiết quá không tiện khống chế, chưa bao giờ để họ ở riêng với nhau.
Chỉ có một vài lần là liên hoan tập thể.
Cố Nhất Thành vốn kén ăn, cậu không ăn được một nửa số món ăn trên bàn ăn.
Cố Thắng Nam có lẽ cũng không phải người quá cẩn thận, đứa con trai yêu thương thích ăn gì, ghét ăn gì, bà ta đều không biết.
Mức độ sơ ý của Cố Thắng Nam có lẽ cũng giống mắt nhìn của bà ta, cực kỳ kém cỏi.
Cố Nhất Thành thoáng cái đã bị lấy lòng, chút buồn buồn đã biến mất không còn tăm hơi.
Cố Thanh Yến giới thiệu Thời Thâm Niên cho cậu, lạnh nhạt nói: “Chắc là hai người đã lén gặp mặt rồi.”
Cố Nhất Thành không có ý tốt nói: “Chưa từng gặp, anh ta là nhân vật lớn, chỉ đuổi một trợ lý tới gặp em thôi ạ.”
Cố Thanh Yến ừ một tiếng, vờ không nghe ra Cố Nhất Thành oán giận: “Trợ lý Lâm rất có năng lực.”
Cố Nhất Thành nhớ lại cuộc nói chuyện với người đàn ông làm việc cẩn thận đó, hừ một tiếng, hậm hực.
Nhưng sự hậm hực này được xoa dịu bởi món ăn tiếp đó người phục vụ bưng lên, tất cả đều là món cậu thích.
Tuy vừa rồi cậu không hiểu Cố Thanh Yến giao tiếp gì với người phục vụ, nhưng mỗi món ăn này đều phù hợp với người kén ăn kén uống như cậu.
Cố Nhất Thành khiêu khích nhìn Thời Thâm Niên, nghĩ chị tôi quan tâm tôi thế đấy, đãi ngộ của tôi cũng không thua kém anh đâu.
Lúc ăn cơm, Cố Thanh Yến chỉ thuận miệng nhắc tới, rằng nghe nói Cố Nhất Thành vẫn ra đèo quốc lộ vùng ngoại thành đua xe.
Cô nói rằng rất nguy hiểm, có thể thích được, nhưng cậu đừng làm chuyện quá nguy hiểm.
Cố Nhất Thành cũng biết đua xe nguy hiểm, nhưng chưa từng có người giảng giải cho cậu, bảo cậu đừng làm chuyện nguy hiểm này.
Không ai lo lắng cho cậu, nên cậu đương nhiên coi như không sao cả.
Nhưng bây giờ có người lo cho cậu, trong thoáng ấy Cố Nhất Thành không muốn đua xe nữa. Cậu không muốn loại khoái cảm này, cậu còn phải “chiến” với Thời Thâm Niên nữa!
Lúc Cố Nhất Thành ăn cơm kích động không nén nổi, không ngừng gửi tin cho Cảnh Lập:
Chị tôi vẫn nhớ tôi không thích ăn cay!
Chị tôi biết tôi thích ăn gì, không thích ăn gì!
Chị tôi biết tôi học trường đại học nào!
Chị tôi biết chuyên ngành của tôi!
Chị ấy còn quen một giáo viên dạy tôi nữa!
Tôi quyết định về sau không chơi xe nữa! Mấy cái xe của tôi đưa cho cậu hết đấy!
Cảnh Lập nhìn đến tin này, không nhịn được đáp lại một dấu chấm hỏi.
Cố Nhất Thành thừa dịp Cố Thanh Yến cúi đầu ăn gì đó, nhắn lại: “Chị tôi nói đua xe quá nguy hiểm, đừng làm chuyện nguy hiểm như thế, sau này tôi không đua xe nữa.”
Cảnh Lập: …
Thằng này là ai? Tôi không quen.
Trước kia Cố Nhất Thành không dám nhắn tin quấy rầy Cố Thanh Yến, cậu vẫn cảm thấy Cố Thanh Yến lạnh lùng, gần như lạnh nhạt với người khác.
Cô sẽ giúp cậu ít chuyện, đơn giản chỉ do mối liên hệ huyết thống giữa họ.
Nhưng từ sau bữa cơm ấy, Cố Nhất Thành đã không nghĩ thế nữa.
Cậu chậm rãi thử thăm dò nhắn tin cho Cố Thanh Yến, sau đó cậu phát hiện Cố Thanh Yến sẽ nghiêm túc cẩn thận trả lời cậu từng tin nhắn.
Tâm trạng của cậu hoàn toàn khác lúc bình thường.
Mấy người Cảnh Lập còn tưởng rằng Cố Nhất Thành nói không chơi xe là buột miệng nhất thời thôi, nhưng ai mà ngờ, Cố Nhất Thành không chỉ thật sự không theo chân bọn họ cùng nhau đua xe, còn bắt đầu nghiêm túc học hành cẩn thận.
Tiết học nào cũng đi, mỗi bài tập giáo viên giao đều chăm chỉ hoàn thành. Không chỉ hoàn thành, còn tham khảo Cố Thanh Yến làm sao mới có thể hoàn thành tốt hơn nữa.
Lúc kết thúc học đại học năm hai, Cố Nhất Thành đã học xong toàn bộ chương trình học, hơn nữa còn lựa chọn tiếp tục học lấy văn bằng hai.
Cảnh Lập chơi với cậu từ nhỏ tới lớn, vì nguyên nhân thân thế, địa vị của cậu ta ở nhà vẫn luôn rất gượng gạo.
Nhưng cũng may nhà họ Cảnh đều là người mềm lòng, tuy không thể đối xử tốt với cậu ta như khi cậu ta còn nhỏ được.
Nhưng không lo chuyện cơm áo, cậu ta đã hạnh phúc hơn rất nhiều người từ khi còn tấm bé.
Vốn cậu ta cũng không có quá nhiều tâm tư, chỉ nghĩ tùy tiện học một trường học, tìm một công việc, không thực sự tranh với quyền thừa kế gì cả, có thể nuôi sống bản thân là được.
Nhưng nhìn thấy Cố Nhất Thành nghiêm túc như vậy, cậu ta cũng nghiêm túc theo.
Hai người không có việc gì lại đi thư viện đọc sách, nghiên cứu các vấn đề.
Họ học chuyên ngành hệ hóa học, Cảnh Lập không đủ điểm, hệ hóa học là chuyên ngành điểm vào thấp nhất trường đại học A.
Để ở lại thành phố A, cậu ta sang con đường tuyển sinh hệ hóa học điểm thấp hơn.
Còn Cố Nhất Thành thì có chút hứng thú với hóa học, dù sao đối với cậu, không chọn theo yêu cầu của Cố Thắng Nam là hệ tài chính đã là thắng lợi rồi.
Hai người họ tới thư viện đọc sách xong, có nghi vấn sẽ đi hỏi Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến là sinh viên khoa tự nhiên, giỏi nhất là hóa. Lúc trước cô từng cầm rất nhiều giải thưởng về phương diện hóa học, tuy giờ nhiều thứ đã quên.
Nhưng tư duy hóa học của cô còn đó, đôi khi chuyện hai người Cố Nhất Thành không nghĩ ra, Cố Thanh Yến về nghĩ một buổi tối là nghĩ ra được.
Bởi vì chuyện này, Cố Thanh Yến còn từng lên hot search một lần.
Là cuộc điện thoại của Cố Nhất Thành cô nhận được trong một chương trình truyền hình trực tiếp, lúc ấy vừa hay tổ chương trình chưa xếp cảnh quay cho cô.
Cô với Cố Nhất Thành tham luận một vấn đề hóa học hai tiếng liền, người xem phát sóng trực tiếp nhìn thấy hình ảnh này, khiếp sợ nói không nên lời.
Cư dân mạng thoáng chốc nhớ tới chuyện một vài giấy chứng nhận giải thưởng của Cố Thanh Yến được lan truyền rộng rãi trên mạng.
Mọi người cạn lời.
Sau này khi Cố Thanh Yến đoạt được giải thưởng, phát biểu cảm nghĩ xong, MC hỏi đùa cô: “Nghe nói lúc trước khi nhận giải thưởng, cô đọc sách nhận giải đến mỏi tay, mỗi cảm nghĩ đoạt giải đều là cảm ơn nhà tài trợ phát tiền thưởng, hôm nay sao không nói lời này nữa vậy?”
Đây là nội dung không có trên kịch bản, Cố Thanh Yến mím môi cười, ánh mắt nhìn về phía Thời Thâm Niên ngồi ở dưới sân khấu.
Màn ảnh đúng lúc quét đến mặt Thời Thâm Niên, cả hội trường cười vang.
Cố Thanh Yến khẽ cong khóe môi: “Tôi không thiếu tiền.”
Đúng vậy, đã có ông chồng giàu nhất, còn thiếu tiền gì nữa.
Khán giả đến nay còn nhớ rõ màn mưa kim cương lãng mạn khi Thời Thâm Niên cầu hôn.
Mưa sao băng gì đó vẫn kém, trên thế giới này, còn có ai nguyện vì một cô gái mà tạo cơn mưa kim cương không?
MC cũng cười theo, lại hỏi: “Cư dân mạng đều nói cô là nhà khoa học bị trì hoãn bởi đóng phim. Nếu cô tiến công giới học thuật, nói không chừng sẽ có thành tựu càng cao hơn, cô thấy thế nào?”
“Mỗi nhà mỗi cảnh.” Cố Thanh Yến nói chuyện chưa bao giờ biết khiêm tốn, cô trầm ngâm một lát, nói: “Tác phẩm có chiều sâu có thể ảnh hưởng tới giá trị quan con người mấy thế hệ, cũng giống với khoa học. Mỗi người một việc. Cư dân mạng nói có lý, nếu về sau tôi có năng lực này, tôi sẽ thi viết ra một kịch bản hay. Dùng một cách khác truyền lại tư tưởng của tôi.”
MC không ngờ Cố Thanh Yến sẽ trả lời vấn đề này thẳng thắn như vậy, rất lâu rồi cô không xuất hiện trong mắt đại chúng.
Thi thoảng có thể nhìn thấy cô thì đều là đi theo Thời Thâm Niên tham gia vài hoạt động thương nghiệp.
Nhiều lúc cô để mặt mộc, khuôn mặt xinh đẹp, nhìn cô trông hệt học sinh mới mười bảy, mười tám tuổi.
Mặc quần áo trẻ trung xinh đẹp, đến bên cạnh Thời Thâm Niên, giống cô gái nhỏ được anh nuông chiều.
Cô rất ít lộ diện trước mặt công chúng, cho dù là là lần đầu tham gia phim điện ảnh cũng chỉ khiêm tốn tham gia một buổi phỏng vấn.
Ban đầu còn có cư dân mạng nói cô giả vờ, sau đó cư dân mạng phát hiện, cô không có gì cần giả vờ, căn bản là không cần.
Cô là một người ưu tú như vậy đấy, được người đàn ông xuất sắc nhất cưng chiều.
Cố Thanh Yến vừa nói mấy thứ về sự nghiệp đã nhanh chóng lại lên hot search.
Những lời này đả động rất nhiều người, có đôi khi mọi người sẽ cảm thấy, so với nhà khoa học nghiên cứu khắc khổ, diễn viên trông không khó cũng là một nghề nghiệp.
Giống như thời cổ, con hát đều là thân phận hạ lưu.
Nhưng nghề nghiệp thực ra chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn, nhà khoa học dùng cách thức, dùng khoa học của họ để thay đổi cuộc sống mọi người.
Còn diễn viên chuyên nghiệp làm hết phận sự cũng dùng cách thức của họ, dùng cách tuyên truyền một giá trị phổ biến theo cách mà hầu hết mọi người, những người ở trình độ tương đối thấp có thể hiểu được.
Rất nhiều vở hài kịch trước kia đã lấy phương thức biểu diễn, truyền lại giá trị quan.
Nếu không có ngành sản xuất này, thì sao công chúng biết những lĩnh vực họ không có cách nào tiếp xúc được chứ?
Nghề nghiệp chẳng phân biệt cao thấp, chỉ xem bạn giỏi được nghề nào thôi.
Nếu Cố Thanh Yến thật sự có thể viết ra một kịch bản xuất sắc, có giá trị phổ biến, thì đóng góp của cô cho xã hội cũng không kém gì đóng góp của cô cho nghiên cứu khoa học.
Huống chi, cô cũng không nhất định phải cống hiến mới có giá trị tồn tại.
Cô tồn tại, chỉ là bởi vì cô tồn tại thôi.
Không có ai có thể chụp gông xiềng cho cô cả.
Cố Thanh Yến phát biểu cảm nghĩ nhận giải lần đó xong, lại biến mất một lần nữa ở trong mắt đại chúng.
Mỗi ngày Cố Nhất Thành đều tâm sự với cô, không nói chuyện gì khác, chỉ nói chuyện phiếm hai câu.
Tính Cố Thanh Yến trầm, ít đoạn đối thoại thông thường chỉ trả lời có lệ.
Cố Nhất Thành có đôi khi sẽ không vui, lúc bắt đầu không dám đề cập tới, sau này nhận ra được Cố Thanh Yến tính cách lạnh nhạt ngầm quan tâm cậu, cậu bắt đầu nói Cố Thanh Yến không quan tâm cậu.
Cậu hỏi: “Chị với anh rể cũng nói chuyện phiếm như vậy sao?”
Cậu gửi một đoạn dài, cách nửa giờ cô mới nhắn lại một chữ ừ, quá có lệ.
Đúng là tức mà!
Cố Thanh Yến vừa lúc rảnh cầm lấy di động: “Chị không nói chuyện phiếm với anh ấy.”
Cố Nhất Thành hơi vui vui: “Vậy ngày thường chị với anh ta làm gì?”
Cố Thanh Yến không nhắn lại, Cố Nhất Thành chờ rồi đợi, đợi năm tiếng sau, cuối cùng mới nhận được câu trả lời.
Chỉ có một dấu ba chấm.
Cố Nhất Thành nhìn màn hình: ?
Thời Thâm Niên ôm eo vợ, ôm cô đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.
“Sao không nói cho nó, chúng ta vừa rồi làm cái gì?”
Cố Thanh Yến giận sôi máu, đôi mắt mới khóc còn đỏ ửng, cô mím môi trừng mắt nhìn Thời Thâm Niên một cái.
Cô giãy giụa muốn đi xuống khỏi trong ngực anh.
Thời Thâm Niên đè cô lại: “Đừng nhúc nhích, vừa rồi còn khóc gạt anh nói chân mềm.”
Cố Thanh Yến tức giận: “Chân mềm thật, bảo anh dừng anh có dừng đâu!”
Thời Thâm Niên cười: “Làm sao anh biết được khi nào em nói lời thực lòng, khi nào nói lời trái lương tâm chứ? Nếu anh ngừng, chẳng phải em còn khóc nhiều hơn sao?”
Tai Cố Thanh Yến đỏ bừng, mặt đỏ lựng. Anh ít nói, nhưng vào mấy lúc thế này, Thời Thâm Niên kiệm lời sẽ thành kẻ biết ăn nói, rất chi là lưu manh.
Rất nhiều lời cô không nói ra được, đành chịu bị bắt nạt.
Cố Thanh Yến lười nói lại với anh, rầm rì dựa vào trong lòng ngực, không chịu nói chuyện.
Thời Thâm Niên giơ di động lên, nhìn tin nhắn trên màn hình: “Chị đang làm gì? Sao lâu vậy mới nhắn lại chứ?”
Thời Thâm Niên hơi ghen: “Em trai cứ dính em gửi tin nhắn tới, sao nó cứ gửi tin nhắn cho em suốt thế? Nó không phải đi học à?”
Cố Thanh Yến ừm một tiếng: “Việc học hành nhẹ nhàng quá.”
Đáy lòng Thời Thâm Niên hừ một tiếng, tính tăng thêm ít nhiệm vụ cho Cố Nhất Thành.
Đúng lúc anh có quen với giáo viên dạy cậu, thêm mấy vụ thực nghiệm chắc không thành vấn đề.
Cố Nhất Thành bên kia màn hình không hề cảm kích: ?
Tôi chỉ muốn tâm sự với chị tôi thôi mà.
HẾT CHƯƠNG 58
------oOo------
Beta: TH
Chuyện Cố Thanh Yến về lại nhà cũ Cố Nhất Thành cũng biết, lúc này cậu đang học đại học.
Có lẽ trong mắt mọi người, Cố Nhất Thành là loại phá gia chi tử, được ba mẹ chiều chuộng, có thể cho cậu chơi bời thoải mái.
Thi trượt thì người nhà thay phiên nhau an ủi, mua xe thể thao làm cậu vui.
Thành tích của Cố Nhất Thành tạm ổn, tuy vẫn thích chơi bời, còn thường hay đánh nhau, đua xe, nhưng ngoài dự đoán, tổng điểm lại xếp top 10.
Ở một ngôi trường cấp ba danh giá, xếp thứ 10 trong lớp đã là thí sinh hạt giống trọng điểm trong cuộc đua đại học.
Đối với học sinh kiểu đó, giáo viên vừa mến vừa giận.
Không ai trị được cậu.
Thầy giáo thường cảm thấy, cậu thiếu niên này có tâm sự. Sự phản nghịch của cậu không phải phản nghịch tuổi dậy thì, mà là cái kiểu phản nghịch mang theo tâm sự.
Cho đến ngày nọ, khi thầy ấy nhìn thấy cậu chủ động đăng một video chửi bới lên Weibo. Chính cậu tự công khai nói mình là con riêng, nói mình dơ bẩn, là thành phẩm của người khác ngoại tình, bảo mọi người mắng cậu ta.
Chủ nhiệm lớp giật mình, ông chưa bao giờ biết mỗi lần họp phụ huynh, đứa trẻ có người mẹ đến dự với nụ cười hòa ái, thế mà lại là đứa con riêng.
Chủ nhiệm lớp từng gặp ba mẹ, từng gặp ông bà cậu. Họ đều hết sức chiều cậu, mỗi khi nhắc tới, vẻ mặt đều đầy kiêu ngạo. Sao lại có người nào có thể đối xử với con riêng thế này chứ?
Càng khiến cho giáo viên chủ nhiệm lớp khiếp sợ hơn, hóa ra cái nhà xí nghiệp lớn mỗi lần tới đều nở nụ cười tươi, thái độ thân thiết với ông là mẹ Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến là một trong số ít những học sinh cực kì xuất sắc từ lúc trường được thành lập tới nay.
Mấy lời đồn thổi lúc ấy cũng nói cô là đứa con riêng của đại gia. Nên mỗi một lần họp phụ huynh, chẳng có ai đến dự cho cô bé.
Cho dù cô giỏi cỡ nào, những lời đồn đại tiêu cực cũng không thể lấy đi tư cách đại diện học sinh của cô.
Cô bé xinh đẹp mỗi lần đứng trên bục nhận thưởng, thì ra có cùng một mẹ với cậu thiếu niên phản nghịch.
Trời cao thật không công bằng.
Sau này, mỗi khi chủ nhiệm lớp nhớ lại chuyện này, ông hay nghĩ như vậy.
Đứa trẻ tài năng như thế, ở bất cứ một gia đình nào cũng sẽ nhận được sự yêu thương hết mực.
Thiếu niên phản nghịch – Cố Nhất Thành sống ung dung, nhưng không quá vui vẻ.
Mỗi ngày cũng chỉ toàn chơi game, một năm gần đây cậu không chơi xe nữa.
Chiếc xe bản giới hạn do Thời Thâm Niên đưa, thế giới chỉ có hai chiếc, một chiếc ở chỗ anh.
Vì thế cậu rất bối rối, cậu làm vậy vì Cố Thanh Yến, đương nhiên cũng bài xích Thời Thâm Niên.
Cậu cảm thấy người đàn ông này không xứng với chị.
Nhưng chiếc xe này, người ta đã giao vào tay mình, cậu không nhận sao được?
Cố Nhất Thành chỉ bối rối hai ngày, cuối cùng không nhịn nữa, mở xe ung dung lái một vòng.
Quả nhiên, vì chiếc xe này nên cậu được rất nhiều sự chú ý từ vòng bạn bè của mình.
Cố Nhất Thành hưởng thụ loại sùng bái ấy, mọi người đều đuổi theo cậu, hỏi xe lấy ở đâu.
“Có phải mẹ cậu mua cho cậu không? Sao bà ấy thương cậu thế chứ?”
“Thôi, không nói tới bà ấy nữa.”
Vì sau khi gửi cái video kia xong, Cố Nhất Thành đã cãi nhau với Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam yêu cầu cậu xóa video, bắt cậu lên tiếng lần nữa, thay đổi lời nói lúc trước.
Cố Nhất Thành thẳng thừng từ chối, hơn nữa còn cho số điện thoại liên lạc của Cố Thắng Nam vào danh sách đen.
Cố Thắng Nam uy hiếp, nếu không nghe lời, sẽ hoàn toàn chặt đứt nguồn cấp sinh hoạt cho cậu.
Cố Nhất Thành không hiểu nổi bà, cậu nghĩ bụng, cắt thì cắt đi, cùng lắm thì bán mấy cái đồng hồ là được.
Huống chi chẳng lẽ cậu còn sợ không sống được sao?
Nhiều nhất chỉ thiếu thốn chút thôi, dù thật sự không sống nổi nữa, cậu đi dọn gạch cũng còn hơn sống dựa vào Cố Thắng Nam.
Nhưng tiền tiêu vặt của cậu còn chưa xài hết, trợ lý của Thời Thâm Niên đã tìm đến cậu, cung cấp cho cậu một nơi ở xa hoa, còn đắt đỏ hơn so với bất cứ chỗ bất động sản nào Cố Thắng Nam mua cho cậu.
Cho cậu xe, cho cậu một tấm thẻ đen tiêu không giới hạn.
Cố Nhất Thành vốn đang muốn cứng rắn một chút, cuối cùng không cứng nổi.
Sau đó cậu lại tự an ủi, nghĩ mình cầm cũng được.
Chị của tôi đã bị anh lừa, nếu tôi không giúp cô chị ngốc chiếm được ít hời, đến lúc đó bả bị đá cũng chẳng kiếm đâu ra chỗ nào lại bụm mặt khóc.
Cậu nhận đồ, ít nhất về sau bị đá còn có thể bán xe với căn hộ.
Cố Nhất Thành có Thời Thâm Niên duy trì, càng cứng đầu hơn, trong suốt một năm nay, cậu không thèm để ý đến Cố Thắng Nam.
Sau đó Cố Thắng Nam thỏa hiệp, cậu mới chịu nói với bà ta đôi câu.
Lúc đám bạn hỏi cậu ta có xe kiểu gì, trên mặt Cố Nhất Thành lộ ra vẻ cao ngạo và khinh thường, muốn nói lại thôi, tặc lưỡi hai cái, dưới sự thúc giục của đám bạn mới bất đắc dĩ đáp:
“Là người của nhà họ Thời đưa. Anh ta muốn cưa cẩm chị tôi, dĩ nhiên chỉ có thể lấy lòng tôi. Thật ra tôi cũng không chẳng thiếu gì, lái con xe này cũng vô nghĩa thoai.”
Có thể chơi cùng với Cố Nhất Thành, đều là người biết tính cậu.
Bọn họ cũng biết Cố Thanh Yến, từng gặp một lần từ đằng xa, vẻ ngoài đúng là rất xinh đẹp.
Lúc trước khi bọn họ mới chơi với Cố Nhất Thành, có hai người không thức thời. Bọn họ không rõ lắm địa vị của Cố Thanh Yến trong cảm nhận của Cố Nhất Thành, nói đùa: “Dù sao người chị này của cậu với cậu cũng không thân, mẹ cậu cũng không thèm để ý tới cô ta. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu không cậu lừa cô ta tới cho các anh em đây sướng một trận nhé?”
Lời này quá hèn hạ, cũng chưa chắc là lời thật lòng. Có lẽ chỉ do uống nhiều nên mới nói thuận miệng.
Nhưng lại làm Cố Nhất Thành bốc hoả, cậu ta cầm chai bia, không hề chần chừ, phang thẳng lên đầu tên nọ.
Rồi sau đó đập xuống bảy tám lần liên tiếp khiến tên đó máu chảy be bét đầy mặt.
Nếu không phải người bên cạnh cản lại, có thể sẽ trực tiếp gây ra án mạng.
Kể từ lần ấy, chẳng ai dám nói lời không hay về Cố Thanh Yến trước mặt Cố Nhất Thành.
Mà lần đó cậu đánh nhau quá nghiêm trọng, Cố Thắng Nam suýt nữa cho cậu thôi học.
Sau khi Cố Thanh Yến biết, chỉ hỏi cậu sao lại đánh nhau.
Lúc ấy cậu không kiên nhẫn lắc đầu: “Liên quan cóc gì đến chị?”
Cố Thanh Yến không nói nữa, quay đầu bỏ đi.
Lúc ấy đám anh em bọn họ ở đó ai cũng ớn lạnh, mọi người đều cảm thấy thất vọng buồn lòng. Em trai đánh nhau vì cô, giờ ầm ĩ sắp bị cho thôi học, cô còn chẳng buồn hỏi nhiều thêm mấy câu.
Bọn họ cảm thấy không đáng, nhưng cũng không dám nhiều lời, sợ đụng vào nỗi đau của Cố Nhất Thành.
Cố Nhất Thành rõ ràng cũng mất mát, cậu không sợ thôi học, cậu chỉ hy vọng Cố Thanh Yến có thể hỏi thêm đôi câu.
Nhưng cô không hỏi.
Khoảng thời gian đó Cố Nhất Thành gặp khó khăn, phải thôi học, sau này hiệu trưởng lên tiếng, nói hai bên đều sai, chỉ ghi tội, lưu vào hồ sơ trông chừng kỹ, chỉnh đốn lại bản thân mới không cho thôi học.
Cố Thắng Nam thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng số tiền lớn bà ta đưa đã có tác dụng.
Nhưng khi buổi tối trở về, căn hộ bất động sản bà ta đút lót bị hiệu trưởng trả về.
Đối diện với cảnh ba mẹ nạn nhân bên đó không chịu buông tha, đòi Cố Thắng Nam rất nhiều tiền mới bằng lòng nhả ra. Còn ngay từ đầu, hiệu trưởng đã là người liêm chính, không ai biết tại sao sau đó ông lại đổi ý.
Mãi nửa năm sau, Cố Nhất Thành mới biết được nguyên nhân.
Là Cố Thanh Yến viết một lá thư cho hiệu trưởng, thân là một trong những học sinh xuất sắc nhất trường, cô đảm bảo với hiệu trưởng, Cố Nhất Thành tuy trẻ con, ương bướng, nhưng tuyệt đối sẽ không chủ động gây chuyện.
Nếu cậu đánh nhau, nhất định là do có nguyên nhân.
Hiệu trưởng cũng nể mặt Cố Thanh Yến nên đổi quyết định.
Cố Thắng Nam có nhiều tiền, cậu chẳng quan tâm, nhưng một lá thư của Cố Thanh Yến đã có thể làm cậu vui như mở hội.
Đám bạn bè của cậu từ ấy cũng hoàn toàn phục Cố Thanh Yến, tuy Cố Thanh Yến chưa bao giờ nói quá nửa câu với bọn họ. Nhưng cô gái này đến cả hiệu trưởng cũng ưu ái, bọn họ dựa vào đâu không phục?
Hiện giờ lại nghe Cố Nhất Thành nhắc tới Cố Thanh Yến, đặc biệt là dưới tình huống thêm một người anh rể, đương nhiên bọn họ vô cùng tò mò.
“Anh rể của cậu ngầu quá đấy, cái xe này cũng bỏ tiền mua được cho cậu.”
“Ngầu cái gì?” Cố Nhất Thành bật lại: “Tôi còn chưa đồng ý cho chị của tôi ở bên anh ta đâu, cái xe nát này tôi cũng chả thích giề, hai ngày nữa trả luôn.”
Đứa bên cạnh tặc lưỡi, thế nào cũng không tin cậu trả nó về. Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Thế bọn này thích nè, cho tui mượn lái mấy vòng đi.”
Vẻ mặt Cố Nhất Thành không sao cả, phẩy tay: “Lái đi, đừng đâm hỏng là được, tôi còn phải trả về.”
Cả đám vây quanh nhau, mồm năm miệng mười thương lượng ai làm người đầu tiên lái thử.
Cố Nhất Thành nhìn bọn họ nhốn nháo, tìm một cái thềm rồi vỗ mông ngồi xuống.
Hai chân cậu dạng ra, vẻ mặt trông có chút cô đơn.
Cảnh Lập là bạn nối khố từ nhỏ đến lớn với cậu, hoàn cảnh hơi khổ. Trước tám tuổi cậu ta vẫn luôn là cậu con trai cưng ở nhà, bảo bối trong tay ba mẹ.
Lúc 8 tuổi nhà họ Cảnh phát hiện viện trưởng bệnh viện cố ý tráo con. Ôm đứa trẻ nhà họ về nhà ngược đãi, còn con mình thì ở lại nhà họ Cảnh.
Đứa nhỏ này là Cảnh Lập.
Dĩ nhiên nhà họ cực kì hận tay viện trưởng kia, nhưng Cảnh Lập cũng là đứa con cưng bọn họ yêu thương từ nhỏ đến lớn.
Không bỏ được, muốn đối xử tốt với cậu nhưng không dứt được thù hận.
Từ tám tuổi, cuộc sống của Cảnh Lập đã bắt đầu khổ sở.
Nhưng cũng bởi rất hiểu chuyện, mới làm bạn thân với Cố Nhất Thành.
Cảnh Lập ngồi xuống bên cạnh Cố Nhất Thành, Cố Nhất Thành không quay đầu lại, nhìn xa xăm: “Sao cậu không đi chơi xe?”
Cảnh Lập lắc đầu: “Tớ không muốn chơi, nhưng cậu đấy, không phải rất lo lắng cho chị cậu sao? Sao không đi thăm chị ấy?”
Cố Thanh Yến bị bạo lực mạng mấy ngày nay, Cảnh Lập vẫn luôn ở bên Cố Nhất Thành. Mỗi khi Cố Nhất Thành thấy mấy lời chửi rủa là chỉ muốn cầm dao xiên chết.
Nếu không phải đám bọn họ ngăn cản, chắc cậu đã sớm hành động rồi.
Cuối cùng còn đăng video như vậy, bại lộ thân phận cậu mới là con riêng.
Khoảng thời gian đó, cứ đến trường là Cảnh Lập bắt gặp ánh mắt khác thường của bạn bè.
Cái vòng của họ rất kỳ quái, mọi người đều đứng ở trên cao. Thế lực gia tộc ai càng lớn, người đó là trung tâm.
Mọi người đều sinh ra ở thế gia thương nghiệp, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, tất cả trong đáy mắt chỉ có ích lợi.
Từ sau khi biết Cố Nhất Thành là con riêng, mấy cô gái ban đầu vẫn luôn sùng bái họ đột nhiên biến mất.
Nhưng Cố Nhất Thành không thèm quan tâm, có người nhìn cậu, cậu bật lại.
Có người mắng cậu, cậu mắng càng dữ hơn.
Cảnh Lập biết, Cố Nhất Thành không phải không để bụng, cậu chỉ dùng một cách khác để che giấu sự quẫn bách của mình.
Cố Thắng Nam thích đứa con trai này, cậu mới có địa vị cao như vậy.
Nhưng người ba ruột của cậu lại chỉ coi cậu là một công cụ lấy lòng Cố Thắng Nam.
Cố Nhất Thành ghét ba mẹ cậu, ghét hai người già lòng tham không đáy kia. Bọn họ lấy lòng cậu là vì lấy lòng Cố Thắng Nam.
Từ nhỏ, mỗi lúc cậu nổi điên, hai người già đó, nhất là người đàn ông mập ú làm cậu ghê tởm sẽ chỉ vào mũi cậu nhắc nhở:
“Nếu không phải Cố Thắng Nam, mày chả phải cái thá gì.”
Sau khi cậu đăng đoạn video kia lên, Cố Thắng Nam tức giận, khiếp sợ.
Còn ba người kia thì như trời sắp sụp. Đặc biệt gọi điện thoại xin lỗi Cố Thắng Nam, Cố Thắng Nam không để ý tới.
Bọn họ chặn cửa, thay phiên gọi điện thoại cho cậu. Chỉ muốn nhét cậu lại về bụng Cố Thắng Nam, cải tạo một lần nữa, biến cậu thành một con rối biết nghe lời.
Trong mắt bọn họ chỉ có vụ lợi, từ sau khi Cố Nhất Thành không muốn dùng bản thân cậu trao đổi để bọn họ được lời, cậu đã không còn giá trị.
Lời ghê tởm gì cũng có thể nói.
Tất cả những điều này, Cảnh Lập đều biết.
Cảnh Lập cũng biết, lúc Cố Nhất Thành bị bắt ép, hèn mọn lấy lòng Cố Thắng Nam, là Cố Thanh Yến phát hiện được nên tạo chuyện, để Cố Thắng Nam phát hiện việc này.
Nếu không phải Cố Thanh Yến, lúc ấy Cố Nhất Thành mới mười một, mười hai tuổi, nhất định không thoát nổi cảnh khốn cùng này.
Cậu còn nhỏ như thế, không phân được đâu là ác ý từ bọn chúng.
Bọn họ nói mấy câu êm tai, dỗ cậu đi hỏi Cố Thắng Nam đòi xe, đòi phòng, đòi công ty. Một khi cậu có vẻ ngỗ nghịch, họ sẽ lạnh lùng trừng mắt uy hiếp cậu, chưa bao giờ suy xét chuyện này sẽ tạo thành bóng ma tâm lý thế nào với đứa trẻ.
Cố Nhất Thành nhớ lại quá khứ, nhớ hai tiếng trước, bà nội tham lam giả tạo ôn hoà, kiên nhẫn lừa gạt cậu.
Nói bà rất lo lắng cho cậu, mẹ cũng rất lo lắng cho cậu, bảo cậu phải ngoan ngoãn.
Nói cậu còn nhỏ, không biết thế giới bên ngoài vất vả nhường nào. Từ nhỏ được chăm sóc quá tốt, mới không biết kiếm tiền không dễ.
Không có tiền mỗi bước khó đi, bảo cậu đừng đắc tội mẹ. Dù thế nào cũng là máu mủ ruột rà.
Cố Nhất Thành cười nhạo, bà già này đúng là hiếm khi kiên nhẫn như thế. Rõ ràng tham lam sắp tràn ra ngoài rồi, còn luôn miệng nói là vì tốt cho cậu.
Trên thực tế là sợ Cố Thắng Nam thật sự tức giận, không chi tài chính cho cả nhà bọn họ nữa.
Bà già đó thích đánh bạc, nợ nần chồng chất. Thừa dịp Cố Thắng Nam vui vẻ thì tranh thủ kiếm tí, nếu không có Cố Thắng Nam, bọn họ đã sớm không sống nổi nữa.
Cố Nhất Thành trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.
Nếu không phải sợ lúc Cố Thanh Yến muốn liên lạc mà không liên lạc được với cậu, cậu đã đổi số rồi.
Cảnh Lập biết địa vị Cố Thanh Yến trong lòng Cố Nhất Thành, tính Cố Nhất Thành vô lại, nhưng vô cùng phóng khoáng, rất được các cô gái yêu thích.
Ở trường thường có nữ sinh thổ lộ với cậu, nói thích cậu.
Cố Nhất Thành vốn không để ý tới, chỉ có một lần, gặp phải một cô gái kiên quyết lạ thường.
Cô gái đó rất xinh đẹp, được mọi người công nhận là hoa khôi của trường. Người theo đuổi vô số, cô ta lại chỉ thích Cố Nhất Thành.
Cô ta rất cao ngạo, tự cho là chỉ cần mình ra tay là thu phục được.
Kết quả gặp phải Cố Nhất Thành dầu muối không ăn, tức đến mức dậm chân.
Cuối cùng cô ta không phục, hỏi: “Cậu là cái thá gì mà không thích tôi? Tôi có điểm nào không xuất chúng?”
Xinh đẹp, thông minh, gia thế lớn.
Đúng là nữ thần trong mắt mọi người.
Cố Nhất Thành bị quấn đến phiền, cuối cùng không kiên nhẫn nói: “Cô còn chẳng bì được một phần nghìn của chị tôi.”
Vừa nghe thấy vậy, cô ta tức lắm. Huống chi, câu này nghe kiểu gì cũng là qua loa cho có.
Cô ta lập tức truy hỏi: “Chị cậu là ai? Ở trường chúng ta không? Sao tôi không biết cậu có một người chị?”
Cố Thanh Yến lớn hơn đám người họ mấy tuổi, Cố Nhất Thành cũng sẽ không kể lể khắp nơi, đương nhiên là không ai biết.
Cậu không muốn đề cập với người ngoài về Cố Thanh Yến, cô gái kia lại nhất quyết không buông, còn muốn xem ảnh chụp. Nếu không cho xem ảnh thì là Cố Nhất Thành cố ý lừa cô ta.
Cố Nhất Thành mất kiên nhẫn kéo cô ta đến trước bảng dán học sinh ưu tú của trường, chậm rãi chỉ vào bản tóm tắt cá nhân của Cố Thanh Yến, không chút để ý nói: “Đây là chị của tôi, cô có đẹp bằng một nửa chị ấy không?”
Nữ sinh giật mình, không nói được lời nào.
Cố Nhất Thành nói tiếp: “Cô thì ưu tú cái gì? Chị của tôi lấy được những giải thưởng này, cô từng lấy được giải nào chưa? Đến vẻ ngoài của cô cũng không sánh bằng chị của tôi, càng đừng nói tới chuyện khác.”
Cuối cùng co gái khóc sướt mướt bỏ đi, chuyện này ồn ào rất lớn.
Cố Thanh Yến rất nổi tiếng ở thành phố A, đầu tiên là bởi cô thật sự quá xinh đẹp.
Thời gian trước khi mới vào học, mỗi ngày có cả hàng đám con trai đến ngắm cô.
Khi đó tính cách Cố Thanh Yến cô độc hơn bây giờ, gần như không phản ứng lại bất cứ kẻ nào.
Cô lấy thành tích đứng đầu khối A ở thành phố A, tiến xa hơn nữa còn bỏ lại người xếp vị trí thứ hai những trăm điểm.
Thành tích, vẻ ngoài như vậy, cô không muốn nổi tiếng cũng khó.
Rồi sau đó bởi vì tính cách cô quá cao ngạo, lại bị người ta tuồn ra tin con riêng. Trong hoàn cảnh như vậy, người tài giỏi cao ngạo không sai, nhưng giỏi lại cao ngạo mà không có một gia thế tốt thì sẽ bị người ta nhạo báng.
Những nam sinh ngo ngoe rục rịch muốn theo đuổi cô đều bị khuyên lui, bọn họ sợ ánh mắt khác thường sau lưng.
Nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu Cố Thanh Yến nổi danh, nguyên nhân chủ yếu là cô là sinh viên khoa tự nhiên, mà lại nhiều lần lấy được bằng khen về môn văn.
Hễ cô tham gia thi đấu, chỉ tham gia cả nước thôi, tiền thưởng thi đấu đã rất nhiều.
Tiền thưởng không vượt qua đơn vị hàng số năm, cô chưa bao giờ liếc mắt, cảm nghĩ khi giành giải luôn là thiếu tiền.
Lần đầu tiên làm đại diện học sinh lên bục chia sẻ về học tập, cô nói rằng: “Chỉ cần bạn đủ nghèo thì sẽ phải nỗ lực.”
Rồi sau đó bị ít phụ huynh cùng phản đối cô quá thực tế, phá hoại ước mơ của đám trẻ với tương lai, không cho phép Cố Thanh Yến làm đại diện học sinh nữa.
Lúc hiệu trưởng tìm cô nói chuyện, cô đã nói: “Có thể không làm đại diện học sinh, nhưng tiền thưởng cần lấy vẫn phải cho em.”
Lời này được vẫn được truyền tai sau khi rời khỏi đó, những cô nàng hay mắng cô là kẻ thứ ba sau lưng cũng ít đi nhiều.
Cuối cùng hiệu trưởng chẳng mảy may sợ áp lực, công khai tỏ vẻ: “Chỉ cần học sinh chúng ta xuất sắc, bất kể cô bé sinh ra thế nào, cũng sẽ không ảnh hưởng tới hình tượng ở trong lòng tôi.”
Ở trường này toàn là những con trong gia đình giàu có và quyền thế, những nhân vật tai to mặt lớn trong xã hội, họ chỉ coi trọng lợi ích và những mối quan hệ.
Bọn họ kết bạn đều chỉ là vì thêm lợi cho gia tộc, hợp tác về sau.
Đồng thời, cũng tập hợp những học sinh xuất sắc nhất.
Giữa xuất sắc và xuất sắc luôn có sự cộng hưởng.
Cho dù Cố Thanh Yến cao ngạo, luôn một mình, nhưng đúng là hành vi này của cô đã làm dậy sóng.
Đám học sinh có ý khen cô, có ý trái chiều, đủ thứ về giải thưởng cô giành được.
Mãi cho đến khi Cố Nhất Thành lên cấp ba, khi nhắc đến Cố Thanh Yến, nhóm đàn em khoá dưới đều sẽ lấy giọng điệu như vậy: “Trường chúng em có một đàn chị vô cùng kỳ cục, nhưng giỏi lắm…”
Cho nên khi Cố Nhất Thành nói Cố Thanh Yến là chị cậu, cô gái kia dù kiêu ngạo, cũng không thể không thừa nhận, mặc dù mình có giỏi nhưng không bằng Cố Thanh Yến.
Khi ấy, Cảnh Lập đã nói với Cố Nhất Thành: “Cậu không thể coi chị cậu trở thành tiêu chuẩn cậu kén vợ được, nếu cứ thế, chắc cả đời cậu cũng sẽ không tìm được vợ.”
Cố Nhất Thành rất khinh thường, sau đó tình cờ biết hình như Cố Thanh Yến có một người bạn trai, còn sống cùng nhau.
Cậu không dám tìm Cố Thanh Yến chất vấn, thậm chí cậu không dám chủ động liên lạc với Cố Thanh Yến.
Cậu chỉ có thể đập bát đập đũa, lúc không vui lại mắng chửi người.
Cảnh Lập khuyên giải cậu: “Chị ấy làm chị của cậu, tóm lại cậu không thể quản chị ấy yêu ai.”
Cố Nhất Thành nhất quyết không chịu thừa nhận là vì chuyện Cố Thanh Yến yêu đương nên cậu mới vô cớ gây rối.
Cậu lắc đầu: “Chị ấy yêu đương thì liên quan gì đến tớ? Sao tớ có thể để ý chuyện này, đây là chuyện của chị ta.”
Cảnh Lập không còn lời gì để nói, đến nửa năm sau.
Cố Thanh Yến tốt nghiệp cấp ba, đi phương xa học đại học. Cố Nhất Thành biết cô chia tay Thời Thâm Niên, lúc ấy còn mất hồn mất vía hơn khi biết cô yêu đương.
Mỗi ngày cậu vô ý thức nhắc mãi: “Biết ngay sẽ chia tay mà, tên đàn ông đó vừa thấy đã không phải hạng người tốt gì cả, chắc chắn là đồ sở khanh…”
“Chia tay cũng tốt, ai bảo chị yêu sớm, tự mình bị thương, tự mình chịu khổ, không liên quan gì tới em hết…”
Qua một lát, cậu lại nghĩ: “Chị ấy có khóc không? Có đau khổ không?”
Cảnh Lập đứng ở góc độ một người đứng xem cảm thấy cặp chị em này vô cùng kỳ cục.
Rõ ràng là quan tâm lẫn nhau, rồi lại cố tình không chịu thể hiện.
Cố Nhất Thành luôn chú ý tới đủ loại động thái của Cố Thanh Yến, biết tất cả chuyện của cô, nhưng không dám gửi một tin nhắn quan tâm.
Còn Cố Thanh Yến thì sao?
Cố Thanh Yến có lẽ bẩm sinh đã mang theo cảm giác xa cách, cô không nhắn tin lại, có lẽ do cảm thấy không cần thiết.
Cô sòng phẳng hơn Cố Nhất Thành nhiều. Trước lúc tốt nghiệp cấp ba, cô đã chú thích lại những bài vở quan trọng, in thành tài liệu và đưa cho cả hội.
Cũng nhờ phần tài liệu này đã giúp cho ba năm cấp ba của bọn họ chơi vui vẻ còn thi đậu một trường đại học khá tốt.
Cố Nhất Thành lúc ấy giận chết đi được, sách vở của bà chị, sao lại đưa cho đám bạn của cậu làm gì chứ.
Thứ khác cậu chưa bao giờ keo kiệt, nhưng đồ Cố Thanh Yến cho thì cậu keo kiệt tới mức có thể khiến người ta buồn nôn.
Sau này Cố Nhất Thành học đại học, cũng thường xuyên lấy Cố Thanh Yến làm cớ, từ chối những nữ sinh đó.
Cố Thanh Yến quay phim điện ảnh, bộ đầu tiên là《 Không được 》 sau khi được chiếu phim không lâu đã đạt được đề cử nữ chính xuất sắc nhất.
Vốn là nữ phụ tốt nhất, đạo diễn Từ lại nói, Dư Mạn là vai chính bất hủ trong lòng ông.
Thanh danh Cố Thanh Yến càng nổi, sau này cũng không còn ai dám tìm Cố Nhất Thành thổ lộ.
Có một người chị đỉnh như thế đứng ở trên, còn ai bì được nữa?
Chiếc xe kia Cố Nhất Thành chơi chẳng được mấy ngày, sau đó cũng không chơi xe nữa.
Là bởi vì Cố Thanh Yến chủ động tìm cậu, nói muốn mời cậu ăn cơm.
Cố Nhất Thành kích động mấy ngày, cả đêm không ngủ, kéo Cảnh Lập hỏi phải mặc quần áo gì.
Cảnh Lập nói: “Cậu kích động thế sao? Là chị ruột của cậu mà, đâu phải vợ cậu đâu.”
Cố Nhất Thành vờ vịt: “Tôi không kích động, tôi đâu mất liêm sỉ như tên họ Thời kia.”
Cảnh Lập nói: “Cậu là em vợ, sao giám đốc Thời so được với cậu chứ, cậu dũng cảm lên đi.”
Cố Nhất Thành nói đúng rồi, mình là người dũng cảm mà.
Sau đó tiếp tục kéo cậu ta chọn quần áo cả đêm.
Ngày hôm sau vẻ mặt ủ rũ đi gặp Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối: “Trạng thái của em không tốt lắm, là việc học quá nặng hay là mấy thứ trên mạng tạo ảnh hưởng tới em?”
Sau khi Cố Nhất Thành đăng đoạn video kia, không ít người có hành vi quá khích quấy rầy cậu. Thời Thâm Niên cố gắng kìm hướng dư luận, nhưng vẫn không thể khống chế được tư tưởng mọi người.
Cố Nhất Thành sớm mặc kệ chuyện này từ lâu, cho tới nay cậu vẫn biết, cậu là đứa con riêng.
Cố Thắng Nam dù chiều chuộng cậu cỡ nào, cậu vẫn là đứa con riêng không thể mang ra ngoài ánh sáng.
Huống chi, Cố Thắng Nam cũng không thật sự yêu cậu được bao nhiêu, chỉ là để trả thù Lục Chí Phong.
Bà đối xử với cậu càng tốt, Lục Chí Phong càng hận.
Nếu thật sự yêu cậu, cớ gì vẫn không chịu ly hôn với Lục Chí Phong chứ?
Một mình bà khăng khăng đòi giữ đứa bé, làm hại nhiều người đến vậy.
Cố Nhất Thành chấp nhận thân phận của cậu, không sợ trên mạng lên án.
Nếu cậu để ý việc này, ngay từ đầu đã không đăng video kia lên.
Cố Nhất Thành cảm nhận được sự quan tâm của Cố Thanh Yến, họ vừa mới ngồi xuống, câu đầu tiên Cố Thanh Yến đã quan tâm cậu.
Không giống những người khác quan tâm giả vờ vì lấy lòng cậu, Cố Nhất Thành lúng túng gãi đầu, lộ ra nụ cười của cậu sinh viên ngoan ngoãn: “Chỉ là việc học… Quá nặng thôi ạ.”
Lời này nếu như bị người khác nghe được sẽ cười rụng răng. Từ khi nào mà Cố Nhất Thành lại quan tâm tới việc học chứ?
Cố Thanh Yến ừ một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa mà bắt đầu gọi món.
Cố Nhất Thành có chút ảo não, sao chị không tiếp tục quan tâm cậu nữa? Chẳng lẽ cậu nói sai lời nào rồi sao? Vì sao không hỏi cậu học cái gì?
Cố Thanh Yến biết cậu thi đậu trường đại học nào chưa? Biết cậu học chuyên ngành gì chưa?
Sao cô không hỏi?
Cố Nhất Thành thất thần nghĩ vẩn vơ, nghe Cố Thanh Yến nói với người phục vụ: “Lấy hai phần là được.”
Thời Thâm Niên không ăn đồ bên ngoài.
Cố Nhất Thành càng mất mát, Cố Thanh Yến còn không hỏi cậu có kiêng ăn gì không, cũng không biết cậu thích hay không thích ăn gì.
Cậu cúi đầu, nghe Cố Thanh Yến dùng tiếng Pháp lưu loát giao tiếp với người phục vụ, hai người nói gì đó, cậu nghe không hiểu.
Cuối cùng Cố Thanh Yến nói, đừng cay quá, cậu không thích.
Câu này cậu nghe hiểu, Cố Nhất Thành hơi ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh như hai ngôi sao sáng lập loè.
Cậu không nén lại được, trong giọng không giấu được vẻ vui mừng: “Sao chị biết em không ăn cay?”
Cố Thanh Yến cảm thấy bình thường, cô thuận miệng nói: “Đồ ăn trên bàn cơm có ớt cay thì em không ăn.”
Trên thực tế số lần cô ngồi cùng bàn ăn cơm với Cố Nhất Thành đã ít lại càng ít, Cố Thắng Nam sợ cô với Cố Nhất Thành thân thiết quá không tiện khống chế, chưa bao giờ để họ ở riêng với nhau.
Chỉ có một vài lần là liên hoan tập thể.
Cố Nhất Thành vốn kén ăn, cậu không ăn được một nửa số món ăn trên bàn ăn.
Cố Thắng Nam có lẽ cũng không phải người quá cẩn thận, đứa con trai yêu thương thích ăn gì, ghét ăn gì, bà ta đều không biết.
Mức độ sơ ý của Cố Thắng Nam có lẽ cũng giống mắt nhìn của bà ta, cực kỳ kém cỏi.
Cố Nhất Thành thoáng cái đã bị lấy lòng, chút buồn buồn đã biến mất không còn tăm hơi.
Cố Thanh Yến giới thiệu Thời Thâm Niên cho cậu, lạnh nhạt nói: “Chắc là hai người đã lén gặp mặt rồi.”
Cố Nhất Thành không có ý tốt nói: “Chưa từng gặp, anh ta là nhân vật lớn, chỉ đuổi một trợ lý tới gặp em thôi ạ.”
Cố Thanh Yến ừ một tiếng, vờ không nghe ra Cố Nhất Thành oán giận: “Trợ lý Lâm rất có năng lực.”
Cố Nhất Thành nhớ lại cuộc nói chuyện với người đàn ông làm việc cẩn thận đó, hừ một tiếng, hậm hực.
Nhưng sự hậm hực này được xoa dịu bởi món ăn tiếp đó người phục vụ bưng lên, tất cả đều là món cậu thích.
Tuy vừa rồi cậu không hiểu Cố Thanh Yến giao tiếp gì với người phục vụ, nhưng mỗi món ăn này đều phù hợp với người kén ăn kén uống như cậu.
Cố Nhất Thành khiêu khích nhìn Thời Thâm Niên, nghĩ chị tôi quan tâm tôi thế đấy, đãi ngộ của tôi cũng không thua kém anh đâu.
Lúc ăn cơm, Cố Thanh Yến chỉ thuận miệng nhắc tới, rằng nghe nói Cố Nhất Thành vẫn ra đèo quốc lộ vùng ngoại thành đua xe.
Cô nói rằng rất nguy hiểm, có thể thích được, nhưng cậu đừng làm chuyện quá nguy hiểm.
Cố Nhất Thành cũng biết đua xe nguy hiểm, nhưng chưa từng có người giảng giải cho cậu, bảo cậu đừng làm chuyện nguy hiểm này.
Không ai lo lắng cho cậu, nên cậu đương nhiên coi như không sao cả.
Nhưng bây giờ có người lo cho cậu, trong thoáng ấy Cố Nhất Thành không muốn đua xe nữa. Cậu không muốn loại khoái cảm này, cậu còn phải “chiến” với Thời Thâm Niên nữa!
Lúc Cố Nhất Thành ăn cơm kích động không nén nổi, không ngừng gửi tin cho Cảnh Lập:
Chị tôi vẫn nhớ tôi không thích ăn cay!
Chị tôi biết tôi thích ăn gì, không thích ăn gì!
Chị tôi biết tôi học trường đại học nào!
Chị tôi biết chuyên ngành của tôi!
Chị ấy còn quen một giáo viên dạy tôi nữa!
Tôi quyết định về sau không chơi xe nữa! Mấy cái xe của tôi đưa cho cậu hết đấy!
Cảnh Lập nhìn đến tin này, không nhịn được đáp lại một dấu chấm hỏi.
Cố Nhất Thành thừa dịp Cố Thanh Yến cúi đầu ăn gì đó, nhắn lại: “Chị tôi nói đua xe quá nguy hiểm, đừng làm chuyện nguy hiểm như thế, sau này tôi không đua xe nữa.”
Cảnh Lập: …
Thằng này là ai? Tôi không quen.
Trước kia Cố Nhất Thành không dám nhắn tin quấy rầy Cố Thanh Yến, cậu vẫn cảm thấy Cố Thanh Yến lạnh lùng, gần như lạnh nhạt với người khác.
Cô sẽ giúp cậu ít chuyện, đơn giản chỉ do mối liên hệ huyết thống giữa họ.
Nhưng từ sau bữa cơm ấy, Cố Nhất Thành đã không nghĩ thế nữa.
Cậu chậm rãi thử thăm dò nhắn tin cho Cố Thanh Yến, sau đó cậu phát hiện Cố Thanh Yến sẽ nghiêm túc cẩn thận trả lời cậu từng tin nhắn.
Tâm trạng của cậu hoàn toàn khác lúc bình thường.
Mấy người Cảnh Lập còn tưởng rằng Cố Nhất Thành nói không chơi xe là buột miệng nhất thời thôi, nhưng ai mà ngờ, Cố Nhất Thành không chỉ thật sự không theo chân bọn họ cùng nhau đua xe, còn bắt đầu nghiêm túc học hành cẩn thận.
Tiết học nào cũng đi, mỗi bài tập giáo viên giao đều chăm chỉ hoàn thành. Không chỉ hoàn thành, còn tham khảo Cố Thanh Yến làm sao mới có thể hoàn thành tốt hơn nữa.
Lúc kết thúc học đại học năm hai, Cố Nhất Thành đã học xong toàn bộ chương trình học, hơn nữa còn lựa chọn tiếp tục học lấy văn bằng hai.
Cảnh Lập chơi với cậu từ nhỏ tới lớn, vì nguyên nhân thân thế, địa vị của cậu ta ở nhà vẫn luôn rất gượng gạo.
Nhưng cũng may nhà họ Cảnh đều là người mềm lòng, tuy không thể đối xử tốt với cậu ta như khi cậu ta còn nhỏ được.
Nhưng không lo chuyện cơm áo, cậu ta đã hạnh phúc hơn rất nhiều người từ khi còn tấm bé.
Vốn cậu ta cũng không có quá nhiều tâm tư, chỉ nghĩ tùy tiện học một trường học, tìm một công việc, không thực sự tranh với quyền thừa kế gì cả, có thể nuôi sống bản thân là được.
Nhưng nhìn thấy Cố Nhất Thành nghiêm túc như vậy, cậu ta cũng nghiêm túc theo.
Hai người không có việc gì lại đi thư viện đọc sách, nghiên cứu các vấn đề.
Họ học chuyên ngành hệ hóa học, Cảnh Lập không đủ điểm, hệ hóa học là chuyên ngành điểm vào thấp nhất trường đại học A.
Để ở lại thành phố A, cậu ta sang con đường tuyển sinh hệ hóa học điểm thấp hơn.
Còn Cố Nhất Thành thì có chút hứng thú với hóa học, dù sao đối với cậu, không chọn theo yêu cầu của Cố Thắng Nam là hệ tài chính đã là thắng lợi rồi.
Hai người họ tới thư viện đọc sách xong, có nghi vấn sẽ đi hỏi Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến là sinh viên khoa tự nhiên, giỏi nhất là hóa. Lúc trước cô từng cầm rất nhiều giải thưởng về phương diện hóa học, tuy giờ nhiều thứ đã quên.
Nhưng tư duy hóa học của cô còn đó, đôi khi chuyện hai người Cố Nhất Thành không nghĩ ra, Cố Thanh Yến về nghĩ một buổi tối là nghĩ ra được.
Bởi vì chuyện này, Cố Thanh Yến còn từng lên hot search một lần.
Là cuộc điện thoại của Cố Nhất Thành cô nhận được trong một chương trình truyền hình trực tiếp, lúc ấy vừa hay tổ chương trình chưa xếp cảnh quay cho cô.
Cô với Cố Nhất Thành tham luận một vấn đề hóa học hai tiếng liền, người xem phát sóng trực tiếp nhìn thấy hình ảnh này, khiếp sợ nói không nên lời.
Cư dân mạng thoáng chốc nhớ tới chuyện một vài giấy chứng nhận giải thưởng của Cố Thanh Yến được lan truyền rộng rãi trên mạng.
Mọi người cạn lời.
Sau này khi Cố Thanh Yến đoạt được giải thưởng, phát biểu cảm nghĩ xong, MC hỏi đùa cô: “Nghe nói lúc trước khi nhận giải thưởng, cô đọc sách nhận giải đến mỏi tay, mỗi cảm nghĩ đoạt giải đều là cảm ơn nhà tài trợ phát tiền thưởng, hôm nay sao không nói lời này nữa vậy?”
Đây là nội dung không có trên kịch bản, Cố Thanh Yến mím môi cười, ánh mắt nhìn về phía Thời Thâm Niên ngồi ở dưới sân khấu.
Màn ảnh đúng lúc quét đến mặt Thời Thâm Niên, cả hội trường cười vang.
Cố Thanh Yến khẽ cong khóe môi: “Tôi không thiếu tiền.”
Đúng vậy, đã có ông chồng giàu nhất, còn thiếu tiền gì nữa.
Khán giả đến nay còn nhớ rõ màn mưa kim cương lãng mạn khi Thời Thâm Niên cầu hôn.
Mưa sao băng gì đó vẫn kém, trên thế giới này, còn có ai nguyện vì một cô gái mà tạo cơn mưa kim cương không?
MC cũng cười theo, lại hỏi: “Cư dân mạng đều nói cô là nhà khoa học bị trì hoãn bởi đóng phim. Nếu cô tiến công giới học thuật, nói không chừng sẽ có thành tựu càng cao hơn, cô thấy thế nào?”
“Mỗi nhà mỗi cảnh.” Cố Thanh Yến nói chuyện chưa bao giờ biết khiêm tốn, cô trầm ngâm một lát, nói: “Tác phẩm có chiều sâu có thể ảnh hưởng tới giá trị quan con người mấy thế hệ, cũng giống với khoa học. Mỗi người một việc. Cư dân mạng nói có lý, nếu về sau tôi có năng lực này, tôi sẽ thi viết ra một kịch bản hay. Dùng một cách khác truyền lại tư tưởng của tôi.”
MC không ngờ Cố Thanh Yến sẽ trả lời vấn đề này thẳng thắn như vậy, rất lâu rồi cô không xuất hiện trong mắt đại chúng.
Thi thoảng có thể nhìn thấy cô thì đều là đi theo Thời Thâm Niên tham gia vài hoạt động thương nghiệp.
Nhiều lúc cô để mặt mộc, khuôn mặt xinh đẹp, nhìn cô trông hệt học sinh mới mười bảy, mười tám tuổi.
Mặc quần áo trẻ trung xinh đẹp, đến bên cạnh Thời Thâm Niên, giống cô gái nhỏ được anh nuông chiều.
Cô rất ít lộ diện trước mặt công chúng, cho dù là là lần đầu tham gia phim điện ảnh cũng chỉ khiêm tốn tham gia một buổi phỏng vấn.
Ban đầu còn có cư dân mạng nói cô giả vờ, sau đó cư dân mạng phát hiện, cô không có gì cần giả vờ, căn bản là không cần.
Cô là một người ưu tú như vậy đấy, được người đàn ông xuất sắc nhất cưng chiều.
Cố Thanh Yến vừa nói mấy thứ về sự nghiệp đã nhanh chóng lại lên hot search.
Những lời này đả động rất nhiều người, có đôi khi mọi người sẽ cảm thấy, so với nhà khoa học nghiên cứu khắc khổ, diễn viên trông không khó cũng là một nghề nghiệp.
Giống như thời cổ, con hát đều là thân phận hạ lưu.
Nhưng nghề nghiệp thực ra chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn, nhà khoa học dùng cách thức, dùng khoa học của họ để thay đổi cuộc sống mọi người.
Còn diễn viên chuyên nghiệp làm hết phận sự cũng dùng cách thức của họ, dùng cách tuyên truyền một giá trị phổ biến theo cách mà hầu hết mọi người, những người ở trình độ tương đối thấp có thể hiểu được.
Rất nhiều vở hài kịch trước kia đã lấy phương thức biểu diễn, truyền lại giá trị quan.
Nếu không có ngành sản xuất này, thì sao công chúng biết những lĩnh vực họ không có cách nào tiếp xúc được chứ?
Nghề nghiệp chẳng phân biệt cao thấp, chỉ xem bạn giỏi được nghề nào thôi.
Nếu Cố Thanh Yến thật sự có thể viết ra một kịch bản xuất sắc, có giá trị phổ biến, thì đóng góp của cô cho xã hội cũng không kém gì đóng góp của cô cho nghiên cứu khoa học.
Huống chi, cô cũng không nhất định phải cống hiến mới có giá trị tồn tại.
Cô tồn tại, chỉ là bởi vì cô tồn tại thôi.
Không có ai có thể chụp gông xiềng cho cô cả.
Cố Thanh Yến phát biểu cảm nghĩ nhận giải lần đó xong, lại biến mất một lần nữa ở trong mắt đại chúng.
Mỗi ngày Cố Nhất Thành đều tâm sự với cô, không nói chuyện gì khác, chỉ nói chuyện phiếm hai câu.
Tính Cố Thanh Yến trầm, ít đoạn đối thoại thông thường chỉ trả lời có lệ.
Cố Nhất Thành có đôi khi sẽ không vui, lúc bắt đầu không dám đề cập tới, sau này nhận ra được Cố Thanh Yến tính cách lạnh nhạt ngầm quan tâm cậu, cậu bắt đầu nói Cố Thanh Yến không quan tâm cậu.
Cậu hỏi: “Chị với anh rể cũng nói chuyện phiếm như vậy sao?”
Cậu gửi một đoạn dài, cách nửa giờ cô mới nhắn lại một chữ ừ, quá có lệ.
Đúng là tức mà!
Cố Thanh Yến vừa lúc rảnh cầm lấy di động: “Chị không nói chuyện phiếm với anh ấy.”
Cố Nhất Thành hơi vui vui: “Vậy ngày thường chị với anh ta làm gì?”
Cố Thanh Yến không nhắn lại, Cố Nhất Thành chờ rồi đợi, đợi năm tiếng sau, cuối cùng mới nhận được câu trả lời.
Chỉ có một dấu ba chấm.
Cố Nhất Thành nhìn màn hình: ?
Thời Thâm Niên ôm eo vợ, ôm cô đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.
“Sao không nói cho nó, chúng ta vừa rồi làm cái gì?”
Cố Thanh Yến giận sôi máu, đôi mắt mới khóc còn đỏ ửng, cô mím môi trừng mắt nhìn Thời Thâm Niên một cái.
Cô giãy giụa muốn đi xuống khỏi trong ngực anh.
Thời Thâm Niên đè cô lại: “Đừng nhúc nhích, vừa rồi còn khóc gạt anh nói chân mềm.”
Cố Thanh Yến tức giận: “Chân mềm thật, bảo anh dừng anh có dừng đâu!”
Thời Thâm Niên cười: “Làm sao anh biết được khi nào em nói lời thực lòng, khi nào nói lời trái lương tâm chứ? Nếu anh ngừng, chẳng phải em còn khóc nhiều hơn sao?”
Tai Cố Thanh Yến đỏ bừng, mặt đỏ lựng. Anh ít nói, nhưng vào mấy lúc thế này, Thời Thâm Niên kiệm lời sẽ thành kẻ biết ăn nói, rất chi là lưu manh.
Rất nhiều lời cô không nói ra được, đành chịu bị bắt nạt.
Cố Thanh Yến lười nói lại với anh, rầm rì dựa vào trong lòng ngực, không chịu nói chuyện.
Thời Thâm Niên giơ di động lên, nhìn tin nhắn trên màn hình: “Chị đang làm gì? Sao lâu vậy mới nhắn lại chứ?”
Thời Thâm Niên hơi ghen: “Em trai cứ dính em gửi tin nhắn tới, sao nó cứ gửi tin nhắn cho em suốt thế? Nó không phải đi học à?”
Cố Thanh Yến ừm một tiếng: “Việc học hành nhẹ nhàng quá.”
Đáy lòng Thời Thâm Niên hừ một tiếng, tính tăng thêm ít nhiệm vụ cho Cố Nhất Thành.
Đúng lúc anh có quen với giáo viên dạy cậu, thêm mấy vụ thực nghiệm chắc không thành vấn đề.
Cố Nhất Thành bên kia màn hình không hề cảm kích: ?
Tôi chỉ muốn tâm sự với chị tôi thôi mà.
HẾT CHƯƠNG 58
------oOo------