Thời Thâm Niên cởi chiếc áo khoác trên người Cố Thanh Yến, trả lại cho Túc Nghị, anh nhíu mày đắp một chiếc chăn nhung, lông dê cho cô.
Anh nhẹ nhàng sờ lên trán của Cố Thanh Yến, sau đó nhìn về phía trợ lý của mình.
Trợ lý hiểu ý, ngay lập tức sắp xếp cho người chặn hết lối đi của tầng này, không ai được phép đi ra ngoài.
Thời Thâm Niên đã đặt trên người Cố Thanh Yến một chiếc máy nghe lén. Hôm nay anh lại có một cuộc họp. Đạo diễn Từ đã nói với anh rằng sẽ đảm bảo không để cho Cố Thanh Yến uống một giọt rượu nào. Thời Thâm Niên nghe thấy vậy cũng không cùng đi theo nữa.
Ai ngờ cuộc họp còn chưa kết thúc thì ở bên kia, Cố Thanh Yến đã xảy ra chuyện.
May mắn thay, trợ lý đã cử người theo dõi Nhan Linh, mọi hành động của cô ta đều đã được anh ta nắm rõ như trong lòng bàn tay.
Vì vậy, bọn họ mới có thể tới nhanh đến như vậy, thậm chí còn mang theo một số người tới.
Thời Thâm Niên còn tự lái xe, tăng tốc trên mọi đường đi đến đây, vượt qua không biết bao nhiêu cái đèn đỏ.
Nếu không phải từ máy nghe trộm cho anh biết hiện giờ Cố Thanh Yến vẫn an toàn, anh chỉ muốn bay thẳng đến đây bằng máy bay trực thăng.
Tài xế ngồi ở hàng ghế sau, anh ta cảm thấy không thể tin được. Rốt cuộc không biết kỹ thuật lái xe của giám đốc Thời như thế này rồi mà còn phải nhờ anh ta làm tài xế để làm gì nữa?
Trợ lý nói với Thời Thâm Niên: “Giám đốc, ngài hãy đưa phu nhân rời đi trước. Mọi chuyện còn lại ở đây để cho tôi xử lý nốt ạ.”
Thời Thâm Niên gật đầu một cái. Nhìn Túc Nghị hai giây, rồi sau đó nhấc đôi chân dài đi mất.
Cố Thanh Yến che đầu lại, kêu lên một tiếng, cô cảm thấy khó chịu, kéo chiếc chăn xuống.
“Đừng lộn xộn.” Thời Thâm Niên kéo một tay của cô xuống. Cố Thanh Yến lại vặn vẹo người, suýt nữa là ngã xuống.
Thời Thâm Niên không dám buông tay nữa, chỉ có thể thấp giọng đe dọa cô: “Còn lộn xộn nữa là anh sẽ thả em xuống đấy.”
Cố Thanh Yến vất vả lắm mới lộ ra nửa khuôn mặt. Đôi mắt long lanh như nước nhanh chóng lộ ra bên ngoài, quyến rũ mà ngà ngà trong men say.
Cũng không biết có phải do câu nói của Thời Thâm Niên khiến khiến cô thấy nhạy cảm, trong hốc mắt đột nhiên chứa chan nước, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào khóc nức nở: “Anh bỏ em đi, dù sao anh cũng không cần em nữa…Em cũng không cần anh nữa. Em cũng bỏ anh lại…”
Nhìn cô khóc, trái tim của Thời Thâm Niên cũng trở nên rối bời. Sao anh có thể bỏ Cố Thanh Yến lại được chứ?
Dù anh có đánh mất bản thân cũng sẽ không bao giờ đánh mất cô.
“Đừng khóc.” Thời Thâm Niên đưa tay ra, dùng ngón tay cái lau nước mắt của cô.
Cố Thanh Yến bắt đầu lẩm bẩm, càu nhàu: “Phải khóc, em phải dùng nước mắt nhấn chìm anh, cho anh chết đuối luôn. Ai bảo anh lại xấu xa như vậy!”
“Phụt!” Ngô Nham bị một cuộc điện thoại khẩn cấp của Thời Thâm Niên nên vội vàng chạy tới đây. Mặc kệ người ta đang tình chàng ý thiếp, một chân đạp ga đến thành phố. Xe còn chưa dừng hẳn lại thì nghe thấy Cố Thanh Yến nói vậy, không kiềm được cười ầm.
“Em gái Cố đang đầu thai sang làm tiên nữ ngọc trai đấy à, nước mắt cũng có thể làm người ta chết đuối luôn?”
Anh xuống xe, đi vòng qua mở cửa cho Thời Thâm Niên. Thời Thâm Niên cẩn thận đặt Cố Thanh Yến ở hàng ghế sau rồi anh cũng lên xe ngồi.
Sau đó nhìn về Ngô Nham, mở miệng nói: “Cô ấy uống say, cậu kiểm tra xem ngoại trừ say rượu ra còn có vấn đề gì khác hay không.”
Ngô Nham nhún vai bất lực, nhận ra một sự thật bản thân mình chính là một tên nô lệ. Anh ta đi vòng ra đằng sau, mở cốp xe để lấy ra một số đồ mà mình mang tới.
Dùng một chiếc đèn pin nhỏ, mắt hướng về phía Cố Thanh Yến. Anh ta mở miệng ra hiệu cho cô: “A! Há miệng ra để cho tôi nhìn lưỡi của cô xem thế nào.”
Cố Thanh Yến có chút ấn tượng đối với Ngô Nham. Nhưng thực tế cô cũng chưa gặp anh ta nhiều. Mà bản thân cô còn có chút sợ người lạ, Ngô Nham lại cầm chiếc đèn pin rọi vào người khiến cho cô cảm thấy không vui.
Thoáng cái, cô nhào vào lòng Thời Thâm Niên, buồn bực xen lẫn khó chịu từ chối: “Không chịu!”
“Haha!” Ngô Nham cười to, tắt đèn pin đi, đặt nó vào trong túi quần: “Yên tâm! Chỉ là uống say thôi.”
Thời Thâm Niên ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi mấy lần. Sau đó nói với Ngô Nham: “Đưa chúng tôi đến Lục Nguyên.”
“Biết rồi! Dù sao tôi cũng sẽ là tài xế.” Ngô Nham đồng ý lái xe.
Cố Thanh Yến có vẻ hơi buồn ngủ. Lúc nãy ở trong hội trường cô đã ôm cột muốn ngủ. Lúc này, ở trong lồng ngực ấm áp của Thời Thâm Niên, cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến.
Cô còn hơi trẻ con, tức giận làm phẳng các nếp nhăn trên bộ âu phục của Thời Thâm Niên. Thậm chí còn gạt cái nút áo sang một bên, để tránh cho bản thân chạm vào nó.
Sau khi hoàn thành xong một loạt các thao tác, cô mới an tâm nằm xuống bụng Thời Thâm Niên. Kiểm tra hai lần, quả nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, lập tức nhắm mắt lại.
Ngô Nham nhìn thấy rõ ràng từ trong kính chiếu hậu. Anh ta đột nhiên cảm thấy buồn cười. Bình thường bản thân anh ta cũng phong lưu, cũng không quá phong độ, lịch sự.
Nói thẳng ra là anh không tin vào tình yêu. Với phụ nữ đều là nhân duyên ngắn ngủi, về cơ bản là không bao giờ gặp lại.
Cho tới tận bây giờ, anh ta cũng chưa bao giờ hành động chu đáo, săn sóc như vậy. Là do tự bản thân anh ta không muốn.
Ban đầu, Ngô Nham nghĩ rằng tính cách của Thời Thâm Niên cũng như vậy, cho dù có yêu thật lòng thì cũng sẽ không thay đổi quá nhiều.
Nhưng nhìn từ kính chiếu hậu, anh có thể thấy rất rõ ràng. Mọi biểu cảm của Thời Thâm Niên, anh ta không hề bỏ sót, tất cả đều rơi vào trong mắt anh.
Có lẽ ngay chính bản thân Thời Thâm Niên cũng không biết được, ánh mắt của mình lúc này rốt cuộc dịu dàng đến như thế nào.
Có vẻ như bây giờ dù Cố Thanh Yến có đang cầm một con dao, đâm nó vào bụng anh thì Thời Thâm Niên cũng sẽ không phản kháng lại.
Thậm chí anh còn tự mình cởi khuy áo ra, nghiêm túc nắm lấy tay của Cố Thanh Yến, nói với cô: “Đây, chỗ này thịt mềm hơn, em cứ đâm vào đi. “
Nghĩ đến điều này, chính bản thân Ngô Nham còn cảm thấy rùng mình, rồi lại cảm thấy nếu người đó là Thời Thâm Niên thì không chừng anh sẽ làm như vậy thật.
Anh ta đã quen với việc lái xe nhanh. Thời Thâm Niên sợ quấy rầy đến Cố Thanh Yến, ra hiệu cho anh, bảo anh đi chậm lại một chút.
Ngô Nham bất lực. Với chiếc xe giá tận mấy triệu nhân dân tệ, anh đã lái con xe Lamborghini tới nửa thành phố, tốc độ xấp xỉ gần bằng 200 mã lực. Vậy mà ở trên cao tốc giờ phải đi tốc độ rùa bò.
Thậm chí anh còn nhìn thấy chiếc xe đang lái bên cạnh, ánh mắt nhìn mình chằm chằm như nhìn một kẻ thần kinh.
Quãng đường vốn chỉ cần chạy hai mươi phút giờ mất tận gần một tiếng rưỡi đồng hồ.
Thật vất vả mới đưa hai người họ về đến nơi. Ngô Nham ngay lập tức đạp ga, nổ bô một cái rồi chiếc xe lao đi như một mũi tên.
Khi Thời Thâm Niên mở cửa, Cố Thanh Yến nghe thấy tiếng động, từ từ tỉnh dậy.
Thời Thâm Niên thấy cô tỉnh, lập tức đứng hình, ngay cả giày cũng quên đổi.
Cố Thanh Yến hét lên, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi lồng ngực của Thời Thâm Niên: “Mau thả tôi xuống, tôi muốn xuống.”
Thời Thâm Niên hoàn hồn, tháo giày cô xuống, đưa một đôi dép mềm mại ra.
Cố Thanh Yến không chịu đi vào, cô liên tục đá chân lên, liên tục làm khó Thời Thâm Niên.
“Tôi tự đi được, không cần anh làm.”
Thời Thâm Niên không nghe, nhẹ nhàng cầm lấy mắt cá chân của cô, rồi xỏ đôi dép vào.
Cố Thanh Yến cảm thấy hơi ấm ức, kích động đá chiếc dép, khiến nó bay thật là xa, đến tận cửa phòng bếp.
“Không muốn anh đi hộ, nếu không thể nào cũng bị lão quản gia nói.”
Lúc này, Thời Thâm Niên mới phát hiện ra rằng cô không tỉnh táo. Thậm chí còn tưởng rằng đây là ngôi nhà cũ mà họ đã sống cùng nhau cách đây bốn năm.
Thời Thâm Niên đã không quay về đây sống suốt mấy năm liền. Kể từ ngày Cố Thanh Yến rời đi, anh cũng chỉ quay trở về một hai lần, nhưng tuyệt đối không có ngủ lại.
Ngược lại, quản gia có mấy lần nhắc trở về nhưng nói thế nào anh cũng không quay lại. Chờ đến khi trở về thì đã không thấy lão quản gia đâu nữa.
Họ cũng nói rằng Cố Thanh Yến quả thật là người không có lương tâm, nói đi là đi, không hề lưu luyến.
Nghe thấy những lời nói này, Thời Thâm Niên cảm thấy vô cùng khó chịu. Sau vài lần, anh cũng không hề về nữa.
Anh không biết rằng thì ra Cố Thanh Yến cũng như anh, cho đến bây giờ vẫn chưa hề quên.
Anh ngây người vài giây, không bắt Cố Thanh Yến phải xỏ dép vào nữa. Anh thay giày trước, sau đó bế Cố Thanh Yến đi vào phòng thay đồ.
Hình như Cố Thanh Yến đã nhận ra quản gia không có ở đây, từ đề phòng lập tức trở nên hoạt bát, chuyển từ khóc thành cười, sắc mặt thay đổi hệt như một đứa con nít vậy.
Cô vòng tay ôm lấy cổ Thời Thâm Niên, bật cười ngây ngô: “Ông quản gia ở đâu vậy?”
Thời Thâm Niên chưa bao giờ nghe thấy cô nhắc đến chủ đề này, nhân cơ hội hỏi: “Em sợ ông ấy sao?”
“Em không sợ ông ấy.” Cố Thanh Yến đột nhiên lắc đầu, sau đó bắt đầu lải nhải: “Em không hề sợ ông ấy, mà là ông ấy luôn quản lý em, cái này không được, cái kia không được, cái đó cũng không. Ông ấy không thích em, em cũng không thích ông ấy.”
Vốn là Thời Thâm Niên muốn thay bộ quần áo đầy mùi rượu của cô, khi anh ngửi cảm thấy hơi khó chịu.
Nghe được lời Cố Thanh Yến nói, nhất thời quên động tác, anh lập tức bế Cố Thanh Yến, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng thay đồ.
Anh ôm Cố Thanh Yến ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt gò má của cô:
“Em rất không thích ông ấy?”
Dường như Cố Thanh Yến cảm thấy câu hỏi này hơi khó, gật đầu một cái, sau đó không nhịn được lại lắc đầu, giống hệt con nít. Bởi vì không trả lời được vấn đề hóc búa này nên cô nhăn mũi không vui.
“Thật ra ông ấy vô cùng tốt, chỉ là không thích em…”
Cố Thanh Yến quá nhạy cảm. Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã không được mọi người yêu quý. Lớn lên trong một môi trường không được nhận sự quan tâm nên cô rất để ý đến thái độ của người ngoài.
Quản gia chấp nhận cô chỉ bởi vì Thời Thâm Niên, nhưng trong đầu thì luôn xem thường cô. Gia thế nổi bật nhưng địa vị của cô thì quá thấp.
Giáo dục không tốt, còn tự do phóng khoáng, lúc nào cũng chọc tức Thời Thâm Niên.
Cố Thanh Yến đã từng lập một danh sách, và tự mình viết hết tất cả những khuyết điểm của bản thân.
Sau đó tự nói với chính mình, mày xem, mày tệ như vậy, họ không thích mày cũng phải, không cần để ý đến.
Sau đó tự an ủi bản thân, mày xem mày tệ như vậy, người khác không thích là chuyện tất nhiên, không cần quá để tâm.
Thực tế mà nói, đối với Thời Thâm Niên, lão quan gia còn quan trọng hơn cả Thời Vĩnh Hưng.
Nhưng với một người không thích mình đến vậy, làm sao cô có thể không để tâm được.
Cố Thanh Yến cứ hễ nghĩ tới điều này, tâm hồn yếu đuối của cô sụp đổ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô cứ vùi đầu vào trong lồng ngực của Thời Thâm Niên, nhỏ giọng khóc, dù khóc nhưng cũng không dám phát ra tiếng lớn.
Cô vẫn còn tưởng rằng bây giờ đang là bốn năm trước, cô thật sự sợ quản gia sẽ từ một chỗ nào đó bất ngờ xuất hiện, nói cô không ra một thể thống gì cả, không có quy củ.
Danh gia vọng tộc cũng phải có quy tắc. Nhưng cô ngay từ nhỏ, đã không được nuôi dưỡng để trở thành một cô tiểu thư.
Tất cả những gì cô nghĩ là phải tìm đủ mọi cách để kiếm được nhiều tiền hơn Cố Thắng Nam, để sau này cũng không cần phải lo đến cơm ăn áo mặc.
Rồi làm thế nào có thể trả thù Lục Chí Phong, khiến ông ta cùng với đứa con gái ngoài giá thú của mình không sống được ngày nào bình yên.
Những tâm tư không thể qua mắt được quản gia, bị ông vạch trần rõ ràng.
Cô không đáng được yêu.
“Anh thích.” Thời Thâm Niên nghe tiếng khóc đứt quãng của cô, nghe tiếng khóc nghẹn ngào kể lại của cô, dùng sức ôm cô thật chặt vào lòng.
“Anh biết, có một lần em đã trêu chọc Lục Hải Yến rồi khiến cô ta bị Cố Thắng Nam đuổi đi, em còn nhớ không?”
Quả nhiên, Cố Thanh Yến ngừng khóc, tò mò nhìn Thời Thâm Niên.
Lúc này, Thời Thâm Niên cảm thấy bản thân giống như nhận được sự tin tưởng của đứa trẻ vậy, thấp giọng ra vẻ thần bí: “Là anh đã giúp em. Nếu không thì làm sao em có thể khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng như vậy được?”
Anh biết hết, em tốt cái gì, xấu cái gì, anh đều biết rõ.
Em tốt anh thích, em xấu anh cũng vẫn thích.
Thậm chí anh không ngại đổ thêm dầu vào lửa, đến khiến em trở nên xấu xa hơn một chút.
Cố Thanh Yến chớp mắt, tựa hồ như rất lâu không thể nào chấp nhận được lời nói của Thời Thâm Niên.
–
Anh nhẹ nhàng sờ lên trán của Cố Thanh Yến, sau đó nhìn về phía trợ lý của mình.
Trợ lý hiểu ý, ngay lập tức sắp xếp cho người chặn hết lối đi của tầng này, không ai được phép đi ra ngoài.
Thời Thâm Niên đã đặt trên người Cố Thanh Yến một chiếc máy nghe lén. Hôm nay anh lại có một cuộc họp. Đạo diễn Từ đã nói với anh rằng sẽ đảm bảo không để cho Cố Thanh Yến uống một giọt rượu nào. Thời Thâm Niên nghe thấy vậy cũng không cùng đi theo nữa.
Ai ngờ cuộc họp còn chưa kết thúc thì ở bên kia, Cố Thanh Yến đã xảy ra chuyện.
May mắn thay, trợ lý đã cử người theo dõi Nhan Linh, mọi hành động của cô ta đều đã được anh ta nắm rõ như trong lòng bàn tay.
Vì vậy, bọn họ mới có thể tới nhanh đến như vậy, thậm chí còn mang theo một số người tới.
Thời Thâm Niên còn tự lái xe, tăng tốc trên mọi đường đi đến đây, vượt qua không biết bao nhiêu cái đèn đỏ.
Nếu không phải từ máy nghe trộm cho anh biết hiện giờ Cố Thanh Yến vẫn an toàn, anh chỉ muốn bay thẳng đến đây bằng máy bay trực thăng.
Tài xế ngồi ở hàng ghế sau, anh ta cảm thấy không thể tin được. Rốt cuộc không biết kỹ thuật lái xe của giám đốc Thời như thế này rồi mà còn phải nhờ anh ta làm tài xế để làm gì nữa?
Trợ lý nói với Thời Thâm Niên: “Giám đốc, ngài hãy đưa phu nhân rời đi trước. Mọi chuyện còn lại ở đây để cho tôi xử lý nốt ạ.”
Thời Thâm Niên gật đầu một cái. Nhìn Túc Nghị hai giây, rồi sau đó nhấc đôi chân dài đi mất.
Cố Thanh Yến che đầu lại, kêu lên một tiếng, cô cảm thấy khó chịu, kéo chiếc chăn xuống.
“Đừng lộn xộn.” Thời Thâm Niên kéo một tay của cô xuống. Cố Thanh Yến lại vặn vẹo người, suýt nữa là ngã xuống.
Thời Thâm Niên không dám buông tay nữa, chỉ có thể thấp giọng đe dọa cô: “Còn lộn xộn nữa là anh sẽ thả em xuống đấy.”
Cố Thanh Yến vất vả lắm mới lộ ra nửa khuôn mặt. Đôi mắt long lanh như nước nhanh chóng lộ ra bên ngoài, quyến rũ mà ngà ngà trong men say.
Cũng không biết có phải do câu nói của Thời Thâm Niên khiến khiến cô thấy nhạy cảm, trong hốc mắt đột nhiên chứa chan nước, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào khóc nức nở: “Anh bỏ em đi, dù sao anh cũng không cần em nữa…Em cũng không cần anh nữa. Em cũng bỏ anh lại…”
Nhìn cô khóc, trái tim của Thời Thâm Niên cũng trở nên rối bời. Sao anh có thể bỏ Cố Thanh Yến lại được chứ?
Dù anh có đánh mất bản thân cũng sẽ không bao giờ đánh mất cô.
“Đừng khóc.” Thời Thâm Niên đưa tay ra, dùng ngón tay cái lau nước mắt của cô.
Cố Thanh Yến bắt đầu lẩm bẩm, càu nhàu: “Phải khóc, em phải dùng nước mắt nhấn chìm anh, cho anh chết đuối luôn. Ai bảo anh lại xấu xa như vậy!”
“Phụt!” Ngô Nham bị một cuộc điện thoại khẩn cấp của Thời Thâm Niên nên vội vàng chạy tới đây. Mặc kệ người ta đang tình chàng ý thiếp, một chân đạp ga đến thành phố. Xe còn chưa dừng hẳn lại thì nghe thấy Cố Thanh Yến nói vậy, không kiềm được cười ầm.
“Em gái Cố đang đầu thai sang làm tiên nữ ngọc trai đấy à, nước mắt cũng có thể làm người ta chết đuối luôn?”
Anh xuống xe, đi vòng qua mở cửa cho Thời Thâm Niên. Thời Thâm Niên cẩn thận đặt Cố Thanh Yến ở hàng ghế sau rồi anh cũng lên xe ngồi.
Sau đó nhìn về Ngô Nham, mở miệng nói: “Cô ấy uống say, cậu kiểm tra xem ngoại trừ say rượu ra còn có vấn đề gì khác hay không.”
Ngô Nham nhún vai bất lực, nhận ra một sự thật bản thân mình chính là một tên nô lệ. Anh ta đi vòng ra đằng sau, mở cốp xe để lấy ra một số đồ mà mình mang tới.
Dùng một chiếc đèn pin nhỏ, mắt hướng về phía Cố Thanh Yến. Anh ta mở miệng ra hiệu cho cô: “A! Há miệng ra để cho tôi nhìn lưỡi của cô xem thế nào.”
Cố Thanh Yến có chút ấn tượng đối với Ngô Nham. Nhưng thực tế cô cũng chưa gặp anh ta nhiều. Mà bản thân cô còn có chút sợ người lạ, Ngô Nham lại cầm chiếc đèn pin rọi vào người khiến cho cô cảm thấy không vui.
Thoáng cái, cô nhào vào lòng Thời Thâm Niên, buồn bực xen lẫn khó chịu từ chối: “Không chịu!”
“Haha!” Ngô Nham cười to, tắt đèn pin đi, đặt nó vào trong túi quần: “Yên tâm! Chỉ là uống say thôi.”
Thời Thâm Niên ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi mấy lần. Sau đó nói với Ngô Nham: “Đưa chúng tôi đến Lục Nguyên.”
“Biết rồi! Dù sao tôi cũng sẽ là tài xế.” Ngô Nham đồng ý lái xe.
Cố Thanh Yến có vẻ hơi buồn ngủ. Lúc nãy ở trong hội trường cô đã ôm cột muốn ngủ. Lúc này, ở trong lồng ngực ấm áp của Thời Thâm Niên, cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến.
Cô còn hơi trẻ con, tức giận làm phẳng các nếp nhăn trên bộ âu phục của Thời Thâm Niên. Thậm chí còn gạt cái nút áo sang một bên, để tránh cho bản thân chạm vào nó.
Sau khi hoàn thành xong một loạt các thao tác, cô mới an tâm nằm xuống bụng Thời Thâm Niên. Kiểm tra hai lần, quả nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, lập tức nhắm mắt lại.
Ngô Nham nhìn thấy rõ ràng từ trong kính chiếu hậu. Anh ta đột nhiên cảm thấy buồn cười. Bình thường bản thân anh ta cũng phong lưu, cũng không quá phong độ, lịch sự.
Nói thẳng ra là anh không tin vào tình yêu. Với phụ nữ đều là nhân duyên ngắn ngủi, về cơ bản là không bao giờ gặp lại.
Cho tới tận bây giờ, anh ta cũng chưa bao giờ hành động chu đáo, săn sóc như vậy. Là do tự bản thân anh ta không muốn.
Ban đầu, Ngô Nham nghĩ rằng tính cách của Thời Thâm Niên cũng như vậy, cho dù có yêu thật lòng thì cũng sẽ không thay đổi quá nhiều.
Nhưng nhìn từ kính chiếu hậu, anh có thể thấy rất rõ ràng. Mọi biểu cảm của Thời Thâm Niên, anh ta không hề bỏ sót, tất cả đều rơi vào trong mắt anh.
Có lẽ ngay chính bản thân Thời Thâm Niên cũng không biết được, ánh mắt của mình lúc này rốt cuộc dịu dàng đến như thế nào.
Có vẻ như bây giờ dù Cố Thanh Yến có đang cầm một con dao, đâm nó vào bụng anh thì Thời Thâm Niên cũng sẽ không phản kháng lại.
Thậm chí anh còn tự mình cởi khuy áo ra, nghiêm túc nắm lấy tay của Cố Thanh Yến, nói với cô: “Đây, chỗ này thịt mềm hơn, em cứ đâm vào đi. “
Nghĩ đến điều này, chính bản thân Ngô Nham còn cảm thấy rùng mình, rồi lại cảm thấy nếu người đó là Thời Thâm Niên thì không chừng anh sẽ làm như vậy thật.
Anh ta đã quen với việc lái xe nhanh. Thời Thâm Niên sợ quấy rầy đến Cố Thanh Yến, ra hiệu cho anh, bảo anh đi chậm lại một chút.
Ngô Nham bất lực. Với chiếc xe giá tận mấy triệu nhân dân tệ, anh đã lái con xe Lamborghini tới nửa thành phố, tốc độ xấp xỉ gần bằng 200 mã lực. Vậy mà ở trên cao tốc giờ phải đi tốc độ rùa bò.
Thậm chí anh còn nhìn thấy chiếc xe đang lái bên cạnh, ánh mắt nhìn mình chằm chằm như nhìn một kẻ thần kinh.
Quãng đường vốn chỉ cần chạy hai mươi phút giờ mất tận gần một tiếng rưỡi đồng hồ.
Thật vất vả mới đưa hai người họ về đến nơi. Ngô Nham ngay lập tức đạp ga, nổ bô một cái rồi chiếc xe lao đi như một mũi tên.
Khi Thời Thâm Niên mở cửa, Cố Thanh Yến nghe thấy tiếng động, từ từ tỉnh dậy.
Thời Thâm Niên thấy cô tỉnh, lập tức đứng hình, ngay cả giày cũng quên đổi.
Cố Thanh Yến hét lên, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi lồng ngực của Thời Thâm Niên: “Mau thả tôi xuống, tôi muốn xuống.”
Thời Thâm Niên hoàn hồn, tháo giày cô xuống, đưa một đôi dép mềm mại ra.
Cố Thanh Yến không chịu đi vào, cô liên tục đá chân lên, liên tục làm khó Thời Thâm Niên.
“Tôi tự đi được, không cần anh làm.”
Thời Thâm Niên không nghe, nhẹ nhàng cầm lấy mắt cá chân của cô, rồi xỏ đôi dép vào.
Cố Thanh Yến cảm thấy hơi ấm ức, kích động đá chiếc dép, khiến nó bay thật là xa, đến tận cửa phòng bếp.
“Không muốn anh đi hộ, nếu không thể nào cũng bị lão quản gia nói.”
Lúc này, Thời Thâm Niên mới phát hiện ra rằng cô không tỉnh táo. Thậm chí còn tưởng rằng đây là ngôi nhà cũ mà họ đã sống cùng nhau cách đây bốn năm.
Thời Thâm Niên đã không quay về đây sống suốt mấy năm liền. Kể từ ngày Cố Thanh Yến rời đi, anh cũng chỉ quay trở về một hai lần, nhưng tuyệt đối không có ngủ lại.
Ngược lại, quản gia có mấy lần nhắc trở về nhưng nói thế nào anh cũng không quay lại. Chờ đến khi trở về thì đã không thấy lão quản gia đâu nữa.
Họ cũng nói rằng Cố Thanh Yến quả thật là người không có lương tâm, nói đi là đi, không hề lưu luyến.
Nghe thấy những lời nói này, Thời Thâm Niên cảm thấy vô cùng khó chịu. Sau vài lần, anh cũng không hề về nữa.
Anh không biết rằng thì ra Cố Thanh Yến cũng như anh, cho đến bây giờ vẫn chưa hề quên.
Anh ngây người vài giây, không bắt Cố Thanh Yến phải xỏ dép vào nữa. Anh thay giày trước, sau đó bế Cố Thanh Yến đi vào phòng thay đồ.
Hình như Cố Thanh Yến đã nhận ra quản gia không có ở đây, từ đề phòng lập tức trở nên hoạt bát, chuyển từ khóc thành cười, sắc mặt thay đổi hệt như một đứa con nít vậy.
Cô vòng tay ôm lấy cổ Thời Thâm Niên, bật cười ngây ngô: “Ông quản gia ở đâu vậy?”
Thời Thâm Niên chưa bao giờ nghe thấy cô nhắc đến chủ đề này, nhân cơ hội hỏi: “Em sợ ông ấy sao?”
“Em không sợ ông ấy.” Cố Thanh Yến đột nhiên lắc đầu, sau đó bắt đầu lải nhải: “Em không hề sợ ông ấy, mà là ông ấy luôn quản lý em, cái này không được, cái kia không được, cái đó cũng không. Ông ấy không thích em, em cũng không thích ông ấy.”
Vốn là Thời Thâm Niên muốn thay bộ quần áo đầy mùi rượu của cô, khi anh ngửi cảm thấy hơi khó chịu.
Nghe được lời Cố Thanh Yến nói, nhất thời quên động tác, anh lập tức bế Cố Thanh Yến, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng thay đồ.
Anh ôm Cố Thanh Yến ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt gò má của cô:
“Em rất không thích ông ấy?”
Dường như Cố Thanh Yến cảm thấy câu hỏi này hơi khó, gật đầu một cái, sau đó không nhịn được lại lắc đầu, giống hệt con nít. Bởi vì không trả lời được vấn đề hóc búa này nên cô nhăn mũi không vui.
“Thật ra ông ấy vô cùng tốt, chỉ là không thích em…”
Cố Thanh Yến quá nhạy cảm. Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã không được mọi người yêu quý. Lớn lên trong một môi trường không được nhận sự quan tâm nên cô rất để ý đến thái độ của người ngoài.
Quản gia chấp nhận cô chỉ bởi vì Thời Thâm Niên, nhưng trong đầu thì luôn xem thường cô. Gia thế nổi bật nhưng địa vị của cô thì quá thấp.
Giáo dục không tốt, còn tự do phóng khoáng, lúc nào cũng chọc tức Thời Thâm Niên.
Cố Thanh Yến đã từng lập một danh sách, và tự mình viết hết tất cả những khuyết điểm của bản thân.
Sau đó tự nói với chính mình, mày xem, mày tệ như vậy, họ không thích mày cũng phải, không cần để ý đến.
Sau đó tự an ủi bản thân, mày xem mày tệ như vậy, người khác không thích là chuyện tất nhiên, không cần quá để tâm.
Thực tế mà nói, đối với Thời Thâm Niên, lão quan gia còn quan trọng hơn cả Thời Vĩnh Hưng.
Nhưng với một người không thích mình đến vậy, làm sao cô có thể không để tâm được.
Cố Thanh Yến cứ hễ nghĩ tới điều này, tâm hồn yếu đuối của cô sụp đổ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô cứ vùi đầu vào trong lồng ngực của Thời Thâm Niên, nhỏ giọng khóc, dù khóc nhưng cũng không dám phát ra tiếng lớn.
Cô vẫn còn tưởng rằng bây giờ đang là bốn năm trước, cô thật sự sợ quản gia sẽ từ một chỗ nào đó bất ngờ xuất hiện, nói cô không ra một thể thống gì cả, không có quy củ.
Danh gia vọng tộc cũng phải có quy tắc. Nhưng cô ngay từ nhỏ, đã không được nuôi dưỡng để trở thành một cô tiểu thư.
Tất cả những gì cô nghĩ là phải tìm đủ mọi cách để kiếm được nhiều tiền hơn Cố Thắng Nam, để sau này cũng không cần phải lo đến cơm ăn áo mặc.
Rồi làm thế nào có thể trả thù Lục Chí Phong, khiến ông ta cùng với đứa con gái ngoài giá thú của mình không sống được ngày nào bình yên.
Những tâm tư không thể qua mắt được quản gia, bị ông vạch trần rõ ràng.
Cô không đáng được yêu.
“Anh thích.” Thời Thâm Niên nghe tiếng khóc đứt quãng của cô, nghe tiếng khóc nghẹn ngào kể lại của cô, dùng sức ôm cô thật chặt vào lòng.
“Anh biết, có một lần em đã trêu chọc Lục Hải Yến rồi khiến cô ta bị Cố Thắng Nam đuổi đi, em còn nhớ không?”
Quả nhiên, Cố Thanh Yến ngừng khóc, tò mò nhìn Thời Thâm Niên.
Lúc này, Thời Thâm Niên cảm thấy bản thân giống như nhận được sự tin tưởng của đứa trẻ vậy, thấp giọng ra vẻ thần bí: “Là anh đã giúp em. Nếu không thì làm sao em có thể khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng như vậy được?”
Anh biết hết, em tốt cái gì, xấu cái gì, anh đều biết rõ.
Em tốt anh thích, em xấu anh cũng vẫn thích.
Thậm chí anh không ngại đổ thêm dầu vào lửa, đến khiến em trở nên xấu xa hơn một chút.
Cố Thanh Yến chớp mắt, tựa hồ như rất lâu không thể nào chấp nhận được lời nói của Thời Thâm Niên.
–