Tất cả mọi người đều muốn chửi thề, bất kỳ một nhân viên nào đang làm ở đây.
Bọn họ đều có gia đình hết rồi, bình thường bận rộn công việc, không thể về nhà sớm sum vầy quây quần với vợ con thì thôi đi.
Hôm nay là ngày đầu tiên quay phim, đạo diễn Từ còn nói chỉ cần quay xong hai cảnh là được đi về rồi. Nếu thuận lợi có khi tám giờ rưỡi sẽ kết thúc công việc.
Nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện, còn có gương mặt đen sì khó coi của Thời Thâm Niên, cho dù là đạo diễn Từ cũng không dám mở miệng ho he gì.
Nhan Linh thầm nghĩ đây đúng là cơ hội tốt, với cái tính khí này của Cố Thanh Yến thì làm gì có người đàn ông chịu nổi chứ, huống chi còn là người kiêu ngạo như Thời Thâm Niên.
Nhan Linh đứng bên cạnh Thời Thâm Niên, giống như chuyện cô ta bị Thời Thâm Niên từ chối chưa từng xảy ra vậy.
Cô ta thừa dịp mấy người đạo diễn Từ còn đang nhỏ giọng nói chuyện, thấp giọng nói với Thời Thâm Niên: “Thâm Niên, anh lại làm gì mà chọc Yến Yến tức giận thế?”
Đương nhiên là chẳng có lời hồi đáp nào.
Nhan Linh hơi dừng lại, tiếp tục nói: “Con gái thích được dỗ dành, nếu cô ấy tức giận, anh nhất định phải dỗ.”
Thời Thâm Niên vẫn không đáp, thôi nhìn, không biết anh đang suy nghĩ gì.
Nhan Linh dùng điệu bộ như đang nói bông đùa: “Có điều tính tình của Yến Yến có vẻ không tốt lắm, nếu là em, chắc chắn sẽ không làm anh mất mặt trước người ngoài như thế. Có chuyện gì thì cứ về nhà rồi nói, cô ấy thật chẳng hiểu…”
“Tôi nói rồi.” Thời Thâm Niên nhìn chằm chằm cô ta, lạnh lùng cắt ngang: “Nghe không hiểu à?”
Nhan Linh ngây người há miệng ra: “Dạ?”
Thời Thâm Niên trầm giọng: “Cút. Nếu không tôi không ngần ngại bảo đạo diễn Từ thay nữ chính đâu.”
Khoé miệng Nhan Linh giật giật, muốn nặn ra một nụ cười nhưng chẳng cười nổi.
Cô ta sửng sốt hai giây mới mở miệng: “Là anh nhờ em diễn trò với anh.”
Đây là đang trách Thời Thâm Niên quá mức vô tình, vẫy tay một cái gọi cô ta đến, hất tay một phát là đuổi cô ta đi.
Thời Thâm Niên nhàn nhạt mở miệng: “Cô được tiền, được vai diễn.”
Nói bóng gió, đây là giao dịch công bằng.
Lấy được tiền còn có được vai diễn như vậy, giống như nhổ nước miếng ngoài miệng Nhan Linh vậy, à không, việc này còn khiến cô ta khó chịu hơn so với bị nhổ nước miếng lên mặt.
Cô ta đã bao giờ chịu nhục nhã như vậy đâu, căn bản là cô ta không để ý mấy đồng này, chỉ để ý Thời Thâm Niên thôi.
Cô ta sống đến từng này cũng đã trải qua vô số đàn ông, nhưng chưa có một ai khiến cô ta si mê như Thời Thâm Niên, ngay cả tự ái cô ta cũng vứt luôn.
Nhưng người đàn ông này, lại khiến cô ta nhục nhã.
Nhan Linh nghiến răng kèn kẹt, xoay người rời đi.
Lần nhục nhã này ả sẽ ghi nhớ, sẽ có lúc ả đòi lại.
Đạo diễn Từ nói với phó đạo diễn mấy câu, rồi mới lấy lòng Thời Thâm Niên: “Tổng giám đốc Thời, ngài xem tiếp theo chúng ta phải làm gì đây ạ? Đồ dùng để biểu diễn cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, cũng không thể…”
Ông lựa lời uyển chuyển, Thời Thâm Niên và Cố Thanh Yến phải có một người lùi một bước.
Thời Thâm Niên yên lặng hai giây, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đồ vật của Cố Thanh Yến đưa.
Anh mặc quân trang, đồ vật bị siết bên trong có chút không thoải mái. Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không tháo nó xuống dù chỉ là một buổi tối.
“Sửa lại kịch bản một chút.”
“Hớ?” Đạo diễn Từ rất nhức đầu, trong cuộc đời làm đạo diễn của ông sợ nhất là gặp nhà đầu tư như thế này.
Thời Thâm Niên đã đầu tư khá nhiều phim cho ông, bộ nào bộ nấy đều kiếm được đống tiền, ông còn tưởng là mình đã gặp được một nhà đầu tư tốt nữa cơ.
Ai ngờ được vì một người phụ nữ, lại phải thay đổi kịch bản nữa.
Thậm chí bây giờ đạo diễn Từ còn hoài nghi, Thời Thâm Niên yêu cầu Nhan Linh diễn nữ chính, bởi vì cảnh thân mật của nữ chính quá nhiều, không đổi được.
Nếu muốn đổi thoại, sợ là phải đổi cả kịch bản ấy chứ.
Còn nữ phụ ngay cả một cảnh thân mật, cũng không có.
Đạo diễn Từ vò đầu bứt tóc, mấy ngày nay ông rụng tóc nghiêm trọng: “Tổng giám đốc Thời, ngài xem phải đổi thế nào ạ?”
Thời Thâm Niên bình tĩnh nói: “Ông cho cô ấy tát tôi một cái.”
“Cái gì?” Đạo diễn Từ nghĩ mình nghe lầm thật rồi, kinh ngạc hỏi lại lần nữa. Ông đẩy kính lão xuống, thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.
Thời Thâm Niên gật đầu một cái, không nói gì thêm, đi thẳng vào phòng hóa trang của Cố Thanh Yến.
Phòng hóa trang của đoàn phim khá đơn sơ, cũng may là mấy vai chính có khu nghỉ ngơi riêng cho mình.
Cố Thanh Yến tâm trạng phiền não, sau khi khóa trái cửa thì nằm ngẩn người trên sofa.
Khi cô nằm còn không quên để đầu rũ ngược xuống, cố gắng không đè vào tóc.
Nếu như chỉ vì tức giận nhất thời của cô còn bắt thợ trang điểm phải chỉnh trang lại nửa tiếng nữa, hơi quá đáng rồi.
Cố Thanh Yến bẻ ngón tay, không kiềm được tự giễu, những lúc như vậy cô vẫn lý trí như thế.
Bộ phim này còn chưa chắc có được quay hay không đâu, nếu như Thời Thâm Niên vẫn kiên trì như vậy, có lẽ cô sẽ phải từ bỏ thôi.
Từ bỏ bộ phim này, vậy cô cũng phải từ bỏ cả việc đóng phim luôn.
Vậy sau này phải làm gì đây?
Cô học tài chính, tốt nghiệp chuyên ngành tài chính tốt nhất cả nước. Thành tích vượt trội, lúc đó nghèo, vì học bổng mà liều mạng học.
Với lý lịch thế này của cô, chắc vẫn đủ chống đỡ trong một thành phố không lớn cũng chẳng nhỏ, tìm một công việc không tồi.
Cho dù có ra sao, nuôi bản thân là đủ rồi.
Chỉ là tâm nguyện khó thành.
Cô đâu ngờ được mình xui xẻo gặp lại Thời Thâm Niên chứ?
Nếu như Thời Thâm Niên không phải người XXX như vậy, bọn họ sẽ tốt hơn bao nhiêu?
Cũng không hẳn vậy, Cố Thanh Yến không nén được tưởng tượng nếu Thời Thâm Niên không có tính tình như thế.
Anh là người có quyền thế, có thể sẽ ngoại tình, bao nuôi tuesday, nói không chừng còn bạo lực gia đình nữa.
Nếu thật sự là vậy, dù hai người chia cách cũng chẳng có gì đáng để lưu luyến.
Rốt cuộc là hồi ức quá tốt đẹp, mới không muốn rời đi như vậy.
Cố Thanh Yến phiền muốn chết, cô giống như đang gặm một cái móng giò heo. Nếu được, cô muốn gặm hai cái cơ.
Gặm ngay trước mặt Thời Thâm Niên, còn ép anh ăn nữa, ăn từng miếng từng miếng từng miếng một. Để cho anh tự nhận thấy cảm giác bị cưỡng ép làm chuyện mình không thích là cảm giác thế nào.
Cửa phòng hóa trang bị khóa trái từ bên trong, nhân viên làm việc cầm chìa khóa mở cửa cho Thời Thâm Niên đi vào.
Cố Thanh Yến biết là anh, cũng lười ngẩng đầu lên nhìn.
Thời Thâm Niên nhìn cô treo ngược đầu lại, nhắm mắt chẳng nói câu gì, anh đi tới đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng sờ trán cô.
Cố Thanh Yến mở tay anh ra: “Đừng ngăn bà đây chống lại lực hút của trái đất.”
Cô muốn thì ngay cả lực hút trái đất cũng có thể chống lại, sao có thể không chống lại được một Thời Thâm Niên nho nhỏ chứ?
Thời Thâm Niên đứng lên, ngồi trên ghế sofa.
Ghế sofa này rất nhỏ, chỉ hai người ngồi được mà thôi.
Chân Cố Thanh Yến vắt vẻo trên lưng ghế, nằm ngược lại. Thời Thâm Niên vừa nằm xuống, ghế sofa bị lún khiến mất thăng bằng, cả người Cố Thanh Yến nghiêng sang một bên, người không khống chế được lăn về phía Thời Thâm Niên.
Đã thế ghế sofa còn chịu lực kém, lung lay một cái, một chân ghế trượt đi, ngiêng sang một bên.
Cô kêu “á”, hai tay quơ quơ như muốn nắm cái gì đó, chỉ có thể ôm đầu gối của Thời Thâm Niên.
Thời Thâm Niên lập tức đứng lên, một tay giữ chặt eo cô, thuận tay nhấc lên.
Cố Thanh Yến bị treo ngược, bị anh giữ lấy, cả người ngửa ra sau.
Tay kia Thời Thâm Niên đỡ sau ót cô, chờ cô hơi thả lỏng, mới chậm rãi đỡ cô ngồi xuống trên ghế sofa.
Cố Thanh Yến bối rối một lúc, cô muốn chống lại lực hấp dẫn của trái đất, trái đất lại bắt cô phải ngã ra đó, chẳng thèm giữ lại chút thể diện nào.
Thời Thâm Niên sờ cánh tay cô một cái, lại ấn vào mắt cá chân, sắc mặt khó coi: “Có bị trật chân không?”
Nếu không phải anh phản ứng nhanh, chỉ sợ Cố Thanh Yến đã ngã sấp mặt.
Cố Thanh Yến chớp chớp mắt, eo vẫn bị Thời Thâm Niên ôm lấy, cô khẽ à một tiếng, chậm chạp lắc đầu:
“… Cái ghế sofa này, quá yếu,”
Cô hơi gượng gạo lảng sang chuyện khác, cố hóa giải sự lúng túng ngay lúc này. Sau đó im lặng không nói gì đặt chân xuống đất, muốn đứng lên.
Thời Thâm Niên ôm chặt eo cô, để cô ngồi trên người mình: “Đừng động.”
Cố Thanh Yến cũng không dám động đậy thật, ngoan ngoãn ngồi không nhúc nhích, hai tay buông thõng xuống. Lúc này không khí có chút yên tĩnh, cô đợi một lúc cũng không chờ được Thời Thâm Niên mở miệng.
Thời Thâm Niên trầm giọng dạy dỗ cô: “Sao em lại làm mấy động tác nguy hiểm như vậy?”
Nằm treo ngược trên ghế sofa có thể giảm bớt nếp nhăn thật mà, cô tình cờ thấy được trên một tài khoản làm đẹp trên weibo đó!
Trong lòng Cố Thanh Yến muốn phản bác ầm ĩ, hơn nữa tại Thời Thâm Niên ngồi lên nữa mới khiến ghế sofa mất thăng bằng.
Nhưng cô nào dám nói, bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lại không trách tôi.”
Thời Thâm Niên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, đáy lòng dịu dàng như nước.
Cũng không biết qua bao lâu rồi, anh chưa từng thấy một Cố Thanh Yến như vậy.
Anh không cưỡng ép cô làm bất kỳ chuyện gì nữa, anh hy vọng cô sẽ vui vẻ. So với cách trưởng thành dựa theo bản thân, anh càng thích cô gái này tự có được tương lai của mình.
Chỉ là trong tương lai, nhất định phải có bóng dáng của anh.
Thời Thâm Niên cúi đầu, nhìn cái trán trơn bóng của cô, muốn cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô một chút.
Nhưng anh không dám, anh sợ mình làm ra những hành động quá đáng sẽ dọa cô gái nhỏ sợ chạy.
Anh nói: “Em tát anh một cái.”
Cố Thanh Yến nghe xong mà như trên mây, cô còn chưa nghĩ ra nên nói gì, vừa kinh sợ lại như tỉnh táo lại: “Tôi không tát anh.”
Thời Thâm Niên nói: “Anh làm sai một ít chuyện, anh muốn diễn thế cảnh đó. Nếu em không giận dỗi, trong phân cảnh em tát anh một cái, coi như hả giận.”
Cố Thanh Yến ngây người nửa ngày, hoàn hồn lại mới biết anh nói gì.
Cô lặng thinh một hồi, nói: “Tôi không muốn đánh anh.”
“Không đánh cũng không sao.” Thời Thâm Niên giấu ánh mắt: “Không tát anh, anh vẫn sẽ diễn phân cảnh vui này.”
Sắc mặt Cố Thanh Yến trầm xuống, cô không mở miệng nữa.
Anh vuốt tóc trên vầng trán cô ra sau tai, Cố Thanh Yến đập bốp phát vào tay anh: “Thợ làm tóc cố ý tạo kiểu thế này, anh đừng làm rối hết cả lên.”
Đôi môi mím chặt của Thời Thâm Niên bỗng hơi cong lên chút ít: “Anh không làm loạn, anh biết em thích đóng phim, anh sẽ không ép em.”
“Anh có ý gì?” Đột nhiên nghe được lời hứa hẹn của anh, Cố Thanh Yến không nén nổi vẻ vui mừng lộ rõ.
Nhưng ngay sau đó, cô lại xụ mặt xuống: “Chúng ta không có quan hệ gì, anh đâu quản được tôi.”
“Đừng nói như vậy.” Thời Thâm Niên nhẹ nhàng nâng gò má cô: “Em còn nói như vậy, anh sẽ trói em mang về nhà, giam cầm em, khiến em chẳng thể đi đâu được đấy.”
Cố Thanh Yến hơi thay đổi sắc mặt, Thời Thâm Niên nói tiếp: “Em biết mà, anh chưa bao giờ mạnh miệng.”
Cho tới giờ anh chưa từng mạnh miệng, có việc gì mà anh không làm được đâu.
Cố Thanh Yến nuốt xuống một bụng lửa giận, trên mặt đầy vẻ không vui.
Thời Thâm Niên vừa đánh vừa xoa: “Anh đồng ý với em, sau này không giới hạn việc diễn xuất của em nữa, nhưng anh phải xem trước kịch bản.”
Cố Thanh Yến cảm thấy anh đang cố tình gây sự: “Anh cũng không phải là người gì của tôi, dựa vào đâu mà quản lý tôi cái này cái kia?”
Thời Thâm Niên nâng mông cô lên, ôm thật chặt, khiến cô chẳng thể thở nổi.
“Em làm người gì của anh, bây giờ có thể luôn.”
Bọn họ đều có gia đình hết rồi, bình thường bận rộn công việc, không thể về nhà sớm sum vầy quây quần với vợ con thì thôi đi.
Hôm nay là ngày đầu tiên quay phim, đạo diễn Từ còn nói chỉ cần quay xong hai cảnh là được đi về rồi. Nếu thuận lợi có khi tám giờ rưỡi sẽ kết thúc công việc.
Nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện, còn có gương mặt đen sì khó coi của Thời Thâm Niên, cho dù là đạo diễn Từ cũng không dám mở miệng ho he gì.
Nhan Linh thầm nghĩ đây đúng là cơ hội tốt, với cái tính khí này của Cố Thanh Yến thì làm gì có người đàn ông chịu nổi chứ, huống chi còn là người kiêu ngạo như Thời Thâm Niên.
Nhan Linh đứng bên cạnh Thời Thâm Niên, giống như chuyện cô ta bị Thời Thâm Niên từ chối chưa từng xảy ra vậy.
Cô ta thừa dịp mấy người đạo diễn Từ còn đang nhỏ giọng nói chuyện, thấp giọng nói với Thời Thâm Niên: “Thâm Niên, anh lại làm gì mà chọc Yến Yến tức giận thế?”
Đương nhiên là chẳng có lời hồi đáp nào.
Nhan Linh hơi dừng lại, tiếp tục nói: “Con gái thích được dỗ dành, nếu cô ấy tức giận, anh nhất định phải dỗ.”
Thời Thâm Niên vẫn không đáp, thôi nhìn, không biết anh đang suy nghĩ gì.
Nhan Linh dùng điệu bộ như đang nói bông đùa: “Có điều tính tình của Yến Yến có vẻ không tốt lắm, nếu là em, chắc chắn sẽ không làm anh mất mặt trước người ngoài như thế. Có chuyện gì thì cứ về nhà rồi nói, cô ấy thật chẳng hiểu…”
“Tôi nói rồi.” Thời Thâm Niên nhìn chằm chằm cô ta, lạnh lùng cắt ngang: “Nghe không hiểu à?”
Nhan Linh ngây người há miệng ra: “Dạ?”
Thời Thâm Niên trầm giọng: “Cút. Nếu không tôi không ngần ngại bảo đạo diễn Từ thay nữ chính đâu.”
Khoé miệng Nhan Linh giật giật, muốn nặn ra một nụ cười nhưng chẳng cười nổi.
Cô ta sửng sốt hai giây mới mở miệng: “Là anh nhờ em diễn trò với anh.”
Đây là đang trách Thời Thâm Niên quá mức vô tình, vẫy tay một cái gọi cô ta đến, hất tay một phát là đuổi cô ta đi.
Thời Thâm Niên nhàn nhạt mở miệng: “Cô được tiền, được vai diễn.”
Nói bóng gió, đây là giao dịch công bằng.
Lấy được tiền còn có được vai diễn như vậy, giống như nhổ nước miếng ngoài miệng Nhan Linh vậy, à không, việc này còn khiến cô ta khó chịu hơn so với bị nhổ nước miếng lên mặt.
Cô ta đã bao giờ chịu nhục nhã như vậy đâu, căn bản là cô ta không để ý mấy đồng này, chỉ để ý Thời Thâm Niên thôi.
Cô ta sống đến từng này cũng đã trải qua vô số đàn ông, nhưng chưa có một ai khiến cô ta si mê như Thời Thâm Niên, ngay cả tự ái cô ta cũng vứt luôn.
Nhưng người đàn ông này, lại khiến cô ta nhục nhã.
Nhan Linh nghiến răng kèn kẹt, xoay người rời đi.
Lần nhục nhã này ả sẽ ghi nhớ, sẽ có lúc ả đòi lại.
Đạo diễn Từ nói với phó đạo diễn mấy câu, rồi mới lấy lòng Thời Thâm Niên: “Tổng giám đốc Thời, ngài xem tiếp theo chúng ta phải làm gì đây ạ? Đồ dùng để biểu diễn cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, cũng không thể…”
Ông lựa lời uyển chuyển, Thời Thâm Niên và Cố Thanh Yến phải có một người lùi một bước.
Thời Thâm Niên yên lặng hai giây, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đồ vật của Cố Thanh Yến đưa.
Anh mặc quân trang, đồ vật bị siết bên trong có chút không thoải mái. Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không tháo nó xuống dù chỉ là một buổi tối.
“Sửa lại kịch bản một chút.”
“Hớ?” Đạo diễn Từ rất nhức đầu, trong cuộc đời làm đạo diễn của ông sợ nhất là gặp nhà đầu tư như thế này.
Thời Thâm Niên đã đầu tư khá nhiều phim cho ông, bộ nào bộ nấy đều kiếm được đống tiền, ông còn tưởng là mình đã gặp được một nhà đầu tư tốt nữa cơ.
Ai ngờ được vì một người phụ nữ, lại phải thay đổi kịch bản nữa.
Thậm chí bây giờ đạo diễn Từ còn hoài nghi, Thời Thâm Niên yêu cầu Nhan Linh diễn nữ chính, bởi vì cảnh thân mật của nữ chính quá nhiều, không đổi được.
Nếu muốn đổi thoại, sợ là phải đổi cả kịch bản ấy chứ.
Còn nữ phụ ngay cả một cảnh thân mật, cũng không có.
Đạo diễn Từ vò đầu bứt tóc, mấy ngày nay ông rụng tóc nghiêm trọng: “Tổng giám đốc Thời, ngài xem phải đổi thế nào ạ?”
Thời Thâm Niên bình tĩnh nói: “Ông cho cô ấy tát tôi một cái.”
“Cái gì?” Đạo diễn Từ nghĩ mình nghe lầm thật rồi, kinh ngạc hỏi lại lần nữa. Ông đẩy kính lão xuống, thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.
Thời Thâm Niên gật đầu một cái, không nói gì thêm, đi thẳng vào phòng hóa trang của Cố Thanh Yến.
Phòng hóa trang của đoàn phim khá đơn sơ, cũng may là mấy vai chính có khu nghỉ ngơi riêng cho mình.
Cố Thanh Yến tâm trạng phiền não, sau khi khóa trái cửa thì nằm ngẩn người trên sofa.
Khi cô nằm còn không quên để đầu rũ ngược xuống, cố gắng không đè vào tóc.
Nếu như chỉ vì tức giận nhất thời của cô còn bắt thợ trang điểm phải chỉnh trang lại nửa tiếng nữa, hơi quá đáng rồi.
Cố Thanh Yến bẻ ngón tay, không kiềm được tự giễu, những lúc như vậy cô vẫn lý trí như thế.
Bộ phim này còn chưa chắc có được quay hay không đâu, nếu như Thời Thâm Niên vẫn kiên trì như vậy, có lẽ cô sẽ phải từ bỏ thôi.
Từ bỏ bộ phim này, vậy cô cũng phải từ bỏ cả việc đóng phim luôn.
Vậy sau này phải làm gì đây?
Cô học tài chính, tốt nghiệp chuyên ngành tài chính tốt nhất cả nước. Thành tích vượt trội, lúc đó nghèo, vì học bổng mà liều mạng học.
Với lý lịch thế này của cô, chắc vẫn đủ chống đỡ trong một thành phố không lớn cũng chẳng nhỏ, tìm một công việc không tồi.
Cho dù có ra sao, nuôi bản thân là đủ rồi.
Chỉ là tâm nguyện khó thành.
Cô đâu ngờ được mình xui xẻo gặp lại Thời Thâm Niên chứ?
Nếu như Thời Thâm Niên không phải người XXX như vậy, bọn họ sẽ tốt hơn bao nhiêu?
Cũng không hẳn vậy, Cố Thanh Yến không nén được tưởng tượng nếu Thời Thâm Niên không có tính tình như thế.
Anh là người có quyền thế, có thể sẽ ngoại tình, bao nuôi tuesday, nói không chừng còn bạo lực gia đình nữa.
Nếu thật sự là vậy, dù hai người chia cách cũng chẳng có gì đáng để lưu luyến.
Rốt cuộc là hồi ức quá tốt đẹp, mới không muốn rời đi như vậy.
Cố Thanh Yến phiền muốn chết, cô giống như đang gặm một cái móng giò heo. Nếu được, cô muốn gặm hai cái cơ.
Gặm ngay trước mặt Thời Thâm Niên, còn ép anh ăn nữa, ăn từng miếng từng miếng từng miếng một. Để cho anh tự nhận thấy cảm giác bị cưỡng ép làm chuyện mình không thích là cảm giác thế nào.
Cửa phòng hóa trang bị khóa trái từ bên trong, nhân viên làm việc cầm chìa khóa mở cửa cho Thời Thâm Niên đi vào.
Cố Thanh Yến biết là anh, cũng lười ngẩng đầu lên nhìn.
Thời Thâm Niên nhìn cô treo ngược đầu lại, nhắm mắt chẳng nói câu gì, anh đi tới đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng sờ trán cô.
Cố Thanh Yến mở tay anh ra: “Đừng ngăn bà đây chống lại lực hút của trái đất.”
Cô muốn thì ngay cả lực hút trái đất cũng có thể chống lại, sao có thể không chống lại được một Thời Thâm Niên nho nhỏ chứ?
Thời Thâm Niên đứng lên, ngồi trên ghế sofa.
Ghế sofa này rất nhỏ, chỉ hai người ngồi được mà thôi.
Chân Cố Thanh Yến vắt vẻo trên lưng ghế, nằm ngược lại. Thời Thâm Niên vừa nằm xuống, ghế sofa bị lún khiến mất thăng bằng, cả người Cố Thanh Yến nghiêng sang một bên, người không khống chế được lăn về phía Thời Thâm Niên.
Đã thế ghế sofa còn chịu lực kém, lung lay một cái, một chân ghế trượt đi, ngiêng sang một bên.
Cô kêu “á”, hai tay quơ quơ như muốn nắm cái gì đó, chỉ có thể ôm đầu gối của Thời Thâm Niên.
Thời Thâm Niên lập tức đứng lên, một tay giữ chặt eo cô, thuận tay nhấc lên.
Cố Thanh Yến bị treo ngược, bị anh giữ lấy, cả người ngửa ra sau.
Tay kia Thời Thâm Niên đỡ sau ót cô, chờ cô hơi thả lỏng, mới chậm rãi đỡ cô ngồi xuống trên ghế sofa.
Cố Thanh Yến bối rối một lúc, cô muốn chống lại lực hấp dẫn của trái đất, trái đất lại bắt cô phải ngã ra đó, chẳng thèm giữ lại chút thể diện nào.
Thời Thâm Niên sờ cánh tay cô một cái, lại ấn vào mắt cá chân, sắc mặt khó coi: “Có bị trật chân không?”
Nếu không phải anh phản ứng nhanh, chỉ sợ Cố Thanh Yến đã ngã sấp mặt.
Cố Thanh Yến chớp chớp mắt, eo vẫn bị Thời Thâm Niên ôm lấy, cô khẽ à một tiếng, chậm chạp lắc đầu:
“… Cái ghế sofa này, quá yếu,”
Cô hơi gượng gạo lảng sang chuyện khác, cố hóa giải sự lúng túng ngay lúc này. Sau đó im lặng không nói gì đặt chân xuống đất, muốn đứng lên.
Thời Thâm Niên ôm chặt eo cô, để cô ngồi trên người mình: “Đừng động.”
Cố Thanh Yến cũng không dám động đậy thật, ngoan ngoãn ngồi không nhúc nhích, hai tay buông thõng xuống. Lúc này không khí có chút yên tĩnh, cô đợi một lúc cũng không chờ được Thời Thâm Niên mở miệng.
Thời Thâm Niên trầm giọng dạy dỗ cô: “Sao em lại làm mấy động tác nguy hiểm như vậy?”
Nằm treo ngược trên ghế sofa có thể giảm bớt nếp nhăn thật mà, cô tình cờ thấy được trên một tài khoản làm đẹp trên weibo đó!
Trong lòng Cố Thanh Yến muốn phản bác ầm ĩ, hơn nữa tại Thời Thâm Niên ngồi lên nữa mới khiến ghế sofa mất thăng bằng.
Nhưng cô nào dám nói, bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lại không trách tôi.”
Thời Thâm Niên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, đáy lòng dịu dàng như nước.
Cũng không biết qua bao lâu rồi, anh chưa từng thấy một Cố Thanh Yến như vậy.
Anh không cưỡng ép cô làm bất kỳ chuyện gì nữa, anh hy vọng cô sẽ vui vẻ. So với cách trưởng thành dựa theo bản thân, anh càng thích cô gái này tự có được tương lai của mình.
Chỉ là trong tương lai, nhất định phải có bóng dáng của anh.
Thời Thâm Niên cúi đầu, nhìn cái trán trơn bóng của cô, muốn cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô một chút.
Nhưng anh không dám, anh sợ mình làm ra những hành động quá đáng sẽ dọa cô gái nhỏ sợ chạy.
Anh nói: “Em tát anh một cái.”
Cố Thanh Yến nghe xong mà như trên mây, cô còn chưa nghĩ ra nên nói gì, vừa kinh sợ lại như tỉnh táo lại: “Tôi không tát anh.”
Thời Thâm Niên nói: “Anh làm sai một ít chuyện, anh muốn diễn thế cảnh đó. Nếu em không giận dỗi, trong phân cảnh em tát anh một cái, coi như hả giận.”
Cố Thanh Yến ngây người nửa ngày, hoàn hồn lại mới biết anh nói gì.
Cô lặng thinh một hồi, nói: “Tôi không muốn đánh anh.”
“Không đánh cũng không sao.” Thời Thâm Niên giấu ánh mắt: “Không tát anh, anh vẫn sẽ diễn phân cảnh vui này.”
Sắc mặt Cố Thanh Yến trầm xuống, cô không mở miệng nữa.
Anh vuốt tóc trên vầng trán cô ra sau tai, Cố Thanh Yến đập bốp phát vào tay anh: “Thợ làm tóc cố ý tạo kiểu thế này, anh đừng làm rối hết cả lên.”
Đôi môi mím chặt của Thời Thâm Niên bỗng hơi cong lên chút ít: “Anh không làm loạn, anh biết em thích đóng phim, anh sẽ không ép em.”
“Anh có ý gì?” Đột nhiên nghe được lời hứa hẹn của anh, Cố Thanh Yến không nén nổi vẻ vui mừng lộ rõ.
Nhưng ngay sau đó, cô lại xụ mặt xuống: “Chúng ta không có quan hệ gì, anh đâu quản được tôi.”
“Đừng nói như vậy.” Thời Thâm Niên nhẹ nhàng nâng gò má cô: “Em còn nói như vậy, anh sẽ trói em mang về nhà, giam cầm em, khiến em chẳng thể đi đâu được đấy.”
Cố Thanh Yến hơi thay đổi sắc mặt, Thời Thâm Niên nói tiếp: “Em biết mà, anh chưa bao giờ mạnh miệng.”
Cho tới giờ anh chưa từng mạnh miệng, có việc gì mà anh không làm được đâu.
Cố Thanh Yến nuốt xuống một bụng lửa giận, trên mặt đầy vẻ không vui.
Thời Thâm Niên vừa đánh vừa xoa: “Anh đồng ý với em, sau này không giới hạn việc diễn xuất của em nữa, nhưng anh phải xem trước kịch bản.”
Cố Thanh Yến cảm thấy anh đang cố tình gây sự: “Anh cũng không phải là người gì của tôi, dựa vào đâu mà quản lý tôi cái này cái kia?”
Thời Thâm Niên nâng mông cô lên, ôm thật chặt, khiến cô chẳng thể thở nổi.
“Em làm người gì của anh, bây giờ có thể luôn.”