Nếu như Cố Thanh Yến và Thời Thâm Niên trước đây thân thiết hơn, thì sẽ biết được anh trải qua ít hay nhiều chuyện. Có lẽ cô đã sớm có thể cao chạy xa bay chứ không phải bị anh kiểm soát như vậy.
Khi Cố Thanh Yến biết chuyện không thể nói rõ đó là cảm giác thế nào, trong lòng chỉ còn lại một mảnh u tối.
Lúc đó cô nghĩ, chẳng dễ gì mới có được điểm mà cô thích, chẳng dễ dàng gì mới thích được người đàn ông này, chẳng dễ dàng gì mới cảm nhận được cuộc sống có thêm một chút hy vọng.
Vậy là tất cả hỏng hết rồi sao?
Tại sao hết lần này đến lần khác đều là Thời Thâm Niên?
Tại sao lúc nào anh ta cũng đối xử với cô như vậy?
Cố Thanh Yến nghĩ không thông, dù có nghĩ như thế nào cô cũng không hiểu được.
Một người cứ với những suy nghĩ cố chấp như thế, cô chẳng thể nào buông bỏ được.
Cô chẳng cách nào có thể thoát khỏi vòng xoáy này, cho nên, cô đã chọn rời xa Thời Thâm Niên.
Kiều Vân thấy cô đột nhiên lau nước mắt rồi ngồi rụt mình trên ghế, tự cuộn tròn lại, giống như một con rùa biển nhỏ vừa sinh ra, không được trở về biển mà cứ sợ hãi có thể bị đại bàng gắp đi bất cứ lúc nào.
Cô ôm chặt đầu, trốn trong chiếc vỏ mềm đó.
Kiều Vân thực ra đã sớm nhận ra, một Cố Thanh Yến lúc nào cũng lạc quan vui vẻ, cười cười nói nói với mọi người, luôn là người nói vài câu là đã khuấy động bầu không khí.
Xem ra không thể cưỡng cầu, thế nào cũng không quan trọng, ra sao cũng được.
Nhưng trông bộ dạng cô như thế này, giống như đang chụp một chiếc mũ để che đi vẻ yếu đuối bên trong.
Kiểu Vân nhìn người mà mình đã quen biết ba năm trời, thời gian ba năm đó, Kiều Vân không hề biết gì về hoàn cảnh gia đình, thời thơ ấu hay là cả những gì mà Cố Thanh Yến đã trải qua.
Nhưng nếu như anh ta biết rõ hoàn cảnh này, như Lục Chí Phong hay Cố Thăng Nam chẳng hạn, nếu họ đứng cạnh nhau, anh ta tự xâu chuỗi mọi chuyện lại và có thể đoán ra hết thảy.
Anh chưa từng nghe qua bất cứ chuyện riêng nào từ Cố Thanh Yến cả.
Cố Thanh Yến trước nay không tâm sự nhiều với người khác, có buồn cũng chỉ ôm nỗi buồn một mình.
Cô không cần xã giao, không cần những mối quan hệ, chẳng nói chẳng rằng mà tự mình giải quyết.
Kiểu Vân chợt nhận ra, Cố Thanh Yến lúc mới quen và bây giờ đã khác đi nhiều.
Cố Thanh Yến khi đó còn chưa hiểu nhiều về mấy cái quy tắc trong xã hội này, trông rất ngoan ngoãn như là lộ cả đôi chân ngựa mà không có vành móng, khiến người khác phát hiện ra một mặt khác của cô rất đen tối, không giống bộ dạng bên ngoài chút nào.
Cô tự nguỵ trang mình thành mẫu người mình chẳng thích chút nào, mỗi ngày đều cứ thế mà diễn không mỏi mệt.
Lắm lúc, lắm lúc tâm trạng tồi tệ, cô cởi bỏ lớp nguỵ trang và rồi lại trở thành chính con người của mình.
Cứ thế, những nỗi buồn của cô chẳng ai thèm đếm xỉa gì. Từng tế bào trong cô như đang la hét – đừng buồn, hãy cút đi!
Kiều Vân cứ nhìn cô một lúc lâu, thở dài bất lực: “Vẫn là anh nên đi nói chuyện với giám đốc Thời, nếu như cô không muốn trực tiếp nói chuyện với anh ta.”
Cố Thanh Yến chẳng buồn nhìn lên, cô lắc đầu, hạ thấp giọng: “Anh đừng đi.”
Thời Thâm Niên cô còn không hiểu rõ ư, đừng nói là Kiều Vân, thậm chí ngay cả khi Thời Vĩnh Hưng đến thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Cố Thanh Yến hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần: “Anh ta đâu ạ?”
Kiều Vân quay đầu và nhìn thấy chiếc Maybach ở cách đó không xa: “Ở trong xe.”
Chiếc xe dừng lại ở một góc phía bên kia đường cũng đã gần cả tiếng rồi, Thời Thâm Niên không nói sẽ rời đi hay không.
Cứ đứng đợi ở bên đó, như chờ một người tỉnh dậy.
Cố Thanh Yến chẳng phải là ghét bỏ gì ai, chỉ là từ khi sinh ra đến nay cô chưa từng trải qua chuyện gì nghiêm trọng đến vậy, nên chẳng thể nào chịu đựng nỗi chuyện này.
Ngay cả khi có gen bẩm sinh, thì dưới tiếng la mắng của Cố Thắng Nam cũng im hơi lặng tiếng mà thôi.
Nhưng đối với Thời Thâm Niên thì cô lại rất giận.
Mà kể ra, nếu Thời Thâm Niên không đụng đến chuyện này thì sẽ thuận theo cô thôi.
Dần dần theo thời gian, cô chỉ là chú mèo con nhưng bộ vuốt ngày càng sắt nhọn, và đến lúc sẽ giơ nó ra ngoài.
Cố Thanh Yến mang giày cao gót, đứng lên kéo váy xuống, chậm rãi tiến về phía chiếc Maybach.
Nói gì thì nói, Cố Thắng Nam thực sự cũng cần tí thể diện. Vừa mắng cô là tự phá huỷ đời mình, song lại giới thiệu gia sư riêng dạy cô về lễ nghi và tất cả những gì về một cô gái trong dòng dõi quyền quý.
Từng bước của cô, đung đưa vòng eo thon thả, đế giày cao gót nhọn và mặt đất như đang cấu xé nhau, tạo nên những âm thanh lanh lảnh.
Từng bước, như đang đâm vào tim của Thời Thâm Niên.
Anh nhìn cô đến gần, chăm chú theo từng bước chân, đôi chân dài, vòng eo thon thả và cả nỗi giận dữ trong ánh mắt cô.
Trưởng thành rồi.
Cô cũng thay đổi khá nhiều. Còn anh, đã bốn năm rồi vắng mặt trong các buổi họp.
Trợ lý thấy Cố Thanh Yến đến, lập tức xuống xe và mở cửa sau cho cô.
Nhìn thấy Thời Thâm Niên ngồi bên trong, cô cảm ơn trợ lý rồi khom lưng ngồi vào.
Trợ lý đóng cửa, không lên xe mà đi vòng sang bên kia.
Thời Thâm Niên không nhìn cô.
Cố Thanh Yến sau khi ngồi xuống cũng không quay đầu sang.
Một lúc sau cô mới lên tiếng: “Anh có thể không để đạo diễn Từ thay đổi vai diễn của tôi được không?”
Cô ấy không hỏi tại sao, cũng không hỏi dựa vào cái gì.
Những chuyện này không cần hỏi, chỉ cần Thời Thâm Niên muốn làm thì không cần trợ lý anh ta vẫn sẽ làm được thôi.
Thời Thâm Niên vẫn nhìn về phía trước.
Dáng người cao ráo ngồi trong con xe Maybach rộng rãi, thậm chí có thể chứa nổi những người béo nhất.
Anh thẳng lưng nhìn về con đường trải dài trước mặt.
Anh không trả lời Cố Thanh Yến, lấy điện thoại mở giao diện nhắn tin ra.
“Tại sao không trả lời tin nhắn?”
Cố Thanh Yến đã sớm quên những tin nhắn kì lạ hôm qua, cô không biết trả lời thế nào, không muốn trả lời.
Trầm tư khoảng hai giây, cô đáp lại: “Tôi cứ tưởng là tin nhắn rác.”
Thời Thâm Niên: “…”
Thời Thâm Niên quay đầu sang nhìn cô, nay con bé này lại còn giả bộ ngây thơ sao, “Đưa điện thoại đây.”
Cố Thanh Yến trốn né ánh nhìn của anh: “Tôi không mang theo.”
Thời Thâm Niên nhìn cô: “Đừng để anh phải nói lần thứ hai.”
Cố Thanh Yến kháng cự trong im lặng, cô cảm thấy có chút áp lực và ngột ngạt.
Đừng để anh phải nói lần thứ hai.
À.
Là mấy câu mà mấy tên cặn bã hay dùng đây mà.
Cứ cho là mình bá đạo, nhưng thật ra lại rất nhảm nhí, cô không thích nó một chút nào.
Cô tức giận, có chút lên giọng: “Em không dùng điện thoại, nghèo quá rồi, dùng không nổi. Bình thường cũng tắt máy, tiền phí thì trả không nổi, pin cũng chẳng sạc đầy.”
Dù cho không phải người hài hước thì khi nghe câu này của Cố Thanh Yến cũng phải bật cười.
Viện cớ gì mà dở khóc dở cười.
Nhưng Thời Thâm Niên không hề thấy hài hước gì, cứ trân mắt nhìn cô.
Im lặng khoảng 5 giây, mà bầu không khí trong xe căng thẳng đến mức có thể ngửi được mùi xăng xe, chỉ còn tiếng xe nổ, cảm giác như có thể nổ tung đến nơi.
Thời Thâm Niên chợt động đậy, Cố Thanh Yến vội vàng quay đầu và rùng mình.
Anh quan sát từng động tác của cô, tay run run lấy điện thoại gọi cho số của cô.
Trong thâm tâm anh run rẩy, rõ ràng qua hành động vừa rồi, anh có thể hiểu được Cố Thanh Yến đã muốn kháng cự anh đến mức nào.
Thời Thâm Niên tận đáy lòng cũng đã hiểu, miệng như có một cục đá lớn chặn lại, không nói được lời nào.
Dường như do hôm qua gượng ép ăn vội vài thứ, nên tối qua bụng đã khó chịu hai lần và cứ muốn nôn ra.
Anh nhắm mắt lại, trên gương mặt đầy vẻ mệt mỏi, tay cứ bấm bấm mà gương mặt không biểu hiện gì.
Trong xe vang lên một bản tình ca.
Là điện thoại của cô reo lên.
Thời Thâm Niên nhìn vào túi xách của cô: “Tắt máy?”
Cố Thanh Yến xoa xoa thái dương, cười trừ: “Nó tự động bật lên.”
Anh phớt lờ, một tay giữ lấy tay cô, một tay lấy chiếc túi của cô khi cô chưa kịp giữ lại.
“Anh đừng làm tung đồ của tôi”, cô kích động đưa tay giật chiếc túi lại.
Nhưng cánh tay của anh ta còn nhanh hơn cả não cô, đã kịp thời ép cô ngồi dính chặt vào ghế.
“Đừng nhúc nhích, nếu không một lát lại làm đau em đấy.”
Cố Thanh Yến không dám làm gì, anh nói sẽ làm đau cô, không chừng lát nữa sẽ trói cô lại chẳng hay.
Cô trừng mắt, bất giác chẳng có tí năng lượng chống lại nào.
Thời Thâm Niên lấy điện thoại cô ra và nhập mật khẩu quen thuộc.
Tám số 8.
Bốn năm trời mà mật khẩu thích dùng vẫn chẳng thay đổi lấy một số nào.
Anh mở tin nhắn ra, không thấy tin nhắn của mình, chắc là đã bị xoá đi rồi.
Mở giao diện quay số ra, anh nhập số của mình và đã hiện ra một ghi chú.
Thời Thâm Niên nhìn chằm chằm vào màn hình, rồi cúi xuống nhìn cô.
Ghi chú là “Cặn bã còn bày đặt”.
Cố Thanh Yến nhớ lại những ghi chú mình đã lưu vào, xấu hổ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào.
Thời Thâm Niên nhớ lại chuyện tối qua, từ số của con bé này đã đăng vài dòng trạng thái lơ tơ mơ, hoá ra lại trở thành Cặn bã còn bày đặt.
Anh vừa nhìn thấy thì giận đến mức tối sầm mặt lại, bèn gọi cho trợ lý xác nhận tuyến đường tối qua của cô, chắc chắn rằng cô đã về nhà an toàn và chỉ ở một mình.
Sau khi nhìn thấy ghi chú, anh nhớ về chuyện cô giận tối qua rồi đột nhiên bật cười.
Thì ra Cặn bã còn bày đặt chính là có ý này.
Anh mấp máy khoé miệng, mặt tối sầm lại, bật cười rồi không nhịn được mà lại cười thêm cái nữa.
Thời Thâm Niên bình thường rất ít khi nở nụ cười, lúc nào cũng nghiêm túc khiến người ta lo sợ.
Bình thường gặp chuyện gì vui cô cũng đều chia sẻ với anh, nhưng kể thì kể, gương mặt anh vẫn cứ lạnh lùng và chẳng buồn mở miệng.
Bây giờ nhìn anh cười thế này đúng là rất kì lạ.
Rõ ràng khi nhìn thấy ghi chú, kiểu người khẩu phật tâm xà như Thời Thâm Niên sẽ không thể nào chịu được.
Nay cười như vậy không phải là tính khí bị gì đó chứ.
Cố Thanh Yến lạnh mặt, nhớ lại những lần cô thua anh, cô đã thua bao nhiêu năm nay rồi, lần này nhất định không thể thua thế được.
Cứ cho là có bị đánh thì cũng không thể để thua được.
Cô đưa tay nói: “Trả điện thoại cho tôi.”
Anh không kháng cự gì, dúi điện thoại vào tay cô rồi tiện hỏi: “Sao em lại gọi anh là ‘Cặn bã còn bày đặt’?”
Nếu anh đã hỏi như vậy, ngay khi vừa cất giọng thì giọng đã bình thường trở lại rồi.
Nói đến từ thứ hai thì giọng có thay đổi một chút, khó khăn lắm hai chữ cuối mới được thốt ra một cách vội vã.
Bốn chữ này nếu như không phải Cố Thanh Yến hiểu anh đang nói gì, người ngoài không tài nào đoán ra được.
Hiếm khi, dường như lần đầu tiên cô thấy hứng thú và thoải mái khi ở bên Thời Thâm Niên như thế này.
Cố Thanh Yến nhẹ nhõm bắt lấy cơ hội: “Anh không được cắt vai của tôi đâu đấy, tôi sẽ nói cho anh lý do vì sao lại gọi anh là ‘Cặn bã còn bày đặt’.”
HẾT CHƯƠNG 11Cảm ơn chị Quỳnh đã dịch giúp em chương này.
Cảm ơn chị Linh đã giúp em cái biệt danh khó hiểu mà nữ chính đã đặt cho nam chính. <333
Chú thích từ chị Linh: 翘屁嫩模 (kiều thí nộn khuông/cặn bã tỏ vẻ thanh cao): 翘屁嫩 đại khái ba chữ này rất tục, đánh rắm mà vẫn phải vểnh mông mới chịu (cặn bã nhưng phải thật giả nai) – Từ gốc này xuất phát từ vụ scandal của Viêm Á Luân mà báo chí Đài Loan chế ra. Từ 模 mô hình, khuôn mẫu, ý trong truyện chỉ nam chính là trùm cặn bã, đại khốn nạn, điển hình của thằng đểu, cực cực vv… (Xin tỉnh lược ngàn chữ).
Nghe chị ấy giải thích mà tui mướt mồ hôi, nữ chính chửi quá ghê…
Khi Cố Thanh Yến biết chuyện không thể nói rõ đó là cảm giác thế nào, trong lòng chỉ còn lại một mảnh u tối.
Lúc đó cô nghĩ, chẳng dễ gì mới có được điểm mà cô thích, chẳng dễ dàng gì mới thích được người đàn ông này, chẳng dễ dàng gì mới cảm nhận được cuộc sống có thêm một chút hy vọng.
Vậy là tất cả hỏng hết rồi sao?
Tại sao hết lần này đến lần khác đều là Thời Thâm Niên?
Tại sao lúc nào anh ta cũng đối xử với cô như vậy?
Cố Thanh Yến nghĩ không thông, dù có nghĩ như thế nào cô cũng không hiểu được.
Một người cứ với những suy nghĩ cố chấp như thế, cô chẳng thể nào buông bỏ được.
Cô chẳng cách nào có thể thoát khỏi vòng xoáy này, cho nên, cô đã chọn rời xa Thời Thâm Niên.
Kiều Vân thấy cô đột nhiên lau nước mắt rồi ngồi rụt mình trên ghế, tự cuộn tròn lại, giống như một con rùa biển nhỏ vừa sinh ra, không được trở về biển mà cứ sợ hãi có thể bị đại bàng gắp đi bất cứ lúc nào.
Cô ôm chặt đầu, trốn trong chiếc vỏ mềm đó.
Kiều Vân thực ra đã sớm nhận ra, một Cố Thanh Yến lúc nào cũng lạc quan vui vẻ, cười cười nói nói với mọi người, luôn là người nói vài câu là đã khuấy động bầu không khí.
Xem ra không thể cưỡng cầu, thế nào cũng không quan trọng, ra sao cũng được.
Nhưng trông bộ dạng cô như thế này, giống như đang chụp một chiếc mũ để che đi vẻ yếu đuối bên trong.
Kiểu Vân nhìn người mà mình đã quen biết ba năm trời, thời gian ba năm đó, Kiều Vân không hề biết gì về hoàn cảnh gia đình, thời thơ ấu hay là cả những gì mà Cố Thanh Yến đã trải qua.
Nhưng nếu như anh ta biết rõ hoàn cảnh này, như Lục Chí Phong hay Cố Thăng Nam chẳng hạn, nếu họ đứng cạnh nhau, anh ta tự xâu chuỗi mọi chuyện lại và có thể đoán ra hết thảy.
Anh chưa từng nghe qua bất cứ chuyện riêng nào từ Cố Thanh Yến cả.
Cố Thanh Yến trước nay không tâm sự nhiều với người khác, có buồn cũng chỉ ôm nỗi buồn một mình.
Cô không cần xã giao, không cần những mối quan hệ, chẳng nói chẳng rằng mà tự mình giải quyết.
Kiểu Vân chợt nhận ra, Cố Thanh Yến lúc mới quen và bây giờ đã khác đi nhiều.
Cố Thanh Yến khi đó còn chưa hiểu nhiều về mấy cái quy tắc trong xã hội này, trông rất ngoan ngoãn như là lộ cả đôi chân ngựa mà không có vành móng, khiến người khác phát hiện ra một mặt khác của cô rất đen tối, không giống bộ dạng bên ngoài chút nào.
Cô tự nguỵ trang mình thành mẫu người mình chẳng thích chút nào, mỗi ngày đều cứ thế mà diễn không mỏi mệt.
Lắm lúc, lắm lúc tâm trạng tồi tệ, cô cởi bỏ lớp nguỵ trang và rồi lại trở thành chính con người của mình.
Cứ thế, những nỗi buồn của cô chẳng ai thèm đếm xỉa gì. Từng tế bào trong cô như đang la hét – đừng buồn, hãy cút đi!
Kiều Vân cứ nhìn cô một lúc lâu, thở dài bất lực: “Vẫn là anh nên đi nói chuyện với giám đốc Thời, nếu như cô không muốn trực tiếp nói chuyện với anh ta.”
Cố Thanh Yến chẳng buồn nhìn lên, cô lắc đầu, hạ thấp giọng: “Anh đừng đi.”
Thời Thâm Niên cô còn không hiểu rõ ư, đừng nói là Kiều Vân, thậm chí ngay cả khi Thời Vĩnh Hưng đến thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Cố Thanh Yến hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần: “Anh ta đâu ạ?”
Kiều Vân quay đầu và nhìn thấy chiếc Maybach ở cách đó không xa: “Ở trong xe.”
Chiếc xe dừng lại ở một góc phía bên kia đường cũng đã gần cả tiếng rồi, Thời Thâm Niên không nói sẽ rời đi hay không.
Cứ đứng đợi ở bên đó, như chờ một người tỉnh dậy.
Cố Thanh Yến chẳng phải là ghét bỏ gì ai, chỉ là từ khi sinh ra đến nay cô chưa từng trải qua chuyện gì nghiêm trọng đến vậy, nên chẳng thể nào chịu đựng nỗi chuyện này.
Ngay cả khi có gen bẩm sinh, thì dưới tiếng la mắng của Cố Thắng Nam cũng im hơi lặng tiếng mà thôi.
Nhưng đối với Thời Thâm Niên thì cô lại rất giận.
Mà kể ra, nếu Thời Thâm Niên không đụng đến chuyện này thì sẽ thuận theo cô thôi.
Dần dần theo thời gian, cô chỉ là chú mèo con nhưng bộ vuốt ngày càng sắt nhọn, và đến lúc sẽ giơ nó ra ngoài.
Cố Thanh Yến mang giày cao gót, đứng lên kéo váy xuống, chậm rãi tiến về phía chiếc Maybach.
Nói gì thì nói, Cố Thắng Nam thực sự cũng cần tí thể diện. Vừa mắng cô là tự phá huỷ đời mình, song lại giới thiệu gia sư riêng dạy cô về lễ nghi và tất cả những gì về một cô gái trong dòng dõi quyền quý.
Từng bước của cô, đung đưa vòng eo thon thả, đế giày cao gót nhọn và mặt đất như đang cấu xé nhau, tạo nên những âm thanh lanh lảnh.
Từng bước, như đang đâm vào tim của Thời Thâm Niên.
Anh nhìn cô đến gần, chăm chú theo từng bước chân, đôi chân dài, vòng eo thon thả và cả nỗi giận dữ trong ánh mắt cô.
Trưởng thành rồi.
Cô cũng thay đổi khá nhiều. Còn anh, đã bốn năm rồi vắng mặt trong các buổi họp.
Trợ lý thấy Cố Thanh Yến đến, lập tức xuống xe và mở cửa sau cho cô.
Nhìn thấy Thời Thâm Niên ngồi bên trong, cô cảm ơn trợ lý rồi khom lưng ngồi vào.
Trợ lý đóng cửa, không lên xe mà đi vòng sang bên kia.
Thời Thâm Niên không nhìn cô.
Cố Thanh Yến sau khi ngồi xuống cũng không quay đầu sang.
Một lúc sau cô mới lên tiếng: “Anh có thể không để đạo diễn Từ thay đổi vai diễn của tôi được không?”
Cô ấy không hỏi tại sao, cũng không hỏi dựa vào cái gì.
Những chuyện này không cần hỏi, chỉ cần Thời Thâm Niên muốn làm thì không cần trợ lý anh ta vẫn sẽ làm được thôi.
Thời Thâm Niên vẫn nhìn về phía trước.
Dáng người cao ráo ngồi trong con xe Maybach rộng rãi, thậm chí có thể chứa nổi những người béo nhất.
Anh thẳng lưng nhìn về con đường trải dài trước mặt.
Anh không trả lời Cố Thanh Yến, lấy điện thoại mở giao diện nhắn tin ra.
“Tại sao không trả lời tin nhắn?”
Cố Thanh Yến đã sớm quên những tin nhắn kì lạ hôm qua, cô không biết trả lời thế nào, không muốn trả lời.
Trầm tư khoảng hai giây, cô đáp lại: “Tôi cứ tưởng là tin nhắn rác.”
Thời Thâm Niên: “…”
Thời Thâm Niên quay đầu sang nhìn cô, nay con bé này lại còn giả bộ ngây thơ sao, “Đưa điện thoại đây.”
Cố Thanh Yến trốn né ánh nhìn của anh: “Tôi không mang theo.”
Thời Thâm Niên nhìn cô: “Đừng để anh phải nói lần thứ hai.”
Cố Thanh Yến kháng cự trong im lặng, cô cảm thấy có chút áp lực và ngột ngạt.
Đừng để anh phải nói lần thứ hai.
À.
Là mấy câu mà mấy tên cặn bã hay dùng đây mà.
Cứ cho là mình bá đạo, nhưng thật ra lại rất nhảm nhí, cô không thích nó một chút nào.
Cô tức giận, có chút lên giọng: “Em không dùng điện thoại, nghèo quá rồi, dùng không nổi. Bình thường cũng tắt máy, tiền phí thì trả không nổi, pin cũng chẳng sạc đầy.”
Dù cho không phải người hài hước thì khi nghe câu này của Cố Thanh Yến cũng phải bật cười.
Viện cớ gì mà dở khóc dở cười.
Nhưng Thời Thâm Niên không hề thấy hài hước gì, cứ trân mắt nhìn cô.
Im lặng khoảng 5 giây, mà bầu không khí trong xe căng thẳng đến mức có thể ngửi được mùi xăng xe, chỉ còn tiếng xe nổ, cảm giác như có thể nổ tung đến nơi.
Thời Thâm Niên chợt động đậy, Cố Thanh Yến vội vàng quay đầu và rùng mình.
Anh quan sát từng động tác của cô, tay run run lấy điện thoại gọi cho số của cô.
Trong thâm tâm anh run rẩy, rõ ràng qua hành động vừa rồi, anh có thể hiểu được Cố Thanh Yến đã muốn kháng cự anh đến mức nào.
Thời Thâm Niên tận đáy lòng cũng đã hiểu, miệng như có một cục đá lớn chặn lại, không nói được lời nào.
Dường như do hôm qua gượng ép ăn vội vài thứ, nên tối qua bụng đã khó chịu hai lần và cứ muốn nôn ra.
Anh nhắm mắt lại, trên gương mặt đầy vẻ mệt mỏi, tay cứ bấm bấm mà gương mặt không biểu hiện gì.
Trong xe vang lên một bản tình ca.
Là điện thoại của cô reo lên.
Thời Thâm Niên nhìn vào túi xách của cô: “Tắt máy?”
Cố Thanh Yến xoa xoa thái dương, cười trừ: “Nó tự động bật lên.”
Anh phớt lờ, một tay giữ lấy tay cô, một tay lấy chiếc túi của cô khi cô chưa kịp giữ lại.
“Anh đừng làm tung đồ của tôi”, cô kích động đưa tay giật chiếc túi lại.
Nhưng cánh tay của anh ta còn nhanh hơn cả não cô, đã kịp thời ép cô ngồi dính chặt vào ghế.
“Đừng nhúc nhích, nếu không một lát lại làm đau em đấy.”
Cố Thanh Yến không dám làm gì, anh nói sẽ làm đau cô, không chừng lát nữa sẽ trói cô lại chẳng hay.
Cô trừng mắt, bất giác chẳng có tí năng lượng chống lại nào.
Thời Thâm Niên lấy điện thoại cô ra và nhập mật khẩu quen thuộc.
Tám số 8.
Bốn năm trời mà mật khẩu thích dùng vẫn chẳng thay đổi lấy một số nào.
Anh mở tin nhắn ra, không thấy tin nhắn của mình, chắc là đã bị xoá đi rồi.
Mở giao diện quay số ra, anh nhập số của mình và đã hiện ra một ghi chú.
Thời Thâm Niên nhìn chằm chằm vào màn hình, rồi cúi xuống nhìn cô.
Ghi chú là “Cặn bã còn bày đặt”.
Cố Thanh Yến nhớ lại những ghi chú mình đã lưu vào, xấu hổ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào.
Thời Thâm Niên nhớ lại chuyện tối qua, từ số của con bé này đã đăng vài dòng trạng thái lơ tơ mơ, hoá ra lại trở thành Cặn bã còn bày đặt.
Anh vừa nhìn thấy thì giận đến mức tối sầm mặt lại, bèn gọi cho trợ lý xác nhận tuyến đường tối qua của cô, chắc chắn rằng cô đã về nhà an toàn và chỉ ở một mình.
Sau khi nhìn thấy ghi chú, anh nhớ về chuyện cô giận tối qua rồi đột nhiên bật cười.
Thì ra Cặn bã còn bày đặt chính là có ý này.
Anh mấp máy khoé miệng, mặt tối sầm lại, bật cười rồi không nhịn được mà lại cười thêm cái nữa.
Thời Thâm Niên bình thường rất ít khi nở nụ cười, lúc nào cũng nghiêm túc khiến người ta lo sợ.
Bình thường gặp chuyện gì vui cô cũng đều chia sẻ với anh, nhưng kể thì kể, gương mặt anh vẫn cứ lạnh lùng và chẳng buồn mở miệng.
Bây giờ nhìn anh cười thế này đúng là rất kì lạ.
Rõ ràng khi nhìn thấy ghi chú, kiểu người khẩu phật tâm xà như Thời Thâm Niên sẽ không thể nào chịu được.
Nay cười như vậy không phải là tính khí bị gì đó chứ.
Cố Thanh Yến lạnh mặt, nhớ lại những lần cô thua anh, cô đã thua bao nhiêu năm nay rồi, lần này nhất định không thể thua thế được.
Cứ cho là có bị đánh thì cũng không thể để thua được.
Cô đưa tay nói: “Trả điện thoại cho tôi.”
Anh không kháng cự gì, dúi điện thoại vào tay cô rồi tiện hỏi: “Sao em lại gọi anh là ‘Cặn bã còn bày đặt’?”
Nếu anh đã hỏi như vậy, ngay khi vừa cất giọng thì giọng đã bình thường trở lại rồi.
Nói đến từ thứ hai thì giọng có thay đổi một chút, khó khăn lắm hai chữ cuối mới được thốt ra một cách vội vã.
Bốn chữ này nếu như không phải Cố Thanh Yến hiểu anh đang nói gì, người ngoài không tài nào đoán ra được.
Hiếm khi, dường như lần đầu tiên cô thấy hứng thú và thoải mái khi ở bên Thời Thâm Niên như thế này.
Cố Thanh Yến nhẹ nhõm bắt lấy cơ hội: “Anh không được cắt vai của tôi đâu đấy, tôi sẽ nói cho anh lý do vì sao lại gọi anh là ‘Cặn bã còn bày đặt’.”
HẾT CHƯƠNG 11Cảm ơn chị Quỳnh đã dịch giúp em chương này.
Cảm ơn chị Linh đã giúp em cái biệt danh khó hiểu mà nữ chính đã đặt cho nam chính. <333
Chú thích từ chị Linh: 翘屁嫩模 (kiều thí nộn khuông/cặn bã tỏ vẻ thanh cao): 翘屁嫩 đại khái ba chữ này rất tục, đánh rắm mà vẫn phải vểnh mông mới chịu (cặn bã nhưng phải thật giả nai) – Từ gốc này xuất phát từ vụ scandal của Viêm Á Luân mà báo chí Đài Loan chế ra. Từ 模 mô hình, khuôn mẫu, ý trong truyện chỉ nam chính là trùm cặn bã, đại khốn nạn, điển hình của thằng đểu, cực cực vv… (Xin tỉnh lược ngàn chữ).
Nghe chị ấy giải thích mà tui mướt mồ hôi, nữ chính chửi quá ghê…