• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nằm ở trên giường đánh bình yên tinh anh một lát, Tiểu Bạch lại có chút buồn ngủ. Sau khi nghe thấy điện thoại di động rung lên, cậu lười biếng bắt máy. Đối phương dường như đang lái xe, hỏi: "Tiểu Bạch em muốn ăn gì? Bây giờ tôi đang trên đường đến nhà em, em chuẩn bị xong chưa, khoảng 20 phút nữa là tôi đến."

Hứa Kiêu bạch nhìn đồng hồ, kinh hãi nói: "Hai mươi phút nữa? Không phải chú mới vừa tan ca sao? Này này, chú đừng có mà đua xe đấy chú Lục! Chú cảnh sát sẽ trừ điểm chú đó, cũng sẽ mang đến ảnh hưởng xấu khiến trẻ vị thành niên học theo, càng sẽ mang đến nguy cơ tiềm ẩn cho sự an toàn của chính mình."

Lục Thành Nghiễm đầu đầy hắc tuyến nói: "Tôi đi ra trước mười phút. Còn nữa Tiểu Bạch, chúng ta thương lượng một chút, em có thể đừng gọi tôi là chú Lục không? Như vậy... Không được tốt cho lắm..."

Hứa Kiêu Bạch cười ha ha nói: "Chỗ nào không tốt? Tôi có gọi nhầm sao? Gọi chú Lục là đúng quy trình rồi á."

Lục Thành Nghiễm bất đắc dĩ nói: "Vậy sau này em sinh đứa bé ra, có phải để nó gọi tôi là ông luôn không? Nếu gọi tôi là cha, không phải sẽ gọi em là anh à? Gọi như vậy có bao nhiêu loạn?"

Hứa Kiêu Bạch cười càng điên cuồng nói: "Vậy còn rất hay á, ông Lục~"

Lục Thành Nghiễm: "..."

Xem ra Tiểu Bạch không có ý định thay đổi xưng hô này, thanh thiếu niên bây giờ chơi cái loại tình thú kiểu gì?

Rất nhanh Lục Thành Nghiễm liền đi tới dưới tầng nhà của Hứa Kiêu Bạch. Tiểu Bạch bảo hắn ở dưới chờ nhưng hắn vẫn không yên tâm, tự mình lên lầu xách hành lý cho cậu. Vali của Tiểu Bạch tuy không nặng nhưng đối với một người mang thai mà nói cũng rất lớn.

Lục Thành Nghiễm kéo hành lý của Hứa Kiêu Bạch xuống bỏ vào cốp xe, sau đó mở cửa ghế lái phụ cho cậu, lại nhìn thấy Tiểu Bạch đã tự mình chui vào ghế sau. Hắn phát hiện Tiểu Bạch rất thích ngồi phía sau, đặc biệt là ngồi ở ghế sau tài xế.

Lục Thành Nghiễm không nhịn được cười nói: "Em cũng biết vị trí này là để lại cho người tôn quý nhất sao?"

Tiểu Bạch "Hả???" một cái đem vẻ mặt bối rối nhìn về phía Lục Thành Nghiễm, cậu không hiểu rõ những quy tắc ẩn của nơi làm việc của bọn họ.

Lục Thành Nghiễm cười cười với cậu không nói gì nữa.

Bởi vì phải rời khỏi nước trong một tuần nên Tiểu Bạch sẽ có một tuần không thể ăn lẩu, điều này khiến cậu đau khổ mất nửa ngày. Lục Thành Nghiễm dẫn cậu đi ăn lẩu nhà mà cậu thích, đây chính là món lẩu yêu thích của Hứa Kiêu Bạch.

Vừa đến quán lẩu, Lục Thành Nghiễm liền đưa thực đơn cho cậu bảo cậu tận tình gọi một chút. Vì thế Hứa Kiêu Bạch liền gọi món không nhìn tên, Lục Thành Nghiễm cứ như vậy nhìn cậu nói: "Tiểu Bạch, để một mình em đi Châu Phi tôi thật sự không yên tâm. Tôi..."

Hứa Kiêu Bạch lập tức ngẩng đầu lên nói: "Dừng! Chú Lục, không phải chú muốn đi với tôi đấy chứ? Đừng làm thế mà, hơn nữa tại sao chú lại đi với tôi? Tôi vẫn chưa chính thức đồng ý làm bạn trai chú đâu. Bây giờ mối quan hệ của chúng ta chỉ là mối quan hệ mang thai ngoài ý muốn sau tình một đêm. Nếu như chú lại làm cho tôi một chút không gian tự do cũng không có, vậy chúng ta vẫn nên trở lại quan hệ trước đó đi."

Lục Thành Nghiễm bất đắc dĩ thở dài nói: "Được rồi, tôi sẽ không can thiệp vào tự do của em, tôi chỉ là lo lắng cho em... Em đến đó nhất định phải chăm sóc tốt bản thân vào, an toàn là trên hết."

Hứa Kiêu Bạch bất đắc dĩ lấy ra một tấm ảnh từ trong điện thoại, đưa cho Lục Thành Nghiễm nói: "Chú nhìn xem, bên kia chuẩn bị cho tôi mười mấy vệ sĩ luôn đấy. Không sao đâu, như này quá an toàn rồi. Hơn nữa tôi chỉ đến viện phúc lợi thăm các bạn nhỏ, cũng không phải đi làm phóng viên chiến trường, chú lo lắng cái gì?"

Chưa đợi Hứa Kiêu Bạch nói xong, điện thoại của cậu bỗng vang lên.

Vừa xem màn hình, Hứa Kiêu Bạch liền ra hiệu im lặng với Lục Thành Nghiễm nói: "Là Vệ thúc, đừng lên tiếng."

Hứa Kiêu Bạch nhận điện thoại nói: "Vệ thúc có chuyện gì không ạ?"

Vệ Trạch An cực kỳn hòa thuận nói: "À à... Tiểu Bạch. Chuyện là... Thúc và Kim Trạch đã liên lạc xong, y cũng sắp xếp ổn cho cháu rồi. Cháu không cần sợ, bên kia chúng ta cũng có người của mình. Thúc còn tìm cho cháu một chuyên đạo, hắn đối với bên kia cực kỳ quen thuộc, có thể dẫn cháu đi dạo khắp nơi. À, thúc có chuyển cho cháu một ít ngoại tệ bên kia, sau này đạo diễn sẽ giao cho cháu."

Hứa Kiêu Bạch vò đầu nói: "Chuyện này... Thật ngại quá, thực ra cháu cũng không cần những thứ này đâu, chị Từ đều sắp xếp cho cháu hết rồi."

Vệ Trạch An nói: "Dù sao cũng không phiền phức, có thể không cần, nhưng không thể không chuẩn bị. Bên kia khí hậu không tốt, thuốc liên quan gì đó cần thiết chú cũng chuẩn bị cho rồi, đến lúc đó người nọ sẽ cùng đưa cho cháu."

Hứa Kiêu Bạch càng ngại, cậu cảm thấy mình cứ công khai tiếp nhận đồ của Vệ Trạch An có chút không tốt lắm liền nói: "Vệ thúc, thúc không cần quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này đâu, chính cháu có thể tự mình chăm sóc tốt cho mình được."

Vệ Trạch An cũng có thể cảm thấy mình có chút đi quá xa liền ngấp nghé cười cười nói: "Được rồi, khi đến bên kia rồi... thì gọi về báo bình an cho ba cháu để chúng ta yên tâm là được."

Hứa Kiêu Bạch đáp: "Vâng, thúc cứ yên tâm đi."

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Kiêu Bạch thở phào nhẹ nhõm.

Cậu vỗ vỗ ngực lại thấy Lục Thành Nghiễm ở phía đối diện có chút không vui nói: "Em đối với hắn ngược lại rất khách khí."

"Vậy thì sao?" Hứa Kiêu Bạch cất điện thoại, đồ ăn đã dần dần được bưng lên.

Cậu nhận lấy thức ăn Lục Thành Nghiễm đưa tới nói: "Bây giờ thúc ấy là cha dượng của tôi, tôi đương nhiên phải lễ phép khách khí với thúc ấy. Hơn nữa Vệ thúc đối với tôi rất tốt, thân phận đại sứ hình tượng Tinh Mang toàn cầu này là thúc ấy dùng quan hệ của mình lấy cho tôi. Hơn nữa, còn để cho Tinh Mang ra thông báo nói năm nay muốn có một hình tượng đại sứ khác lạ, muốn một người mới thuần túy. Chỉ muốn cung cấp cho trẻ em hy vọng và cho bọn chúng thấy tương lai của mình. Kỳ thật người ta rất tốt, chú cũng buông bỏ định kiến không đừng đối nghịch với thúc ấy nữa đi."

Lục Thành Nghiễm nói: "Hiện tại không phải tôi đối nghịch với anh ta, là anh ta đối nghịch với tôi."

Ngày hôm qua rõ ràng hắn chỉ đi tặng quà tân hôn cho đàn anh... Đương nhiên đây chỉ là cái cớ hắn muốn gặp Tiểu Bạch. Nhưng thái độ của Vệ Trạch An giống như muốn đá hắn ra ngoài, còn đóng sập cửa lại khi nhìn thấy hắn nữa.

Lục Thành Nghiễm bổ sung một câu: "Tôi và Vệ Trạch An bát tự xung khắc, về sau vẫn là tận lực có thể không gặp liền không gặp đi."

Nếu như có thể không gặp, đương nhiên tốt nhất là không gặp, nhưng trong tương lai không xa... Không đề cập đến cũng được.

Hứa Kiêu Bạch cảm thấy rất buồn cười, cậu ăn thịt và tảo bẹ, lại uống một hớp nước trái cây nói: "Vậy chú có thể trách được ai? Ai bảo chú muốn câu bạn trai người ta chứ?"

Lục Thành Nghiễm nói: "Tôi không phải, tôi không có, tôi không biết..."

Bữa cơm ăn này khiến Hứa Kiêu Bạch cực kỳ hài lòng, lúc hai người rời khỏi nhà hàng, còn cách chuyến bay của Hứa Kiêu Bạch khởi hành hai tiếng đồng hồ.

Lục Thành Nghiễm có chút khó xử hỏi: "Tiểu Bạch, em còn nghĩ bao lâu nữa?"

Hứa Kiêu Bạch ngồi ở ghế sau, nằm sấp trên lưng Lục Thành Nghiễm đáp: "Không biết được, dù sao cũng không vội vàng nha!"

Lục Thành Nghiễm không nói gì, đứa nhỏ này luôn cố ý.

Lục Thành Nghiễm lại hỏi: "Vậy khi nào em định nói cho đàn anh biết chuyện của đứa bé? Cũng không có khả năng giấu mãi anh ấy đi?" Lục Thành Nghiễm hạ quyết tâm, đợi đến khi học trưởng biết chuyện Tiểu Bạch mang thai, hắn liền chạy tới chịu tội thỉnh tội, sau đó lại nhất quyết đòi phụ trách. Dù sao học trưởng vẫn dễ nói hơn Tiểu Bạch.

Hứa Kiêu Bạch suy nghĩ một chút nói: "Chờ ba kết hôn xong, khẳng định sẽ không giấu được. Bụng tôi mỗi ngày lớn, cho dù mặc quần áo không hiển thị rất rõ ràng nhưng nhiều nhất cũng không chống đỡ được sáu tháng. Sáu tháng sau, giấy chắc chắn không thể bọc được lửa."

Lục Thành Nghiễm sắp sầu chết, bấm ngón tay tính toán, còn phải đợi thêm ba tháng nữa sao? Không được, chuyện này không thể tùy thuộc vào nhóc cứng đầu này được.

Hai người rất nhanh liền đến sân bay, Lục Thành Nghiễm dừng xe, ngồi xuống ghế sau ngồi cùng Tiểu Bạch một lát. Dù sao còn hơn một giờ nữa là máy bay cất cánh, hai người bọn họ có thể nói chuyện phiếm. Trong lúc đó Hứa Tuấn Lân gọi điện thoại tới dặn dò Tiểu Bạch một ít chuyện, hai người liền ngồi cùng một chỗ.

Nhưng Lục Thành Nghiễm ngồi đó không biết nên nói cái gì.

Hứa Kiêu Bạch mút kẹo mút, liếc mắt nhìn hắn nói: "Chú Lục, không phải... Không phải đó là lần đầu tiên của chú đấy chứ?"

Lục Thành Nghiễm bất đắc dĩ buông tay: "Đúng là lần đầu tiên, nếu không, em hướng dẫn cho tôi?"

Hứa Kiêu Bạch hướng về phía hắn âm u cười cười nói: "Được! Chú Lục, chú có muốn chạm vào bụng tôi không?"

Lục Thành Nghiễm:???

"Tôi có thể sao?" Lục Thành Nghiễm có chút không thể tin vào tai mình.

Hứa Kiêu Bạch nói: "Có thể, tôi mở quyền hạn cho chú đó, lần trước không phải chú đã sờ qua rồi sao?"

Lục Thành Nghiễm đặt tay lên bụng Hứa Kiêu Bạch, tiểu tử kia dường như có cảm giác, nhẹ nhàng động động dưới tay Lục Thành Nghiễm.

Lục Thành Nghiễm đột nhiên thu tay lại nói: "Hiện tại... Nó có thể động rồi sao?"

Hứa Kiêu Bạch gật đầu: "Tôi xem qua tư liệu liên quan, nói là lúc này đã lớn tầm 3-10 cm rồi, sẽ động rất bình thường. Tôi cảm thấy đứa bé ở trong bụng tôi nhất định là cỡ lớn nhất, nếu không làm sao có khí lực như vậy? Chú Lục lợi hại ghê nha!"

Lục Thành Nghiễm: "..."

Đứa nhỏ này cứ hay "lái xe" liên tục vậy, lại còn chơi kiểu loại xe u linh này.

Lục Thành Nghiễm nói: "Tiểu Bạch, tôi hỏi em một câu."

Hứa Kiêu Bạch nói: "Chú nói đi."

Lục Thành Nghiễm nói: "Lúc em và bạn trai cũ ở chung, cũng động một chút liền đùa giỡn như này hắn sao?"

Hứa Kiêu Bạch ngẩn ra nói: "Không có, lúc ấy tôi thuần khiết lắm, mới mười sáu mười bảy tuổi thì biết cái gì? Tôi cũng không biết tại sao nữa, từ khi gặp chú Lục vào đêm đó hình như đã tự động mở kỹ năng tán tỉnh rồi."

Lục Thành Nghiễm: "..."

Quỷ mới tin em.

Vừa nhìn biểu tình của Hứa Kiêu Bạch, liền biết mình lại bị cậu đùa giỡn. Lục Thành Nghiễm ôm cậu vào trong ngực, hôn cho đủ vốn.

Hôn xong mới phát hiện Hứa Kiêu Bạch căn bản là một tờ giấy trắng, kinh nghiệm thực chiến cơ hồ bằng không.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bị hôn đến đỏ bừng, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Tôi đưa em vào trong đi, còn 20 phút nữa là tới giờ rồi."

Hứa Kiêu Bạch lắc đầu nói: "Thôi đi, nhỡ may bị chụp được tôi có mười cái miệng cũng nói không được. Dù sao cũng có lối đi đặc cách, vài phút là đi vào trong rồi."

Lục Thành Nghiễm xuống xe, lấy hành lý của Tiểu Bạch xuống, lại dặn dò vài câu. Dù cho không nỡ cũng nhất định phải cố nén mấy ngày dày vò này.


Chỉ một tuần thôi, rất nhanh em ấy sẽ trở lại rồi.


Cho dù ngoài miệng cậu nói còn chưa đáp ứng hắn, kỳ thật trong lòng Lục Thành Nghiễm hiểu được, trái tim Tiểu Bạch đã dần tới gần mình rồi.


Điểm này khiến Lục Thành Nghiễm đắc chí hồi lâu, cho đến khi lái xe về công ty, khóe môi vẫn không ngừng nhếch lên. Nhưng mà vừa nghĩ đến Tiểu Bạch lại mang thai con của hắn, trong lòng vẫn dâng lên từng đợt kinh hách. Đây quả thực là... kích thích!


Vội vàng vào sân bay, Từ Tuệ đã chờ trước máy bay. Chiếc máy bay tư nhân xa hoa kia liên tiếp thu hút sự chú ý của người bên ngoài. Trong lúc đó còn có mấy phóng viên chụp ảnh, hẳn là phóng viên theo dõi Tinh Mang. Dọc theo đường đi, bọn họ sẽ phụ trách theo dõi phỏng vấn Tiểu Bạch.


Từ Tuệ chăm sóc Tiểu Bạch lên máy bay, một đường xóc nảy mười mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến Johannesburg của Nam Phi.


Nhân viên công tác Tinh Mang dẫn Tiểu Bạch vào khách sạn đã sắp xếp trước đó, vừa mới cất hành lý xong liền có một thanh niên khí chất cùng dung mạo xuất sắc đi tới trước mặt cậu.


Hứa Kiêu Bạch ngẩng đầu, nhìn nhau với đối phương một cái, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Mỹ nhân Kim Trạch?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK