• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Trạch An lập tức đạp phanh, Hứa Kiêu Bạch mở cửa xe vọt xuống ôm bụng nôn ra. Vừa mới uống xong chai nước đá vừa rồi đều bị cậu phun ra không còn một ít nào.

Hai người trên xe lập tức xuống xe, một trái một phải đỡ lấy Tiểu Bạch, sắc mặt Tiểu Bạch như sáp vàng. Vệ Trạch An nói: "Tới bệnh viện đi. Tôi biết bên này có bệnh viện Phượng An, tuy rằng là tài sản của Lục Thành Nghiễm nhưng cơ sở y tế cũng không tệ lắm. Say nắng có mức độ nặng nhẹ, không phải là chuyện đùa được."

Có thể nhìn ra được, trong lòng Vệ Trạch An có một ngàn một vạn lần không muốn đến bệnh viện tư nhân do Lục Thành Nghiễm mở. Nhưng nhìn Tiểu Bạch nôn đến như vậy, hắn lại lựa chọn thỏa hiệp. Quả nhiên thời kỳ nam nhân yêu say đắm, có thể không có nguyên tắc. Dù sao mình cũng là con của người trong lòng hắn, không thể có nửa điểm sơ suất.

Cái này vốn đủ để Hứa Kiêu Bạch vui suốt nửa ngày, nhưng lúc này cậu lại không vui được. Cậu cảm thấy mình không giống với say nắng, ngược lại giống như...

Nội tâm Hứa Kiêu Bạch khiếp sợ vạn phần, chỉ một lần thôi, không đến mức đó đi?

Hứa Tuấn Lân ở bên cạnh cũng nói theo: "Được, đi bệnh viện, Tiểu Bạch con đi ngồi trước, nghỉ dưới điều hòa một lát thử xem."

Hứa Kiêu Bạch xua xua tay nói: "Con chỉ là say nắng mà thôi, không cần phải đi bệnh viện đâu. Con ngồi điều hòa nằm xuống một chút là được rồi. Không sốt cũng không đau đầu, con nghĩ không có vấn đề gì lớn đâu."

Hứa Tuấn Lân nói: "Làm sao có thể không được? Phải đến bệnh viện khám xem, say nắng không phải là chuyện nhỏ."

Hứa Kiêu Bạch tuy rằng trong dạ dày vẫn là lật sông đảo hải, nhưng vẫn bình tĩnh mở cửa xe ngồi vào nói: "Con nôn xong liền thoải mái hơn nhiều rồi, chỉ muốn nằm một lát. Hai giờ chiều còn còn phải tiếp tục quay chương trình, đi bệnh viện phải truyền nước, ít nhất cũng phải hết bốn năm tiếng đồng hồ. Thân thể của con con hiểu rõ, nếu như thật sự khó chịu, con chắc chắn sẽ không cứng rắn chống đỡ đâu."

Thấy Hứa Kiêu Bạch một lần nữa khôi phục bộ dáng vui vẻ, Hứa Tuấn Lân tuy rằng lo lắng nhưng cũng không kiên trì nữa.

Vệ Trạch An chỉnh điều hòa đến mức thấp nhất trong xe nói: "Hôm nay quay chương trình tạp kỹ ngoài trời quả đúng là tội ác. Xin nghỉ phép vào buổi chiều đi. Với thân thể của cháu bây giờ, hai giờ chiều chính là thời điểm mặt trời nắng độc nhất, vốn đã bị say nắng, lại đi quay phim, ta sợ cháu sẽ trụ không được."

Đợi nửa ngày, không đợi Hứa Kiêu Bạch đáp lại, quay đầu lại nhìn, lại phát hiện cậu đã nằm ở ghế lái phụ ngủ thiếp đi.

Hắn nhịn không được nhìn chằm chằm sườn mặt của cậu nửa ngày, nửa ngày sau nhịn không được cười nói: "Đúng là đứa nhỏ này giống em thật. Haiz, Tiểu Lân Tử, tôi không nghĩ tới em thế mà lại có con. Em nói xem có phải tôi yêu em đến nỗi đầu óc có vấn đề không? Tôi luôn cảm thấy đứa bé này rất đáng thương, muốn nuôi nó như con ruột của mình vậy."

Hứa Tuấn Lân theo bản năng nắm chặt nắm đấm, tim đập cũng chợt tăng tốc.

Tiểu Bạch chính là con ruột của hắn, chuyện này không thể nghi ngờ gì cả. Tuy rằng bộ dáng Tiểu Bạch không có chỗ nào giống hắn, nhưng kình lực không chịu thiệt quả thực giống nhau.

Y bình tĩnh lại cảm xúc của mình nói: "Đừng nói bậy."

Vệ Trạch An cười nói: "Tôi không nói bậy, haiz, chuyện lần trước nói với em, em suy nghĩ thế nào rồi? Kết hôn với tôi không tốt sao? Để tôi chăm sóc cho hai ba con em, tôi chắc chắn sẽ không để Tiểu Bạch chịu ủy khuất nữa."

Hứa Tuấn Lân theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng vừa nghĩ đến Tiểu Bạch ở khắp nơi bị Vệ Hồng khinh nhục, y lại trầm mặc. Một lúc sau mới nói: "Tôi sẽ suy nghĩ lại."

Thấy Hứa Tuấn Lân có dấu hiệu lung lay, Vệ Trạch An cao hứng giống như muốn bay lên. Hắn dùng một khuôn mặt phấn khích nói: "Vậy em cứ từ từ nghĩ đi. Cháo của quán ăn tư nhân này không tệ, lát nữa Tiểu Bạch tỉnh rồi chúng ta dẫn thằng bé đi ăn." Nói xong hắn đưa một cái danh thiếp cho Hứa Tuấn Lân, trên đó viết địa chỉ quán ăn tư nhân Giang Nam.

Quán ăn tư nhân ở Giang Nam rất xa, ở khu Đông thành của Lục Thành Nghiễm, lái xe đến khu Tây thành chỗ Vệ Trạch An phải đi rất lâu.

Nửa giờ sau, xe dừng trước một con hẻm phong tình ở Giang Nam, mà Hứa Kiêu Bạch vẫn đang ngủ.

Hứa Tuấn Lân muốn đánh thức hắn, Vệ Trạch An nhìn khuôn mặt ngủ của Tiểu Bạch, trong lòng không hiểu sao mềm nhũn thành một vũng nước. Hắn có chút không đành lòng nói: "Nếu không tôi ôm thằng bé đi vào đi. Bên trong có tatami*, để cho thằng bé ngủ một lát ở đó. Nó vừa mới nôn, giờ gọi dậy khẳng định sẽ khó chịu."

*Tatami là một loại chiếu của Nhật

Hứa Tuấn Lân vốn muốn cự tuyệt nhưng vừa nghĩ, Vệ Trạch An là cha mà chưa từng ôm con ruột của mình từ nhỏ đến lớn một lần nào, y lại gật gật đầu nói: "Vậy anh cẩn thận một chút, đừng đánh thức thằng bé"

Vệ Trạch An khẽ ừ một tiếng, cẩn thận ôm Hứa Kiêu Bạch lên. Hứa Tuấn Lân thì cầm ô che mặt trời, che lên đầu cha con bọn họ.

Có thể là thật sự rất mệt mỏi nên Tiểu Bạch không tỉnh.

Vệ Trạch An đặt cậu lên tatami mềm mại, trong phòng điều hòa vô cùng đầy đủ, hắn liền cởi áo khoác của mình ra đắp lên người Tiểu Bạch. Quay lại nói với nhân viên phục vụ: "Lấy cho tôi một cái chăn."

Nhân viên phục vụ cầm chăn, Vệ Trạch An lại cẩn thận đắp lên người Tiểu Bạch, cũng cẩn thận chỉnh lý.

Hứa Tuấn Lân trong lòng cực kỳ không có tư vị, nếu Vệ Trạch An vẫn luôn ở bên cạnh Tiểu Bạch, hắn hẳn là một người cha rất hiền lành.

Xử lý cho Tiểu Bạch xong, Vệ Trạch An kéo tay Hứa Tuấn Lân, thừa dịp nhân viên phục vụ không có ở đây, kéo y vào lòng, nhịn không được muốn hôn. Hứa Tuấn Lân đẩy hắn, không đành lòng, để hắn hôn mình nửa ngày.

Thẳng đến khi Hứa Tuấn Lân cảm giác được vị trí trung đoạn không đúng lắm, mới đột nhiên đẩy hắn ra, trên mặt mang theo giận dữ nói: "Vệ Kiêu! Anh có bị bệnh không?"

Vệ Trạch An thấp giọng nói: "Đúng vậy, tôi bị bệnh, bị bệnh khi nhìn thấy em liền muốn." Thanh âm này nhiễm dục sắc làm cho Hứa Tuấn Lân nghe được tim đập thình thịch.

Hứa Tuấn Lân:... Đệch!

Hai má y đỏ bừng một mảnh, vệ Trạch An là một tên không biết xấu hổ, mỗi lần đều có thể khiến y mặt đỏ tai hồng.

Lúc này nhân viên phục vụ bưng một món tráng miệng nhỏ tới, Vệ Trạch An ngồi xếp bằng trên tatami bên ngoài, cầm lấy menu đưa cho Hứa Tuấn Lân: "Em xem em muốn ăn gì, có mấy món ăn đặc trưng cũng không tệ lắm. Cho Tiểu Bạch một ít cá quế sóc, trẻ con đều thích cái này."

Vừa nói, hắn vừa khoanh tròn trong thực đơn: "Em thích uống canh cá chép, thêm chút khoai lang hoa quế nhé? Súp lê thịt này cũng là món ăn yêu thích của em nữa."

Vệ Trạch An ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Tuấn Lân đang nhìn hắn với vành mắt có chút đỏ ửng, tay Vệ Trạch An dừng lại hỏi: "Làm sao vậy? Sao lại khóc rồi?"

Hứa Tuấn Lân nói: "Không nghĩ tới anh còn nhớ rõ."

Vệ Trạch An nói: "Sao có thể không nhớ rõ chứ, mỗi lần tôi hẹn em ra ngoài ăn cơm, đều phải gọi cái này. Em ăn đồ ăn quá nhạt rồi, nhưng ăn nhạt cũng tốt, ngăn ngừa đột quỵ. Tuổi này của chúng ta, nên dưỡng sinh rồi. À, em vẫn còn trẻ, tôi già rồi mới phải."

Hứa Tuấn Lân lại gọi tôm hùm đất cho Tiểu Bạch rồi đem thực đơn giao cho nhân viên phục vụ.

Đồ ăn riêng lên khá chậm, ước chừng nửa giờ sau mới chậm trãi bưng lên, vừa vặn Tiểu Bạch ngửi thấy mùi thức ăn liền tỉnh lại.

Vừa mới nôn ra sạch đồ vật trong bụng, Tiểu Bạch đói đến mức không chịu nổi. Cậu mang theo vẻ mặt buồn chán đứng dậy, xuống giường đi giày, bám vào khung cửa nói: "Ba ơi... Con đói rồi."

Trong thanh âm kia lộ ra mùi sữa mềm nhũn nồng đậm làm cho người ta nhịn không được muốn xoa hai cái.

Vệ Trạch An có chút chịu không nổi, lập tức nói: "Nào nào, vừa vặn lên đồ ăn rồi, mau tới ăn cơm thôi."

Hứa Tuấn Lân cũng có chút đau lòng hỏi: "Con còn khó chịu nữa không?"

Hứa Kiêu Bạch lắc đầu nói: "Con chỉ đói thôi..."

Hứa Tuấn Lân nói: "Vậy thì đến ăn cơm đã. Mau rửa tay trước đi."

Vệ Trạch An gọi nhân viên phục vụ tới, lau tay cho Tiểu Bạch.

Có thể là thật sự đói bụng nên Tiểu Bạch ăn cơm không ít, sau khi ăn xong đại não phảng phất như bỗng nhiên hồi máu, nghĩ đến tình huống bất ngờ mình gặp phải lúc trước khi ngủ.

Cậu cảm thấy mình tám chín phần mười là mang thai rồi, vận khí này sao lại dễ có như vậy cơ chứ?

Thể chất dễ mang thai của nam giới là rất hiếm, toàn bộ Trung Quốc sẽ không vượt quá năm trăm người, có thể so sánh với nhóm máu gấu trúc. Hứa Kiêu Bạch là thể chất dễ mang thai, di truyền từ ba Hứa Tuấn Lân của mình. Giống như hầu hết đàn ông dễ mang thai khác, để tránh bị ánh mắt khác thường của người khác nhìn vào, họ đã chọn việc che giấu giới tính, vì vậy thẻ căn cước của họ là nam giới. Nhưng nói chung, Trung Quốc không được phép che giấu giới tính, và cơ hội giả mạo là rất thấp.

Hứa Tuấn Lân sở dĩ có thể che dấu là bởi vì lúc y sinh ra thể chất dễ mang thai còn chưa phổ biến, cha mẹ y lại vận dụng quan hệ mới có thể che dấu được. Mà Tiểu Bạch là bởi vì sinh ra ở nước ngoài nên không gian hoạt động liền tự do hơn rất nhiều.

Trong lòng Tiểu Bạch lạnh run, khẩn trương hy vọng mình chỉ bị say nắng.

Buổi chiều lúc ghi hình, Tiểu Bạch có chút không yên lòng, chờ mong mau chấm dứt để đi mua một que thử thai kiểm tra một chút.

Thật vất vả mới chịu đựng được đến khi chấm dứt, Hứa Kiêu Bạch từ chối đến chỗ ở của Trì Dương, cũng cự tuyệt để chị Từ đến đón mình. Cậu vội vàng chạy đến ven đường chặn một chiếc taxi, chạy đến một góc rất hẻo lánh ở khu Tây thành tìm một hiệu thuốc mua một que thử thai.

Cậu né tránh đi vào một nhà vệ sinh công cộng, lấy mẫu nước tiểu, đem một đầu que thử thai cắm vào trong nước tiểu, run sợ chờ mười phút.

Trong nháy mắt cậu mở mắt ra, cả trái tim đều trầm xuống.

Sao có thể được, sao có thể được!

Kỳ thật cậu rất muốn hỏi đồng chí Hứa, mang thai ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ! Nhưng cậu không dám, bởi vì đồng chí Đô Hứa đã từng nói với cậu, nhất định không thể chưa lập gia đình mà mang thai trước, bởi vì chưa lập gia đình mà đã sinh con là một chuyện rất phiền phức. Ba không cấm cậu quan hệ tình dục trước khi kết hôn, nhưng cậu phải thực hiện các biện pháp tránh thai tốt. Đồng chí Hứa đánh con, cũng sẽ không nương tay đâu. Nếu không vì sao Tiểu Bạch có tính cách ngang ngược như vậy mà hết lần này tới lần khác làm việc lại có chừng mực như vậy?

Đều là đồng chí Hứa từ nhỏ đến lớn chậm rãi giáo dưỡng ra.

Lúc ấy cậu chỉ vì đi quay chụp người mặc mẫu mà chậm trễ thời gian, lại nghĩ chẳng qua là lần đầu tiên mà thôi, không có khả năng xác xuất sẽ lớn như vậy.

Dù sao thể chất dễ mang thai của nam giới so với nữ giới mà nói thì tỷ lệ thụ thai vẫn còn kém rất nhiều.

Nhưng vì sao cậu vẫn bị mang thai?

Lúc này đối tượng duy nhất cậu có thể tâm sự cũng chỉ có Sở Vi, vì thế cậu gửi tin nhắn cho Hứa Tuấn Lân nói buổi tối muốn cùng Sở Vi tụ tập ăn cơm, buổi tối thuận tiện ngủ ở nhà hắn.

Hứa Kiêu Bạch và Sở Vi là bạn thân từ nhỏ, hai người bọn họ thường xuyên lăn lộn ngủ chung, Hứa Tuấn Lân cũng không nghi ngờ gì, chỉ dặn dò vài câu không được uống rượu và chú ý an toàn. Lại hỏi cậu vài câu xem đầu còn choáng váng hay không, sau khi xác nhận sức khỏe của cậu, liền để cậu đi.

Đứa trẻ lớn rồi, cũng không thể bám theo đuôi mình mãi được.

Sở Vi vừa nghe cậu trễ như vậy còn hẹn mình, trong lòng đoán nhất định đã gặp phải chuyện gì rồi. Vì thế hắn lập tức vội vàng chạy tới một homestay có hoàn cảnh không tồi ở khu Tây thành, gõ cửa phòng Hứa Kiêu Bạch.

Tiểu Bạch lại nôn một lần nữa, đang yếu ớt dựa vào đầu giường thuận hơi.

Đây là lần đầu tiên cậu biết, thì ra mang thai thống khổ như vậy. Cũng may nôn mửa này không phải là liên tục, chỉ cần cậu duy trì nhịp thở ổn định, bình thường đều có thể khống chế được. Trong tay cầm một chai nước mận chua, độ ấm bình thường. Từ lần trước uống một chai nước đá sau khi nôn ra không còn một mảnh, cậu cũng không uống qua nữa, hóa ra tiểu nghiệt chướng trong bụng này còn rất kiều quý, lạnh không được nóng không được, muốn ấm cơ.

Sở Vi vừa nhìn bộ dáng hữu khí vô lực của Tiểu Bạch liền hỏi: "Cậu đây là... Có chuyện gì vậy?"

Hứa Kiêu Bạch vừa định nói chuyện, điện thoại di động của cậu liền vang lên, cúi đầu nhìn thoáng qua ID người gọi, đúng là Vệ Thành Nghiễm gọi tới.

Hai ngày nay hắn vẫn phụ trách đưa đón Hứa Kiêu Bạch đi làm, hôm nay đi đến tổ tiết mục lại phát hiện cậu không có ở đây liền định gọi điện thoại hỏi một chút.

Tiểu Bạch nhìn thấy điện thoại của Lục Thành Nghiễm theo bản năng run rẩy, cậu ấn màn hình xuống nói: "Xong rồi! Xong rồi! Chuyện này không thể để cho hắn biết được!"

Sở Vi đầu đầu sương mù hỏi: "Cái gì không thể cho hắn biết? Không thể để cho ai biết? Tiểu Bạch, hôm nay cậu thất thần lải nhải như thế, sốt ruột gọi tôi tới đây làm gì?"

Hứa Kiêu Bạch kéo tay Sở Vi nói: "Vi Vi, chuyện này sau khi nghe xong có thể... Không tin, ngay cả bản thân tôi cũng không thể tin được... Nhưng mẹ nó cứ như vậy xảy ra. Tôi sắp buồn bực muốn chết rồi."

Sở Vi vừa nhìn bộ dáng lo âu này của Hứa Kiêu Bạch cũng lo lắng theo, nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đừng lo lắng, cứ từ từ nói."

Hứa Kiêu Bạch run rẩy lấy que thử thai của mình ra, đặt lên bàn, cúi đầu nói: "Cậu tự xem đi."

Sở Vi cũng là 0, tuy rằng không phải thể chất dễ mang thai nhưng về vấn đề này hắn vẫn rõ ràng. Hơn nữa chuyện Tiểu Bạch có thể chất dễ mang thai hắn biết, hai tiểu khuê mật gay không có gì là không chia sẻ với nhau cả, ngẫu nhiên còn có thể chia sẻ một chút phim xxx trân quý.

Sở Vi vẻ mặt kinh hãi nhìn que thử thai kia nói: "Cái này... Nó sẽ không... Là của cậu đi?"

Hứa Kiêu Bạch nhụt chí nói: "Còn có thể là của ai nữa?" Điện thoại di động của cậu vẫn vang lên, Hứa Kiêu Bạch không còn cách nào khác đành phải nhận điện thoại, cố gắng tươi cười nói: "Chú Lục đó sao? Tôi đang chơi bên ngoài với bạn. Chú có chuyện gì sao?"

Sở Vi:... Mẹ kiếp, không hổ là tấm gương tinh tế của hệ diễn xuất đại học H!

Diễn xuất của Tiểu Bạch quả thực là hạng nhất, lậy mặt chuyển đổi không có áp lực.

Đối diện nói: "Vậy được rồi. Cậu chú ý an toàn, nếu có chuyện gì xảy ra cứ gọi cho tôi."

Hứa Kiêu Bạch lại có chút vì lẽ: "Chú Lục, chú vẫn nên bận việc của mình đi. Dù sao hoạt động của trẻ nhỏ chúng tôi ngài không có hứng thú đâu, sau này cũng không cần đón tôi nữa, chị Từ nói có báo danh cho tôi một lớp hình thể sau giờ học, mỗi ngày chị ấy đều đến đón tôi đi học hình thể rồi."

Lục Thành Nghiễm ở đầu dây bên kia ngẩn người nói: "Tiểu Bạch, có phải tậm trạng cậu... không tốt không?"

Hứa Kiêu Bạch vui vẻ nói: "Không có nha, chúng tôi đang chơi rất vui vẻ đấy. Haiz không nói chuyện với chú Lục nữa, bạn gọi tôi ra hát rồi." Nói xong cậu liền cúp điện thoại, trong nháy mắt lại khôi phục vẻ mặt ủ rũ.

Ném điện thoại sang một bên nói: "Nó là của tôi đấy."

Sở Vi kinh hãi nói: "Làm sao có thể? Cậu có bạn trai từ khi nào vậy? Không đúng, cậu có bạn trai tại sao tôi không biết? Cũng không đúng, bạn trai cậu không đeo bao cao su sao? Thế mà trúng rồi?"

Hứa Kiêu Bạch nói: "Trúng em gái cậu ấy! Đây là một tai nạn! Là tai nạn, cậu có hiểu không?"

Sở Vi nói: "Nhìn cậu sợ thành như vậy, nghĩ cũng biết là mang thai ngoài ý muốn rồi." Nói xong hắn lại cả kinh nói: "Vậy nên... Không phải là của Trần Trình chứ? Hai hia hia người không phải chưa bao giờ ngủ với nhau sao?"

Nghe được cái tên này, trong dạ dày Hứa Kiêu Bạch lại từng đợt ghê tởm nổi nên, cậu nói: "Sao có thể là của Trần Trình chứ? Được rồi... Tôi nói cho cậu biết, cậu phải giữ bí mật cho tôi đấy."

"Đây không phải là vô nghĩa sao? Còn có bí mật nhỏ nào giữa hai chúng ta sao? Cũng chỉ có giữa hai chúng ta có thể giữ bí mật với nhau thôi."

Hứa Kiêu Bạch nói: "Cậu còn nhớ ngày tôi và Trần Trình chia tay đã uống rượu không?"

Sở Vi cố gắng nhớ lại nói: "Nhớ chứ, hai chúng ta đều say rượu. Khi tôi tỉnh dậy cậu nói người đại diện nhận cho cậu một công việc, cậu liền chạy đi làm."

Hứa Kiêu Bạch gật gật đầu nói: "Tối hôm đó tôi ngất xỉu ở hành lang, bị... nhặt về."

Sở Vi:...

"Cho nên... Cậu không biết đứa bé này là của ai sao?"

Hứa Kiêu Bạch lắc đầu nói: "Không... Tôi biết."

Sở Vi hỏi: "Ai vậy? Nói với hắn đi. Loại người này không nên tố cáo chém cho trăm đao sao."

Hứa Kiêu Bạch nói: "Điên đấy à! Loại chuyện này chính là còn không rõ thì làm sao mà nói được? Lại nói thêm... Người này thật đúng là không thể tố cáo được."

Sở Vi nói: "Rốt cuộc là ai vậy? Tôi có biết không?"

Hứa Kiêu Bạch gật đầu đáp: "Là học đệ của ba tôi, người đó là... Lục Thành Nghiễm ở Đông thành ấy."

Sở Vi: "..."

Một ngụm máu già của hắn thiếu chút nữa phun ra, Lục Thành Nghiễm là ai Sở Vi đương nhiên biết. Ba Sở Vi thuê Hoàng Sào của Đông thành mở nhà hàng. Cho nên nhà hắn ở Đông Tây thành đều có chi nhánh, quán ăn cũ của Sở gia ở thành phố H còn rất nổi danh. Nhà bọn họ vốn là ở trong ngõ nhỏ mở quán ăn cũ, sau đó theo mạng lưới càng ngày càng phát triển, mỹ danh một truyền mười mười truyền trăm, nhà hắn do đó mà mở được hơn mười chi nhánh.

Cha Sở Vi là.lão Sở thường xuyên chửi bới tiền thuê nhà ở Đông thành và Tây Thành đúng là dân cướp của. Có điều là cái giá này đúng là đáng, lưu lượng hành khách tốt đến phát bạo.


"Lục Thành Nghiễm? Đường đường là bá vương, còn được mọi người gọi là Phượng Hoàng, vậy mà lại có thể nhặt lượm người? Tiểu Bạch, cậu là tức đến hồ đồ phải không? Làm thế nào mà lại thành ra thế này được?"


Hứa Kiêu Bạch suy nghĩ một chút nói: "Ngay từ đầu tôi cũng không tin, còn tưởng rằng hắn là vịt, còn cho hắn một vạn tiền phục vụ. Về sau mới biết được hắn thế mà lại là Lục Thành Nghiễm, còn là cựu sinh viên học cùng trường ba tôi nữa. Sở dĩ hắn nhặt lượm tôi, tôi cảm thấy có thể... Có thể..."


Sở Vi vội vàng nói: "Có thể là cái gì? Hắn không phải là một kẻ quen tay quen chân đi? Người như vậy có phải là cực kỳ tạp nham không?"


Hứa Kiêu Bạch lắc đầu nói: "Vậy cũng không phải, tôi cảm thấy... Lý do hắn ngủ với tôi, có lẽ vì hắn... thích ba tôi."


Sở Vi thiếu chút nữa phun nước miếng, vẻ mặt khó tin nói: "Thích... Chú Hứa? Sao cậu lại nói vậy?"


Hứa Kiêu Bạch rối rắm nói: "Ánh mắt hắn nhìn ba tôi không đúng."


Hơn nữa, ngày đó cậu ở trên xe, rõ ràng nghe Vệ thúc nói Lục Thành Nghiễm mưu đồ bất chính với đồng chí Hứa. Nếu là như vậy, vậy mình bị Lục Thành Nghiễm coi như thế thân? Hứa Kiêu Bạch trong lòng yên lặng tức giận, Lục Thành Nghiễm này quả nhiên không phải thứ gì tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK