Mục lục
Truyện: Người Tình Trí Mạng - Lục Đông Thâm (full) - Tác giả: Âm Tần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tang lễ không tiện nói chuyện đám cưới, thế nên Lục Đông Thâm không nhận những lời chúc mừng của mọi người, quay người tập trung cho đám tang.

Khi mục sư đọc lời từ biệt, trong lòng Tưởng Ly dấy lên một cơn chua xót. Cô nhớ lại một vài lần tiếp xúc không nhiều trước đây với Tần Tô, nhớ tới câu Tần Tô hỏi cô: Tôi phải làm sao mới có thể tin rằng cháu sẽ không làm tổn thương Đông Thâm?

Tưởng Ly nhủ thầm trong lòng: “Mẹ, cho dù sau này phải hy sinh mạng sống của con, con cũng sẽ bảo vệ cho Đông Thâm.”

Tuy rằng tang lễ không có người ngoài tham gia nhưng bên ngoài nghĩa trang lại có không ít phóng viên chờ sẵn. Đây là chuyện không thể né tránh, một là vì sự ra đi của Tần Tô, thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, Lục Đông Thâm đã trở lại.

Thế nên khi tang lễ vừa kết thúc, rất nhiều phóng viên đã ùa tới.

Rất lâu sau này khi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm nay, lần nào Tưởng Ly cũng cảm thấy chấn động trong lòng.


Có phóng viên đứng đợi là chuyện mọi người đều dự liệu từ trước, chỉ là không ngờ được số lượng lại vượt quá so với tưởng tượng. Con cái nhà họ Lục không thích tiếp xúc với truyền thông là chuyện mọi người đều biết, thế nên ngăn được ai thì ngăn, không ít người dưới sự hộ tống của vệ sỹ đã khẩn trương chui vào ô tô, phóng vội đi.

Lục Đông Thâm, Lục Bắc Thâm cùng mọi người đưa Lục Chấn Dương và các trưởng bối khác lên xe trước, sau đó đối mặt với đám phóng viên.

Bây giờ, Lục Bắc Thâm là người được quan tâm nhất trong Lục Môn, việc phóng viên chú ý tới cậu ta là không có gì ngạc nhiên. Nhưng đúng lúc này Lục Đông Thâm lại đường đột trở về, vì vậy, mọi người cũng chuyển trọng tâm chú ý sang anh.

Bỏ qua giá cổ phiếu đang dao động rất mạnh của Lục Môn thì điều các phóng viên quan tâm nhất chính là dự định của Lục Đông Thâm sau khi quay trở lại, và lời giải thích cuối cùng cho sự cố tại nhà máy bốn năm trước.

Đối mặt với những câu hỏi liên tục như nã pháo của phóng viên, Lục Đông Thâm không trả lời thẳng mà tỏ thái độ rằng Skyline quốc tế sẽ mở cuộc họp báo, các phòng ban quan hệ ngoại giao sẽ lập tức gửi thiếp mời tới họ, do phó tổng giám đốc Dương Viễn đích thân chủ trì.

Nghe xong câu này, họ đều sôi sục. Đây rõ ràng là một sự kiện lớn, Skyline quốc tế có thể nói là lính tiên phong mà Lục Môn mở rộng ra thị trường quốc tế và thị trường Trung Quốc. Lúc trước, nó là “con cưng” của Lục Đông Thâm, bây giờ tuy anh không còn nhậm chức nhưng thái độ của Dương Viễn cũng chính là thái độ của Lục Đông Thâm.

Skyline quốc tế có động thái lớn, cũng có nghĩa là kết cấu của nội bộ Lục Môn sẽ có sự điều chỉnh.

Đồng thời, Lục Bắc Thâm, với tư cách phó tổng giám đốc khu vực Trung Quốc của Skyline quốc tế cũng bị hỏi tới. Phóng viên đưa ra chất vấn: Cùng là phó tổng giám đốc, liệu anh có biết chuyện sắp có buổi họp báo hay không?

Lục Bắc Thâm dĩ nhiên là không biết, khi Lục Đông Thâm nói những lời vừa rồi, đôi mày cậu ta hơi nhíu lại trong giây lát. Có lẽ đám phóng viên chỉ mải để ý tới Lục Đông Thâm mà bỏ qua Lục Bắc Thâm, nhưng Tưởng Ly thì nhìn rất rõ ràng.

Nhưng khi đối mặt với câu hỏi của họ, cậu ta vẫn rất điềm đạm, ung dung: “Đương nhiên, bất kỳ hành động thương mại và quyết sách nào của Skyline quốc tế đều đã được thông qua sự thống nhất của cấp quản lý.”

Có phóng viên lại hỏi Lục Đông Thâm liệu có xuất hiện trong buổi họp báo lần này hay không.

Lục Đông Thâm lẳng lặng kéo tay Tưởng Ly qua, điềm nhiên đối mặt với vô số ống kính: “Đương nhiên, tới lúc đó tôi sẽ nắm tay phu nhân cùng xuất phát tại buổi họp báo.”

Tưởng Ly có cảm giác như một thế giới muôn màu bùng nổ trước mắt mình, tất cả đều đang xoay tròn, đầu óc cô choáng váng, nhưng trong lòng thì hân hoan. Cô cảm giác mọi thứ đều không chân thực, bên tai cũng chỉ toàn những tiếng ồn ào.

Khi cô tỉnh táo trở lại, Lục Đông Thâm đã sớm ôm cô trở về xe.

Dương Viễn làm tài xế một cách galăng, nhanh chóng cho xe rời khỏi phạm vi nghĩa trang. Sau khi tránh được xe của đám phóng viên, anh ấy mới đi chậm lại. Phía trước có xe dẫn đường, phía sau có xe hộ tống, đều là xe của vệ sỹ.

Tưởng Ly nhìn ra khung cảnh lao vun vút bên ngoài cửa sổ, chớp chớp mắt, rồi lại chớp mắt thật mạnh lần nữa, khiến Dương Viễn trong gương chiếu hậu lấy làm lạ, quay qua hỏi Lục Đông Thâm: “Cô ấy sao vậy?”

Lục Đông Thâm vẫn nắm chặt tay cô, thản nhiên trả lời: “Vẫn chưa quen được.”

“Còn có thứ khiến Tưởng cô nương không kịp quen cơ à?” Dương Viễn nhìn chằm chằm phía trước, đánh tay lái cho xe đi vào đường quốc lộ: “Hiếm có thật.”

Lục Đông Thâm thấy Tưởng Ly mặt mũi trắng bệch, trông cực kỳ đáng thương bèn giơ tay xoa lên đầu cô. Cái chạm tay của anh đã hoàn toàn đánh thức Tưởng Ly. Cô đánh mắt nhìn Dương Viễn, rồi lại nhìn Lục Đông Thâm: “Anh cố tình, đúng không?”

Một câu hỏi không đầu không cuối nhưng Lục Đông Thâm vẫn hiểu, anh nói: “Đúng vậy.”

Tưởng Ly há hốc miệng.

Dương Viễn nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Chúc mừng cô lên chức dâu trưởng Lục Môn. Tưởng cô nương, vũng nước đục Lục Môn cô không muốn cũng phải giẫm vào, số phận đã định.”

“Dương Viễn, anh chớ nói leo, chuyện tôi cưới Lục Đông Thâm còn cần anh chúc mừng sao? Quà mừng cũng không thấy được bao nhiêu tiền.” Tưởng Ly oán anh ấy một câu rồi quay đầu nhìn Lục Đông Thâm, tiếp tục chủ đề ban nãy: “Vì sao chứ?”

Lục Đông Thâm xưa nay không phải người tùy tiện, thế nên với cá tính của anh, anh sẽ không đối mặt với phóng viên, cho dù là đối mặt cũng không tùy tiện công khai với họ một thông tin còn chưa chính thức như vậy. Người bên cạnh có lẽ không hiểu rõ nhưng Tưởng Ly thì hiểu anh.

Lời gạn hỏi của Tưởng Ly thật ra mang chút lòng riêng. Cô không hy vọng Lục Đông Thâm vừa quay về Lục Môn đã phải đối mặt với “mưa máu gió tanh”, dẫu sao thì tình hình sức khỏe của anh cũng bày ra đó. Nhưng từ giây phút anh đi ra khỏi nghĩa trang, đối mặt với phóng viên, cô đã hiểu rõ, cuộc chiến chính diện này đã bắt đầu rồi. Lục Đông Thâm đã bắt đầu tỏ rõ thái độ tấn công đối với vị trí quyền lực cao nhất.

Lục Đông Thâm khẽ nắm lấy tay cô, nghịch ngợm, nhưng miệng lại hỏi Dương Viễn: “Tình hình thị trường cổ phiếu sao rồi?”

“Chẳng ra sao cả, ác liệt, nguy hiểm.” Dương Viễn lạnh lùng hình dung bằng hai từ ấy: “Chuyện của chủ tịch Tần bị đồn đi quá nhanh, các cổ đông có đến tám, chín phần đã mất hết niềm tin. Sau đó lại còn có kẻ đứng trong bóng tối âm thầm tác động giở trò, nuốt trọn một lượng lớn những cổ phiếu lẻ tẻ của các cổ đông trên thị trường, động thái có vẻ nhanh hơn khoảng thời gian trước rất nhiều.”

Ánh mắt Lục Đông Thâm tối đi, anh lấy ngón tay cái vuốt qua mu bàn tay Tưởng Ly: “Ăn hết cổ phần lẻ tẻ trên thị trường, lại ngồi đợi những phần vốn góp lớn bị ném ra tranh thủ thu nạp, tôi đúng là xem thường khả năng tài chính của đối phương rồi.”

“Vẫn phân ra tới mấy thế lực. Nhưng chúng ta sống trong thị trường cổ phiếu đã lâu cũng hiểu rõ, kết quả cuối cùng của những tình huống kiểu này nhất định là cùng một người.” Dương Viễn nói.

Lục Đông Thâm im lặng không lên tiếng.

“Cậu tung ra trước tin buổi họp báo là như thế nào?” Dương Viễn đánh mắt nhìn Lục Đông Thâm qua gương chiếu hậu: “Kẻ đứng sau mua hết cổ phần dã tâm sẽ càng ngày càng lớn.”

“Trước phiên giao dịch mở cửa ngày thứ Hai cứ để hắn nuốt.” Lục Đông Thâm khẽ nói.

Dương Viễn đánh tay lái, đổi hướng, cuối cùng dừng xe bên đường, hai chiếc xe trước sau thấy vậy cũng từ từ đỗ sát lại. Anh ấy quay người lại, nhìn thẳng Lục Đông Thâm: “Cậu phải nghĩ cho kỹ, đây là chuyện một mất một còn. Chúng ta còn cách lần mở cửa thị trường tiếp theo chưa đầy 24 tiếng nữa đâu, một khi không tra ra được gốc gác của đối phương, Lục Môn có thể sẽ thay đổi toàn bộ chỉ trong vòng một đêm!”

Một tiếng nổ vang lên trong đầu Tưởng Ly.

Lục Đông Thâm khẽ nheo mắt lại, trong đáy mắt là những tia sáng khó dò: “Phú quý xưa nay đều phải kiếm tìm trong sự mạo hiểm, là sống hay chết, tôi chưa bao giờ coi đó là ý trời.”


Dương Viễn nhìn anh chằm chằm một lúc lâu rồi cắn răng: “Được!”


Tưởng Ly vẫn còn đang chìm trong cơn thảng thốt, Lục Đông Thâm hơi siết chặt tay cô, khi nhìn về phía cô, ánh mắt anh đã dịu dàng trở lại, nhưng vẫn còn đâu đây sự tàn nhẫn và kiên quyết của một Chiến thần.


Anh giải đáp câu hỏi ban nãy của cô: “Bé con, người đời luôn tự cho là mình thông minh mà quên mất chiêu thức gậy ông đập lưng ông xưa nay chỉ có bách chiến bách thắng.”


~Hết chương 578~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK