Phải, Tưởng Ly cũng cảm thấy kỳ lạ.
Lục Đông Thâm suy nghĩ giây lát rồi nói: “Nếu nhất quyết tìm ra một chút liên quan thì chỉ có thể nói, đây là một bàn tay phụ nữ.”
Tưởng Ly nhìn thật kỹ, quả đúng thật.
Đường nét mảnh mai nhịp nhàng, rõ ràng bàn tay này rất mềm mại.
Nhưng lại chảy máu…
Cả ba người đều không hiểu.
Vì có hình ảnh bên ngoài quan tài, cả ba quyết định không nên mở quan tài gỗ nữa. Lỡ như bên trong thật sự chôn cất người phụ nữ trong tranh thì sau khi mở ra ắt sẽ làm tổn hại tới thi thể. Có thể giữ gìn tới ngày hôm nay chưa bị mở ra, chứng tỏ người Tần Xuyên rất kính trọng bà. Nếu họ thật sự bất chấp tất cả thì chắc chắn là đối địch với người địa phương rồi.
“Nhưng, những quan tài khác vì sao lại qua quýt như vậy chứ? Hơn nữa còn đặt chung với chiếc quan tài này? Nếu đã coi trọng thì nên để riêng hoặc nhập thổ mới đúng chứ.” Tưởng Ly đưa ra nghi vấn.
Lục Đông Thâm nhìn bốn xung quanh, giơ tay chạm lên vách đá.
Anh ngẫm nghĩ giây lát, nói: “Có lẽ đây chính là chỗ chôn cất tuyệt vời nhất, khô lại không thông gió, đây cũng là nguyên nhân quan tài có thể được bảo tồn lâu như vậy. Còn về các cỗ quan tài khác…” Anh cũng thật sự không hiểu nổi.
Ba người quyết định sang động bên phải để tìm kiếm đáp án.
Họ có dự cảm mãnh liệt, người Tần Xuyên tìm một vách động có cấu trúc bên trong đặc biệt như thế này để đặt quan tài nhất định có nguyên do của họ. Chia ra làm hai động để chôn tuyệt đối không thể xuất phát từ lý do không gian không đủ.
Trên đỉnh đầu của động bên phải không có loại côn trùng màu trắng kia, cửa động có dấu vết lôi kéo. Lục Đông Thâm đứng ở cửa động soi rõ bốn xung quanh một chút rồi nói: “Là đoàn người tối qua.”
Anh suy đoán đại khái một chút.
“Tình hình mà chúng ta không nhìn thấy có lẽ là như thế này: Một vài người trong số họ xuống động trước. Người ở lại bên bờ vực mở nắp quan tài ra thả quan tài xuống. Nhưng quan tài không vào động, chỉ lơ lửng bên vách động. Người trong vách động ra lấy thi thể, rồi bỏ vào cỗ quan tài đã được chuẩn bị sẵn trong động từ trước, kéo vào động bên tay phải. Còn chiếc quan tài lơ lưng bên vách động thì tiếp tục rơi xuống, theo đám người đó quay trở lại thôn. Như vậy là hoàn thành một lần hạ táng.”
Ánh sáng đèn pin soi rõ bốn vách: “Quan tài họ chuẩn bị từ trước cũng đơn giản như cái chúng ta thấy ở cửa động, lối vào quá hẹp nên những cỗ quan tài quá lớn không thể lọt vừa.”
Đúng là bị Lục Đông Thâm nói trúng rồi.
Ba người cùng vào trong động xem, bốn mắt nhìn nhau.
Quan tài bên động phải không nhiều bằng động trái, đếm đi đếm lại cũng chỉ có sáu cỗ. Điều này thật sự kỳ lạ, bên trái thì chen chúc là thế, mà bên này lại khá rộng rãi.
Quan tài gỗ quả nhiên rất khó coi, đến cả nguyên liệu cũng đều là loại gỗ ván ép, đừng nói là mục ruỗng, đến cả côn trùng hay chuột cũng không ngăn được.
Trong này không có mùi hương lạ như bên động trái, chứng tỏ không có loại thuốc chống thối rữa.
Có hai nắp quan tài rất lỏng, chạm một cái là nghiêng. Nhiêu Tôn sững người, vội giơ tay: “Anh thề anh thật sự không dùng nhiều sức.” Sau đó anh ấy cúi đầu, chạm mặt với thi thể bên trong. Anh ấy cứng người, rất lâu sau mới đè nén cảm giác muốn nôn.
“Anh nghĩ anh hiểu nguyên nhân rồi…”
Tưởng Ly và Lục Đông Thâm cũng đã ngửi thấy mùi thối. Hai người đều không tiến lên, nhất là Tưởng Ly, cô còn lùi sau mấy bước.
Nhiêu Tôn cũng không chịu nổi sự kích thích cả về thị giác lẫn khứu giác, đậy lại nắp quan tài rồi nói: “Trong này có lẽ đều chôn người hiện tại, còn bên kia có lẽ là tổ tiên chăng.”
Lục Đông Thâm nghe được lời này, cũng cố gắng nhịn sự ghê tởm xuống để tiên slên. Tưởng Ly nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh, âm thầm thở dài. Đi vào rừng quả nhiên là nơi tốt nhất để chữa chứng bệnh ưa sạch sẽ.
Nắp quan tài tuy đã được Nhiêu Tôn khôi phục lại nguyên trạng nhưng khe hở không hề nhỏ đã tiết lộ toàn bộ tình hình bên trọng. Khi soi rõ ánh đèn xuống dưới thì thấy quần áo của người chết là loại áo dài bằng đay thô, thông thường hay gặp, khác hẳn với bên động trái.
Lục Đông Thâm lại che mũi nhìn một cỗ quan tài đã bị phá hỏng dữ dội, vừa lại gần đã có con chuột chui ra. Bên trong chỉ còn toàn xương trắng, quần áo chưa rách nát, cũng là áo dài đay thô.
Đều là người hiện đại, chỉ khác là thời gian tử vong trước và sau khác biệt.
Sắc mặt Lục Đông Thâm hơi tái đi, anh chống một tay lên vách.
Tưởng Ly hiểu rõ trong lòng, đối với một người có bệnh sạch sẽ mà nói, trước sau phải chui vào hai động có chứa quan tài quả thực cũng làm khó anh rồi.
Bất thình lình, cô cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Giống như… có đôi mắt đang theo dõi họ.
Cô đột ngột quay đầu, quét ánh sáng một lượt bốn phía xung quanh, không phát hiện có người nào. Cảm giác bị theo dõi ấy thì vẫn còn.
Hơi thở của cô dần dần nhanh hơn.
“Hai anh có cảm thấy…” Tưởng Ly hạ thấp giọng.
Nhiêu Tôn nhìn qua.
Lục Đông Thâm thấy cô khác lạ bèn tiến lên.
“Hình như ở đây ngoài chúng ta, còn những người khác nữa.” Khi nói lời này, giọng cô run run, vô thức níu chặt cánh tay Lục Đông Thâm.
Giác quan thứ sau của con người luôn rất có căn cứ, không thể vô duyên vô cớ nảy sinh.
Nhiêu Tôn cảnh giác hơn.
Nếu nói trong động này còn có người khác thì chỉ có thể là trốn trong quan tài. Có hai chiếc họ đã xem qua, bên trong ngoài thi thể đang mục nát và xương trắng đã bị ăn mục ra thì không còn gì khác. Vậy đáng ngờ chỉ còn lại trong bốn cỗ quan tài kia.
Hoặc trốn ở nơi cửa động. Nhưng tỷ lệ là rất thấp, dù sao họ cũng vừa ở đó đi vào, tuy rằng cửa động tối nhưng nếu có người len lén dịch chuyển phương hướng họ vẫn đủ nhạy bén phát hiện ra.
Nhiêu Tôn chỉ tay vào mũi của Tưởng Ly.
Tưởng Ly tức giận trừng mắt với anh ấy, dùng khẩu hình miệng quát: Em không phải chó để ngửi ra được mùi của người sống giữa cả đống thịt nát!
Lục Đông Thâm hiểu, cố nhịn cười.
Thật ra Nhiêu Tôn cũng chỉ trêu cô thôi. Cuối cùng, anh ấy hướng ánh sáng về phía một chiếc trong góc. Lục Đông Thâm nhìn về một cỗ quan tài khác, bên cạnh quan tài có thứ gì đó đen xì xì, khi soi đèn pin vào thì đó là một con dơi, đã chết.
Anh soi tiếp đèn pin lên trên, trên đầu không có con dơi nào.
Lẽ nào nó tự bay vào?
Anh thu lại chùm sáng, nhưng bất giác quét tới vách đá. Anh giơ tay lên, một lần nữa hướng ánh sáng lại về phía đó.
Giống như có dấu vết của thứ gì sắc bén quẹt qua. Lớp nham thạch lộ ra bên trong có màu nhạt hơn những vách đá bên cạnh.
Đang hồ nghi thì Nhiêu Tôn khẽ nói một tiếng: “Mau qua đây.”
Chiếc quan tài ở góc rất mới, lại gần nhìn thì xung quanh còn có cỏ tơ. Người làm quan tài còn tiết kiệm luôn cả công đoạn mài nhẵn. Nắp quan tài hờ hững, thậm chí nói không được đóng đinh dài, chỉ đậy đại lên, nắp quan tài hơi động đậy.
Trái tim Tưởng Ly như vọt lên tận cổ họng.
Một quan tài không đóng chặt hẳn rất thích hợp giấu người.
Giấu người sống.
Lục Đông Thâm kéo cô ra sau lưng, bước nhẹ nhàng tới bên cạnh quan tài, một tay ấn lên nắp quan tài, rồi ngẩng đầu nhìn Nhiêu Tôn. Nhiêu Tôn tìm một vị trí thích hợp để phục kích, rút dao ra, gật đầu với Lục Đông Thâm.
Tưởng Ly cũng không phải một đóa hoa trong nhà kính, lúc này dĩ nhiên sẽ không trốn tránh. Cô nhẹ nhàng tiến lên, đứng phía sau Lục Đông Thâm, từ từ rút con dao Phần Lan ra khỏi bao. Cô chọn góc độ vừa phải, nếu thật sự có người đột ngột chạy ra tấn công Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn, vẫn còn có cô ở phía sau…