Mục lục
Truyện: Người Tình Trí Mạng - Lục Đông Thâm (full) - Tác giả: Âm Tần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở về nhà, Quý Phi liền nhận được điện thoại, hóa ra là Cận Nghiêm.

Cận Nghiêm hỏi cô có bị thương không, cô sửng sốt.

Cận Nghiêm không giấu cô, nói với cô rằng mọi tình hình trước mắt của cô đang được anh ta giám sát, thế nên tai nạn bất ngờ vừa rồi anh ta cũng biết rõ. Nhưng so với việc nói là giám sát, chi bằng nói là bảo vệ.

"Tình cảnh hiện tại của cô rất không an toàn, thế nên sau này ra ngoài phải hết sức cẩn thận. Nhưng cô cũng không cần lo lắng quá mức, bên cạnh cô có rất nhiều loại người, họ đều là tai mắt của tôi, đều có thể bảo vệ cô chu đáo."

Nói xong những lời này, Cận Nghiêm lại nhấn mạnh vào trọng điểm: "Cô Quý hiện tại chỉ coi như đang nghỉ phép, đừng vội tìm công việc mới. Bởi vì với tình hình trước mắt, cho dù cô muốn cũng khó lòng tìm được, còn tăng thêm độ khó cho sự bảo vệ của chúng tôi."

Bấy giờ Quý Phi mới bàng hoàng nhận ra, cái gọi là tai nạn không phải là ngoài ý muốn.

Cô hỏi Cận Nghiêm: Ai muốn giết tôi? Anh lại được ai cử tới giám sát tôi?

Cận Nghiêm hỏi ngược lại cô: Ai muốn trừ khử cô, tự cô không hiểu rõ trong lòng sao?

Quý Phi có một cảm giác mơ hồ, trước kia không dám nghĩ nhiều, nhưng qua lời nói của Cận Nghiêm, dự cảm chôn trong lòng đã ứng nghiệm.

"Tôi là người chịu trách nhiệm trong tổ điều tra của tập đoàn, khi một số chuyện còn chưa rõ ràng minh bạch, tôi cần phải theo dõi một thời gian dài." Cận Nghiêm nói với cô: "Thế nên nếu cô Quý muốn giữ tính mạng, có một vài chuyện vẫn nên nói hết tất cả những gì cô biết mới được."


***

Lục Đông Thâm đã ngủ trọn vẹn được một giấc.

Từ giây phút ngã gục xuống đất rồi nghe xong câu nói của Tưởng Ly, cuối cùng bất tỉnh nhân sự, đến tận khi mặt trời lên cao anh vẫn chưa tỉnh.

Cũng không biết là do bị mùi hương ảnh hưởng hay bị Tưởng Ly kích động.

Khi anh ngủ đến trời đất quay cuồng trong phòng, Tưởng Ly đang ngồi tại đình viện trong sân nấu trà, nhấm nháp hoa quả và điểm tâm, nhàn nhã cùng Ấn Túc Bạch nghiên cứu bản đồ.

Nhiệt độ buổi chiều khá vừa vặn.

Bầu không khí không quá oi ả, gió thổi qua mặt.

Cây lê cổ trong vườn đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Khi không có gió, hoa lê vẫn rụng xuống như mưa. Đến khi có cơn gió nhẹ, chúng càng ào ạt rơi xuống.

Dưới gốc cây là một màu trắng muốt, từng tầng từng lớp đắp lên nhau không khác gì tuyết mùa đông.

Tưởng Tiểu Thiên tới lấy nguyên liệu cho Thần tiên ẩm, tiện thể trở thành nhân viên dọn dẹp theo giờ ở đây. Cũng đừng bảo tại sao thường ngày Tưởng Ly thương cậu, cậu năng nổ nổi tiếng, lần nào tới chỗ Tưởng Ly cũng dọn dẹp một lượt từ trước đến sau, từ trong ra ngoài, năng lực làm việc cần mạnh bao nhiêu có bấy nhiêu.

Nhưng hôm nay có phần khó chịu, cậu thấy Tưởng Ly cứ ngồi thảo luận vấn đề đường đi địa hình với Ấn Túc Bạch mãi, coi cậu như không khí, để mặc cho cậu ở trong vườn muốn hành hạ chum nước suối kiểu gì thì hành hạ, cô cũng không lên tiếng.

Tưởng Tiểu Thiên xách một thùng nước suối đầy ự đi vào trong phòng lau dọn.

Có dấu hiệu của sự phẫn nộ.

Sau khi Dương Viễn trở về Mỹ, công việc gánh nước suối này rơi xuống đầu Mark. Trong lòng Tưởng Tiểu Thiên nghĩ, Mark vẫn là người của Ấn Túc Bạch, ra sức hành hạ anh ta cũng coi như đang được hành hạ Ấn Túc Bạch rồi.

Chẳng bao lâu sau, Tưởng Tiểu Thiên lại đi ra.

Cậu hét to một câu về phía đình trúc bên này: "Cô nương, tối qua Lục tổng bị chị giày vò thành bộ dạng gì rồi? Sao tới bây giờ vẫn chưa chịu dậy! Chị là con gái, tiết chế chút có được không?"

Cậu vừa dứt lời thì một tách trà bay thẳng tới.

Không chút sai lệch trúng ngay trán Tưởng Tiểu Thiên, sau đó rơi vào trong gùi trúc Tưởng Tiểu Thiên đang xách, bắn lên chút nước trà.

Tưởng Tiểu Thiên đau đớn xoa trán mãi.

Rồi cậu lại nghe thấy Tưởng Ly chậm rãi nói một câu: "Mang cái tách qua đây cho gia."

Tưởng Ly chỉ vào những lúc tâm trạng cực kỳ vui hoặc đang muốn đùa giỡn mới tự xưng là "gia", bình thường nếu Tưởng Tiểu Thiên gọi sai một tiếng "Tưởng gia", sẽ bị cô lườm đến chết. Nghe lời này, Tưởng Tiểu Thiên vội vớt cái tách ra, rửa sạch rồi mang tới.

Cậu cung kính đặt trước mặt Tưởng Ly, cười trừ: "Gia à..."

Tưởng Ly "ừm" một tiếng, ngón tay gõ gõ lên bàn trúc. Tưởng Tiểu Thiên thấy vậy lập tức cầm thìa múc trà.

Ấn Túc Bạch ở bên hóng chuyện, thấy chưa đủ ầm ĩ, bèn cười nói với Tưởng Tiểu Thiên: "Thiên gia, cũng rót cả cho tiểu nhân một cốc đi."

Tưởng Tiểu Thiên còn đang bất mãn về việc Ấn Túc Bạch nhận được sự chú ý của Tưởng Ly, còn bắt cậu hầu hạ? Cậu đặt chiếc muôi trước mặt anh ta: "Không có tay à?"

Ấn Túc Bạch bĩu môi rồi tự làm.

Tưởng Tiểu Thiên đã tới gần đây thì không định đi nữa, ngồi phịch hẳn xuống, nhìn tấm bản đồ bày ra trước mắt, lướt qua một lượt rồi trêu đùa: "Cô nương, chị thật sự định đích thân tới Tịch Lĩnh?"

Câu chuyện liên quan tới Tịch Lĩnh, Tưởng Tiểu Thiên không nắm được nhiều, nhưng vì lúc trước ở trong quán bar cũng từng nghe Ấn Túc Bạch lớn tiếng kể lại nên cậu luôn cảm thấy nơi ấy cực kỳ hoang vu ghê rợn. Chuyện đi Mỹ, Tưởng Ly sau này cũng không giấu Tưởng Tiểu Thiên và đám Răng trắng, nhưng cũng chỉ kể qua loa về việc sắp tới Tịch Lĩnh. Họ đều là những người tin tưởng được, một khi cô đi thật, họ cũng có chuẩn bị sẵn trong lòng.

Tưởng Ly gật đầu.

Tưởng Tiểu Thiên trong lòng thật ra không muốn cô đi, cũng không biết vì sao cô cứ phải đi, vô duyên vô cớ cảm thấy chuyến đi này thật nguy hiểm. Cậu quay đầu hỏi Ấn Túc Bạch: "Đám người lần trước anh nhìn thấy một loáng là biến mất sao?"

"Phải." Ấn Túc Bạch bây giờ nghĩ lại da đầu vẫn tê rần.

Tưởng Tiểu Thiên nuốt nước bọt cái ực: "Anh bảo, những người khi đó anh nhìn thấy có phải ma không?"

Chưa đợi Ấn Túc Bạch lên tiếng, cậu đã nghe Tưởng Ly hỏi: "Tưởng Tiểu Thiên, em sợ ma?"

Hỏi câu này chẳng phải thừa thãi sao?

Có ai không sợ ma chứ?

Đương nhiên, Tưởng Tiểu Thiên tuyệt đối không có gan trả lời Tưởng Ly như vậy. Chưa nói đến việc cô có thể sẽ lập tức phóng dao đâm cậu, chỉ riêng vị gia ngủ trong phòng kia thôi cũng sẽ không tha cho cậu. Hắng giọng, cậu khéo léo đáp nhỏ: "Cũng... không phải quá sợ, chỉ là cảm thấy lỡ không phải người thì sao?"

Một câu nói khiến đầu óc Ấn Túc Bạch càng nổi da gà. Anh ta là người đã đích thân trải nghiệm hoàn cảnh đó, không cần tả cũng biết khiếp đảm thế nào. Theo lời Tưởng Tiểu Thiên, không phải ma cũng chẳng phải người, vậy còn có thể là gì?

Tưởng Ly nhấp một ngụm trà, liếc xéo cậu: "Tưởng Tiểu Thiên, em sợ ma gì chứ? Những ai hại em đều là người cả."

Sau câu nói ấy, Tưởng Tiểu Thiên ban đầu ngây ngốc, sau đó thì câm nín.

Cậu vỗ mạnh vào đầu, đúng thật là.

Nếu sợ cũng nên sợ người mới phải.

Ấn Túc Bạch nghe xong câu ấy càng không yên tâm: "Tĩnh Lịch quỷ quái khó lường, bên cạnh cô nương vẫn phải có người theo sát, nên để tôi đi theo cô."

Tưởng Ly nhìn vào vị trí được đánh dấu đỏ trên bản đồ, hờ hững đáp: "Hai người chăm sóc Thương Lăng và tự lo cho bản thân thật tốt là được, dĩ nhiên sẽ có người đi theo tôi."

Ấn Túc Bạch ngẩn người.

Tưởng Tiểu Thiên nháy mắt với anh ta, rồi hất cằm về phía nhà, Ấn Túc Bạch lập tức hiểu ngay.

Ba giờ chiều, Lục Đông Thâm mới bò dậy.

Nghĩ lại mấy năm nay, ngoại trừ những lúc chênh lệch múi giờ ra, anh chưa bao giờ dậy giờ này cả.

Khi anh ra khỏi phòng là đã đánh răng rửa mặt xong xuôi, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả râu mới mọc cũng được cạo sạch sẽ. Vì Tưởng Ly bất mãn việc anh tự động dùng sữa tắm của cô, nên đã đặc biệt mua một chai của nam giới cho anh. Thế nên bây giờ anh như một chiếc lá bạc hà di động, gió thổi qua là tỏa ra một mùi thanh mát sảng khoái.

Ấn Túc Bạch và Tưởng Tiểu Thiên đang định rời đi thì thấy Lục Đông Thâm ra ngoài, Tưởng Tiểu Thiên ghé tới, cười đầy ý tứ: "Lục tổng, tối qua uống rượu với cô nương nhà tôi à?"

"Đã uống."

"Đã say?"

Lục Đông Thâm liếc nhìn cậu, buông một câu: "Đã say."


Còn có thể nói thế nào được?


Tưởng Tiểu Thiên cười hì hì: "Say là tôt, say là tốt. Lục tổng, không phải tôi nói gì anh, nhưng anh phải rèn luyện sức khỏe cường tráng vào. Phải, tối qua đúng là bị giày vò hơi mệt, nhưng dậy sau phụ nữ nói thế nào cũng không hay lắm."


Lục Đông Thâm đứng đó, hai tay đút túi, nhàn nhã nhấm nháp ý tứ của cậu, không hề phản bác mà cười khẽ: "Không thành vấn đề, lần sau tôi sẽ cố gắng khiến cô nương nhà cậu dậy muộn."


~Hết chương 430~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK