Sau khi người đó đi vào phòng làm việc thì cởi khẩu trang ra, nhìn thấy dưới đất là một đám lộn xộn, anh ta nở một nụ cười dưới vành mũ lưỡi trai: "Càng vào lúc này, phó tổng giám đốc Lục càng phải kìm nén bản tính chứ."
Lục Khởi Bạch đánh mắt nhìn người vừa tới, khuôn mặt sa sầm có vẻ dịu đi nhiều.
Anh cầm lại ly rượu khác, rót hai ly, một trong số đó đưa cho anh ta, quay trở lại bên cạnh bàn làm việc: "Có tiến triển gì không?"
"Nắm rõ động thái của Lục Đông Thâm trong lòng bàn tay." Người đàn ông nhấp một ngụm rượu: "Máy theo dõi đến bây giờ coi như vẫn có tác dụng."
Lục Khởi Bạch quay trở lại ghế ngồi, khẽ lắc lắc ly rượu: "Vệ Bạc Tôn, cậu từng tới chỗ đó chưa?"
Vệ Bạc Tôn xoay ly rượu một chút: "Chưa từng."
Lục Khởi Bạch bật cười: "Thật sự chưa?"
"Phải."
Lục Khởi Bạch khẽ nheo mắt lại, nhìn anh ta rất lâu rồi mới bất thình lình nói: "Bốn năm trước, việc phòng thí nghiệm thất bại khiến cậu rất không cam tâm phải không?"
Vệ Bạc Tôn bình thản: "Phó tổng giám đốc Lục đang nghi ngờ tôi?"
"Chỉ đang nhắc nhở cậu." Lục Khởi Bạch lạnh giọng: "Trong lòng cậu đang âm mưu gì tôi biết rất rõ, nhưng tôi không phải bố tôi, tôi chẳng hứng thú với bất kỳ công thức nào cả. Thứ duy nhất tôi hứng thú là mạng của Lục Đông Thâm."
Vệ Bạc Tôn ngẩng phắt lên: "Anh có ý gì?"
"Ý rất đơn giản." Lục Khởi Bạch cười khẩy: "Thật ra bốn năm trước, Lục Đông Thâm nên chết trong tai nạn."
***
Dưới chân Tịch Lĩnh, gió đêm rất nhẹ, dường như đều đã bị ngọn núi cao chót vót chắn hết đường.
Lục Đông Thâm đi gom củi.
Nơi hoang vu vắng vẻ, tuy rằng lúc ngủ không cần đốt lửa, nhưng củi đốt lửa vẫn phải chuẩn bị đầy đủ. Lỡ như gặp phải động vật tập kích ban đêm thì cũng có thể đốt chút lửa phòng thân.
Tưởng Ly đang chỉnh trang lại các thiết bị dây khóa, chuẩn bị cho việc xuống vực.
Nhiêu Tôn nằm nghiêng trong lều, nghiên cứu đường đi nước bước trên bản đồ, còn dặn dò Tưởng Ly kiểm tra chủ chốt vào độ dài của dây vạn năng. Tưởng Ly thu dọn xong đồ đạc thì nói với anh ấy: "Cuối cùng chúng ta phải giữ lại một sợi dây chính trên vực, một khi có chuyện gì, chúng ta cũng dễ chạy."
Nhiêu Tôn "ừm" một tiếng.
Tưởng Ly cầm chống chân qua, đi vào trong lều, đặt vào chân Nhiêu Tôn, đo đạc độ lớn nhỏ sau đó tiến hành điều chỉnh. Cái chống chân này không dùng lúc xuống vực, nhưng một khi cần lên thì là dụng cụ bắt buộc.
"Này, hỏi anh một chuyện nhé." Tưởng Ly cất chống chân đi.
Nhiêu Tôn vừa định ngẩng đầu lên, Tưởng Ly liền nói ngay: "Đừng đừng đừng, anh cứ nhìn bản đồ trả lời em là được rồi."
"Thứ lỗi khong tiếp!" Nhiêu Tôn không vui, nói xong bèn đẩy cô ra ngoài.
Tưởng Ly giữ chặt cánh tay anh ấy, nhìn chằm chằm khuôn mặt với con bướm to đùng của anh ấy, cố nhịn cười: "Anh trả lời câu hỏi của em đi, em sẽ đi ngay."
Nhiêu Tôn bực dọc thu cánh tay lại: "Hỏi đi."
Tưởng Ly hắng giọng: "Chẳng phải Lục Đông Thâm từng tìm anh nói chuyện riêng sao? Hai anh nói gì vậy?"
Nhiêu Tôn nhướng mày nhìn cô.
Tưởng Ly lại muốn cười, những cố gắng nhẫn nhịn.
"Em muốn biết hả?" Nhiêu Tôn thấy cô có yêu cầu, trong phút chốc nổi hứng.
Tưởng Ly nhìn cái bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác ấy là thấy tức, buông lời hăm dọa: "Mau nói đi, không nói em không chữa mặt cho anh đâu."
"Sống chết có số, phú quý tại trời, huống hồ một gương mặt?" Nhiêu Tôn chợt khác thường: "Mặc kệ thôi, dù sao sức hấp dẫn của đàn ông đâu phải dựa vào khuôn mặt."
Tưởng Ly không nắm được thóp của anh ấy, nhất thời tức đến hụt hơi, đứng dậy đi ra khỏi lều.
"Này, em không nghe hả?" Nhiêu Tôn hét lên sau lưng cô.
Tưởng Ly đá balo của anh ấy qua một bên, ngồi xuống bên đống lửa: "Thích nói thì nói không thích thì thôi."
Cô chẳng buồn cầu xin.
Nhiêu Tôn nằm rạp trong lều, thò đầu ra, cười rất đáng ghét: "Em gái Tố Nam à, đừng vậy, để anh nói cho em nghe."
Tưởng Ly nghĩ anh ấy chắc chắn không tử tế đến vậy.
Quả nhiên, Nhiêu Tôn chậm rãi nói: "Lục Đông Thâm bảo, nể tình chúng ta thanh mai trúc mã, kẻ thứ ba là anh ta sẽ không chen chân vào, thế nên quyết định tác thành cho chúng ta trăm năm hòa hợp."
"Hợp cái đầu anh." Tưởng Ly oán một câu.
"Em không tin hả? Không tin đi hỏi Lục Đông Thâm."
Tưởng Ly mặc kệ, cô tin anh ấy mới lạ đó.
Nhiêu Tôn chống tay lên mặt, thở dài: "Thiên hạ này có vô số đàn ông, hà tất phải đâm đầu chết trên một cành cây duy nhất."
Tưởng Ly quay ngoắt lại trừng mắt.
Dưới ánh lửa, Nhiêu Tôn cười rất rạng rỡ, con bướm trên mặt như đang đập cánh bay đi: "Anh chắc chắn sống lâu hơn Lục Đông Thâm, vì anh chẳng cần tranh giành quyền lực. Hạ Hạ, em nghĩ đến sau này chưa?"
"Sau này cái gì?" Tưởng Ly nhíu mày.
"Sau khi Lục Đông Thâm ngồi lên chiếc ghế quyền lực." Nhiêu Tôn uể oải nói: "Ông Lục sau khi ngồi lên đó cũng chẳng thấy nhàn nhã được là bao, Lục Đông Thâm trở thành đầu tàu của Lục Môn, lẽ nào có thể kê cao gối ngủ? Đừng có ngây thơ nữa, trừ phi các cành nhánh khác trong Lục Môn hoặc các điểm yếu của người thân đều được Lục Đông Thâm nắm giữ trong tay, bằng không thì cũng chỉ mỏng manh như sao. Chúng ta lùi mười ngàn bước, giả sử Lục Đông Thâm thật sự làm được như thế, em đừng quên Lục Môn là một công ty đã lên sàn giao dịch, các đối thủ cạnh tranh mà anh ta phải đối mặt không chỉ người Lục Môn."
Trái tim Tưởng Ly thắt lại giây lát.
"Dâu trưởng nhà họ Lục không dễ làm, dâu trưởng Lục Môn càng không dễ làm." Nhiêu Tôn nói câu nào trúng tim đen câu ấy: "Lục Đông Thâm không phải thần thánh, không thể chuyện gì cũng quan tâm đến, em có nghĩ đến đời sau của hai người chưa? Sinh con gái còn đỡ, một khi sinh con trai, bây giờ Lục Đông Thâm như thế nào, con trai của hai người về sau sẽ y như thế."
Tưởng Ly liếm môi, cảm thấy mồm miệng khô khốc, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Nhưng rất nhanh có người nói thay cô.
"Nhiêu Tôn, cậu và tôi là cùng một loại người, hà tất năm mươi bước cười một trăm bước?"
Lục Đông Thâm đã quay về.
Anh nhặt được không ít củi, dùng dây bó thành bó to vác sau lưng. Thật sự vì trời quá tối, nên không lại gần sẽ khó mà phát hiện ra anh.
Anh đặt củi sang đống lửa bên cạnh, nhìn Tưởng Ly: "Đừng nghe cậu ta nói vớ vẩn, anh sẽ không để những chuyện đó xảy ra."
Tưởng Ly im lặng.
Trong lòng thầm nghĩ, không để chuyện gì xảy ra?
Anh sẽ không gặp nguy hiểm? Hay là con của họ sẽ không giẫm lên vết xe đổ?
Suy nghĩ sau đó khiến trái tim cô rung rinh, vội kéo lại lý trí của mình, sao lại nghĩ xa đến thế?
Nhiêu Tôn thấy Lục Đông Thâm quay về cũng không chọc Tưởng Ly nữa, cảm thấy không có gì thú vị, đang định quay trở lại lều nghỉ ngơi thì nghe thấy Lục Đông Thâm nói: "Lúc gom củi anh loáng thoáng nghe thấy có tiếng chuông, giống như vọng từ phía Bắc dãy núi này tới. Anh nhớ có phải Ấn Túc Bạch từng nói đoàn người đưa tang kia cũng có người đi đầu mang chuông không?"
Tưởng Ly sững người.
Nhiêu Tôn nghe xong lập tức nghiêm túc trở lại, khập khiễng đi ra khỏi lều: "Lẽ nào thật sự đã gặp phải họ?"
Lục Đông Thâm nhìn Tưởng Ly.
Tưởng Ly hiểu rõ trong lòng, đổ toàn bộ canh lên đống lửa.
Trong phút chốc, trước mắt đen xì.
Từ tuyến đường trước đó của Ấn Túc Bạch, thì lúc ấy anh ta chưa xông vào Tần Xuyên. Một là anh ta không thể nhảy xuống vực, hai là anh ta không tìm ra mật đạo tới Tần Xuyên. Có nghĩa anh ta chỉ lòng vòng quanh vị trí hiện tại của họ.
Anh ta nói tới ngã ba đường, một bên là rừng cây rậm rạp, một bên hướng lên núi, lên núi chính là nói đến Tịch Lĩnh.
~Hết chương 463~