Tô Thu Vũ đang xem tài liệu nghe câu hỏi của Trần Uy Bằng liền dừng lại. Cô trả lời:
"Chỉ là thấy chỗ đó rất đẹp"
Cô vậy mà không nói sự thật. Trần Uy Bằng nhìn về phía vợ mình, cô đang cắm mặt vào đống tài liệu trên bàn, nhìn anh một cái cũng không muốn. Thật ra cô đang thấy khó xử. Dù biết anh vô sỉ, dù biết anh đối với cô chẳng là gì, dù biết anh có lẽ cũng chỉ xem cô như những phụ nữ tầm thường khác, làm tất cả chỉ vì tiền. Nhưng không hiểu tại sao, mỗi lần đứng trước anh, cô đều vô thức mà không kiểm soát được cảm xúc của mình. Chỉ cần nhìn thấy anh, lập tức tim cô lại loạn nhịp. Tuy vẫn tìm cách tránh né anh, nhưng vẫn mong được thấy anh. Cô không muốn có loại cảm xúc bất chính như vậy, mà có thế nào cũng không chặn được trái tim.
Nhưng cô lại nghĩ sau khi ly hôn và rời đi nhất định mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cô sẽ có một cuộc sống khác, quên đi những gì ở nơi này.
Tô Thu Vũ tự chấn an mình, cô giấu đơn xin nghỉ việc xuống ngăn kéo rồi đứng dậy, tiến đến cửa phòng làm việc:
"Tôi xin phép đi vệ sinh"
Vốn là muốn tránh anh nhưng lại bị anh bắt lỗi:
"Đi tại đây đi"
Cô vừa đặt tay lên tay nắm cửa nghe vậy thì quay người ngơ ngác nhìn anh. Anh chỉ chỉ ngón cái sang cạnh:
"Bên cạnh có phòng vệ sinh mà, còn đi đâu?"
Cô quên mất, phòng làm việc của người có vị trí cao nhất thì cũng phải khác, có phòng riêng nghỉ ngơi và cả phòng vệ sinh.
"À, tôi đi mua nước"
Nhưng cô chưa kịp rời đi thì Trần Uy Bằng đã bước đến, với một động tác đã ép cô vào tường. Cô muốn đi ra nhưng bị anh giữ chặt:
"Tô Thu Vũ, mấy ngày nay em sao thế?"
Ánh mắt của Trần Uy Bằng đang dò xét Tô Thu Vũ. Cô không nhìn mặt anh mà trả lời:
"Cũng không có gì, là anh tự cảm thấy như vậy"
Anh giữ cằm cô, ép cô nhìn mình:
"Đâu phải ảo giác gì, rõ ràng là đang tránh mặt, đúng không? Tránh được là tránh"
Cô gạt tay anh ra:
"Không có, chỉ là vì một số việc thôi. Mà anh đứng cách xa chút, lát nữa ai nhìn thấy thì kì lắm"
Nghe vậy anh càng thêm áp sát cô:
"Ai dám vào chứ?"
Cô vội đẩy anh ra, lần trước hai người cũng từng xảy ra quan hệ trong phòng làm việc, sợ anh lại muốn làm gì. Anh hài hước cười biểu hiện của cô, cô giống một con nhím bị bắt nạt mà trên người lại có nhiều lông nhọn vậy.
"Anh cười gì chứ?" Cô giận dữ
"Được rồi, không trêu em nữa. Nói đi, sao lại tránh mặt anh, sao lại đến nhờ vả một người xa lạ như Từ Tuấn?"
Nhưng cô không trả lời, đôi mắt sáng nâng lên nhìn anh:
"Anh có muốn đi chơi không?"
Sao tự nhiên lại rủ đi chơi? Anh thấy cô mấy ngày nay rất lạ. Cô nhìn ra ý nghĩ của anh nên giải thích:
"Tôi sẽ mang cả Tiểu Lâm đi cùng, đến lúc đó chú cháu hai người cứ việc giải thích với nhau mọi chuyện. Thật ra bề ngoài giận dỗi nhưng thằng bé vẫn rất quý anh đấy"
Anh tất nhiên không từ chối lời đề nghị này. Cũng không nhìn ra cô muốn làm gì, anh không biết vì sao cô lại có những biểu hiện lạ đó.
Ngay ngày hôm sau, Tô Thu Vũ đã thu xếp đồ đạc cùng Tiểu Lâm, cùng thằng bé bắt xe bus đi đến đồng cỏ lớn đang nổi tiếng. Cô đã xem qua dự báo thời tiết, hôm nay trời râm mát, rất thích hợp cho hai chú cháu nhà này. Dù cô biết họ không sợ ánh mặt trời lắm. Trần Lâm Kiệt lần đầu được đi xe bus nên thích lắm.
Đến nơi, đó là một đồng cỏ xanh mướt còn rộng rãi. Cũng có nhiều người đến đây dã ngoại, hoạt động sôi nổi. Trần Lâm Kiệt thích thú ngắm xung quanh. Có một trang trại nuôi ngựa, nhiều người đang tập cưỡi. Cách đó không xa còn có một hồ nước lớn. Mặt hồ tĩnh lặng khá trong.
"Đến sớm đấy" Trần Uy Bằng tiến đến
Trần Lâm Kiệt tỏ vẻ bất ngờ khi thấy chú mình xuất hiện ở đây. Nếu biết có Trần Uy Bằng, cậu ở nhà chơi game cho rồi. Tô Thu Vũ biết thằng bé này cứng đầu vậy thôi, nhưng thật ra không giận dỗi gì Trần Uy Bằng, chỉ là rào cản lớn.
"Ai ya, đừng bày vẻ mặt khó chịu như thế. Đã đến đây rồi thì nên vui vẻ với nhau" Cô đẩy lưng thằng bé
"Em mới không thèm!"
Trần Uy Bằng hết cách nhìn bộ dạng cứng cỏi của cháu trai. Nói là đến giải thích, thật ra anh cũng chẳng biết nên nói cái gì. Sự thật đã bày ra trước mắt rồi.
"Chú cháu hai người đi câu cá đi, bên đó rất nhiều người." Cô gợi ý
"Được đấy, có muốn thi câu cá với chú không?" Trần Uy Bằng hỏi Tiểu Lâm
"Đi thì đi!" Trần Lâm Kiệt dứt khoát
Nhưng Tô Thu Vũ chợt nhớ ra bản thân không có mang theo dụng cụ câu, trên này cũng không tìm được chỗ bán. Hai chú cháu nhìn cô chằm chằm:
"Thu Vũ, có cần dụng cụ câu cá không?" Một giọng nói vang lên
Tô Thu Vũ nhìn sang, là Trần Cảnh Văn đang vẫy vẫy tay với cô. Giây sau Trần Uy Bằng và cháu trai nhỏ đã mượn dụng cụ của Cảnh Văn an tĩnh ngồi bên hồ câu cá. Đọc 𝑡ru𝐲ện ha𝐲 𝑡ại # 𝑡ru𝗺𝑡 ru𝐲𝒆n﹒Vn #
"Cháu nhất định sẽ câu được nhiều hơn chú"
"Cứ chờ xem!" Trần Uy Bằng cười đáp lại vẻ hiếu thắng của Tiểu Lâm
Không ngờ vào dịp này hai người cũng có thể gặp được Thẩm Lạc ở đây. Đi qua đi lại cuối cùng thế nào lại thành chú cháu họ Trần thi câu cá cùng Thẩm Lạc. Trần Lâm Kiệt từ bỏ cuộc chơi nhường lại cần cho chú Thẩm, vào đội với Trần Uy Bằng.
Trong lúc đó Tô Thu Vũ tán ngẫu cùng Trần Cảnh Văn, hai người chỉ như những người bạn.
"Sau khi kết hôn anh sống tốt chứ?" Cô hỏi
Trần Cảnh Văn chỉ cười ngại rồi đáp:
"Không tốt lắm, anh vốn không thích Tiểu Tịnh. Có vẻ bọn anh không hợp, dạo này cô ấy hở tí là mắng anh"
Tô Thu Vũ cũng không biết nói gì hơn trong trường hợp này.
Trần Uy Bằng nhìn sang, luôn tò mò hai người kia nói gì. Có phải cô tính toán chuyến đi này là muốn nối lại tình cảm với Trần Cảnh Văn không? Anh muốn nghe họ nói gì nhưng cách xa quá.
"Chú, chú! Cá kìa!" Trần Lâm Kiệt đánh bôm bốp vào vai chú ra hiệu
Lúc Trần Uy Bằng để ý thì cá đã ăn sạch mồi rồi rời đi. Thẩm Lạc không khỏi cảm thán "thiên a, tên này biết ghen rồi". Trần Lâm Kiệt thở dài...
Trần Uy Bằng chỉ thấy khó chịu, không muốn câu nữa. Biết chú không thích mình tiếp xúc với Thu Vũ, Cảnh Văn liền rời đi.
Tô Thu Vũ ngơ ngẩn nhìn những người phía bên kia đang học cưỡi ngựa. Cô thắc mắc, mấy con ngựa đó trông hung hãn vậy sao có thể chấp nhận vác người trên lưng.
"Em muốn học sao?" Trần Uy Bằng hỏi
"Cũng từng muốn học, nhưng trông chúng đáng sợ quá" Cô trả lời
"Thật ra bọn chúng rất thân thiện, anh dạy em cưỡi ngựa"
Anh chủ động kéo cô qua trang trại, để cô chọn một con. Không biết thẩm mỹ cô thế nào mà chọn một con ngựa màu than. Trần Lâm Kiệt đi theo giống như là đã bị bỏ rơi vậy, nhưng mọi chuyện có vẻ đang theo chiều hướng tích cực:
"Nếu hai bọn họ tốt hơn chút, biết đâu chị ấy không đòi ly hôn nữa"
Trần Uy Bằng để cô trèo lên ngựa trước, rồi mình lên sau. Anh ngồi ngay phía sau cô cầm dây cương.
"Có được không vậy?" Cô có chút sợ
"Mấy cái này anh học qua rồi"
Lúc mới lên cô còn sợ con hắc mã hất cả hai người xuống, nhưng nó dễ tính hơn cô nghĩ. Mới đầu còn sợ nhưng bắt đầu quen dần, sau đó anh liền trèo xuống. Cô cũng bắt đầu tự cầm dây cương và điều khiển được chú ngựa đen, cô mỉm cười vui vẻ. Nụ cười của cô lại được thu vào tầm mắt Trần Uy Bằng.