"Bố à, là cô ta tự muốn đi mà. Con cũng không ngăn được"
Trần Uy Bằng mệt mỏi giải thích qua điện thoại, đến hôm nay việc cô rời đi đã không giấu được bố anh nữa.
"Uy Bằng, đón con bé về đi. Nếu ở bên ngoài có nguy hiểm thì sao?" Đầu dây bên kia truyền lại
"Cô ta không muốn về, giờ đang ở bên ngoài rất vui. Bố muốn nụ cười trên môi con dâu bố biến mất sao?"
Trần Uy Nhân bực quá liền tắt máy, Trần Uy Bằng bất lực.
Trần Lâm Kiệt ở trường chờ đợi, hôm nay là ngày họp phụ huynh, cậu đã cố tình giấu hai người chú của mình:
"Tô Thu Vũ, chị lừa tôi. Quả nhiên con người không đáng tin mà"
Chính là lúc Trần Lâm Kiệt định từ bỏ thì lại thấy Tô Thu Vũ chạy đến:
"Chị xin lỗi. Tại hồi sáng chị ngủ quên nên mới chạy đến muộn" Cô mếu máo
Thấy cô xuất hiện, Trần Lâm Kiệt khẽ mỉm cười. Mới đầu còn tưởng là đã bị lừa.
"Trước giờ tôi thấy chị dậy rất sớm mà, sao lại ngủ quên được?"
"Tại báo thức bị hỏng, chắc là chị phải mua cái mới rồi"
Thật ra báo thức chạy bình thường, cô làm sao dám nói cả đêm qua cô thức để hoàn thành công việc hôm nay mới an tâm đi họp phụ huynh cho Tiểu Lâm, ngủ say quá đến báo thức kêu cũng không biết dậy. Cô là sợ Trần Lâm Kiệt sẽ tự trách, nhưng cô không biết lời nói dối của mình quá sơ hở, thằng nhóc đã biết rồi.
Đây là lần đầu cô đi họp phụ huynh cho người khác nên có chút bỡ ngỡ. Nhưng cô lại nhận được từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, Tiểu Lâm từ đầu đến cuối luôn được cô giáo tuyên dương, là một đứa trẻ xuất sắc nhất lớp.
Họp xong cô cũng choáng váng với kết quả của Trần Lâm Kiệt, quá kinh khủng rồi nhưng Tiểu Lâm được cô giáo khen ngợi cô thấy rất vui, một đứa trẻ hiếu học ai mà không thích:
"Tiểu Lâm giỏi quá. Chị đi họp mà thấy tự hào lắm luôn. Quả là em trai của chị! Lần sau họp cứ bảo chị đi nhé"
Trần Lâm Kiệt quay đi, hai má ửng đỏ. Trước đây chưa từng nhận được lời khen, vì trời nắng nên hai người chú luôn bận rộn của cậu không thể lúc nào cũng đi họp.
"Nghe nói lúc trước chị cũng học ác lắm"
"Đúng rồi, cũng ác. Nhưng mà không ai họp phụ huynh cho chị, cũng chưa từng có người công nhận những thành tích đó mà ca ngợi"
Trần Lâm Kiệt thấy Tô Thu Vũ còn đáng thương hơn mình nữa, cậu chỉ cụp mắt không nói gì.
"Tiểu Lâm có muốn thưởng gì không?"
Trần Lâm Kiệt đơ luôn, không biết có thể đòi hỏi gì từ Tô Thu Vũ:
"Chị về nhà đi, không có chị đọc truyện em không ngủ được"
"Tiểu Lâm, chị đã mất công chuyển ra ngoài rồi. Một ngày nào đó chị và chú em sẽ ly hôn, sớm muộn gì cũng phải tự lập, thà tập sớm cho rồi" Cô ôn tồn: "Giọng Trần Uy Bằng rất hay, em có thể nhờ anh ta đọc"
"Không thích" Hai chân mày Trần Lâm Kiệt nheo lại: "Nếu đã không về vậy chị đưa em đến nơi chị ở được không?"
Tô Thu Vũ bèn đưa Trần Lâm Kiệt đến nhà mình. Thằng bé cũng trầm trồ nhìn xung quanh, căn nhà với đầy đủ nội thất, nhưng với Trần Lâm Kiệt nó quá nhỏ.
"Chú không cho chị đồng nào sao? Nhà nhỏ quá"
"Đây là căn nhà chị tự dùng sức mà có được, chính vì thế nó mới ý nghĩa"
"Tưởng chị phải trang trí nhà đẹp lắm cơ"
Cô cười nhẹ, thật ra cũng muốn nhưng dạo này cô bận quá, sáng sớm đã đi làm, tối về thì mệt mỏi chẳng còn tâm trạng.
"Chị và Trần Cảnh Văn thế nào rồi?"
"Vẫn bình thường, chị đang định tỏ tình với anh ấy"
Trần Lâm Kiệt sốc, tỏ tình? Vậy là chú cậu bị đá rồi. Không được, chuyện này nhất định không thể xảy ra:
"Chị biết Trần Cảnh Văn là cháu của chú em mà. Chị đã lấy chú em, đến khi hai người ly hôn chị nghĩ Trần Uy Thuận sẽ chấp nhận hai người ở bên nhau sao, còn ông cố và ông nội nữa"
Tô Thu Vũ nghe vậy nụ cười trên môi bỗng biến mất, nếu Trần Lâm Kiệt không nói cô vẫn không nhận ra, vẫn tiếp tục chìm trong mộng tưởng. Dù biết Tô Thu Vũ sẽ đau khổ nhưng cậu không thể để hai người đến với nhau. Trần Cảnh Văn không xứng.
"Ông nội tuyệt đối không để người phụ nữ của con trai trở thành vợ của cháu trai mình". Ngôn Tình Xuyên Không
Từ lúc nghe thằng bé nói Tô Thu Vũ cứ ngơ ngơ ra, là không vui rồi. Trần Lâm Kiệt nghĩ vậy liền nói:
"Chị đừng buồn, thế giới này còn nhiều đàn ông mà, nhất định sẽ có người hợp với chị."
"Không sao, em nói rất đúng" Cô gượng cười: "Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, chị đi chợ mua đồ ăn về đãi Tiểu Lâm một bữa nhé."
Cô cầm lấy túi xách. Vốn là không muốn đưa Tiểu Lâm đi cùng nhưng tại thằng bé cứ nằng nặc đòi đi nên phải đưa đi theo.
Tô Thu Vũ đưa Trần Lâm Kiệt ra chợ, chợ đông người, bày bán nhiều hàng hóa, rau củ. Đây là lần đầu Trần Lâm Kiệt thấy cảnh quan ngoài chợ.
Buổi trưa hôm đó Tô Thu Vũ tự mình vào bếp nấu ăn, Trần Lâm Kiệt luôn đứng bên cạnh xem kĩ để học hỏi:
"Một tiểu thiếu gia như em mà cần học mấy cái này à?" Cô hỏi
"Ai nói giàu là không cần học nấu ăn?" Trần Lâm Kiệt giận dỗi phồng má, trong tay giữ quả cà chua đỏ, bộ dạng rất đáng yêu
Cô đứng đó thái thịt mà cười khúc khích, lâu lâu trong nhà mới có tiếng người nói chuyện. Cô phát hiện thằng bé rất thích cà chua.
"Được rồi, Tiểu Lâm giúp chị rửa cà chua nhé"
Trần Lâm Kiệt cũng nghe lời mà xoay sang bên cạnh xả nước mang toàn bộ cà chua rửa sạch. Trong lúc nấu ăn cô hỏi:
"Ma cà rồng có khả năng biến thành người khác không?"
"Có đó, nhưng loại biến hóa này chỉ có ở một số ma cà rồng thôi. Đây là một trong những sở trường của chú em"
Nghe đến đây một lần nữa sự nghi ngờ lại nồi lên trong cô:
"Cảnh Văn có anh trai không?"
"Vốn không có. Dù đã rời khỏi biệt thự Trần gia nhưng ông nội luôn nắm thóp các mối quan hệ của anh ta"
Cô lại suy nghĩ...
Bữa trưa rất cầu kì với nhiều món ăn ngon. Có thể thấy hai chị em đã vất vả thế nào, mặc dù cô là người giải quyết phần lớn. Mới đầu cô còn sợ thằng bé ăn không quen mấy món dân dã, nhưng đứa trẻ ăn rất ngon miệng.
"Ngon lắm, tay nghề của những hầu gái trong biệt thự còn kém xa chị"
Chắc là thằng bé thường xuyên ăn những món cao cấp nên chán rồi, đã lâu cô mới ăn cơm ở nhà, là không có thời gian để nấu ăn, hơn nữa trưa nào cô cũng đi ăn cùng Trần Cảnh Văn.
"Chị sao lại thích Trần Cảnh Văn thế?"
"Lúc chị muốn chết anh ấy đã xuất hiện và nói sinh tồn phụ thuộc vào ý chí của con người, nếu đã cố gắng sống sót thì không nên nghĩ đến cái chết. Anh ấy giống một con đom đóm phát ra ánh sáng yếu ớt dẫn lối cho chị thoát khỏi bóng đen. Cũng từ lúc đó mà chị thích Trần Cảnh Văn"
"Tiểu Lâm em biết không? Anh ấy giống một thiên thần, luôn xuất hiện mỗi khi chị gặp khó khăn. Cứu chị thoát khỏi tên bắt cóc, chăm sóc lúc mắt chị bị thương. Cuộc đời này của chị không có lấy một người bạn" Cô tiếp lời
Trần Lâm Kiệt hiểu rồi, Trần Cảnh Văn như thế không thể không khiến người ta rung động.
"Vậy tại sao cả em và Trần Uy Bằng lại ghét anh ấy?"
Sao cậu có thể nói năm xưa cậu đã tận mắt chứng kiến cảnh Trần Cảnh Văn vì bảo vệ bản thân mà không tiếc đem thân thể của mẹ cậu ra làm khiên chắn? Việc đó đã ám ảnh cậu nhiều năm. Nghĩ đến nỗi đau lại dâng lên, cậu là vì nghĩ cho Tô Thu Vũ nên mới không nói ra, cô quá ngây thơ nhưng lại tốt bụng, từ sớm cậu đã xem Tô Thu Vũ là chị gái mình rồi.
Khuôn mặt lúc tức giận của Trần Lâm Kiệt cũng đáng sợ, chỉ ở dưới Trần Uy Bằng thôi. Tô Thu Vũ không biết có chuyện gì mà thằng bé lại tức giận:
"Tiểu Lâm, có phải chị nói gì sai không?" Cô áy náy
"Không phải, chị ăn cơm đi. Tại đang ăn mà bị mắc nghẹn"
"Chị sơ xuất quá, để chị đi lấy nước uống" Cô vội vàng chạy ra bếp
Sau khi ăn trưa Lục Thiên đến đón Trần Lâm Kiệt về Trần gia, dù không muốn nhưng cô phải chia tay với thằng bé rồi.
Tối hôm đó Trần Uy Bằng đưa cháu trai đi công viên giải trí chơi. Lúc đầu thằng bé chơi vui vẻ lắm nhưng sau đó lại biến mất, không thấy đâu.
"Kì lạ, sao không thấy mùi của Lâm Kiệt nữa?"