• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Thu Vũ tắm rửa xong xuôi, cô bước ra với một chiếc váy ngủ dài đến mắt cá chân, chiếc cổ bẻ còn thắt nơ, mái tóc dài xõa xuống. Trần Uy Bằng vẫn đang miệt mài với công việc, cô nghĩ lại thấy không đúng lắm, vẫn là không thể im lặng:

"Tôi ngủ trên giường thì anh ngủ đâu?"

"Cô nghĩ tôi còn có thể ngủ ở đâu? Tôi là chủ phòng, lẽ nào tôi phải ngủ dưới sàn?"

Trần Uy Bằng anh cũng mặt dày thật, còn muốn nằm cùng giường với cô?

Tô Thu Vũ không nghĩ ngợi nhiều mà cầm lấy gối và một cái chăn tự giác qua sofa, cô tự mình bày trí biến chiếc ghế thành giường ngủ mà nằm xuống, lập tức nhắm mắt lại cho đỡ sợ, thân hình cô gọn gàng nên nằm ở đây cũng thoải mái lắm. Trần Uy Bằng nhìn hành động của cô mà ngơ ngác, anh chỉ nói đùa vậy mà cô tưởng thật, lúc anh nói thật thì cô không tin, hai lần trước chỉ là sự cố ngoài ý muốn đêm nay anh sẽ không làm gì. Chắc là đêm qua cô nghĩ anh sẽ lại làm chuyện giống trước đó, nhưng thật sự anh chỉ muốn uống máu thôi, không hề có ý khác.

Tô Thu Vũ nằm đó trằn trọc, khó khăn lắm mới có thể ngủ được. Nhưng lúc cô đang ngủ thì lại cảm giác có thứ gì đó đang lục lọi gần mình, cô mở mắt, khuôn mặt Trần Uy Bằng cứ vậy đập thẳng vào mắt cô khiến cô giật mình hét lớn, tiếng hét thất thanh của cô cũng làm Trần Uy Bằng lặng người. Tiếp đến một cái tát giáng thẳng vào mặt anh, cô sợ hãi ngồi nép lại:

"Anh.. anh...anh làm cái quái gì đấy?"

Bị ăn một cái tát vô lý Trần Uy Bằng không kìm nổi cảm xúc tức giận:

"Tô Thu Vũ cô mới là người có vấn đề đấy, cô nghĩ lúc nào tôi cũng cần dùng máu sao? Lúc nãy có con mèo trèo lên bụng cô ngủ, thấy cô khó thở tôi mới muốn lấy nó xuống"

"M...mèo sao?"

Con mèo đen nhảy ra khỏi cửa sổ, Tô Thu Vũ nhìn theo. Không phải là anh đang nói thật chứ?

"Cốc...cốc"



Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên khiến hai người đều mất tập trung mà nhìn ra cửa, Trần Uy Bằng đi ra:

"Có chuyện gì?"

"Thiếu gia, tiểu thiếu gia không biết làm sao mà bị sốt cao, trên tay chân còn có những vết mẩn đỏ. Quản gia đã cho gọi bác sĩ rồi nhưng..." Cô hầu gái mếu máo

Nghe được Tiểu Lâm gặp chuyện Tô Thu Vũ không nói lời nào liền chạy qua phòng thằng bé xem thử. Bác sĩ đang ở bên đó xem cho Tiểu Lâm, đứa trẻ sốt cao cứ vậy mà hôn mê trên giường. Các cô hầu gái đang đứng bên cạnh:

"Bác sĩ, Lâm Kiệt thế nào rồi?" Trần Uy Bằng hỏi

"Tiểu thiếu gia không biết ăn gì mà bị dị ứng, tôi đã cho tiểu thiếu gia uống thuốc hạ sốt rồi, phải xem thế nào đã" Bác sĩ trả lời

"Tiểu Lâm bị dị ứng?" Tô Thu Vũ nhìn quanh phòng lại phát hiện ra trên bàn có một hộp đồ ăn: "Viên cá? Thằng bé bị dị ứng với hải sản?"

Không biết hộp viên cá này là ai mang đến cho Tiểu Lâm, Tô Thu Vũ lo lắng chạy lại nhìn những vết mẩn đỏ trên tay chân đứa trẻ mà thấy xót:

"Tiểu Lâm có cần bôi thuốc không?" Cô hỏi

"Có, thiếu phu nhân, đây là thuốc bôi ngoài da. Tôi chưa kịp bôi cho cậu bé" Bác sĩ đưa thuốc cho cô

Sau đó bác sĩ ra về, còn dặn nếu cơn sốt không thuyên giảm thì hãy đưa Tiểu Lâm đến bệnh viện. Tô Thu Vũ định bôi thuốc cho đứa trẻ thì Trần Uy Bằng đã tiến đến, cầm lấy thuốc trong tay cô, anh còn đuổi hầu gái đi:

"Để tôi làm, cô mau về ngủ đi."

Rồi anh cẩn thận bôi thuốc lên những vết mẩn trên người cháu trai, động tác vô cùng dịu dàng, ánh mắt hiện lên sự lo lắng. Tiểu Lâm rất quan trọng với anh, là đứa trẻ anh hết mực thương yêu:

"Tôi không thể đi" Tô Thu Vũ kiên quyết nói

Anh nhìn cô, cô là sợ quay về phòng sẽ bị anh làm hại sao?

"Hộp viên cá này là Từ Tuấn mua cho tôi, vốn để trong tủ lạnh để ngày mai ăn không ngờ thằng bé lại ăn phải. Đều do tôi nên thằng bé mới bị dị ứng. Đêm nay tôi sẽ ở lại chăm sóc Tiểu Lâm"

Nghe cô thú nhận anh chợt nhớ ra, hộp viên cá này vốn là đồ anh mua cho cô, không ngờ lại hại cháu trai yêu quý của anh. Trách nhiệm nên thuộc về ai đây?

"Lâm Kiệt không phải là đứa trẻ sẽ tùy tiện lấy đồ của người khác, nhất định là có người đưa cho thằng bé. Cô không cần tự trách"



Nhưng Tô Thu Vũ không muốn quay về, dù thế nào cô vẫn ở lại chăm sóc Tiểu Lâm, Trần Uy Bằng vẫn luôn ở đó cùng cô. Hai người cùng chăm một đứa trẻ.

Cho đến 12 giờ đêm thằng bé cuối cùng cũng hạ sốt, nếu không hạ sốt thì Trần Uy Bằng đã chuẩn bị đưa người đi bệnh viện rồi.

Tô Thu Vũ đã đo nhiệt độ cho Trần Lâm Kiệt rất nhiều lần, thấy nhiệt kế giảm từ 39,0°C xuống còn 37,5°C mới an lòng một chút. Trần Uy Bằng luôn chú ý hành động của cô, giống như là một người mẹ đang lo lắng chăm sóc cho con mình vậy. Dù không có quan hệ huyết thống nhưng cô còn lo cho đứa trẻ hơn cả anh.

"Xem ra cô rất thích Lâm Kiệt"

Đang yên ắng đột nhiên anh lên tiếng khiến cô giật mình, nãy giờ chăm sóc thằng bé cô đã không nhớ đến chuyện gì nữa, nghe giọng anh thì nhớ ra mọi việc rồi. Cô nhìn Trần Lâm Kiệt vẫn còn hôn mê mà trả lời:

"Tiểu Lâm...rất dễ thương, còn ngoan ngoãn"

"Chỉ vậy thôi sao?"

Tô Thu Vũ yên lặng một hồi, lúc anh nghĩ cô nhất định không muốn nói chuyện với mình nữa thì cô lại nói:

"Trước đây tôi từng mang thai. Là sau lần đó"

Không khí bỗng trở nên lạnh lẽo, không ai nói với ai câu nào. Trần Uy Bằng kinh ngạc đến không mở miệng nói được gì, Tô Thu Vũ đã từng mang đứa con của anh, nhìn cô không giống đang nói dối, cô hận anh đương nhiên sẽ không nói dối để kéo dài câu chuyện. Tình huống này cũng quá ngại ngùng rồi.

Sau lần đó, đúng là cô từng mang thai, lúc biết được trong bụng mình có một sinh linh thì đứa trẻ đã được 2 tháng rồi. Khi đó cô mới 17 tuổi, tuyệt vọng, hoảng loạn còn muốn tìm đến cái chết nữa, nhưng nghĩ đến những lời của Trần Cảnh Văn trên cầu đêm đó cô đã cố gắng sống sót. Cả Tô gia đều không biết chuyện này.

Tô Thu Vũ ngồi trầm lặng, tâm trạng không tốt lắm. Cô nắm lấy tay Trần Lâm Kiệt, bàn tay này lúc nãy còn rất nóng, bây giờ đã mát hơn rồi. Trần Uy Bằng nhìn cô phức tạp, chắc cô phải trải qua nhiều chuyện khủng khiếp lắm, trông nhỏ nhắn gầy gò thế này mà phải chịu đựng từng ấy chuyện.

"Vậy đứa bé đâu? Cô đem con tôi bỏ rồi?"

"Dù là vô tình mà có nhưng đứa bé đó không có tội. Tôi đã rời khỏi Tô gia, muốn một mình nuôi con. Nhưng lúc lên biểu diễn bị người ta ác ý đẩy một cái, thân thể yếu ớt, tuổi còn nhỏ, nói sảy liền sảy. Kể từ khi biết được anh là tên khốn đó tôi chưa bao giờ công chận anh là bố của con tôi"

Đứa bé đó mất rồi...

Ánh mắt của Tô Thu Vũ vô cùng bi thương, một người mẹ mất đi đứa con của mình rất đau khổ, rất bất lực.

"Cô không thể chối cãi đâu, sự thật tôi vẫn là bố nó. Là Tô Tuyết Nhàn đẩy cô?" Trần Uy Bằng vẫn không chút cảm xúc

Tô Thu Vũ cười khinh bỉ, cảm thấy anh không xứng làm bố của con cô. Cô lắc đầu, tuy chị ta không làm được việc gì tốt đẹp nhưng không phải người đẩy cô. Quan sát biểu cảm của Tô Thu Vũ Trần Uy Bằng biết cô cũng từng mong đứa bé ra đời, thì ra lúc nhìn thấy trẻ con cô sẽ nghĩ đến đứa con của cô. Vì vậy mới nói chăm sóc con cái là một việc quan trọng. Đột nhiên cảm giác tội lỗi bao bọc lấy anh, cũng không hiểu tại sao. Vì những gì mà Tô Thu Vũ phải chịu hay đứa bé đó?



Hai người không biết Trần Lâm Kiệt đã tỉnh lại nhưng vẫn giả vờ ngủ, còn nghe hết câu chuyện, dù không biết đầu đuôi thế nào nhưng cậu cũng ngờ ngợ đoán ra chú mình đã làm chuyện gì đó cầm thú. Còn có cả một bé con đã mất. Thế mà suốt ngày kêu chưa nếm qua mùi phụ nữ, đúng là lừa đảo.

Ngày hôm sau, vì vết thương đã khỏi hẳn nên Tô Thu Vũ quyết định đi làm. Sau câu chuyện hôm qua giữa Trần Uy Bằng và cô không còn gì để nói. Anh cũng hỏi qua cháu trai là ai đã đưa viên cá cho thằng bé, nhưng nó nói là do mình tò mò muốn ăn thử, chị Thu Vũ yêu thương nó như vậy một hộp viên cá có là gì.

"Thiếu gia, hai người đi cùng đường đấy, hay là cậu để phu nhân đi cùng chúng ta" Lục Trí muốn xem ý kiến của sếp

Trần Uy Bằng nhìn ra phía ngoài kia, Tô Thu Vũ và Trần Cảnh Văn đang trò chuyện rất vui vẻ. Hôm nay cô đi làm Trần Cảnh Văn đã đặc biệt qua để đón người:

"Không cần, chúng ta đưa Lâm Kiệt đi học rồi qua Trần thị luôn là được"


Trần Uy Bằng không biết vẻ mặt của mình đã khó coi đến mức nào nhưng Trần Lâm Kiệt và Lục Trí thì nhìn rõ lắm, anh là không muốn nhìn Tô Thu Vũ và Trần Cảnh Văn nói chuyện với nhau.


Ngày đầu tiên Tô Thu Vũ đi làm không khó khăn lắm, công việc cũng không phải thử thách gì quá lớn, chỉ là luôn ngồi cạnh Trần Cảnh Văn, kiêm việc xã giao và sổ sách, chỗ nào không hiểu còn có thể hỏi anh, tiếp xúc thân thiết hơn.


Các nhân viên trong công ty đều rất thân thiện, luôn tận tình chỉ bảo. Còn có người tình nguyện dẫn cô đi một vòng công ty, làm quen trên dưới.


Những ngày tiếp theo, mọi thứ dường như diễn ra rất bình thường với cô. Công việc khá thuận lợi, đồng nghiệp tuy thân thiện nhưng không mấy thân thiết, cô cũng không bị ai làm khó dễ. Như vậy là đã quá thuận lợi rồi. Mới hôm qua cô còn dành được một hợp đồng về cho công ty, tuy không lớn nhưng lợi nhuận không ít. Trần Cảnh Văn hết lời khen ngợi.


Tối hôm đó Tô Thu Vũ từ trong phòng tắm bước ra, mái tóc vẫn còn ướt sũng vì vừa gội. Cô thấy Trần Uy Bằng đang đứng trước gương sửa soạn trông anh rất đẹp, hai tay đang tự thắt cà vạt cho mình. Mấy ngày này hai người cũng chưa nói với nhau câu nào, cô luôn giữ khoảng cách với anh, phải nói việc đi làm cũng rất tốt để tránh mặt, trừ lúc đi ngủ phải quay về phòng này.


Cô chuẩn bị sấy tóc lại thấy trên giường có một bộ váy và cả trang sức. Anh thấy cô đã chú ý đến bộ đồ nên mới nói:


"Thay đồ trang điểm, tối nay tôi dẫn cô đến bữa tiệc của Lưu thị. Theo lời Trần Cảnh Văn thì cô xã giao rất tốt"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK