"Uy Bằng, hình như mấy năm trước trong quán bar là cô ấy đúng không?"
Từ Tuấn sửng sốt, Thẩm Lạc cũng biết Tô Thu Vũ:
"Mấy năm trước có chuyện gì sao?"
Thẩm Lạc định kể nhưng đã bị Trần Uy Bằng ngăn cản bằng năng lực của mình, Thẩm Lạc vốn không thể giải loại câm lặng mà cậu bạn sử dụng, chỉ có thể phát ra những thứ âm thanh không rõ ràng:
"Làm gì có, cậu nhớ nhầm rồi" Anh nói, nếu để tên Từ Tuấn này biết sợ cậu ta lại lan truyền gì đó nữa
Thẩm Lạc vô cùng uất ức, e rằng hắn không thể nói chuyện trong một thời gian dài, đến khi Trần Uy Bằng thấy ổn thì mới giải trừ câm lặng cho hắn:
"Xem ra cô gái này chiếm vị trí quan trọng trong lòng cậu ta rồi"
Trước đây Trần Uy Bằng chưa từng đối xử tốt với một cô gái như Tô Thu Vũ, hôm ở bữa tiệc Lưu gia anh cũng có để ý sự phẫn nộ của Trần Uy Bằng, nhất là khi nãy anh nhắc đến Lâm Kiệt Trần Uy Bằng cũng không dừng tay, cho đến khi nghe Tô Thu Vũ xuất hiện ở đó thì Trần Uy Bằng đã tỉnh táo lại.
Thật ra lúc đó Trần Uy Bằng không cố tình làm Tô Thu Vũ sợ, lúc đó anh không nhìn thấy cô, chỉ thấy tên ma cà rồng và cháu trai anh, trong đầu anh chỉ muốn giết chết tên kia. Nhưng anh không hiểu sao lại không muốn cô nhìn thấy bộ dạng khi đó của mình, càng không muốn dọa cô sợ.
Sáng hôm sau, cô mang theo tinh thần mệt mỏi đi làm, hai mắt thâm quầng. Đêm qua vì bị Trần Uy Bằng dọa sợ nên không ngủ nổi.
"Thu Vũ, em mệt thì có thể nghỉ hôm nay" Trần Cảnh Văn thoáng thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tô Thu Vũ.
"Em chỉ mệt một chút thôi, vẫn làm việc được. Anh mà cứ dung túng cho em sẽ khiến người khác nghĩ anh thiên vị mất" Cô gượng cười
Trần Cảnh Văn thở dài, cô là nhân viên chăm chỉ nhất mà anh từng gặp, cô không ỷ lại vào anh mà trong lúc làm việc luôn giữ khoảng cách giống như là nhân viên với sếp, vô cùng nghiêm túc.
"Được rồi, chúng ta đến phòng họp thôi. Cuộc họp hôm nay rất quan trọng"
Anh đi trước cô cầm theo tài liệu đi phía sau. Vì cuộc họp hôm nay mà cô đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng. Nhưng trong lúc đến phòng họp, cô lại không thấy khuôn mặt của Trần Cảnh Văn đang dần trắng bệch, hai mắt lờ đờ. Sau đó anh liền ngã xuống rồi ngất lịm đi:
"Cảnh Văn!" Tô Thu Vũ hoảng hốt chạy lại, cô ôm lấy thân thể vô lực của anh
Rất nhanh Trần Cảnh Văn được đưa vào bệnh viện, phải một lúc lâu sau Trần Uy Thuận mới chạy đến. Tô Thu Vũ vẫn luôn túc trực bên giường bệnh Trần Cảnh Văn, anh vẫn chưa tỉnh, nét mặt xanh xao yếu ớt.
"Em dâu, thằng bé thế nào rồi?"
Cô có thể thấy trên khuôn mặt đó không có chút lo lắng cho con trai, giống như kiểu vào thăm cho có lệ vậy. Bác sĩ ở cạnh đó hỏi:
"Anh là người nhà của bệnh nhân sao?"
"Đúng vậy, tôi là bố nó"
Lời vừa dứt bác sĩ kinh ngạc nhìn Trần Uy Thuận, hai cha con như hai anh em vậy, nhìn không cách biệt tuổi tác. Nhưng ông nhanh chóng nghĩ chắc là do công nghệ can thiệp, bây giờ là thời đại nào rồi chứ?
"Bệnh nhân bị ung thư máu, cần phải tiến hành ghép tủy."
Tô Thu Vũ nghe xong hai mắt tròn xoe không tin nổi, anh bị bệnh thành ra thế này vẫn không chịu nói một câu nào. Bác sĩ tiếp:
"Nhưng trong quá trình xét nghiệm, chúng tôi phát hiện ra bệnh nhân sở hữu nhóm máu hiếm, cần phải có tủy từ người sở hữu nhóm máu tương thích mới có thể tiến hành ghép tủy. Bệnh viện không có loại tủy này. Chúng tôi cần người nhà phối hợp..."
Trần Uy Thuận lặng người, bác sĩ chỉ nói thời gian nhiều nhất là 2 ngày, nếu để càng lâu càng nguy hiểm. Ông ta nhanh chóng rời khỏi.
"Anh rể, chắc là anh cùng nhóm máu với Cảnh Văn, đúng không?" Cô hỏi
Trần Uy Thuận khó xử, anh ta nhìn con trai đang yếu ớt trên giường rồi lại nhìn cô khó khăn giải thích:
"Thu Vũ, nhóm máu của Cảnh Văn thật sự rất hiếm, là thừa hưởng từ ông nội. Bây giờ ông và bố đang ở nước ngoài, không thể gọi người về, anh thì không cùng nhóm máu với nó"
Ung thư máu nguy hiểm, nếu để càng lâu sẽ xuất hiện nhiều biến chứng, cô biết.
"Không còn ai có nữa sao?"
"Còn duy nhất một người, là Uy Bằng. Nhưng Uy Bằng rất ghét Cảnh Văn, nó sẽ không hiến tủy đâu"
Nhìn nét mặt của Trần Uy Thuận thật sự giống như không còn hi vọng. Tô Thu Vũ không tin, dù có ghét nhưng Cảnh Văn cũng là cháu trai của Trần Uy Bằng, làm sao có thể vô tình đến mức thấy chết không cứu?
"Dù thế nào Cảnh Văn cũng mang họ Trần, anh ta cũng không vô tình đến mức..."
"Thu Vũ, em không hiểu đâu. Cho dù ông nội và bố có ở đây Uy Bằng cũng không chịu giúp, thằng bé từ lâu đã muốn Cảnh Văn chết đi"
Tô Thu Vũ hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Trần Cảnh Văn đã làm gì mà lại khiến Trần Uy Bằng ghét bỏ đến mức muốn đứa cháu này chết đi. Trần Uy Thuận đến bên giường bệnh con trai:
"Cảnh Văn, bố xin lỗi. Là bố vô dụng"
"Em đi tìm Trần Uy Bằng xem sao"
Nói rồi cô nhanh chóng rời đi.
Trần Uy Bằng vẫn đang ở Trần thị, anh nhập tâm xử lí công việc của mình.
"Tổng Giám đốc, phu nhân muốn gặp anh"
Anh liền đặt bút xuống ngẩng đầu nhìn cô thư ký, anh hỏi lại:
"Tô Thu Vũ sao?"
"Vâng ạ, cô ấy đang ở bên ngoài". Đọc tгu𝘆ệ𝔫 chuẩ𝔫 khô𝔫g quả𝔫g cáo + 𝐓𝘙ÙM𝐓 𝘙U𝓨Ệ𝖭.𝒗𝔫 +
Tô Thu Vũ đến tìm chắc chắn là có việc gì đó, anh bèn để cô vào.
Cô có chút sợ. Tuy đã là lần thứ hai đến đây nhưng cô vẫn thấy chỗ này lạ lẫm, mãi vẫn chưa biết mở lời kiểu gì, thấy cô đến với vẻ mặt không tốt anh mở đầu trước:
"Cô tìm tôi có việc gì?"
"Trần Uy Bằng, Cảnh Văn bị ung thư máu, đang nguy kịch, cần có người hiến tủy. Tôi xin anh hiến tủy cho anh ấy"
Thảo nào thần sắc cô nãy giờ không tốt, anh rời khỏi vị trí của mình, chậm rãi tiến lại gần cô:
"Tô Thu Vũ, cô đến xin chồng cô hiến tủy cho người cô yêu sao?"
Cô không tránh ánh mắt sắc lạnh của anh mà thẳng thắn đối diện, ngữ điệu kiên định:
"Đúng..."
"Tôi không hiến" Anh không chần chừ đáp lại
"Cảnh Văn cũng là cháu anh, anh nhẫn tâm thấy chết không cứu?"
"Cô không phải tôi làm sao cô biết được nó đã làm ra những việc gì? Tô Thu Vũ, tôi sẽ không hiến tủy cho nó đâu. Tôi không muốn hi sinh vì nó"
Nhìn vẻ mặt của đối phương cô biết anh nhất định không đồng ý. Cô đánh liều đặt cược một ván:
"Nếu anh hiến tủy, tôi sẽ làm bất cứ việc gì cho anh. Anh muốn máu hay gì cũng được"
"Việc gì cũng được sao?"
"Đúng"
Anh không ngờ vì một Trần Cảnh Văn mà cô dám ra điều kiện với anh, muốn phá luật lệ trong hợp đồng. Cũng tốt thôi, anh muốn xem tình yêu mà cô dành cho cháu trai "yêu quý" của anh lớn đến đâu.
Anh nở một nụ cười gian xảo, đưa tay kéo cô lại phía mình. Cô bị hành động bất ngờ này dọa đứng yên. Anh ghé sát tai cô, giọng điệu trầm thấp:
"Tô Thu Vũ, tôi muốn cô...ngủ với tôi"
Cô giật mình đẩy anh ra:
"Ngủ với anh? Là sao?"
"Chính là cô phải thỏa mãn tôi, từ bây giờ cho đến khi hết hợp đồng. Bất cứ lúc nào tôi cần cô đều phải có mặt, không được phản kháng. Cụ thể làm những việc gì chắc không cần tôi nói thẳng đâu nhỉ"
Nét mặt Tô Thu Vũ dần biến sắc, tức là dùng thân thể của cô để làm trao đổi, thỏa mãn Trần Uy Bằng ở trên giường. Anh trông như thế mà muốn cô làm những việc này. Anh nhìn cô, trong lòng nghĩ chắc là cô sẽ từ chối ngay, tình yêu của cô cũng chỉ có vậy:
"Được, tôi đồng ý"
Anh ngạc nhiên, Trần Cảnh Văn vậy mà thật sự là người quan trọng với cô, vì hắn mà cô có thể hi sinh bản thân mình. Cô cũng không muốn làm ra mấy việc thế này nhưng mà cơ thể này của cô vốn bị anh làm dơ bẩn sẵn rồi, là anh thì bao nhiêu lần cũng chẳng khác. Có thể dùng nó để đổi mạng sống của Trần Cảnh Văn cũng đáng.