• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại sảnh khách sạn, hai người tiếp tục ôm ấp thân mật hơn một phút, Thích Vãn ôm eo Dụ Kiêu, mặt chôn trong ngực anh, mặc cho mình trầm luân.

Trên người anh có mùi hương gỗ đặc trưng khiến cô an tâm.

Thực ra sau khi ở bên nhau, bọn họ rất ít khi công khai thân mật như vậy, dù cho ngày thường ở đoàn phim cũng giản dị vì không muốn để người ta chỉ trích. Nhưng hôm nay không biết tại sao cô vô cùng nhớ anh, không muốn chờ một giây nào, càng không muốn buông tay.

Dụ Kiêu vuốt ve mái tóc dài của Thích Vãn, đợi cảm xúc của cô ổn định một chút mới buông ra. Anh lau khóe mắt ướt át của cô, nắm tay cô đưa về phòng.

Thang máy đi thẳng lên tầng 19, Dụ Kiêu quét thẻ mở cửa. Cửa vừa mới khép lại, hai tay Thích Vãn liền bị tóm lại đưa lên đỉnh đầu, cánh tay người đàn ông vòng qua eo cô, áp sát lưng vào cánh cửa, cúi đầu mạnh mẽ bịt kín môi cô, dây dưa cắn mút, không cho cô bất cơ hội biện bạch gì.

“Ưm…”

Hai tay Thích Vãn bị nắm đau, hoàn toàn không có cách nào tránh thoát. Cô ngửa đầu bị động tiếp nhận nụ hôn bá đạo vội vàng của anh.

Môi lưỡi dây dưa truy đuổi, triền miên mà lưu luyến, bàn tay Dụ Kiêu đặt trên lưng cô tăng thêm lực mang theo ý vị trừng phạt gặm cắn như muốn nuốt chửng cô, đồng thời biểu đạt sự bất mãn của anh.

Thích Vãn bị hôn đến không thở được, hô hấp càng ngày càng nặng, cô giãy dụa eo biểu thị kháng nghị, răng môi kề nhau thì thầm: “Đau…”

Lúc này Dụ Kiêu mới thoáng bỏ qua cho Thích Vãn, anh buông cổ tay của cô ra, ngón tay nâng cằm cô lên, hơi thở kiềm nén: “Đừng tưởng rằng vừa về đã làm nũng là anh ngầm đồng ý cho em đi gặp tình địch của anh.”

Nói xong, anh lại cúi đầu ngậm lấy vành tai cô, nhẹ nhàng cắn một cái làm người trong ngực run rẩy, phát ra một tiếng ưm.

Thích Vãn cắn môi biện hộ cho bản thân: “Em gửi wechat cho anh rồi mà, bọn anh quay phim tập trung nên em không tiện quấy rầy.”

Yết hầu Dụ Kiêu khẽ động: “Đó cũng là tiền trảm hậu tấu, lần sau không cho phép vậy.”


Thích Vãn hờn dỗi trừng mắt với anh: “Lão dấm vương Đông Á!”

“Được, vậy để em nếm thử hương vị lão dấm vương.”

Môi của anh hạ xuống lần nữa, đáp lại tình ý của cô một cái hôn sâu, từ môi hôn dần xuống, hôn từng tấc từng tấc lên xương quai xanh cùng cái cổ trắng nõn, rồi lại xuống…

Tay của anh cũng không dừng lại, áo khoác của Thích Vãn sớm bị ném trên mặt đất, quần áo lụa trắng bên trong bị cởi ra, anh ghét cúc áo quá mức phiền phức nên dứt khoát dùng bạo lực giật ra.

Nút áo rơi tán loạn trên mặt đất, Thích Vãn đau lòng kháng nghị: “Á, em rất thích bộ quần áo này.”

Dụ Kiêu chuyên chú làm chuyện của mình, đưa tay cô khoác lên cổ, nâng chân cô vắt lên hông anh, mặc cho cô như con gấu túi treo trên người mình.

Anh ôm cô đi về hướng phòng ngủ, đang muốn tiếp tục thì bụng Thích Vãn lại cực kỳ kêu không đúng lúc.

Cô có chút xấu hổ chôn mặt vào cổ anh, làm nũng: “Đồ háo sắc, em còn chưa ăn cơm, không có sức đâu.”

Lúc trò chuyện cùng Tằng Đình ở quán cà phê còn chưa phải giờ cơm cho nên cô cũng chưa ăn gì, lúc này bên ngoài trời đã tối đen, dạ dày của cô bắt đầu cản trở bọn họ làm vận động tiêu hao thể lực.

“…”

Dụ Kiêu nhắm lại mắt, hít sâu mấy cái, anh buông cô ra, cởi áo khoác bọc lấy người cô.

“Em muốn ăn gì?”

Trước đó không lâu trợ lý nhỏ có đi siêu thị chuẩn bị cho họ không ít nguyên liệu nấu ăn, Thích Vãn đảo mắt, thốt ra: “Muốn ăn bò bít tết, chính tay anh làm ây, chín bảy phần, tốt nhất thêm một quả trứng trần nước sôi, một đĩa mì xào tiêu là được rồi.”

Dụ Kiêu cười nhẹ, véo chóp mũi của cô: “Yêu cầu của em đúng là không ít, chờ anh.”

Anh xoay người đi tìm nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, Thích Vãn cũng đi theo lấy một quả đào ăn lót dạ, chen chúc cùng anh trong phòng bếp nhỏ. Cô ngồi trên bồn rửa nhàn nhã quơ chân, thỉnh thoảng đưa chén dĩa giúp anh.

Cô cắn miếng đào ngồi nhìn người đàn ông nấu cơm, từ khi cô làm nổ phòng bếp chưa làm lại cơm lần nào. Có đôi khi diễn xong đã khuya, nửa đêm trở về bị đói, anh cũng bật bếp nấu bát mì cho cô, biến cô thành tham ăn lại lười biếng.

Một người bạn trai anh tuấn nhiều tiền biết làm cơm, sinh hoạt vợ chồng cũng rất hài hòa, thật đúng là lời lớn.



Cô ném hột đào vào giỏ rác: “Thực ra anh không cần ghen với Tằng Đình, hôm nay anh ấy là tới tìm em cáo biệt.”

Dụ Kiêu ngước mắt nhìn cô mộ cái, trầm ngâm một hồi hỏi: “Anh ta muốn đi đâu?”

“Châu Úc, công ty có hạng mục ở bên đó, tự anh ấy đề xuất lưu trú bên đó.”

Cô dừng một chút, giọng trầm xuống: “Dụ Kiêu, anh có biết em vốn dĩ có anh trai không?”

Đây là chuyện thương tâm của Thích gia, dường như toàn bộ giới thượng lưu Đế đô đều biết. Thích Yến Thần đã từng có con trai, bị tai nạn xe qua đời ở nước ngoài.

Dụ Kiêu đương nhiên cũng biết, ba của anh có một lần nào đó nói chuyện bà con chú bác với Dụ Chinh đã cảm thấy tiếc hận chuyện này, nhưng anh sợ Thích Vãn thương tâm nên không đề cập với cô, anh cũng không hỏi.

Anh “ừ” một tiếng, nghe cô nói tiếp.

“Anh trai em Thích Vọng và Tằng Đình bị tai nạn xe ở nước ngoài, Thích Vọng….tại chỗ…. Tằng Đình cũng phải cấp cứu mấy ngày trời mới qua khỏi. Khi còn bé, em chỉ nghe lời Thích Vọng, anh ấy đối xử với em tốt nhất, đi chơi đều mang em theo, em gái nhà khác có đồ chơi anh ấy nhất định cũng sẽ mua cho em một phần. Chiếc máy ảnh đầu tiên trong cuộc đời em chính là anh ấy tặng. Lúc xảy ra chuyện em mới lên cấp 3, em đã từng cảm thấy trời đất như sụp đổ.”

Cô xoa mắt, dâng lên sự bi thương.

Dụ Kiêu kéo vai cô qua để cô dựa vào: “Đừng khổ sở, em bây giờ có anh rồi.”

Thích Vãn cọ vào vai anh: “Anh còn không biết xấu hổ mà nói, lúc ấy anh xuất ngoại không hề có một chút tin tức nào, đều là một mình em vượt qua.”

Đồ tham ăn đúng là đồ tham ăn, cô đột nhiên chỉ chỉ trong nồi, quan tâm thịt bò của mình hơn: “Ý í, để ý vào kìa, hỏng của em.”

Dụ Kiêu buông cô ra, lật bò bít tết.

Cô nói tiếp: “Bởi vì chuyện này, Tằng Đình luôn cảm thấy áy náy với nhà em, cho nên nhiều năm như vậy anh ấy vẫn giúp đỡ ba em quản lý công ty, không cầu quyền lợi gì.”

“Thực ra nhà em vẫn luôn biết sự kiện năm đó là cái gai trong lòng anh ấy, từng khuyên mấy lần anh ấy đều không nghe, chỉ lần lượt dùng việc nặng hơn để tra tấn bản thân. Ba em nói, nếu như vậy có thể giúp anh ấy an lòng một chút vậy thì mặc anh ấy thôi.”

“Em quen biết anh ấy nhiều năm như vậy, nói em không cảm giác được anh ấy quan tâm em hơn cả anh em ruột thì là giả. Nhưng chỉ sợ ngay cả chính anh ấy cũng không phân biệt được, anh ấy đối với em là thích hơn hay áy náy nhiều hơn.”

“Nói chung lần này đi châu Úc là chuyện tốt, có lẽ đổi hoàn cảnh sinh hoạt, anh ta nghĩ thông suốt có thể buông tha cho bản thân.”

Đang lúc nói chuyện, bò bít tết của Dụ Kiêu đã làm xong, anh bày lên đĩa cùng với mì xốt tiêu mà cô thích mang lên bàn ăn.

Anh ôm Thích Vãn từ trên bồn rửa xuống, cằm cọ vào tóc cô: “Đừng nghĩ nữa, anh ta sẽ tốt, chúng ta cũng sẽ tốt.”

Thích Vãn hít mũi một cái, trịnh trọng gật đâu, cô đổi giọng điệu thoái mái, nhéo nhéo gương mặt anh: “Cố mà trân quý em đi, đừng mỗi ngày ghen bậy. Anh có biết vì anh em cự tuyệt bao nhiêu hoa đào không, anh còn không tốt với em thêm chút!”

Dụ Kiêu đặt cô xuống ghế, nhìn thẳng: “Ý của em là anh còn có rất nhiều đối thủ anh không biết sao?”

Thích Vãn chột dạ quay mặt sang một bên, cầm dao nĩa cắt bò bít tết: “Đương nhiên là có, bản tiên nữ xinh đẹp như vậy, người theo đuổi có thể xếp hàng quấn quanh phim trường này ấy chứ!”

Cô trừng mắt với anh: “Không đúng, tại sao em phải trả lời cái vấn đề ngây thơ này của anh chứ? Trên mạng nhiều người gọi anh là chồng như vậy, anh thấy em ăn dấm không, hứ!”

Dụ Kiêu cười khẽ, nắm tay cô đặt lên ngực mình: “Nhưng làm thế nào bây giờ, anh chỉ thích em. Mặc dù rất nhiều người gọi anh là chồng nhưng Dụ phu nhân tương lai chỉ có một mình em.”

Thích Vãn: “..”

Nín thở, tự nói bản thân phải bình tĩnh bình tĩnh, ở cùng anh lâu như vậy, người đàn ông này động một chút lại thả thính, không phải cô đã sớm quen sao?

A a a a, nhưng làm sao bây giờ? Người đàn ông này thật khiến cô yêu chết mà!

“Phiền quá, anh học ở đâu mấy lời tâm tình này chứ.” Cô đỏ tai rút tay mình ra, vùi đầu giải quyết miếng bò bít tết trước mặt.

Vẫn luôn chờ cô ăn xong, Dụ Kiêu rút một tờ giấy lau khóe miệng: “Ăn no chưa?”



Thích Vãn gật đầu: “Ăn no, á, anh làm gì thế…”

Cả người cô bất ngờ bị nhấc lên, bị người ôm trọn vào ngực.

Dụ Kiêu ôm cô đi về phòng, không nhẫn nại thêm được phút nào: “Vậy bây giờ đến lượt anh ăn.”

“…”

Đồ háo sắc này!

Thế giới này biến hóa quá nhanh, Thích Vãn nhất thời không theo kịp tiết tấu của anh, đạp chân nhỏ kháng nghị: “Không được, em còn chưa tắm.”

Dụ Kiêu ngoặt sang hướng phòng tắm: “Vậy thì cùng nhau tắm.”

Ánh đèn phòng tắm mờ ảo, nước ấm róc rách, quần áo Thích Vãn sớm bị anh giày vò không biết tung tích, gạch men sứ lạnh buốt chống đỡ phía sau lưng, trầm luân trong dịu dàng của anh. Cả người như có ngọn lửa, thiêu đốt cô từng chút từng chút một như muốn chiếm đoạt.



Thời tiết dần dần nóng lên, đoàn làm phim Thịnh thế Trường An trải qua gần tám tháng quay chụp, cuối cùng đã đóng máy.

Thích Vãn đã sớm chuẩn bị cho nhân viên đoàn phim mỗi người một phần lễ vật nhỏ, xem như một chút xíu tâm ý của cô, cảm ơn mọi người quan tâm cô và Dụ Kiêu hơn nửa năm qua. Mọi người tươi cười nhận lấy, không nỡ lòng từ chối, kim chủ ba ba hào phóng tặng quà như vậy là không dễ gặp đâu nha.

Quay xong cảnh cuối cùng, Thích Vãn tặng bó hoa tươi cho Dụ Kiêu: “Đóng máy vui vẻ!”

Dụ Kiêu nhẹ nhàng ôm cô: “Cảm ơn.”

Sau lưng vang lên reo hò, đạo diễn mua một cái bánh gatô lớn để mọi người cùng nhau chúc mừng. Ông cầm loa, đầu tiên gửi lời cảm ơn tới các nhân viên, lại cảm khái quay bộ phim này gian khổ và khó khăn thế nào, may mắn cuối cùng vẫn hoàn thành thuận lợi.

Ông hô to: “Tối nay tổ chức tiệc đóng máy, chúng ta không say không về.”

Hiện trường sôi trào, có người ồn ào có người mở champagne. Trước khi về khách sạn, đạo diễn kêu gọi mọi người tụ tập chụp bức ảnh đóng máy, Thích Vãn kỹ thuật chụp ảnh tốt nên nhờ cô hỗ trợ.

Thích Vãn không từ chối, lắp xong máy ảnh, chờ tất cả mọi người đứng vào vị trí, cô cài đặt đếm ngược mới vội vàng chạy tới một góc chen vào bức hình.

Thời tiết hôm nay rất tốt, ảnh chụp không cần pts, ánh sáng cũng vừa đủ, Thích Vãn gửi ảnh vào nhóm chat, thừa dịp đợi xe về khách sạn đã nhanh chóng đăng bức hình lên weibo.

Sau đợt phong ba công khai tình cảm, Dụ Kiêu vẫn ngâm mình ở đoàn phim không có động thái gì. Thích Vãn cũng ít cập nhật weibo, fan hâm mộ cạn lương đã lâu rốt cục đã đợi được tin tức Thịnh thế Trường An đóng máy, quả thực muốn cảm động rơi lệ, điều này đại biểu idol của họ sắp xuất hiện rồi!

【 Cuối cùng đóng máy rồi, chúc mừng!! 】

【 Ngồi đợi phát sóng nha. 】

【 Kim chủ tiên nữ lười biếng, từ sau khi công khai cũng không chia sẻ Dụ Kiêu cho chúng ta nữa rồi. 】

【 Đúng vậy đúng vậy, tôi gần như không còn giấy dán tưởng đổi rồi. 】

【 Ngay cả instagram cũng không đăng luôn! 】

【 Không muốn như vậy, mị còn muốn nhìn trộm cuộc sống bạch phú mỹ thật sự là gì đó! 】

【 Quỳ cầu chị dâu tiên nữ phát phúc lợi đi. 】


【 Vì sao đóng máy mà cp của tôi không đứng chung một chỗ? Vì sao không tung đường? Tôi còn muốn nhìn bọn họ dính nhau mà. 】


【 Vãi, lầu trên còn muốn xem bọn họ ‘dính nhau’? Mi giỏi haha 】


【 Đây không phải xe nhà trẻ mở cảnh xuân đâu nhé ~ che mắt. 】


【 Lái xe siêu tốc tới, chú cảnh sát mau tới rút hóa đơn phạt đi! 】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK