Chuyến bay về Đế đô buổi chiều hôm sau, lúc hạ cánh đã là sẩm tối. Tới bây giờ, Thích Vãn vẫn chưa trả lời tin nhắn của Tằng Đình, chính xác là không biết nên trả lời thế nào.
Đế đô vào đông, gió lạnh rét thấu xương. Công ty sắp xếp xe đón sân bay, xe rẽ vào đường cao tốc chạy thẳng đến Trúc sơn Vân Thành.
Ở trên xe Thích Vãn đặt luôn vé may bay tới đoàn phim, lại nhắc Dụ Kiêu mấy ngày này nghỉ ngơi cẩn thận. Nếu có chuyện gì có thể gọi cho cô bất cứ lúc nào, có thể nói là trợ lý đặc biệt tận tụy với công việc.
Đến biệt thự, Thích Vãn xuống xe chuyển hành lý giúp Dụ Kiêu, bởi vì đầu óc không để ý nên không cẩn thận làm đứt tay.
Bành Khang Khang tiến lên giúp cô nhấc vali xuống: “Cô làm sao vậy, từ hôm qua bắt đầu không yên lòng, làm chuyện nhỏ này mà cũng đứt tay.”
Thích Vãn hút máu đầu ngón tay: “Có sao?”
“Đương nhiên là có.”
Dụ Kiêu mở cửa, Bành Khang Khang mang vào giúp anh còn muốn nịnh nọt mang hẳn lên phòng.
Tiểu tử này đúng là xảo quyệt, tiến vào đoàn phim đã có thầy trang điểm nên Bành Khang Khang tạm thời không cần đi theo, cậu ta sợ Dụ Kiêu quên mình nên nhân cơ hội lấy lòng.
Dụ Kiêu không khách khí, chỉ hướng phòng giữ quần áo tầng ba để cậu ta chuyển lên là được.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua Thích Vãn chưa vào cửa còn đang ngẩn người bên cạnh xe, anh đi đến tủ âm tường bên cạnh tìm hòm thuốc.
“Nghĩ gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói Dụ Kiêu ngay gần, Thích Vãn mới kéo suy nghĩ về: “Không… không có gì?”
Dụ Kiêu lấy bông băng nhúng vào cồn iot, Thích Vãn không hiểu hỏi: “Để làm chi?”
Anh dùng bông băng lau miệng vết thương của cô, xoay nhẹ từng vòng.
Làn da nơi cổ tay bị Dụ Kiêu nắm bỗng chốc nóng lên, Thích Vãn ngơ ngẩn nhìn anh tim đập thình thịch.
CMN! Người đàn ông này đang làm gì vậy, còn năm tay cô?
A a a a, cô chết mất.
Dụ Kiêu ném bông băng đã tẩy xong vào thùng rác rồi lấy một cái băng cá nhân ở trong túi dán lên vết thương của cô, y hệt bộ dáng lãnh đạo quan tâm cấp dưới: “Về nhà mấy ngày này điều chỉnh tốt trạng thái, đừng tinh thần không ổn như hôm nay. Thời gian đóng phim gấp rút cũng rất mệt mỏi, đừng xảy ra sai lầm. Ba ngày sau tới sân bay cô mang xe tới đón tôi.”
“Biết ạ.”
Thích Vãn rút tay lùi về, tâm trạng xuống dốc nửa ngày cuối cùng vì sự dịu dàng săn sóc hiếm có của Dụ Kiêu mà tan biến.
Thích Vãn và Bành Khang Khang đi rồi, biệt thự to như vậy chỉ còn mình Dụ Kiêu, tiếng dép lê vang rõ từng tiếng sàn.
Dụ Kiêu ngâm nước nóng xong lấy quần áo đã thay trong vali ném vào máy giặt. Anh xuống tầng vào phòng bếp, trong tủ lạnh trừ mấy bình nước không có rau quả gì khác.
Trước khi trở về anh quên thông báo dì giúp việc nên chưa kịp mua sắm nguyên liệu nấu ăn.
Anh xoa mái tóc ngắn mới sấy khô mò mẫm tìm di động trên quầy bar, ma xui quỷ khiến kéo tới cái tên Thích Vãn trên danh bạ. Ngón tay anh dừng lại cuối cùng vẫn không gọi điện qua.
Có lẽ anh bị câu “chờ lệnh 24h” trên xe của cô tẩy não mới quên mất người ta mới rời đi không lâu.
Anh cười khẽ thoát khỏi danh dạ, mở app đặt đồ ăn bên ngoài.
—-
Trên xe, di động Thích Vãn vang lên.
Cuộc gọi đến của anh họ Đinh Toản, lúc này anh ấy gọi cho cô có lẽ cùng một mục đích giống Tằng Đình.
“Alo, a Toản.”
Đinh Toản đầu bên kia mới hoàn thành một lần tổng duyệt, âm nhạc hiện trường điếc tai, anh ra hiệu cho nhân viên công tác tạm thời tắt đi.
“Alo tiểu Vãn, em đang ở đâu?”
“Ở Đế đô, mới theo tuyên truyền cùng Dụ Kiêu.”
Đinh Toản không đứng đắn nói đùa: “Cũng được nha, xem ra tiến triển rất thuận lợi. Nói nghe xem, hai người phát triển tới trình độ nào rồi hả? Đắc thủ không?”
Thích Vãn trợn trừng mắt sợ Bành Khang Khang nghe thấy, hạ giọng: “Anh cho ai cũng giống anh sao? Hoa nào đến cũng không cự tuyệt?”
Đinh Toản nóng nảy: “Cái gì mà ai đến cũng không cự tuyệt, hình tượng của anh trong lòng em là vậy sao? Đám phụ nữ các em rốt cục muốn anh giải thích bao nhiêu lần mới tin đây? Nói, mấy tư tưởng “anh cực kỳ tra” “cực kỳ đào hoa” của Nam Yên có phải do em đầu độc không?”
Thích Vãn cười lạnh một tiếng: “Muốn trách thì trách anh bình thường không đứng đắn đừng trách Nam Yên người ta có thành kiến với anh, không theo đuổi được chính là vấn đề của anh!”
Đinh Toản “hí” một tiếng muốn tranh luận với đứa em này một trận nhưng nghĩ đến chính sự bèn chuyển chủ đề nói: “Thôi, không nói anh nữa. Chừng nào em về nhà?”
Ánh mắt Thích Vãn tối đi, rũ mắt xuống: “Không biết.”
“Không biết? Ba anh gọi cho anh bảo ngày đó nhất định phải tới thăm ba mẹ em đấy, anh đáp ứng rồi. Em nói xem, concert của anh còn chưa xong cũng vội vàng đến thăm mẹ em còn đứa con gái như em lại không về, em có phải con ruột không hả?!”
Thích Vãn than nhẹ: “Em sợ về rồi không đi được đó chứ, tính cách ba em thế nào anh còn lạ sao!”
“Cũng có lý,” Đinh Toản gật đầu: “Nhưng em lỡ để hai người già một mình khổ sở sao?”
“Anh biết Tằng Đình gì kia nhất định sẽ về thăm hai người họ nhưng dù sao hắn cũng là người ngoài, nào bằng được con gái ruột?”
Thích Vãn trầm mặc.
“Anh nói đến đây thôi, quyết định như thế nào em tự xem.”
Đinh Toản rất bận rộn, hoàn thành nhiệm vụ thuyết khách của ba mình giao cho liền vội vàng cúp máy.
Ngoài cửa sổ xe cảnh sắc hoàng hôn rựa rỡ, chân trời xa xa hiện một hình trăng khuyết.
Thích Vãn cúp điện thoại nhìn bên cửa sổ ngây ngốc thật lâu.
Di động đột nhiên hiện lên lịch nhắc nhở – ngày 20, sinh nhật Thích Vọng.
—-
Buổi tối, Thích Vãn hẹn Sở Hàm và Từ Nguyện tụ tập nhỏ, địa điểm chọn ở quán lẩu quen thuộc.
Sau khi Sở Hàm thắng quán quân chương trình tuyển tú đã kí với một công ty đĩa nhạc nên gần đây khá bận rộn. Lúc cô nhận tin nhắn của Thích Vãn còn đang vùi đầu sáng tác, kìm nén tới trưa không có nửa điểm linh cảm.
Đi tới quán lẩu, Thích Vãn và Từ Nguyện đã gọi sẵn đồ ăn.
Sở Hàm thấy canh nóng dầu cuồn cuộn cùng thịt tươi rau dưa đầy ắp trên bàn, xắn tay áo bắt đầu ăn: “Không có chuyện gì một nồi lẩu không giải quyết được, nếu có vậy thì hai nồi! Bây giờ tớ cảm thấy quay về viết một album cũng không thành vấn đề!”
Thích Vãn một bên thêm đồ ăn một bên hỏi: “Sao có hai người các cậu? Chanh đâu?”
Từ Nguyện: “Cô ấy vui sướng hơn chúng ta nhiều, mùa xuân đến rồi, đi ghi hình tống nghệ với idol này, ở chung này!”
Sở Hàm bị cay đến đầu lưỡi run lên, uống một hớp nước lớn còn không quên sở trường lén chọc Thích Vãn: “Hâm mộ không, ghen tị không? Đều là fangirl giống nhau, you see see you, one day day, một chút tiến triển cũng không có.”
Thích Vãn chống cằm thở dài, không đáp trả. Cô thật sự hâm mộ Ngôn Mông, ít nhất idol của cô ấy không phải loại đàn ông “chú cô sinh không lãng mạn không tình cảm”.
Không giống cô, lăn lộn bên người Dụ Kiêu cũng một thời gian nhưng người đàn ông này thấy cô thật sự không có một chút phản ứng, chuyện duy nhất được cho có tiến triển là ngày đó ôm anh và hôm nay bộc phát thiện tâm băng vết thương cho cô.
Có điều gần đây cô cũng không có tâm tư dụ dỗ anh, chuyện Tằng Đình và Đinh Toản nhắc đến đã đủ khiến cô phiền lòng.
Thích Vãn than nhẹ một tiếng, muốn để bạn thân ra chủ ý giúp mình.
“Tớ nói các cậu một chuyện.”
Từ Nguyện moi lên một con cua màu mỡ, mang bao tay vào gặm: “Cậu nói đi.”
“Ngày 20 tháng này ngày kia ấy là sinh nhật Thích Vọng nên tớ có thể phải về nhà một chuyến.”
Động tác ăn cơm của Sở Hàm và Từ Nguyện bỗng dừng lại, hai bên trao đổi ánh mắt buông đũa xuống.
Giọng điệu Sở Hàm trở lên cẩn thận: “Thích Vọng… Chính là sinh nhật anh trai cậu?”
Thích Vãn gật gật đầu, ánh mắt ảm đạm.
Thực ra Thích Yến Thần và Đinh Văn Sơ không chỉ có một mình Thích Vãn, bọn họ vẫn còn một người con trai lớn hơn Thích Vãn sáu tuổi, Thích Vọng.
Thích Vọng lớn lên trong sự quan tâm của nhiều người, từ nhỏ đã rất thông minh, thành tích tốt, bộ dáng cũng đẹp trai. Mấu chốt là anh đặc biệt cưng chiều em gái, là muội khống điển hình, chính là “anh trai nhà người ta” trong miệng mọi người.
Thích Vãn cũng cực kỳ dính Thích Vọng. Khi bọn họ còn bé, sự nghiệp Thích Yến Thần và Đinh Văn Sơ mới vừa khởi bước nên thường xuyên đi công tác, quanh năm chỉ có hai anh em cùng bảo mẫu ở nhà.
Thích Vãn lúc nhỏ vô cùng kiêu căng bướng bỉnh, cha mẹ lại không ở nhà, bảo mẫu hoàn toàn không trấn áp được cô mà cô chỉ nghe một mình Thích Vọng. Khóc rống chỉ có Thích Vọng dỗ được, Thích Vọng đi chơi với bạn bè cũng lúc lắc cái mộng chạy theo phía sau, Tằng Đình chính là một trong những bạn chơi từ nhỏ của Thích Vọng.
Đúng như cái tên này của anh — “kỳ vọng”, Thích Yến Thần ký thác kỳ vọng cao với đứa con trai này, ngóng trông ngày sau mình già đi có thể an lòng giao công ty vào tay anh.
Năm mười tám tuổi Thích Vọng tốt nghiệp trung học, Thích Yến Thần cùng cha Tằng Đình sắp xếp hai đứa nhỏ ra nước ngoài học, hai người làm bạn cũng chăm sóc lẫn nhau.
Toàn bộ đều thuận lợi, Thích Vọng thành tích xuất sắc, cách đối nhân xử thế cũng chu đáo khéo léo, dù ở nước ngoài cũng là nhân vật nổi trội.
Nhưng không ai ngờ được ngay khi Thích Vọng hoàn thành việc học chuẩn bị về nước đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tai nạn xe cộ, tài xế xe tải say rượu điều khiển đêm khuya đâm trực diện vào xe con của bọn họ, lái xe Tằng Đình trọng thương hôn mê, Thích Vọng ngồi ghế bên tay lái chết tại chỗ.
Tất cả tới quá đột ngột, tới khi vợ chồng Thích Yến Thần chạy tới chỉ nhìn thấy thi thể lạnh băng của con trai và Tằng Đình nằm ở phòng bệnh nặng.
Một năm đó, vợ chồng Thích Yến Thần thoáng cái như già đi nhiều tuổi, Thích Vãn vừa lên trung học sau khi biết được tin cũng bệnh nặng một trận.
Thích Vãn đều đã quên những năm này nhà họ trải qua như thế nào, không ai dám nhắc tới Thích Vọng nhưng trong nhà chỗ nào cũng đều là bóng dáng của anh, là vết thương trong lòng cả đời không thể khép lại của vợ chồng Thích Yến Thần.
Sau khi mất đi con trai, vợ chồng Thích Yến Thần dồn hết tất cả yêu thương vào con gái, Đinh Văn Sơ cũng chuyển trọng tâm về gia đình.
Người chết là không về được, cho nên bọn họ thử dạy dỗ bồi thường Thích Vãn để đền bù những năm thiếu sót không thể làm bạn bên cạnh con gái.
Thích Vãn chịu ảnh hưởng của anh trai, từ nhỏ thích chụp ảnh. Thêm nữa cô là con gái, trong nhà có anh trai, các trưởng bối cũng không nghĩ để cô tiếp quản nên cô không quá để tâm tới sự nghiệp của ba mình.
Nhưng anh trai qua đời, người thừa kế Thích gia chỉ còn lại mình cô.
Lúc ấy học đại học, Thích Vãn vâng theo ý nguyện của ba học quản lý. Cô thật sự thử qua học tập xử lý chuyện công ty nhưng cô thực không có năng khiếu.
Cô và Thích Vọng khác nhau, từ nhỏ Thích Vọng chính là người nối nghiệp công ty được cả nhà bồi dưỡng. Mà trưởng bối Thích gia quan niệm là “nuôi con trai phải nghiêm khắc, nuôi con gái phải yêu chiều”, Thích Vãn càng được trong nhà bồi dưỡng khí chất và kiến thức, đột nhiên muốn cô tiếp quản công ty không khác nào không trâu bắt chó đi cày.
Thêm nữa khi đó Tằng Đình đã trở thành phụ tá đắc lực của ba, Thích Vãn dần dần lơi lỏng.
Cô nói hết nguyên nhân hậu quả cho đám Sở Hàm, hai người bạn thân cho ý kiến đều là “ngày đặc biệt, vẫn nên về nhà cho thỏa đáng”.
Sở Hàm buông đũa xuống, dõng dạc: “Này dễ làm, đến lúc đó tớ điện thoại cho cậu nói thân thể không thoải mái, trong nhà không có ai nên tìm cậu dẫn tớ đi bệnh viện. Mẹ cậu không phải vẫn thích tớ hát sao, không đến mức để tớ một mình ở nhà tứ cố vô thân đâu.”
Thích Vãn và Từ Nguyện trao đổi ánh mắt, đều thấy được nghi ngờ của nhau.
“Có thể được không?”
Sở Hàm: “Dám chắc được, mau ăn mau ăn!”