• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyết rơi cả một đêm, Giang thành như được phủ một lớp bạc. Các nóc nhà theo kiến trúc cổ trắng xóa một vùng, đường bị đóng băng nên vì lý do an toàn xe cộ trên đường cũng đi rất chậm rãi.

Nghi thức khai máy đúng giờ bắt đầu, hiện trường vô cùng náo nhiệt. Bởi vì trước đó đã công bố tạo hình trên mạng nên nhận được sự chú ý cao, các phóng viên truyền thông có mặt không ít. Bát hương được bày ngay ngắn để cầu khởi đầu may mắn. Đạo diễn Tào dẫn các diễn viên làm lễ, chụp ảnh rất thuận lợi, truyền thông săn đón chủ yếu vây quanh hai diễn chính nhân khí cao là Dụ Kiêu và Du Khải.

Dụ Kiêu không nói nhiều, phóng viên hỏi một câu anh đáp một câu, thái độ lễ phép nhưng cũng xa cách. Du Khải thì ngược lại, tính cách rộng rãi nói cũng nhiều hơn, chỉ đơn giản vài câu đã chọc phóng viên che miệng cười trộm.

Huyên Lộ vẫn là bộ dáng kia, sáng sớm đến trường quay không cho ai sắc mặt tốt. Lúc này trước mặt ống kính cô ta lại cười dịu dàng rộng lượng, đối mặt phóng viên đặt câu hỏi càng biểu hiện kiên nhẫn hiếm có, bày tỏ vô cùng chờ mong lần hợp tác này cùng Dụ Kiêu lão sư.

Lời này thật giống như cô ta và Dụ Kiêu diễn chung với nhau rất nhiều, Đường Gia dưới đài nghe được liên tục khinh thường.

Phỏng vấn vừa kết thúc, đào diễn Tào liền cầm loa hô to: “Quý vị, chuẩn bị cảnh đầu tiên!”

Vì có tuyết rơi nên tổ đạo diễn quyết định quay một số cảnh dưới tuyết trước, vừa vặn giảm bớt kinh phí nhân công dọn tuyết. Bộ phim này quy mô lớn nên vai quần chúng cũng nhiều, nhóm nhân viên tranh thủ thời gian bố trí bối cảnh, nhóm diễn viên chính chia nhau đến phòng trang điểm hóa trang.

Từ lúc trên sân khấu xuống, Huyên Lộ luôn đi sau lưng Dụ Kiêu tìm cơ hội nói chuyện nhưng nhân viên vây quanh anh quá nhiều cô ta không làm sao chen lên được, cuối cùng khi vào phòng trang điểm lập tức đoạt chỗ ngồi bên cạnh anh.

“Dụ Kiêu.” Huyên Lộ thử thăm dò gọi anh một tiếng, bày nụ cười nịnh nọt.

Dụ Kiêu ngẩng đầu lên từ di động, nhàn nhạt liếc cô ta một cái gật đầu ra hiệu nhưng không có ý định tiếp lời.

Huyên Lộ nhất thời không biết làm thế nào cho phải, nhắm mắt hỏi: “Sao hôm nay không thấy trợ lý của anh vậy?” Trong lòng cô ta còn thầm chờ mong, có phải là hôm qua về trực tiếp bị Dụ Kiêu cho nghỉ việc rồi không.

Dụ Kiêu mở wechat tìm tên Thích Vãn, đánh xuống một hàng chữ: “Hạ sốt chưa?” Gửi xong tin nhắn thì lãnh đạm trả lời: “Ừm, cô ấy bị bệnh.”

“À… ra vậy.” Huyên Lộ tiếc nuối nhưng trong mắt lóe lên vui sướng, khóe miệng nhiễm ý cưới lại hỏi: “Là bởi vì tôi sao?”

Dụ Kiêu nhận được tin nhắn của Thích Vãn: 【Giảm một xíu nhưng đầu vẫn hơi choáng, toàn thân không có lực. Tôi đáng thương quá TAT】

Dụ Kiêu 【 Uống nhiều nước ấm, ngủ một chút rồi đo lại nhiệt độ cơ thể. 】Anh đang nhắn tin, chỉ nghe Huyên Lộ nói một nửa không trả lời.

Thích Vãn: 【 Tôi sẽ ngoan.gif 】

【 Các anh khai máy xong rồi à? 】

Dụ Kiêu: 【 Ừ, đang trang điểm chuẩn bị diễn cảnh đầu. 】


Thích Vãn: 【Haizz, không thể tới đoàn phim chụp hình chúng thật đáng tiếc. 】 【Hình ảnh.jpg, nhưng mà chụp từ tầng cao cảnh tuyết rơi cũng rất đẹp! 】

Dụ Kiêu: 【 Bị bệnh đừng có đứng lên chạy loạn. 】

Thích Vãn: 【 [Hình ảnh], tôi đi giày. 】

Huyên Lộ thấy anh mãi không đáp thì cắn môi đáng thương vô tội: “Tôi rất xin lỗi chuyện ngày hôm qua, không phải tôi cố ý tìm trợ lý của anh gây phiền phức, thực tế là cô ta nói chuyện quá…. Tôi thừa nhận tôi cũng không lựa lời nói, tôi không nên nói cô ấy như vậy còn hiểu nhầm quan hệ của anh và cô ấy.”

Nghe đến đó, ngón tay Dụ Kiêu dừng lại nghiêng mặt hỏi: “Quan hệ của tôi và cô ấy? Quan hệ thế nào?”

Huyên Lộ sững sờ, thì ra anh không biết toàn bộ chuyện hôm qua, cô ta nở nụ cười gượng ép: “Không, không có gì.”

Dụ Kiêu không lên tiếng, anh nhìn thoáng qua khung chat của Thích Vãn chậm chạp đánh xuống mấy chữ【 nghỉ ngơi thật tốt 】rồi thu lại di động, nhắm mắt lại để thợ trang điểm hóa trang.

Đúng lúc Đường Gia nhận điện thoại xong bước vào phòng, bất ngờ nhìn thấy nữ diễn viên mặt nhựa ngồi bên cạnh Dụ Kiêu, sắc mặt cô lập tức không tốt tức giận “hừ” một tiếng.

Đường Gia lăn lộn trong giới còn lâu hơn Huyên Lộ, địa vị và năng lực bày ra đó nên không cần nhìn sắc mặt nghệ sĩ. Ngay cả Khương Như Đề cũng nói, nếu như lúc trước vào công ty người mang cô ta là Đường Gia thì nhất định sẽ tốt hơn hiện tại.

Nghĩ đến điều này Huyên Lộ có chút nghĩ mà sợ, lúc đầu cô ta chỉ muốn cho Thích Vãn chút giáo huấn, không nghĩ tới trong lúc vô tình đắc tội luôn cả Đường Gia.

Cô ta có ý muốn hàn gắn quan hệ với Đường Gia nên khuất phục nói xin lỗi: “Gia tỷ, hôm qua tôi không nên nói lung tung, chị đại nhân đừng chấp tiểu nhân, đừng giận tôi. Chị biết đó, tôi không hiểu quá rõ tình hình công ty mọi người, mấy lời đó cũng là Như Đề nói cho nên tôi tưởng thật.”

Đường Gia nghe vậy cười lạnh, nhóm chị em mặt nhựa người đúng như tên mặt giả tình cảm cũng giả nốt, xảy ra chuyện liền kéo bạn thân ra đệm lưng.

Cô quyết tâm không để ý Huyên Lộ, chỉ ôm cánh tay đứng giữa hai bàn trang điểm ngăn ánh mắt cô ta và Dụ Kiêu.

Trong lòng Huyên Lộ không phục lắm nhưng lúc này phòng trang điểm nhiều người và Dụ Kiêu cũng ở đây nên cô ta không tiện phát tác, chỉ cắn môi không nói lời nào làm ra bộ dáng rất tủi thân.



Thời tiết không tốt cộng thêm diễn viên chưa quen thuộc còn gượng gạo nên hôm nay quay không thuận lợi. Một cảnh dưới tuyết cũng NG (no good) mười mấy lần, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không đạt được yêu cầu của đạo diễn, chờ quay xong cảnh này thì trời đã tối.

Cảnh cuối cùng hôm nay là Dụ Kiêu và Du Khải đối diễn trong phòng. Thừa dịp tổ đạo cụ sắp xếp hiện trường thì Huyên Lộ chen tới nói muốn học tập kinh nghiệm nhưng thực chất đến nói nhảm hết cái này đến cái khác, thỉnh thoảng còn muốn bày tỏ cái nhìn của mình.

“Du Khải, tôi cảm thấy thời điểm cậu nói câu này phải nhìn vào mắt Dụ Kiêu như thế mới đúng.”

“Không đúng không đúng, lời thoại này của cậu tình cảm không đúng còn để lọt hai chữ.”

“Ặc, Du Khải cậu chú ý tiết tấu.”

Du Khải cũng không phải người mặc người khác ra lệnh liên tiếp bị chỉ đạo chen vào, cuối cùng anh ta cũng phát hỏa: “Tôi nói này chị hai, nếu không cô tới chỉ đạo thay đạo diễn luôn đi? Chúng tôi diễn chung cơ mà, tôi bị cô cắt ngang mấy lần cũng tụt hết cảm xúc đấy?”



Huyên Lộ nghẹn đỏ mặt, ngại vì bị đạo diễn nhìn đành cắn môi yên lặng nuốt lời muốn nói xuống, trong lòng lại tức giận không nhẹ nghĩ loại diễn viên như anh ta làm sao xứng diễn tình cảm với cô ta!

Không có Huyên Lộ quấy rối cuối cùng cảnh quay vô cùng thuận lợi, một lần đã qua.

Đạo diễn hô kết thúc công việc, Dụ Kiêu đi phòng trang điểm tháo trang sức. Đường Gia vừa ngáp vừa giúp anh thu dọn đồ đạc mang theo bao lớn bao nhỏ đi ra ngoài gọi xe, chờ bên anh xong xuôi sẽ về luôn.

Hôm nay quay phim khá vất vả, trang phục mỏng manh, dù bên ngoài mặc bảy tám cái áo cũng không thế giữ ấm. Nghĩ tới đây, tốc độ thay quần áo Dụ Kiêu nhanh hơn bởi trong khách sạn còn người bệnh đang đợi anh về.

Gỡ xong hóa trang, anh nhận được tin nhắn của Đường Gia nói xe đang đợi ở cửa, anh trực tiếp đi ra là được. Dụ Kiêu cất di động, khoác áo khoác lên. Tới góc cua thì Huyên Lộ không biết từ từ đâu xuất hiện gọi anh lại từ phía sau.

“Dụ Kiêu!”

Dụ Kiêu quay đầu, ánh mắt lạnh lùng hỏi: “Có việc?”

Huyên Lộ đứng trước mặt anh cười nói: “Anh muốn về sao? Muốn cùng nhau ăn bữa khuya không?”

“Không tiện lắm.” Dụ Kiêu trực tiếp cự tuyệt, không nói thừa nửa câu.

Huyên Lộ nghẹn lời, ngẩn ra nói: “À vậy thôi, hôm nay không có thời gian chúng ta hẹn lần sau. Thực ra tôi muốn mời anh và Gia tỷ ăn một bữa, tôi thật tâm muốn xin lỗi chị ấy…”

Cô ta còn chưa nói dứt lời thì Dụ Kiêu cầm điện thoại nhận được tin nhắn, Thích Vãn: 【Hai người về đến nơi chưa? 】

Dụ Kiêu đáp: 【Lập tức. 】

Anh ngẩng đầu nói với Huyên Lộ: “Không cần, tôi đi trước.”

Trên xe về khách sạn đi ngang qua một quán cháo, Dụ Kiêu kịp thời hô dừng xe nhờ Đường Gia vào mua 1 phần giúp anh.

Đường Gia: “Cậu đói rồi hả?”

Dụ Kiêu lắc đầu: “Không phải, bệnh nhân ăn chút cháo cho dễ tiêu.”

Đường Gia: “…”

Trời đông vừa đến, có người hoa đào nảy mầm rồi.



Từ khi đến Sí Diệu nhận chức đến nay Thích Vãn đã quên bao lâu mình không thoải mái tự tại giống như hôm nay. Cô làm ổ trong khách sạn cả ngày, xem xong một mạch tiết mục tống nghệ nổi tiếng nhất gần đây, tối đến có Sở Hàm rảnh rỗi mời cô cùng đánh Vương giả.

Kỹ năng của Thích Vãn chỉ có thể coi là bình thường nhưng không đến mức hố người như Ngôn Mông, thời gian cô ấy chơi tương đối ít nên chỉ ngẫu nhiên chơi giết thời gian.

Hôm nay vào trò chơi, Sở Hàm mang cô đánh tổ đội thì gặp một thích khách trong game có tên là 【 Bà xã của Dụ Kiêu 】. Thích Vãn nhìn xong lập tức không làm cung thủ nữa, cũng không làm gì hết chỉ nhìn chằm chằm đánh người chơi này, đuổi người ta chạy khắp nơi, bãi đất nhà mình sắp bị hủy cô vẫn còn tấn công người “bạn gái fake” kia ở khu hoang dã.

“Cho mi lấy cái tên này, cho mi lấy cái tên này này, xem bản cung đánh chết cái đồ giả mạo nhà ngươi!”

Sở Hàm cũng bất đắc dĩ, hung hăng nhắc nhở: “Quay về, thủy tinh sắp bị hủy rồi! Cậu là pháp sư lại đuổi theo thích khách người ta đánh sẽ bị báo cáo tiễn ra đảo đấy.”

Kết quả trận đấu không bất ngờ, Thích Vãn cùng bị ba đồng đội trừ Sở Hàm báo cáo, điểm tích lũy uy tín thấp hơn 90 điểm bị cấm đánh tổ đội.

Sở Hàm phục: “Chị hai à, cậu đến mức vậy sao? Chỉ một cái biệt danh thôi mà.”

Thích Vãn: “Đương nhiên không được! Không được, nghĩ đến cái tên kia tớ vẫn còn tức, tớ cũng muốn đổi tên!”

Sau đó Sở Hàm liền trơ mắt nhìn cô bạn của mình đổi tên từ “Vãn Vãn là tiên nữ” thành “Bạn gái chính quy của Dụ Kiêu”.

Thân phận của Thích Vãn cũng thành công từ người đuổi đánh người khác thành người bị toàn trường truy kích, điểm cao cũng không thể ra, vừa ra khỏi nhà liền bị người khác lấy mất.

Sở Hàm cảm thấy nhân sinh không còn gì luyến tiếc, cô không được ăn vặt, không có linh cảm sáng tác, tìm Thích Vãn chơi game nhưng phát hiện ra chơi game với Ngôn Mông vẫn chưa phải khổ nhất, chí ít Ngôn Mông chỉ có kỹ thuật không tốt, còn Thích Vãn… mỉm cười.jpg, cả đầu óc cũng không tốt.

Sở Hàm: “Cáo từ, tớ cảm thấy vẫn là nghiêm túc sáng tác bài hát còn tốt hơn.”

Thích Vãn rời khỏi trò chơi, trong nhóm “Tiểu tiên nữ sinh hoạt hàng ngày” oán giận Sở Hàm không trượng nghĩa, Từ Nguyện và Ngôn Mông phát liên tiếp ha ha ha ha ha【 Đáng thương Sở Hàm】.

Thích Vãn: ???

Cô đang muốn mắng ba người đánh một thì nghe thấy tiếng quẹt thẻ phòng, cô lập tức ném di động chui vào trong chăn mở ra hình thức “Lâm Đại Ngọc”.

Cửa phòng bị đẩy ra, Đường Gia theo ánh sáng đèn nhìn người nằm trên giường, ra hiệu với Dụ Kiêu phía sau: “Xuỵt, ngủ rồi.”

Dụ Kiêu thả nhẹ bước chân, vén tóc rối trên trán Thích Vãn ra đặt tay lên kiểm tra, thấy nhiệt độ bình thường mới lui ra.

“Không nóng nữa.”

Đường Gia buông lỏng: “Được, hạ sốt là tốt rồi. Cậu cũng mệt rồi nghỉ ngơi sớm một chút, tôi phải về trước đây.”

Dụ Kiêu đưa cô ra cửa, đang chuẩn bị đóng cửa lại rửa mặt nghỉ ngơi thì nghe thấy phòng bên truyền đến tiếng ho khan, Thích Vãn hé mắt, khó khăn chống người dậy hỏi: “Hai người về rồi à?”

Dụ Kiêu: “Ừm, cô cảm thấy sao rồi?”



Thích Vãn vén chăn xuống giường: “Ra mồ hôi nên hạ sốt rồi, chỉ là người không có sức chóng mặt.”

Cô nói xong thân thể còn hơi lung lay, được Dụ Kiêu bước nhanh về phía trước đỡ lấy cánh tay.

Trên người cô chỉ mặc một áo ngủ mỏng, làn da lộ bên ngoài mát lạnh.

Hai người đứng đối mặt nhau, thân thể Dụ Kiêu cao lớn làm cả người cô bị bóng của anh che lấp. Ở góc độ này chỉ cần rủ mắt xuống là có thể nhìn thấy rõ ràng cái thấp thoáng trước ngực cô.

Anh cứng người, kéo áo khoác trên giường khoác lên vai cô.

“Cô còn bệnh, sao ăn mặc mỏng manh thế.”

“Tôi nóng~” Thích Vãn kéo áo khoác xuống: “Tôi uống thuốc ra nhiều mồ hôi lắm.”

Dụ Kiêu đoạt lại phủ vào: “Mặc vào.”

Thích Vãn không phản kháng nữa, ngoan ngoãn kéo áo lên đi theo anh đến phòng khách.

Trên bàn trà bày một hộp đồ ăn bốc lên hơi nóng, Thích Vãn vừa vặn đang đói, nằm sấp lên ghế: “Cháo rau xanh cho tôi sao?”

Dụ Kiêu gật đầu, mở nắp ra cho cô: “Ừm cô ăn đi, bị bệnh ăn cháo tốt cho tiêu hóa.”

Thích Vãn nhận thìa múc một miếng, híp mắt thỏa mãn: “Dụ Kiêu anh thật tốt!”

Dụ Kiêu cười không nói, trông thấy cô khôi phục trong lòng giống như có cái gì cũng buông xuống theo.

Hai người ngồi ở phòng khách, một đọc kịch bản một húp cháo, trò chuyện câu được câu không. Thích Vãn đột nhiên cảm thấy thái độ hôm nay Dụ Kiêu với cô và ánh mắt nhìn cô đều vô cùng dịu dàng, không biết là đáng thương cô bị bệnh hay là quan hệ giữa bọn họ gần thêm một chút.

Thích Vãn vừa uống cháo vừa cười trộm, mặc kệ, tóm lại quan hệ của hai người đã rất đột phá so với ban đầu, chí ít anh biết quan tâm cô.

Ngủ với nam thần sắp trong tầm tay rồi!

Đang trò chuyện, Thích Vãn đột nhiên nhớ tới chính sự hỏi: “Nghi thức khai máy bên Vạn Thần có người tới không?”

Dụ Kiêu: “Cô hỏi cái này làm gì?”

Thích Vãn nuốt xuống một ngụm cháo, chột dạ nói: “Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi chút.”

Dụ Kiêu “ừ” một tiếng trả lời: “Có đến, là người phụ trách đầu tư mảng truyền hình của công ty, nghi thức kết thúc hắn cũng đi luôn.”

Đầu tư truyền hình?

Chắc là nhánh Vạn Thần mới thành lập, nghe ý trong lời Dụ Kiêu hẳn không phải Tằng Đình, vậy cô yên tâm rồi.

Hai người lại trò chuyện vài câu tình huống quay phim hôm nay, Thích Vãn bày tỏ thân thể của mình đã tốt lắm rồi, ngày mai có thể làm việc bình thường.

Đến thời gian nghỉ ngơi, Dụ Kiêu vào phòng tắm rửa mặt.

Ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Thích Vãn thu dọn hộp cơm trên bàn nghĩ rằng Đường Gia quay lại nên cô mang dép vào lẹt quẹt chạy ra mở cửa, nhưng đứng ở cửa lại là Huyên Lộ.

Khuôn mặt nhỏ của Thích Vãn lập tức trầm xuống, cản cửa: “Cô tới làm gì?”

Huyên Lộ đổi một chiếc váy ngắn liền thân dáng người lồi lõm đầy đủ, trong ngực ôm một bộ kịch bản, thấy người mở cửa là Thích Vãn thì nụ cười cứng trên mặt: “Tại sao cô ở đây?”

Thích Vãn cười lạnh: “Buồn cười, tôi đường nhiên ở đây! Tôi ở đây, oke?”

Trước khi đến Huyên Lộ đã để người đại diện nghe ngóng số phòng Dụ Kiêu lại không nghe nói anh ở cùng trợ lý. Ả Thích Vãn này đúng là âm hồn bất tán, cố ý gây khó dễ cho cô mà!

Giọng nói của cô ta mang ý chất vấn: “Dụ Kiêu đâu? Tôi tìm anh ấy đọc kịch bản.”

“Đọc kịch bản?”

Đầu năm nay “đọc kịch bản” trong đêm với diễn viên nữ đã trở nên có thâm ý khác, nếu như không cẩn thận bị cẩu tử chụp rất khó tẩy sạch.

Trong lòng Huyên Lộ mang tâm tư gì sao Thích Vãn có thể không nhìn ra? Nếu như truyền ra scandal với Dụ Kiêu, cô ta sẽ được đánh bóng tên tuổi.

Thích Vãn cười khinh miệt: “Cô và anh ấy có mấy cảnh diễn chung mà cần cô kính nghiệp tới mức đêm hôm khuya khoắt chạy đến phòng diễn viên nam đọc kịch bản hả?” Cô ngẩng đâu nói tiếp: “Để tôi xem nào, cẩu tử cô thuê đang ở đâu?”

Huyên Lộ bị vạch trần tâm tư, sắc mặt đột biến dữ tợn mắng: “Cô nói bậy bạ gì đấy!”


Thích Vãn lui vào: “Tôi có nói bậy không trong lòng cô rõ nhất!”


Phòng tắm tắt nước, Dụ Kiêu cách cửa thủy tinh mơ hồ nghe thấy Thích Vãn đang nói chuyện với ai đó. Anh mặc quần áo tử tế mở cửa ra, lau tóc nói: “Cô đang nói chuyện với ai vậy?”


Huyên Lộ mừng thầm, vừa muốn mở miệng gọi tên của anh thì bị Thích Vãn cảnh cáo trừng mắt, cửa phòng đóng lại “bụp” một phát, cô ta tức đến nổ nổ đom đóm mắt.


Thích Vãn xoa tay quay lại cười với Dụ Kiêu: “Không có gì, dì quét dọn phòng thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK