• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên tai là nhịp tim mạnh mẽ, đầu ngón tay tiếp xúc với làn da nóng hổi của anh, Thích Vãn dần dần hoàn hồn, kí ức tối hôm qua đã chắp vá hoàn chỉnh.

Dụ Kiêu phạt cô hết lần này tới lần khác, thời khắc quan trọng còn dỗ dành cô nói “Thích Vãn là bạn gái Dụ Kiêu”, “không dám quên” các kiểu mới bằng lòng bỏ qua cho cô.

Cô lẩm bẩm hai tiếng, vùi mặt vào cổ anh, có chút ngượng ngùng nói: “Em đâu có ý không nhận.”

Vừa ở bên nhau tất nhiên càng muốn thân mật nhiều hơn, Dụ Kiêu buông Thích Vãn ra, nâng cắm nhỏ cô lên hôn xuống.

Thích Vãn nhắm mắt lại, ý cười tràn ra khóe miệng.

A a a a a lần này không phải là mơ!

Cuối cùng cô đã tu thành chính quả rồi!

Cả người Thích Vãn mềm nhũn, luống cuống đáp lại anh một cách không quá thành thạo, dần dần hai người lại dính vào nhau. Nhưng cô luôn cảm thấy hình như có chuyện quan trọng gì đó bị bọn họ lãng quên rồi.

Ánh nắng chói mắt xuyên qua khe cửa chiếu vào phòng, một chùm sáng đâm vào mắt Thích Vãn.

Sau khi kết thúc cuộc vận động sáng sớm, cô nằm mềm oặt, cả người như bi phế bỏ. Thực hiện nguyện vọng cũng cần trả giá, bây giờ cô chỉ cần hơi động một cái là cả người lại đau dữ dội.

Dụ Kiêu đặt một nụ hôn dịu dàng vào má Thích Vãn, đổi lấy cô nhõng nhẽo kêu một tiếng “Em đau~”

Anh cười cười không lên tiếng, đứng dậy nhặt quần áo đêm qua tiện tay ném trên ghế salon mặc lên người. Anh đứng cạnh cửa sổ sát đất giữ nút thắt muốn đưa tay kéo màn cửa thì bị Thích Vãn ngăn lại.

“Đừng…sáng quá.” Cô trốn trong chăn, kéo chăn che khuất mặt mình chỉ lộ ra đôi mắt lấp lánh.

Bây giờ cô là chim sợ cành cong, một động tác đều có thể liên tưởng đến việc ác tối qua của người đàn ông này.

Khách sạn mặt hướng biển, phòng của Thích Vãn lại ở tầng cao, mở rèm cửa là có thể nhìn thấy vùng biển xanh thẳm. Cái người đàn ông đáng ghét này, đêm qua còn cô áp vào cửa kính.

“Em muốn tắm, anh ôm em vào đi.” Thích Vãn tránh ánh mắt đùa cợt của anh, hùng hồn ra lệnh.

“Được.”

Dụ Kiêu tìm khăn tắm bao lấy người cô, nhẹ nhàng ôm cô lên bước vào phòng tắm.

Chân Thích Vãn mềm nhũn, một tay nắm chặt khăn tắm, một tay tay vịn chặt bồn rửa mặt mới miễn cưỡng đứng thẳng.

Dụ Kiêu nhíu mày: “Nếu không để anh giúp nhé!”

Thích Vãn trừng anh, ghét bỏ: “Nằm mơ!” rồi “bành” một tiếng đóng cửa lại.


Lề mề ở bên trong gần nửa tiếng, cuối cùng Thích Vãn mới nhớ bản thân quên cái gì, đột nhiên rít lên một tràng: “A a a a a! Chúng ta bị cẩu tử chụp lén rồi! Em bị lên hot search rồi!”

Dụ Kiêu: “…”

Cái cung phản xạ dài dằng dặc này…

—-

Tối qua Đường Gia rất vui, quẩy với nhân viên tới 2,3h sáng mới tan cuộc, nhất thời hưng phấn uống quá nhiều rượu, say đến bất tỉnh nhân sự bị người cõng về khách sạn. Cô ngủ một giấc thẳng đến khi Bành Khang Khang đến gõ cửa.

Cô ôm một mớ tóc rối tung đi mở cửa, trông thấy Bành Khang Khang còn lộ tính cáu kỉnh khi rời giường: “Sớm như vậy gọi cái gì mà gọi! Cửa sắp bị cậu gõ hỏng rồi!”

Bành Khang Khang có khổ khó nói, chỉ đưa cô nhìn đồng hồ: “Chị Gia, chúng ta còn phải lên máy bay về nước đó!”

“Máy bay?” Đường Gia tỉnh lại: “Đúng đúng đúng, còn phải lên máy bay!”

Cô chỉ cửa đối diện một chút: “Cậu đi gọi Dụ Kiêu và Tiểu Vãn bảo hai người cũng mau dậy đi, sắp trễ đến nơi rồi!”

Bành Khang Khang rủ đầu xuống, khúm núm: “Việc này…em không dám.”

Đường Gia “hừ” một tiếng: “Cái này có cái gì không dám, cậu đàn ông còn trai còn sợ bị hai người họ ăn mất hả?”

Cô phất phất tay với Bành Khang Khang, tự mình đến cửa phòng đối diện gọi Dụ Kiêu nhưng bên trong mãi không thấy tiếng động.

“Hử, rõ ràng tối qua cậu ta về sớm nhất mà, người đâu?”

Bành Khang Khang vẫn không lên tiếng, nắm chặt điện thoại trong tay.

Đường Gia lại đi gõ cửa phòng Thích Vãn, lần này bên trong lại có động tĩnh rất nhanh, cửa chậm rãi mở ra. Dụ Kiêu đứng sau cửa, áo sơmi trên người còn chưa chỉnh tè, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu đỏ trên xương quai xanh.

Đường Gia: “…”

Bành Khang Khang: “…”

Cuối cùng Dụ Kiêu không nhanh không chậm mở miệng: “Có chuyện gì sao?”

Đường Gia hồi lâu mới hoàn hồn, nuốt một ngụm nước bọt, chỉ tay hỏi: “Tiểu Vãn đâu?”

Trùng hợp cửa phòng tắm mở ra, Thích Vãn ăn mặc gọn gàng còn mang theo hơi nước vừa tắm xong đi tới.

Thích Vãn: “Xong rồi, anh có muốn tắm không?”

Ngẩng đầu nhìn thấy Đường Gia cùng Bành Khang Khang ngoài cửa, cô lập tức hóa đá!

Tố chất tâm lý của Dụ Kiêu mạnh hơn Thích Vãn nhiều, đầu tiên là bình tĩnh nói cho cô “không cần đâu”, lại quay đầu trả lời Đường Gia: “Cô ấy đang tắm!”

Thích Vãn: “…”

Đường Gia: !!!

Sao hai người cứ im im làm chuyện lớn vậy hả?



Nhưng tốc độ này… cô thích!

Đường Gia cười đến không thấy mặt trời: “Hai người…bên nhau rồi hả?”

Dụ Kiêu gật đầu: “Bây giờ Tiểu Vãn là bạn gái của tôi.”

Đường Gia: “Tốt tốt tốt, cp tôi gặm thành thật rồi. À đúng, chị dâu cậu có biết không, để tôi gửi tin tức nói cho cô ấy?”

Cô sờ sờ túi phát hiện mình không mang điện thoại, tối hôm qua uống say cũng không biết ném đi đâu, chuẩn bị quay về tìm, đi hai bước lại quay lại nói: “Đúng rồi, lúc nào hai người cô cậu muốn công khai nhất định phải nói cho tôi biết, tôi để phòng quan hệ xã hội chuẩn bị một chút.”

Dụ Kiêu: “Ừm, vậy bây giờ chị đi chuẩn bị đi.”

Đường Gia nghi hoặc:”Có ý gì?”

Bành Khang Khang đưa di động tới trước mặt cô: “Chính là…đã bị chụp rồi.”

Đường Gia nhìn màn hình, lập tức run chân tự nhéo lấy mình, vịn khung cửa thở dốc.

“Cái gì? Hai ngươi có thể nói một tiếng trước với người đại diện là tôi hay không hả, một chút chuẩn bị cũng không có! Trời ạ trời ạ, trong nước bây giờ chắc nổ tung rồi.”

Thích Vãn che mặt, cảm thấy hơi hối hận.

“Đừng nói chị không chuẩn bị, em cũng không chuẩn bị.”

Cũng vội vì sắp chậm giờ về nước, Đường Gia không có thời gian làm khóa giáo dục tư tưởng cho bọn họ, cô vuốt lồng ngực muốn vỡ tung giục hai người nhanh chóng thu thập hành lý, tất cả mọi chuyện trở về rồi hãy nói.

Toàn thân Thích Vãn đều đau, đâu còn sức lực thu thập hành lý, Dụ Kiêu cũng để mặc cô làm nũng, anh thu dọn hành lý của mình xong lại tới sắp xếp vali cho cô.

Sau khi biết cô và Dụ Kiêu yêu nhau, mấy nhân viên khác trong phòng làm việc nào có ai dám coi cô như trợ lý nữa, quả thực muốn cụng phụng như bà chủ.

Thích Vãn đang buồn rầu vì làm sao một mình cô kéo được bốn cái vali thì Bành Khang Khang dẫn theo 3 trợ lý hùng hục chạy đến cười nịnh nọt: “Chị à, để bọn em để bọn em”

Thích Vãn đúng là không còn sức, cô thoải mái nhận sự nịnh nọt này.

Về nước lại phải ngồi máy bay mười mấy tiếng, cũng may là đặt khoang hạng nhất có thể điều chỉnh chỗ ngồi, Dụ Kiêu để cô nằm xuống ngủ một giấc.

Thích Vãn kéo kéo cổ áo lên xuống lộ ra mấy dấu đỏ, nhỏ giọng nói: “Đều tại anh đấy, làm em không dám mặc áo cổ thấp, còn eo em nữa…sắp muốn gãy luôn rồi.”

Dụ Kiêu cúi người đặt nụ hôn lên môi cô: “Ừ đều tại anh, đêm nay nhẹ một chút.”

“…”

Nghe xem nghe xem, đây là tiếng người sao? Cô đã đau như vậy, anh còn nghĩ tới đêm nay!

Thích Vãn đấm vào vai anh: “Vị tiên sinh này, phiền chú ý hình tượng cấm dục của ngài.”

Dụ Kiêu nắm chặt tay cô, tay kia xoa tóc: “Ngoan, ngủ chút đi.”

Bên cạnh cách một lối nhỏ, Đường Gia nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt. Cô không biết mình đã làm sai điều gì, tuổi cao rồi còn phải ăn thức ăn cho chó của hai người này. Cô đưa tay gõ vào mấy cái đầu nhỏ đang hóng chuyện: “Nhìn cái gì, có gì tốt mà nhìn, người ta có đôi có cặp, mấy cô cậu đâu? Bóng dáng bạn gái cũng không có.”

Bành Khang Khang nhỏ giọng lầm bầm: “Không phải vì làm việc bận quá không tìm được sao!”

Đường Gia nguýt hắn một cái: “Cậu còn dám nói!”

Mấy người khác toàn bộ im miệng.

Nghĩ đến về nước phải đối mặt cái gì, cả người Đường Gia đều thấy không tốt. Sau khi tỉnh táo, cô tranh thủ thời gian lấy di động ra đọc tiểu thuyết giải tỏa một chút.

Truyện “Cường thế sủng hôn: Trợ lý kiều thê của ảnh đế” lần trước đã không thể thỏa mãn cô, cũng không biết trên Tấn Giang có tác giả nào viết đồng nhân Dụ Kiêu Thích Vãn không?

Vừa mới chuẩn bị tìm kiếm một chút, kết quả…móa, trên máy bay không có mạng =.=

—-

Ở trong nước, chuyện tình cảm của Dụ Kiêu tiếp tục lên men trên mạng.

Tuyệt đại bộ phận fan hâm mộ không chịu thừa nhận Dụ Kiêu yêu đương, huống chi còn yêu một trợ lý nhỏ?

Dựa vào đâu chứ?

Nhưng bọn họ giày vò nửa ngày, ngay cả weibo nữ chính và tin tức liên quan đều không tra được.

Thích Vãn mới lên làm trợ lý không bao lâu, cộng thêm thời gian trước luôn ở trong đoàn phim cùng Dụ Kiêu, trước mặt fan hâm mộ cùng lắm được coi là quen mặt.

Bạn bè quen biết cô tất nhiên sẽ không đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió vào thời điểm này, nội bộ truyền thông Sí Diệu cũng được Hứa Sí Hoài hạ mệnh lệnh, mọi chuyện chờ Dụ Kiêu trở lại hẵng nói, nhân viên nào dám tiết lộ lên mạng nửa chữ, lập tức xéo đi!

Một nhóm fan hâm mộ trẻ tuổi xúc động bắt đầu công kích bôi đen Thích Vãn trên mạng, dùng từ khó coi, cưỡng ép hướng gió và dư luận chỉ hướng là trợ lý nhỏ này quyến rũ nam thần của họ.

Nhưng cũng có người qua đường lý trí, từ trong video hoàn toàn có thể nhìn ra rõ ràng Dụ Kiêu mới là chủ động, fan độc duy cần gì lừa mình dối người.

Trên mạng thảo luận ầm ĩ, nhưng mà không lâu sau đó có dân mạng cẩn thận phát hiện ảnh chụp và clip Vĩ Vĩ đăng gồm cả doanh tiêu hào đăng lại đều bị xóa bỏ toàn bộ rồi.

Fan hâm mộ: Móa! Phòng làm việc cho là xóa ảnh và clip là là có thể đè chuyện xuống sao? Quá coi thường fan hâm mộ chúng ta rồi!

Kết quả đẩy hot search lên lần nào đều bị đẩy xuống lần đấy.

Hứa Sí Hoài: “Công ty chúng ta làm?”

Một đám nhân viên nhỏ lắc đầu yếu ớt.

Hứa Sí Hoài: “À, vậy là Vạn Thần và Dụ Thị bắt đầu đập tiền rồi.”

—-

Máy bay hạ cánh, cuối cùng quay về đất mẹ tổ quốc thân yêu bao bọc nhưng Thích Vãn không vui nổi.



Ngủ trên máy bay không an ổn, lệch múi giờ chưa điều chỉnh lại, cả người cô đều lâng lâng, xuống máy bay không nhìn điện thoại thì cũng không nhớ nổi hôm nay là ngày mấy tháng mấy.

Bởi vì lần này về nước sau khi Dụ Kiêu giành được ảnh đế Bách Nạp, dù cho bị ảnh hưởng vì công khai tỉnh cảm thì fan hâm mộ tới đón sân bay cũng nhiều hơn trước đó gấp mấy lần, đứng đợi ở cửa ra trùng trùng điệp điệp.

Thích Vãn nhìn thấy đám đông thì cả người rụt lại, không phải cô sợ fan hâm mộ, vì ngay từ đầu cô đã biết sẽ có một ngày như vậy, cô và Dụ Kiêu phải chuẩn bị tốt để đối mặt với âm thanh phản đối.

Cô có thể tưởng tượng ra quang cảnh trên mạng là thế nào, cho nên cô sẽ không xem những ngôn từ không tốt đó miễn cho mình khó chịu, xem xong lại đau lòng.

Nhưng chuyện bây giờ còn đang trên đầu sóng ngọn gió, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng phải đối mặt với nhiều người như vậy, ngộ nhỡ có người kích động tới tóm cô thì làm sao bây giờ?

Giống như cảm nhận được lo lắng của Thích Vãn, Dụ Kiêu cởi mũ đội lên đầu cô, nắm tay cô cho yên tâm: “Đừng sợ, chờ anh.”

Nói xong, anh đi về phía lối ra, dưới sự hộ tống của vệ sĩ, anh phất phất tay với fan qua cửa thủy tinh, rồi cúi đầu bày tỏ cảm ơn với bọn họ.

Đoạn đường này có được thành tích hôm nay, không thể bỏ qua sự ủng hộ của fan. Cho nên anh không lựa chọn trực tiếp rời đi mà tự bản thân nói cho bọn họ biết, anh đều ghi nhớ sự cổ vũ của họ.

Chỉ là bây giờ, anh có nhiều thêm một người cần yêu thương bảo vệ rồi.

Làm xong hết mọi chuyện, Dụ Kiêu quay người dắt tay Thích Vãn đi sát bên người anh: “Đi thôi, chúng đi từ cửa VIP xuống hầm xe.”

Fan hâm mộ bên ngoài sân gào thét, hò hét, khóc không ra tiếng, trong lòng đủ loại tư vị.

Thích Vãn cúi đầu nhìn hai người nắm chặt lấy tay nhau.

Móa ơi! Chồng của cô siêu ngầu, cô chết mất!!



Lần này xuất hành nhiều người, công ty phái hai chiếc xe tới đón, Đường Gia cùng mấy người trẻ tuổi rất ăn ý ngồi cùng một chiếc xe phía sau, thà rằng chen chúc cũng không muốn ngồi nhìn hai người này rải cẩu lương.

Lên xe, lái xe hỏi Thích Vãn và Dụ Kiêu: “Về đâu trước ạ?”

Thích Vãn nghiêng mặt, tỏ vẻ “đừng hỏi em”, “em không biết”, “anh tự suy nghĩ thật kĩ”.

Dụ Kiêu nhìn cô, cười khẽ: “Về Trúc Sơn Vân Thành.”

Thích Vãn: “…”

Khoảng thời gian này không kẹt xe, đường phố thông suốt, xe rất nhanh đến biệt thự Dụ Kiêu.

Lái xe hỗ trợ chuyển từng rương vào trong biệt thự, còn cười hả hả dáng vẻ hiểu rõ “tôi hiểu bây giờ người trẻ tuổi đều thích sống chung”.

Thích Vãn nhỏ giọng than: “Em có nhà mà, ai muốn ở cung với anh chứ.”

Dụ Kiêu loay hoay bấm mật mã khóa ở cửa ra vào, đi tới vuốt nhẹ mặt cô: “Nơi này về sau cũng là nhà của em, mật mã anh đã đổi là sinh nhật em rồi.”

Thích Vãn: “…”

Anh xoa mặt cô không dùng sức nhưng vẫn khiến cô đỏ mặt, cô nửa thật nửa giả đẩy anh ra, chột dạ nói: “Phiền chết, em mệt rồi, muốn đi ngủ.”

Dụ Kiêu sau lưng cười khẽ: “Được, phòng của anh đầu tiên tầng 3, sau này sẽ là của chúng ta.”

Thích Vãn mím môi mặc kệ anh, chạy thẳng lên tầng 3, đi vào phòng đóng của lại. Cả người cô đổ xuống giường, chân nhỏ hưng phấn đá loạn lăn qua lăn lại trên địa bàn của anh.

Cô trở mình đứng lên giường, một tay giơ cao một tay chống nạnh nói: “Tôi Nữu Cỗ Lộc Thích Vãn! Hiện tại là nữ chủ nhân nơi này! A a a a—“

Cửa bỗng nhiên bị mở ra không kịp chuẩn bị, hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí lâm vào yên lặng, Thích Vãn như bị đông cứng nằm xuống giả chết.

Ôi mẹ ơi, xấu hổ chết mất!

Dụ Kiêu cười nhẹ, đi đến bên giường đắp kín chăn cho cô: “Em ở nhà ngủ ngoan nhé, chờ anh về.”

Thích Vãn dừng một chút, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.

Cô đương nhiên biết anh muốn đi đâu, cũng biết anh muốn đi xử lý chuyện gì.



Cô thực quá mệt mỏi, sau khi Dụ Kiêu đi nhanh chóng ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại trời bên ngoài đã tối đen rồi.

Thích Vãn ngửa đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, Dụ Kiêu đi mấy tiếng còn chưa trở lại.

Cô bổ sung đủ giấc ngủ nhưng trên người vẫn đau nhức, hoàn toàn không muốn động, chỉ muốn nằm im một đống. Nhưng nằm chốc lát lại quá nhàm chán, vô ý thức đi sờ điện thoại.

Điện thoại y nguyên bị người không ngừng oanh tạc, Đinh Văn Sơ cũng gửi tin tới muốn cô mang Dụ Kiêu về nhà ăn cơm, hoặc là lúc nào sắp xếp gặp gỡ trưởng bối bên Dụ gia một lần, thương lượng chuyện đính hôn.

Thích Vãn trợn mắt, hoàng hậu nương nương nhà cô vốn như vậy, nói gió chính là mưa, làm chuyện gì cũng gấp gáp. Cô và Dụ Kiêu mới vừa xác định quan hệ không lâu, nào có đính hôn nhanh như vậy.

Cô không trả lời mẹ, lại tiện tay mở weibo ra, có hoạt động của hai tài khoản cô theo dõi đặc biệt là Dụ Kiêu và phòng làm việc, còn có một tờ báo giải trí nói “Dụ Kiêu công bố, thừa nhận tình yêu”.

Cô nhấn vào.

Dụ Kiêu: 【 Quãng đời còn lại chỉ có mình em. 】

Anh không tag weibo đối phương mà chỉ đăng kèm một bức ảnh người con trai và người con gái mười ngón tay đan vào nhau, nhìn bối cảnh là chụp trên máy bay.


Khi đó Thích Vãn đang ngủ, thế mà người đàn ông này lại nắm tay cô chụp lén.


Hừ, nhìn cái kỹ thuật chụp ảnh này, ảnh chụp rõ xấu.


Thích Vãn vô ý thức tìm điểm diss anh nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên dòng chữ anh viết.


Quãng đời còn lại, chỉ anh và em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK