• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, ngoan ngoãn, còn có chút ngây ngô, bà vừa nhìn đã thấy hảo cảm. Chỉ có điều ánh mắt của cô gái đó quá quen, bà Phương nghĩ đến khuôn mặt đầy máu của Mai vào đêm đó, sững người. Cô gái này chính là Mai, bà không thể nhận nhầm, khuôn mặt đầy máu đó với khuôn mặt này vừa khít với nhau. Bà Phương khẽ gọi:

"Mai?"

Cô gái kia sửng sốt mấy giây, gật đầu đáp lại:

"Là cháu! Bác gái đừng sợ, nguy hiểm qua rồi!"

Bà Phương định mở miệng hỏi tiếp: "Tại sao mặt cháu không còn máu nữa?" nhưng lại thôi, bà sợ hỏi rồi thì khuôn mặt đẹp đẽ này sẽ biến mất, bà không muốn thế, bà muốn nhìn rõ khuôn mặt của người mà con trai bà yêu.

Bà cứ nhìn mãi khuôn mặt đó, cố nhớ kĩ trong đầu, mãi đến khi có tiếng nói vang lên bên tai bà:

"Bà tỉnh rồi! Hai mẹ con bà làm tôi sợ hết vía luôn rồi!"

Bà Phương mệt mỏi mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên giường, ngồi bên giường là ông Lâm, khuôn mặt lo lắng tiều tụy, trông ông mệt mỏi bơ phờ. Cả đêm qua ông đã vượt đường sá xa xôi từ nơi công tác trở về nhà, ông nhận được cuộc gọi của Thảo, con bé hầu như chẳng bao giờ nói chuyện nay lại chủ động gọi cho ông, nói nhà xảy ra chuyện, bà Phương bị ngất, Vũ bị thương. Thảo tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện ma quỷ, vì sợ ông Lâm không tin.

Bà Phương nghe vậy, mặt tái mét, cứ thế từ trên giường lao xuống chạy sang phòng Vũ, thấy anh đang nằm ngủ rất bình thản, trên tay quấn vải trắng băng bó vết thương. Con mèo trắng cuộn tròn người nằm cạnh anh, cảnh tượng yên bình ấm áp đến nỗi bà Phương không nỡ lại gần phá hỏng nó. Bà khẽ thở dài, quay người bước ra khỏi phòng, luôn miệng lẩm bẩm "Con ơi, mẹ sai rồi!"

Hai tháng sau.

Vũ chạy ngược chạy xuôi lo liệu mọi thủ tục quá trình ghép tim cho Thảo, từ sau khi vụ án của Mai được đưa ra ánh sáng, anh trở nên nổi tiếng, còn tạo được mối quan hệ tốt với giới cảnh sát. Cộng thêm có gia thế nên anh nhanh chóng mở một bệnh viện tư nhân, sự nghiệp lên như diều gặp gió, tìm người phù hợp hiến tim cho Thảo rất thuận lợi.

Nhưng đó mới là tìm được người hiến, còn thể chất và tinh thần của Thảo đã chịu quá nhiều tổn thương, cô có thể trụ được sau ca phẫu thuật hay không còn chưa biết, nói dễ hiểu là xác suất phẫu thuật thành công không cao. Tất cả mọi người đều căng thẳng, chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất, bởi nếu không làm phẫu thuật thì Thảo cũng chẳng sống được bao lâu nữa.

Khi chiếc đèn ở phòng phẫu thuật tắt, những người ngồi túc trực trước cửa cũng nín thở chờ đợi. Vũ từ bên trong bước ra, anh đưa mắt nhìn con mèo trắng nằm trong lòng mẹ anh, đôi mắt nó mở to đầy mong chờ, anh mím chặt môi, không nói lời nào, ôm mèo trắng đi vào phòng làm việc của anh. Cả hai cứ ngồi im lặng hàng tiếng đồng hồ.

Ở đây không có ai, Mai có thể biến lại hình người hỏi anh tình hình ra sao, nhưng cô không hỏi gì, nếu anh đã im lặng chứng tỏ anh cũng không dễ dàng gì mà nói ra tình hình hiện tại, cô không muốn làm anh khó xử.



Mãi lâu sau Vũ mới mở miệng chậm chạp nói:

"Trong vòng 48 tiếng, nếu con bé tỉnh lại thì nó sẽ qua khỏi, còn nếu không..."

Vũ còn chưa nói hết câu thì môi bị cái gì chặn lại, anh sững người nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, khuôn mặt sạch sẽ trắng trẻo, từ đường nét, góc cạnh khuôn mặt anh đều chắc chắn đó chính là Mai, chỉ khác là khuôn mặt đó không còn dính máu đầm đìa, không còn đáng sợ như trước đây.

"Em biết rồi, anh đã cố gắng hết sức mình rồi."

Vũ ngồi ngốc luôn tại chỗ, Mai nói cái gì anh chẳng nghe lọt tai câu nào, khẽ đưa tay lên sờ sờ môi, mặt ngu ngơ:

"Em là Mai à?"

Mai cố nhịn cười, gật gật đầu:

"Đây là mặt em trước khi gặp tai nạn. Khi gặp được tình yêu đích thực và được mẹ chồng chấp nhận thì em đã biến lại được khuôn mặt này. Thật bất ngờ, em cũng không tin nổi! Lâu quá không biến thành hình người nên em cũng không biết! Sáng nay soi gương mới nhận ra!"

Vũ nghe câu được câu không, anh chỉ tập trung nhìn khuôn mặt Mai cho thật kĩ, anh sợ đây chỉ là giấc mơ, khi tỉnh dậy sẽ không còn được như vậy nữa. Nhưng mà... ma soi gương? Một khái niệm mới! Lần đầu tiên anh nghe.

Mai cầm tay Vũ lắc lắc, giọng thỏ thẻ:

"Anh mua cho em một cái bàn trang điểm để trong phòng nhé! Mua thêm nhiều đồ chăm sóc da nữa!"

Vũ dở khóc dở cười gật gật đầu, sống cùng một con ma thích làm đẹp đúng là được mở mang tầm mắt.

Từ sau khi viện trưởng chết, bệnh viện của ông ta bị các cổ đông khác xâu xé tranh giành chức chủ tịch hội đồng. Vì chủ tịch hội đồng trước đó là viện trưởng, là người nắm trong tay nhiều cổ phần nhất, ông ta chết để lại khối tài sản đó cho một vài anh chị em của ông ta, các cổ đông thi nhau dụ dỗ cưỡng ép mua lại cổ phần từ những người này. Trong lúc đó đột nhiên xuất hiện một nhân vật bí ẩn, mua lại toàn bộ số cổ phần đó lúc nào không ai hay, trở thành vị chủ tịch hội đồng bí ẩn của bệnh viện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK