Cô ta khựng lại, đảo mắt nhìn ngó xung quanh, cô ta cười như điên dại, rút thanh kiếm ra.
"Phập phập" hai tiếng nữa, lại có hai thanh kiếm gỗ bay đến, găm thẳng vào hai con mắt của Thu.
Cô ta hét lên một tiếng thê thảm, chưa kịp rút hai thanh kiếm ra thì một giọng nói lầm rầm vang lên như tụng kinh, tức thì hai thanh kiếm gỗ biến thành hai thanh kiếm lửa, ngọn lửa phừng phừng bốc lên, như hai ngọn đuốc thiêu cháy đôi mắt của Thu.
Cô ta kêu gào thảm thiết, biến thành làn khói đen, bay đi nhanh như lúc cô ta đến.
Lão đạo sĩ cầm trên tay quả cầu thủy tinh, đôi mắt trắng đục hằn lên những tia máu, con đàn bà vô dụng này, lão đã dặn cô ta cướp lại hai linh hồn đứa bé, nhưng không phải cướp chúng đi trước tầm mắt của cô đồng Huệ.
Bà ta là người có thể dễ dàng qua mặt sao.
Thu bay về đến hang ổ của lão đạo sĩ, lão tức giận bóp cổ cô ta, nhấc bổng lên như nhấc một con nhái, cô ta ú ớ thè cả lưỡi ra ngoài, câu van xin tha mạng không nói nổi nên lời.
Lão bóp chặt đến nỗi gần như bẻ gãy cổ Thu, khóe miệng lão nhếch lên nụ cười thâm độc, lão cứ thế nhúng cô ta vào một cái hố chứa thứ nước đen ngòm hôi tanh, trong đó có những sinh vật lúc nha lúc nhúc, đó là một loại cổ trùng, chúng thi nhau ăn sạch đôi mắt bị thiêu cháy của Thu.
Cô ta đau đớn quằn quại, vừa tuyệt vọng vừa hận thấu xương những kẻ khiến cô ta ra nông nỗi này.
Lão đạo sĩ cười khùng khục, khuôn mặt dữ tợn, cô đồng Huệ găm hai thanh kiếm thiêu cháy mắt của Thu là có mục đích, bà ta muốn lần theo ngọn lửa dò ra hang ổ của lão, con đàn bà ngu ngốc này vô tình để bà ta biết lão đang ở đâu rồi.
"Vì mày ngu ngốc nên mới có ngày hôm nay! Tao không thể để mày phá hỏng kế hoạch của tao được!"
Thu tuyệt vọng nằm giữa đám cổ trùng gớm ghiếc, cơ thể cô ta dần dần mất đi tay chân, biến thành giống như những con trùng đó, từ nay cô ta là một con trùng khổng lồ, so với quỷ còn gớm ghiếc hơn.
Thu biến thành làn khói đen bay đi rồi, còn lại Mai và Vũ cùng con búp bê nằm trong lòng Mai, nó cất tiếng khóc mãi không ngừng.
Mai mím chặt môi nhìn vết tay của Thu mới bóp cổ nó, quanh người cô tỏa ra một luồng khí lạnh thấu xương.
Vũ nhìn thấy không khí xung quanh Mai rất lạ, quanh người cô như có một lớp màng ngăn cách cô với thế giới bên ngoài, nhiệt độ rất rất lạnh, những giọt nước ngưng tụ lại bám trên lớp màng ngăn cách.
Khi anh bước đến gần cô thì bị lớp màng đó cản lại không sao tiến thêm được bước nào.
Trong lòng anh trào lên cảm giác không ổn, anh thử gọi tên cô:
"Mai!"
Mai ngẩng mặt lên, nở nụ cười ma mị, đôi mắt trắng dã không có tiêu cự, nhìn vào chỉ thấy sự hận thù muốn phá hủy hết mọi thứ trên đời.
Vũ càng hoảng loạn hơn, đến nỗi nói năng lộn xộn không nên lời, anh thấy trên đầu Mai nhú ra hai cái sừng nhỏ.
Cô cất giọng cười sang sảng, nghe rợn tóc gáy và lạnh lùng, xa cách như thể cô đã biến thành người khác.
"Không!! Mai!!! Tỉnh lại đi!!!"
Vũ bật khóc bất lực, anh hiểu chuyện gì đang xảy ra, Mai đã từng nói nếu có một ngày oán khí của cô tích tụ quá nhiều, cô sẽ biến thành quỷ.
Ngày đó là ngày hôm nay sao?
"Không thể được!! Thù lớn còn chưa trả, em không thể biến thành quỷ được!!"
Mặc cho Vũ ra sức gào hét nhưng Mai chẳng nghe thấy gì, cô như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, cô ngẩng mặt lên, mái tóc đen dài bay tán loạn dù chẳng có gió, cất tiếng cười sang sảng cuồng loạn.
Vũ chẳng hiểu cái mệnh tốt của anh là gì, anh chỉ biết máu của anh rất đặc biệt, anh nhìn vết thương trên tay vừa mới cầm máu chưa lâu, cắn răng nhịn đau tách vết thương ra, vết thương rách miệng, máu chảy đầm đìa, anh bôi máu lên lớp màng ngăn cách Mai với thế giới bên ngoài.
Lớp màng vỡ nứt, luồng khí lạnh như băng từ bên trong tỏa ra, Mai nhìn thẳng vào mắt Vũ, ánh mắt nhìn anh có chút kỳ lạ.
"Vútttt" một tiếng, một con dao màu vàng sáng chói từ đâu bay đến, hướng về phía đầu Mai, cô nhanh nhẹn nhảy tránh được, con dao bay trở về nằm gọn trong tay chủ nhân của nó.
Cô đồng Huệ bước đến, khuôn mặt trầm ngâm nhìn khung cảnh bừa bộn trước mắt.
Vũ mặt tái mét, lạnh lùng hỏi bà ta:
"Sao bà lại tấn công cô ấy?"
"Cô ta mới vừa biến thành quỷ, ta muốn giúp cô ta trở về như cũ! Cậu tránh sang một bên, đừng gây cản trở đến ta!"
Vũ nhìn Mai đang cười điên loạn, cắn răng bước sang một bên.
Cô đồng Huệ cầm con dao nhằm vào hai cái sừng nhỏ trên đầu Mai, chỉ cần chém hai cái sừng đó đi là cô sẽ trở về như cũ, cách này tuy rất đau đớn nhưng là cách duy nhất.
Mai nhanh nhẹn bay nhảy tránh đi, không ngừng cười lớn, tay vẫn ôm con búp bê, nhưng động tác vẫn linh hoạt thoăn thoắt.
"Phập phập" hai tiếng nữa, lại có hai thanh kiếm gỗ bay đến, găm thẳng vào hai con mắt của Thu.
Cô ta hét lên một tiếng thê thảm, chưa kịp rút hai thanh kiếm ra thì một giọng nói lầm rầm vang lên như tụng kinh, tức thì hai thanh kiếm gỗ biến thành hai thanh kiếm lửa, ngọn lửa phừng phừng bốc lên, như hai ngọn đuốc thiêu cháy đôi mắt của Thu.
Cô ta kêu gào thảm thiết, biến thành làn khói đen, bay đi nhanh như lúc cô ta đến.
Lão đạo sĩ cầm trên tay quả cầu thủy tinh, đôi mắt trắng đục hằn lên những tia máu, con đàn bà vô dụng này, lão đã dặn cô ta cướp lại hai linh hồn đứa bé, nhưng không phải cướp chúng đi trước tầm mắt của cô đồng Huệ.
Bà ta là người có thể dễ dàng qua mặt sao.
Thu bay về đến hang ổ của lão đạo sĩ, lão tức giận bóp cổ cô ta, nhấc bổng lên như nhấc một con nhái, cô ta ú ớ thè cả lưỡi ra ngoài, câu van xin tha mạng không nói nổi nên lời.
Lão bóp chặt đến nỗi gần như bẻ gãy cổ Thu, khóe miệng lão nhếch lên nụ cười thâm độc, lão cứ thế nhúng cô ta vào một cái hố chứa thứ nước đen ngòm hôi tanh, trong đó có những sinh vật lúc nha lúc nhúc, đó là một loại cổ trùng, chúng thi nhau ăn sạch đôi mắt bị thiêu cháy của Thu.
Cô ta đau đớn quằn quại, vừa tuyệt vọng vừa hận thấu xương những kẻ khiến cô ta ra nông nỗi này.
Lão đạo sĩ cười khùng khục, khuôn mặt dữ tợn, cô đồng Huệ găm hai thanh kiếm thiêu cháy mắt của Thu là có mục đích, bà ta muốn lần theo ngọn lửa dò ra hang ổ của lão, con đàn bà ngu ngốc này vô tình để bà ta biết lão đang ở đâu rồi.
"Vì mày ngu ngốc nên mới có ngày hôm nay! Tao không thể để mày phá hỏng kế hoạch của tao được!"
Thu tuyệt vọng nằm giữa đám cổ trùng gớm ghiếc, cơ thể cô ta dần dần mất đi tay chân, biến thành giống như những con trùng đó, từ nay cô ta là một con trùng khổng lồ, so với quỷ còn gớm ghiếc hơn.
Thu biến thành làn khói đen bay đi rồi, còn lại Mai và Vũ cùng con búp bê nằm trong lòng Mai, nó cất tiếng khóc mãi không ngừng.
Mai mím chặt môi nhìn vết tay của Thu mới bóp cổ nó, quanh người cô tỏa ra một luồng khí lạnh thấu xương.
Vũ nhìn thấy không khí xung quanh Mai rất lạ, quanh người cô như có một lớp màng ngăn cách cô với thế giới bên ngoài, nhiệt độ rất rất lạnh, những giọt nước ngưng tụ lại bám trên lớp màng ngăn cách.
Khi anh bước đến gần cô thì bị lớp màng đó cản lại không sao tiến thêm được bước nào.
Trong lòng anh trào lên cảm giác không ổn, anh thử gọi tên cô:
"Mai!"
Mai ngẩng mặt lên, nở nụ cười ma mị, đôi mắt trắng dã không có tiêu cự, nhìn vào chỉ thấy sự hận thù muốn phá hủy hết mọi thứ trên đời.
Vũ càng hoảng loạn hơn, đến nỗi nói năng lộn xộn không nên lời, anh thấy trên đầu Mai nhú ra hai cái sừng nhỏ.
Cô cất giọng cười sang sảng, nghe rợn tóc gáy và lạnh lùng, xa cách như thể cô đã biến thành người khác.
"Không!! Mai!!! Tỉnh lại đi!!!"
Vũ bật khóc bất lực, anh hiểu chuyện gì đang xảy ra, Mai đã từng nói nếu có một ngày oán khí của cô tích tụ quá nhiều, cô sẽ biến thành quỷ.
Ngày đó là ngày hôm nay sao?
"Không thể được!! Thù lớn còn chưa trả, em không thể biến thành quỷ được!!"
Mặc cho Vũ ra sức gào hét nhưng Mai chẳng nghe thấy gì, cô như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, cô ngẩng mặt lên, mái tóc đen dài bay tán loạn dù chẳng có gió, cất tiếng cười sang sảng cuồng loạn.
Vũ chẳng hiểu cái mệnh tốt của anh là gì, anh chỉ biết máu của anh rất đặc biệt, anh nhìn vết thương trên tay vừa mới cầm máu chưa lâu, cắn răng nhịn đau tách vết thương ra, vết thương rách miệng, máu chảy đầm đìa, anh bôi máu lên lớp màng ngăn cách Mai với thế giới bên ngoài.
Lớp màng vỡ nứt, luồng khí lạnh như băng từ bên trong tỏa ra, Mai nhìn thẳng vào mắt Vũ, ánh mắt nhìn anh có chút kỳ lạ.
"Vútttt" một tiếng, một con dao màu vàng sáng chói từ đâu bay đến, hướng về phía đầu Mai, cô nhanh nhẹn nhảy tránh được, con dao bay trở về nằm gọn trong tay chủ nhân của nó.
Cô đồng Huệ bước đến, khuôn mặt trầm ngâm nhìn khung cảnh bừa bộn trước mắt.
Vũ mặt tái mét, lạnh lùng hỏi bà ta:
"Sao bà lại tấn công cô ấy?"
"Cô ta mới vừa biến thành quỷ, ta muốn giúp cô ta trở về như cũ! Cậu tránh sang một bên, đừng gây cản trở đến ta!"
Vũ nhìn Mai đang cười điên loạn, cắn răng bước sang một bên.
Cô đồng Huệ cầm con dao nhằm vào hai cái sừng nhỏ trên đầu Mai, chỉ cần chém hai cái sừng đó đi là cô sẽ trở về như cũ, cách này tuy rất đau đớn nhưng là cách duy nhất.
Mai nhanh nhẹn bay nhảy tránh đi, không ngừng cười lớn, tay vẫn ôm con búp bê, nhưng động tác vẫn linh hoạt thoăn thoắt.