Chủ quán là một tên béo mặt mũi hung ác, hắn hất cằm hỏi Phong:
"Có tiền không mà đòi ăn?"
Phong lục ví, trống trơn không còn một đồng.
Chủ quán cau mày, lầm bầm chửi: "Không có tiền thì cút đi!"
Hai con búp bê bị quát, úp mặt vào ngực Phong run cầm cập.
Chủ quán đảo con mắt, lão vuốt cằm nói:
"Mày ở đây rửa bát quét dọn cho tao, tao cho ăn miễn phí!"
Phong ngơ ngẩn, đồng ý ngay lập tức. Hắn nhìn chủ quán bằng con mắt cầu xin hèn mọn:
"Cho hai đứa nó ăn trước được không? Tụi nó đói quá rồi!"
Chủ quán nhìn hai con búp bê bé tí, nghĩ chúng ăn chẳng đáng bao nhiêu, đồng ý.
Nhưng khi dọn đồ ăn lên, hai con búp bê chỉ ngửi ngửi rồi ném đi, chúng không thể ăn và cũng không thích ăn đồ ăn bình thường, thứ duy nhất chúng muốn là máu của Vũ.
Chủ quán giận tím mặt, đuổi thẳng cổ Phong và hai con búp bê đi, lão ta luôn miệng mắng hắn và hai con búp bê là thứ cô hồn xui xẻo, cút mau đi cho khuất mắt.
Phong ôm khư khư hai con búp bê trong lòng, hắn gào lên oang oang cãi lại:
"Không cho thì tôi đi quán khác! Ông là cái thá gì?"
Chủ quán cười khẩy:
"Mày muốn đi cứ đi, xem trong vòng mười cây số còn có quán nào tiếp mày không?"
Lời lão nói là thật, quán của lão là nhà cuối cùng trong khu dân cư này, đi tiếp là đường quốc lộ băng qua cánh đồng vắng tanh, không có nhà dân ở.
Phong tức tối bỏ đi, xe hắn đã đi cả ngày, bây giờ đi được một đoạn thì hết xăng, đứng giữa đồng không mông quạnh, nhà dân còn chẳng có chứ nói gì đến cây xăng.
Hắn vò đầu bứt tóc kêu trời kêu đất, đang không biết làm sao thì chợt ngoảnh sang nhìn, thấy một căn biệt thự lù lù ngay bên đường.
Nhìn thấy căn nhà bên đường, ánh mắt Phong sáng lên, hắn chẳng nghĩ ngợi gì bước đến nhấn chuông cửa.
Hai con búp bê ngồi trên xe đột nhiên toét miệng phát ra âm thanh "khè khè khè" mãi không ngừng, chúng bấu vào kính cửa xe dùng tay đập đập cửa.
Phong không để ý đến chúng, vẫn chăm chú nhìn vào trong nhà, chờ người ra mở cửa.
Giữa đồng không mông quạnh, gió thổi vù vù từng cơn lạnh lẽo, Phong đứng đó co ro vì lạnh, hắn nhìn đau đáu vào bên trong căn nhà mà không để ý căn nhà đó đang lung lay đong đưa trong gió.
"Hắt xì!!!!! Hắt xì!!!!!"
Phong không nhịn được cúi gập người hắt xì một tràng, gió đêm thổi lạnh quá, hắn lại ăn mặc phong phanh, đưa hai con búp bê đi lang thang cả ngày, không bị cảm mới lạ.
"Anh đến rồi!"
Phong ngẩng mặt lên đã thấy một cô gái xinh đẹp đứng trước mặt hắn mỉm cười dịu dàng. Hắn chẳng còn tâm trí đâu mà hỏi xem cô gái đi từ trong nhà ra cổng bằng cách nào mà nhanh thế, hắn vội lắp bắp trình bày:
"Xe... xe tôi hết xăng... còn cả... hai đứa nhỏ..."
Cô gái mặc trên người nguyên một bộ váy ngủ màu trắng, mái tóc dài xõa tung, hẳn là vừa mới từ trên giường bước xuống. Cô ta mỉm cười tình tứ nói với Phong:
"Anh vào nhà đi kẻo lạnh!"
"Ừ... ừ ừ..."
Phong hấp tấp đi theo, chợt nhớ ra hai con búp bê còn đang ở trong xe, hắn lại lắp bắp hỏi:
"Còn... còn hai đứa nhỏ..."
Cô gái ngoảnh lại, vẫn mỉm cười kiểu dịu dàng bẽn lẽn, bàn tay khẳng khiu với những ngón tay trắng bệch nhẹ nhàng che mắt Phong lại.
Phong lập tức thấy bên tai ù ù, gió thổi phần phật quanh người hắn, vài giây sau hắn ngây ra, không còn nhớ mình là ai, mình đang làm gì.
Cô gái thả tay xuống, nụ cười trên mặt có phần âm u.
Phong dụi dụi mắt, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô gái, chỉ thấy khuôn mặt này quá quen thuộc, nhưng hắn chẳng nhớ là ai.
"Anh về rồi! Em nhớ anh lắm!"
Cô gái ngả người vào Phong, thân thể cô ta mềm oặt như không có xương, Phong giật mình đứng ngây ra vài giây nhưng cũng không đẩy cô ta ra.
Lâu lắm rồi chưa có ai mang lại cho hắn cảm giác bình yên thế này, hắn dù không nhớ mình là ai, cũng chẳng biết cô gái này là ai, nhưng hắn vẫn nhớ mình từng sống những ngày bình yên hạnh phúc bên một ai đó.
Hắn mở miệng khẽ mấp máy môi: "Mai..."
Cô gái nghe rõ mồn một, khuôn mặt cô ta lập tức xuất hiện một vết nứt toác rạch ngang khuôn mặt, làn da đang mịn màng bỗng trở nên sần sùi nhăn nhúm đáng sợ.
Cô ta cúi đầu dùng tóc che đi khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt. Cô ta ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Phong, cô ta cất giọng nói mà nghe như tiếng hát:
"Nhìn vào mắt em đi... nhìn đi... nhìn đi..."
Phong cứng ngắc làm theo như một con rối. Hắn mơ hồ hỏi lại:
"Cô là ai?"
"Em là người anh yêu."
"Đây là đâu vậy?"
"Đây là nhà của chúng ta."
"Chúng ta sẽ làm gì ở đây?"
"Bây giờ chúng ta sẽ làm đám cưới."
Cô gái cười cười nắm tay Phong dắt vào nhà, căn nhà nhìn bề ngoài to lớn đồ sộ nhưng mỗi khi có gió to thì nó lại lung lay xiêu vẹo như một ngôi nhà giấy.
"Có tiền không mà đòi ăn?"
Phong lục ví, trống trơn không còn một đồng.
Chủ quán cau mày, lầm bầm chửi: "Không có tiền thì cút đi!"
Hai con búp bê bị quát, úp mặt vào ngực Phong run cầm cập.
Chủ quán đảo con mắt, lão vuốt cằm nói:
"Mày ở đây rửa bát quét dọn cho tao, tao cho ăn miễn phí!"
Phong ngơ ngẩn, đồng ý ngay lập tức. Hắn nhìn chủ quán bằng con mắt cầu xin hèn mọn:
"Cho hai đứa nó ăn trước được không? Tụi nó đói quá rồi!"
Chủ quán nhìn hai con búp bê bé tí, nghĩ chúng ăn chẳng đáng bao nhiêu, đồng ý.
Nhưng khi dọn đồ ăn lên, hai con búp bê chỉ ngửi ngửi rồi ném đi, chúng không thể ăn và cũng không thích ăn đồ ăn bình thường, thứ duy nhất chúng muốn là máu của Vũ.
Chủ quán giận tím mặt, đuổi thẳng cổ Phong và hai con búp bê đi, lão ta luôn miệng mắng hắn và hai con búp bê là thứ cô hồn xui xẻo, cút mau đi cho khuất mắt.
Phong ôm khư khư hai con búp bê trong lòng, hắn gào lên oang oang cãi lại:
"Không cho thì tôi đi quán khác! Ông là cái thá gì?"
Chủ quán cười khẩy:
"Mày muốn đi cứ đi, xem trong vòng mười cây số còn có quán nào tiếp mày không?"
Lời lão nói là thật, quán của lão là nhà cuối cùng trong khu dân cư này, đi tiếp là đường quốc lộ băng qua cánh đồng vắng tanh, không có nhà dân ở.
Phong tức tối bỏ đi, xe hắn đã đi cả ngày, bây giờ đi được một đoạn thì hết xăng, đứng giữa đồng không mông quạnh, nhà dân còn chẳng có chứ nói gì đến cây xăng.
Hắn vò đầu bứt tóc kêu trời kêu đất, đang không biết làm sao thì chợt ngoảnh sang nhìn, thấy một căn biệt thự lù lù ngay bên đường.
Nhìn thấy căn nhà bên đường, ánh mắt Phong sáng lên, hắn chẳng nghĩ ngợi gì bước đến nhấn chuông cửa.
Hai con búp bê ngồi trên xe đột nhiên toét miệng phát ra âm thanh "khè khè khè" mãi không ngừng, chúng bấu vào kính cửa xe dùng tay đập đập cửa.
Phong không để ý đến chúng, vẫn chăm chú nhìn vào trong nhà, chờ người ra mở cửa.
Giữa đồng không mông quạnh, gió thổi vù vù từng cơn lạnh lẽo, Phong đứng đó co ro vì lạnh, hắn nhìn đau đáu vào bên trong căn nhà mà không để ý căn nhà đó đang lung lay đong đưa trong gió.
"Hắt xì!!!!! Hắt xì!!!!!"
Phong không nhịn được cúi gập người hắt xì một tràng, gió đêm thổi lạnh quá, hắn lại ăn mặc phong phanh, đưa hai con búp bê đi lang thang cả ngày, không bị cảm mới lạ.
"Anh đến rồi!"
Phong ngẩng mặt lên đã thấy một cô gái xinh đẹp đứng trước mặt hắn mỉm cười dịu dàng. Hắn chẳng còn tâm trí đâu mà hỏi xem cô gái đi từ trong nhà ra cổng bằng cách nào mà nhanh thế, hắn vội lắp bắp trình bày:
"Xe... xe tôi hết xăng... còn cả... hai đứa nhỏ..."
Cô gái mặc trên người nguyên một bộ váy ngủ màu trắng, mái tóc dài xõa tung, hẳn là vừa mới từ trên giường bước xuống. Cô ta mỉm cười tình tứ nói với Phong:
"Anh vào nhà đi kẻo lạnh!"
"Ừ... ừ ừ..."
Phong hấp tấp đi theo, chợt nhớ ra hai con búp bê còn đang ở trong xe, hắn lại lắp bắp hỏi:
"Còn... còn hai đứa nhỏ..."
Cô gái ngoảnh lại, vẫn mỉm cười kiểu dịu dàng bẽn lẽn, bàn tay khẳng khiu với những ngón tay trắng bệch nhẹ nhàng che mắt Phong lại.
Phong lập tức thấy bên tai ù ù, gió thổi phần phật quanh người hắn, vài giây sau hắn ngây ra, không còn nhớ mình là ai, mình đang làm gì.
Cô gái thả tay xuống, nụ cười trên mặt có phần âm u.
Phong dụi dụi mắt, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô gái, chỉ thấy khuôn mặt này quá quen thuộc, nhưng hắn chẳng nhớ là ai.
"Anh về rồi! Em nhớ anh lắm!"
Cô gái ngả người vào Phong, thân thể cô ta mềm oặt như không có xương, Phong giật mình đứng ngây ra vài giây nhưng cũng không đẩy cô ta ra.
Lâu lắm rồi chưa có ai mang lại cho hắn cảm giác bình yên thế này, hắn dù không nhớ mình là ai, cũng chẳng biết cô gái này là ai, nhưng hắn vẫn nhớ mình từng sống những ngày bình yên hạnh phúc bên một ai đó.
Hắn mở miệng khẽ mấp máy môi: "Mai..."
Cô gái nghe rõ mồn một, khuôn mặt cô ta lập tức xuất hiện một vết nứt toác rạch ngang khuôn mặt, làn da đang mịn màng bỗng trở nên sần sùi nhăn nhúm đáng sợ.
Cô ta cúi đầu dùng tóc che đi khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt. Cô ta ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Phong, cô ta cất giọng nói mà nghe như tiếng hát:
"Nhìn vào mắt em đi... nhìn đi... nhìn đi..."
Phong cứng ngắc làm theo như một con rối. Hắn mơ hồ hỏi lại:
"Cô là ai?"
"Em là người anh yêu."
"Đây là đâu vậy?"
"Đây là nhà của chúng ta."
"Chúng ta sẽ làm gì ở đây?"
"Bây giờ chúng ta sẽ làm đám cưới."
Cô gái cười cười nắm tay Phong dắt vào nhà, căn nhà nhìn bề ngoài to lớn đồ sộ nhưng mỗi khi có gió to thì nó lại lung lay xiêu vẹo như một ngôi nhà giấy.