Camera trong xe của Yến cũng bị tên cảnh sát trưởng tịch thu, chiếc USB Vũ lấy trong két của hắn thu lại đoạn video cắt từ camera, trong đó Yến phóng xe rất nhanh, đâm phải một vật gì đó khiến xe rung lắc, khoảng thời gian đó trùng khớp với khoảng thời gian tử vong của Mai. Có một bức ảnh chụp chiếc xe gây tai nạn, biển sổ xe cùng giấy tờ chiếc xe, chủ chiếc xe là Yến. Cuối cùng là một đoạn thu âm, ghi lại cuộc trao đổi giữa Yến và tên cảnh sát trưởng.
Khi đó hắn có thể lưu lại hầu hết mọi bằng chứng như vậy là bởi hắn đang đuổi theo xe Yến để bắt cô ta vì tội uống rượu trong khi lái xe. Yến là một kẻ hư hỏng, lại là con nhà giàu, hắn chỉ cần đi theo bám đuôi cô ta cũng kiếm được kha khá tiền phạt. Không ngờ đó lại là một đêm định mệnh, hắn gần như chứng kiến toàn bộ quá trình Yến gây tai nạn, hắn đuổi theo bắt Yến ngay lập tức, thu thập qua loa bằng chứng, bắt Yến khai toàn bộ sự việc. Đương nhiên hắn không quên đưa ra một khoản tiền làm phí bịt miệng, Yến khi đó cho dù tâm địa độc ác nhưng làm sao trải đời bằng tên cảnh sát trưởng, cô ta dễ dàng bị hắn dắt mũi, hắn bảo gì cô ta chỉ biết làm theo. Chiếc xe sau đó được trả cho cha con Yến để phi tang.
Vụ án được đưa ra ánh sáng làm nhân dân chấn động, dư luận phẫn nộ, hai cha con Yến dù đang mắc bệnh quái dị, đếm từng ngày một còn sống trên đời, nhưng dư luận quá gay gắt nên cả hai cha con đều bị buộc ra hầu tòa. Hai cha con đều không có sức tự đi nổi, phải ngồi xe lăn để có người đẩy đi, cơ thể gầy guộc xơ xác như quỷ đói, mọi người nhìn thấy hai cha con Yến thì vừa ghê tởm muốn tránh xa vừa muốn xông đến chửi bới. Yến ngồi trên xe lăn ngờ nghệch nhìn đám đông vây quanh mình, một quả cà chua thối từ đâu bay đến đập vào giữa trán Yến, cô ta tò mò nhặt lên nhìn, rồi cười như điên dại đưa lên miệng ăn.
Đêm trước hôm đó Vũ không tài nào ngủ được vì anh bị Đăng hiện hồn về báo mộng, anh ta luôn miệng léo nhéo kể lể, sụt sùi khóc:
"Còn anh thì sao? Chú em chỉ biết mỗi vợ chú thôi à? Anh chết oan lắm đấy...."
Vũ tá hỏa sợ Đăng lại "lễ phép" qua chào hỏi mẹ anh nên rối rít hứa sẽ lo liệu giúp anh ta, Đăng lải nhải mãi cuối cùng cũng chịu để cho anh một giấc ngủ bình yên.
Quan chức bên trên rất kinh ngạc vì toàn bộ bằng chứng manh mối của vụ án đều do một chàng trai trẻ cung cấp, chàng trai đó không ai khác chính là Vũ, anh được tham dự phiên tòa với tư cách nhân chứng. Anh khoác một chiếc áo choàng lớn, bên trong áo giấu một con mèo trắng nhỏ, suốt phiên tòa anh chỉ ngồi im lặng khư khư giữ áo để con mèo không bị phát hiện. Mèo trắng vểnh tai lên nghe tòa tuyên án, thỉnh thoảng miệng còn kêu gừ gừ như đang hả hê lắm.
Chiếc ô tô dưới đáy hồ được cho thợ lặn chuyên nghiệp vớt lên, bên trong là một bộ xương trắng toát thấy mà rợn người, qua giám định ADN có thể xác định đó là Đăng, cha con Yến lại thêm một tội, tội lớn tội nhỏ chồng chất nhau, những người chứng kiến tòa đọc quyết định kết tội dài lê thê mà không khỏi toát mồ hôi, tại sao trên đời lại có kẻ táng tận lương tâm như vậy. Người nhà của Đăng đến giờ phút này với vỡ lẽ, Đăng đã chết từ ba năm trước rồi, vậy mà năm đó họ đến đồn cảnh sát báo chuyện Đăng mất tích, ba năm trôi qua rồi vẫn không có tin tức gì. Tài sản của cha con viện trưởng bị tịch thu, một phần để đền bù tổn thất tinh thần cho gia đình những người bị cha con ông ta hại chết.
Cha con viện trưởng ngồi co cụm giữa vành móng ngựa, hứng chịu đủ ánh mắt khinh miệt của mọi người. Chẳng có luật sư nào bào chữa nổi cho tội ác của cha con ông ta, với đủ mọi tội danh chồng chất lên nhau, hai cha con ông ta đều bị kết tội tử hình. Tòa án xét thấy hai cha con Yến đều mắc bệnh quái dị trong người, thời gian sống còn lại chỉ đếm từng ngày, thần kinh không được bình thường, nên quyết định kết án tù chung thân.
Trong một góc khuất, có một người phụ nữ mắt đỏ au nhìn chằm chằm cha con viện trưởng từ đầu đến cuối, trên tay bà ôm khư khư một bức di ảnh, được phủ lên một tấm vải đen. Đó là mẹ của Thu, Thu chết không rõ nguyên nhân làm bà đau khổ ấm ức mà không thể tìm ai cầu cứu. Chồng và con trai bà đều không bị cái chết của Thu làm ảnh hưởng, ngược lại còn vui vẻ nhận tiền của viện trưởng làm phí bịt miệng. Chồng bà có tiền rồi thì tối ngày chỉ biết cờ bạc gái gú, con trai bà cũng chẳng phải kẻ tử tế, suốt ngày ăn chơi nghiện hút. Cái gì đến cũng phải đến, con trai bà trong một lần đua xe đã gặp tai nạn chết, ông chồng bà uống rượu bia quá nhiều, dạ dày lở loét nặng, tiền cũng đã tiêu xài hoang phí hết, không có tiền chữa trị, chỉ còn nước nằm chờ chết. Bà lẳng lặng ngồi đó, đôi mắt đục ngầu tràn đầy hận thù nhìn chằm chặp theo bóng dáng cha con Yến bị dẫn đi, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Khi đó hắn có thể lưu lại hầu hết mọi bằng chứng như vậy là bởi hắn đang đuổi theo xe Yến để bắt cô ta vì tội uống rượu trong khi lái xe. Yến là một kẻ hư hỏng, lại là con nhà giàu, hắn chỉ cần đi theo bám đuôi cô ta cũng kiếm được kha khá tiền phạt. Không ngờ đó lại là một đêm định mệnh, hắn gần như chứng kiến toàn bộ quá trình Yến gây tai nạn, hắn đuổi theo bắt Yến ngay lập tức, thu thập qua loa bằng chứng, bắt Yến khai toàn bộ sự việc. Đương nhiên hắn không quên đưa ra một khoản tiền làm phí bịt miệng, Yến khi đó cho dù tâm địa độc ác nhưng làm sao trải đời bằng tên cảnh sát trưởng, cô ta dễ dàng bị hắn dắt mũi, hắn bảo gì cô ta chỉ biết làm theo. Chiếc xe sau đó được trả cho cha con Yến để phi tang.
Vụ án được đưa ra ánh sáng làm nhân dân chấn động, dư luận phẫn nộ, hai cha con Yến dù đang mắc bệnh quái dị, đếm từng ngày một còn sống trên đời, nhưng dư luận quá gay gắt nên cả hai cha con đều bị buộc ra hầu tòa. Hai cha con đều không có sức tự đi nổi, phải ngồi xe lăn để có người đẩy đi, cơ thể gầy guộc xơ xác như quỷ đói, mọi người nhìn thấy hai cha con Yến thì vừa ghê tởm muốn tránh xa vừa muốn xông đến chửi bới. Yến ngồi trên xe lăn ngờ nghệch nhìn đám đông vây quanh mình, một quả cà chua thối từ đâu bay đến đập vào giữa trán Yến, cô ta tò mò nhặt lên nhìn, rồi cười như điên dại đưa lên miệng ăn.
Đêm trước hôm đó Vũ không tài nào ngủ được vì anh bị Đăng hiện hồn về báo mộng, anh ta luôn miệng léo nhéo kể lể, sụt sùi khóc:
"Còn anh thì sao? Chú em chỉ biết mỗi vợ chú thôi à? Anh chết oan lắm đấy...."
Vũ tá hỏa sợ Đăng lại "lễ phép" qua chào hỏi mẹ anh nên rối rít hứa sẽ lo liệu giúp anh ta, Đăng lải nhải mãi cuối cùng cũng chịu để cho anh một giấc ngủ bình yên.
Quan chức bên trên rất kinh ngạc vì toàn bộ bằng chứng manh mối của vụ án đều do một chàng trai trẻ cung cấp, chàng trai đó không ai khác chính là Vũ, anh được tham dự phiên tòa với tư cách nhân chứng. Anh khoác một chiếc áo choàng lớn, bên trong áo giấu một con mèo trắng nhỏ, suốt phiên tòa anh chỉ ngồi im lặng khư khư giữ áo để con mèo không bị phát hiện. Mèo trắng vểnh tai lên nghe tòa tuyên án, thỉnh thoảng miệng còn kêu gừ gừ như đang hả hê lắm.
Chiếc ô tô dưới đáy hồ được cho thợ lặn chuyên nghiệp vớt lên, bên trong là một bộ xương trắng toát thấy mà rợn người, qua giám định ADN có thể xác định đó là Đăng, cha con Yến lại thêm một tội, tội lớn tội nhỏ chồng chất nhau, những người chứng kiến tòa đọc quyết định kết tội dài lê thê mà không khỏi toát mồ hôi, tại sao trên đời lại có kẻ táng tận lương tâm như vậy. Người nhà của Đăng đến giờ phút này với vỡ lẽ, Đăng đã chết từ ba năm trước rồi, vậy mà năm đó họ đến đồn cảnh sát báo chuyện Đăng mất tích, ba năm trôi qua rồi vẫn không có tin tức gì. Tài sản của cha con viện trưởng bị tịch thu, một phần để đền bù tổn thất tinh thần cho gia đình những người bị cha con ông ta hại chết.
Cha con viện trưởng ngồi co cụm giữa vành móng ngựa, hứng chịu đủ ánh mắt khinh miệt của mọi người. Chẳng có luật sư nào bào chữa nổi cho tội ác của cha con ông ta, với đủ mọi tội danh chồng chất lên nhau, hai cha con ông ta đều bị kết tội tử hình. Tòa án xét thấy hai cha con Yến đều mắc bệnh quái dị trong người, thời gian sống còn lại chỉ đếm từng ngày, thần kinh không được bình thường, nên quyết định kết án tù chung thân.
Trong một góc khuất, có một người phụ nữ mắt đỏ au nhìn chằm chằm cha con viện trưởng từ đầu đến cuối, trên tay bà ôm khư khư một bức di ảnh, được phủ lên một tấm vải đen. Đó là mẹ của Thu, Thu chết không rõ nguyên nhân làm bà đau khổ ấm ức mà không thể tìm ai cầu cứu. Chồng và con trai bà đều không bị cái chết của Thu làm ảnh hưởng, ngược lại còn vui vẻ nhận tiền của viện trưởng làm phí bịt miệng. Chồng bà có tiền rồi thì tối ngày chỉ biết cờ bạc gái gú, con trai bà cũng chẳng phải kẻ tử tế, suốt ngày ăn chơi nghiện hút. Cái gì đến cũng phải đến, con trai bà trong một lần đua xe đã gặp tai nạn chết, ông chồng bà uống rượu bia quá nhiều, dạ dày lở loét nặng, tiền cũng đã tiêu xài hoang phí hết, không có tiền chữa trị, chỉ còn nước nằm chờ chết. Bà lẳng lặng ngồi đó, đôi mắt đục ngầu tràn đầy hận thù nhìn chằm chặp theo bóng dáng cha con Yến bị dẫn đi, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười quỷ dị.