Một lúc sau đỡ hơn cô mở mắt ra, nhìn ra là phòng của mình cô mới nhẹ nhõm chút.
" Em dậy rồi à, đã thấy đỡ hơn chưa." Đường Quân Vũ thấy sự lúng túng của cô thì bật cười.
" Rồi,em về từ lúc nào."
" Vẫn còn nhớ à, anh tưởng em sốt nên không biết gì chứ." Anh cười cười nhìn cô!. " Em về lúc ba giờ."
" Quân Viễn đưa em về đây sao!"
Anh nhìn ra sự lo lắng của cô nên cũng không giỡn nữa.
" Không, là anh. Anh cũng định để em ấy đưa em về phòng, nhưng nghĩ lại thôi."
" Được rồi, em nhanh đi xuống nhà ăn sáng. Nếu không khỏe cứ nghĩ, anh sẽ gọi điện với viện trưởng Lý để em nghĩ ngơi một ngày."
Nói xong Đường Quân Vũ cũng đi, ăn bữa sáng xong cô vẫn đến bệnh viện.
Vừa mở cửa bước vào đã thấy Mộc Lan ngồi ở đó.
" Em đến lúc nào, sao không gọi cho chị."
" Em cũng mới đến thôi. Mọi việc ổn chứ."
" Ừ." Cô nói.
" Vậy người đứng sau chính là ông ta thật sao."
" Có lẽ ông ta giờ vẫn chưa chịu lộ diện, nhưng nhìn qua thì không sai được."
Nói chuyện không quá lâu Mộc Lan cũng rời đi. Lương Y Thần đến khu điều trị đặc biệt của bệnh viện.
Trong một phòng bao của quán bar. Anh Hàn Thuỵ và Tường Lâm vừa uống vừa nói chuyện, lúc này cánh cửa được mở ra.
Nhất Thiên bước vào, cậu cúi đầu chào ba người. Hàn Thuỵ thấy vậy liền nói.
" Là anh em với nhau, cậu đừng dùng thái độ kính cẩn như vậy với chúng tôi. Tôi không phải cậu ta." Anh liếc nhìn Đường Quân Viễn.
Lâm Tường cũng bồi thêm. " Đều là anh em với nhau, không cần quá quy cũ như vậy. Ngồi xuống rồi nói chuyện."
Nhất Thiên đưa mắt nhìn anh, thấy anh đưa tay bảo ngồi xuống. Cậu ngồi xuống rồi báo cáo.
" Hôm nay họ đã gặp nhau, ở đường số 5 khu vực đó nằm ở phía đông thành phố. Vì có nhiều người canh gác nên không thể đi vào trong được."
" Vậy có thấy được mặt của cô gái đó không, hay dáng người cô ta chẳng hạn." Hàn Thuỵ hỏi.
" Vì tối nên không thấy rõ mặt, nhưng cô ta chạy chiếc Ferrari màu đen. Vì có người đứng ở đó nên em đã lẻn vào đường sau, mãi mới tìm được lối đi vào."
Anh hỏi:" Vậy có nghe được gì không."
Có " Người hợp tác với Đường Chí là một người đàn ông nữa, nghe qua giọng nói thì ông ta có lẽ cũng là người An Dương. Còn về lô vũ khí đó ông ta đã nhập vào thành công."
" Lại là người An Dương, nhưng nếu là vậy thì chỉ có một người." Hàn Thuỵ nghiêm giọng nói.
" Ý cậu là nhà họ Lạc, trước giờ Đường Thị và Lạc Thị nước sông không phạm nước giếng lí do gì lại khiêu khích." Tường Lâm nghi hoặc nói.
" Tôi không biết, có lẽ là ba cậu biết đó. Với lại ở An Dương nhà họ Lạc cũng rất có ảnh hưởng ở đó, Nam Dương thì có Đường Thị. Nhưng cậu đừng quên, người quản lý Lạc Thị là Mặc Định Quốc con rể của Lạc Bình."
Vì vẫn thắc mắc câu nói hôm qua của cô,anh cũng không làm được việc nên hôm nay về nhà sớm.
Vừa vào cửa nhà đã nghe thấy tiếng cười của bà nội Đường, Đường Quân Vũ cũng có mặt cô thì ngồi cạnh cũng góp vui.
Anh đi đến." Con mới về ạ." Nhưng ánh mắt chưa dời khỏi người cô một giây nào.
" Ừ, lên phòng rồi chuẩn bị ăn cơm. Rồi nghĩ sớm đi." Bà nhìn anh cười nói.
" Vâng."
Dùng bữa tối xong, cô đi ra vườn đi dạo. Nhớ lại chuyện tối qua, lúc đó cô cũng vì mơ hồ mà không biết có nói lộ chuyện gì không.
Bỗng dưng có một bàn tay kéo cô, vì quá bất ngờ nhưng khi kịp nhìn lại thì bóng tối đã che lấp bóng dáng của người đi trước. Đi thêm một đoạn anh áp cô vào gốc cây, bây giờ cô mới gửi thấy mùi hương của sữa tắm mới biết đó là anh. Nhưng chưa kịp nói gì Đường Quân Viễn đã hôn cô một cách mạnh bạo.
" Ưm, Quân..." Anh nhân cơ hội đó luồn lưỡi của mình vào khuấy đảo trong miệng cô. Cô cũng không kháng cự nữa liền vòng tay ôm lấy cổ anh hưởng thụ sự hạnh phúc này.
Anh vì sự phối hợp của cô mà hứng thú bàn tay không yên phận,sờ vào ngực cô bóp một cái thật mạnh. Tiếng rên nhẹ từ cô phát ra, khiến ngọn lửa dục vọng bùng lên anh như con hổ đói đưa tay bóp mông cô.
Vì cô mặc váy nên anh dễ dàng vén lên luồn tay mình vào trong, cô bị nụ hôn của anh dẫn dắt nên cũng không để ý đến khi. Tay anh chạm vào hậu huyệt cô mới bừng tỉnh, vội vàng đẩy anh ra.
" Quân Viễn, không được."
Ánh mắt anh đục ngầu, dục vọng chiếm hết lí trí. Nhưng anh vẫn giữ được một chút bình tĩnh nhìn cô nói.
" Sao lại không được, không phải cô cũng không từ chối tôi đó sao. Còn rất nhiệt tình cơ mà. Chi bằng tôi giúp cô thỏa mãn đi."
" Anh đừng như vậy nữa, nếu để mọi người trong nhà thấy thì không hay đâu."
Anh khinh miệt nhìn cô, rồi nói một cách thản nhiên.
" Cô sợ, nhưng vẫn không từ chối được. Vậy cô là sợ cái gì đây."
"..... "
" Sao không nói gì, hay để tôi nói giúp cô."
" Anh...!"
" Tôi làm sao, không phải cô cần tiền à. Làm tôi thỏa mãn tôi sẽ cho cô tiền, kể cả địa vị. Năm đó có xem thường tôi, bây giờ có phải rất hối hận không. Nhưng ngay lúc này, cô chỉ cần bước ra khỏi đây, thì ngày mai trên dưới Đường gia sẽ biết thiếu phu nhân lại đi quyến rũ em chồng đó."
Anh nhìn cô một cách chăm chú, vì có bóng đèn vàng chiếu vào. Nên anh nhìn được biểu hiện trên mặt của cô.
Anh làm như vậy với cô anh cũng chẳng thoải mái gì, cũng đã cố gắng từ bỏ. Nhưng, chuyện tối qua xảy ra anh như không nghe theo lí trí của mình nữa.
Nhưng anh lại không nói rằng anh muốn cô quay lại,hay là có chuyện gì với cô. Nhưng không anh lại muốn cô cảm nhận được, suốt bốn năm qua anh phải sống như thế nào, anh cũng muốn cô nếm trải nó. Anh muốn mình ích kỷ như vậy.
" Xin anh đừng làm như vậy nữa có được không." giọng cô nghẹn lại.
" Vô ích thôi, đối với lời cầu xin đó của cô không có tác dụng đâu. Một là thỏa mãn tôi,hai là cô tự biết rồi đó."
Sau khi trở về phòng, Lương Y Thần đi vào phòng tắm. Đường Quân Vũ nhìn theo bóng lưng cô, nhưng anh cũng không thắc mắc gì nhiều chỉ lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Đường Quân Viễn nằm trên giường, anh như hưởng thụ tự cười. Anh cầm mở điện thoại lên trên màn hình là hình ảnh của cô và anh.
Sáng sớm tâm trạng anh cũng tốt lên, mọi người trong nhà cũng nhìn anh với ánh mắt lạ lùng.
" Ông anh mặt lạnh của em hôm nay có gì vui sao. " Đường Vi Vi vô tư hỏi.
Ngoài trừ những người khác, thì Đường Quân Vũ vẫn giữ nguyên trạng thái không liên quan, còn cô thì chỉ chăm chú ăn. Suốt bữa sáng anh vẫn lâu lâu lại nhìn cô.
Hôm nay trời cũng có chút nắng, không lạnh lắm nhưng Lương Y Thần lại mặc một chiếc áo len cao cổ, thêm một chiếc khăn choàng.
Bà nội Đường vui vẻ cười suốt bữa ăn nên không nhận ra điều khác lạ, nhưng ông Đường lại cảm thấy cả hai người con trai này của ông có gì đó, cả cô nữa.
Mẹ anh cũng nhận ra được, nhưng bà cũng không nói gì chỉ đành nuốt cơn giận.