Cô y tá thấy cô đi đến nên cũng hỏi:Cho hỏi cô cần gì.
- Tôi đến để gặp viện trưởng Lý.
Cô y tá đưa mắt nhìn cô một lượt rồi hỏi: Cô có hẹn trước với viện trưởng chưa nếu chưa thì tôi không thể để cô vào trong được.
Lương Y Thần không vội trả lời cô cũng nhìn lại cô y tá này cũng cỡ hai mươi tuổi cũng là người mới nên không biết cô quan sát một lúc cô lên tiếng.
- Không có.
- Vậy phiền cô qua kia ngồi chờ: cô y tá vẫn không có ý định để cô gặp viện trưởng cũng không gọi hỏi mà làm lơ cô cũng chẳng để tâm đi tới dãy ghế rồi ngồi xuống.
Cô cũng không có động thái gì vẫn ngồi đó bỗng cô nghe tiếng bước chân rồi tiếng nói chuyện cô chỉ cười nhẹ vì cô biết người đến là ai nhưng vẫn giả vờ không biết.
- Lương Y Thần.
Cô đoán không sai lúc nào cũng vậy chưa thấy người đã nghe giọng nói không ai ngoài Tuyết Linh.
Lương Y Thần nhìn cô rồi dang tay ra Phương Tuyết Linh cũng đi đến ôm cô một lúc rồi nói.
- Cậu về lúc nào sao lại không gọi điện cho mình còn bất thình lình đến đây nữa. mặc kệ lời trách móc của Phương Tuyết Linh cô cười.
Phương Tuyết Linh cũng giống như Chu Tịnh Nguyệt là cô chủ của nhà họ Phương nhưng lại không thích bị gò bó nên khi lên đại học cô đã chọn thi vào trường Y vì là con gái nên Phương Tuyết Linh cũng không bị ép buộc phải quản lý công ty vì Tuyết Linh còn có một người anh là Phương Hạo.
Cô,Chu Tịnh Nguyệt và Phương Tuyết Linh là bạn lúc còn học trung học cho tới tận bây giờ.
Cô và Phương Tuyết Linh cùng nhau thi vào trường Y Chu Tịnh Nguyệt lại thì vào trường luật.
Phương Tuyết Linh là bác sĩ khoa ngoại thần kinh cũng là tấm gương để học hỏi.
Thấy cô không trả lời Phương Tuyết Linh lay tay cô.
- Mình mới về hôm qua thôi vừa đi có việc nên tiện thể ghé vào đây thăm cậu thôi.
- Chỉ là thăm thôi sao. Phương Tuyết Linh nhìn cô đầy hoài nghi.
- Ừ, chỉ là thăm.
- Vậy sao không gọi cho mình, ít nhất cậu cũng phải gọi chứ. Với lại công việc bên Pháp không phải rất tốt à sao lại quay về.
- Mà một người tài giỏi bận rộn như giáo sư Lương đây cũng có thời gian đến đây thăm là có lẽ tôi cảm thấy mình rất hãnh diện đấy.
- Cũng còn thua xa cậu. Lương Y Thần đáp lại.
- Vậy cậu ngồi đây bao lâu rồi.
- Cũng hơn tiếng rồi, thật ra hôm nay mình đến đây để gặp viện trưởng Lý.
Phương Tuyết Linh thắc mắc sao cô không gọi thẳng cho ông ấy mà lại ngồi đây đợi cả tiếng đồng hồ thế này.
- Vậy sao cậu không gọi cho ông ấy mà phải ngồi đây chờ chứ.
- Dù sao cũng không vội. nhưng khi nói câu này cô lại đưa mắt nhìn sang cô y tá lúc nãy.
Cô y tá cũng nhìn ánh mắt cô như có gì đó nên không dám gì nữa cô ta cũng thắc mắc cô và Phương Tuyết Linh rốt cuộc là quan hệ mà lại thân như vậy.
Lúc này Phương Tuyết Linh cũng đưa mắt nhìn theo hướng của cô thì thấy Lương Y Thần nhìn cô y tá kia.
- Nè không lẽ cậu ngồi đây chờ là vì cô ấy sao.
- Ừ. có vẻ là người mới.
- Cô ấy mới vào đầu năm nay thôi.
- Vậy cậu không có hẹn trước với viện trưởng à.
Có.
- Vậy sao lại không gọi cho ông ấy không phải cậu cũng có số sao. Phương Tuyết Linh cũng biết cô đang nghĩ gì nữa.
- Được rồi đi thôi viện trưởng đang đợi cậu đó.
Cô y tá kia cũng ngớ ra vì vừa rồi cô ta đã có thái độ đó với cô cũng không ngờ cô chính là vì giáo sư Lương và cô ta hâm mộ và lấy làm gương nhưng không ngờ hôm nay cô ta lại mạo phạm.
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện cũng đến nơi Phương Tuyết Linh đưa tay lên gõ cửa bên trong cũng lên tiếng.
- Vào đi.
Viện trưởng Lý đưa mắt nhìn thấy cô và Tuyết Linh đi vào thì ông cũng đứng dậy đi đến sofa.
- Đã lâu không gặp bác sĩ Lương vẫn không thay đổi gì nhiều à không phải gọi là giáo sư Lương mới đúng. nói xong ông liền cười.
Vừa nói ông vừa rót nước.
- Viện trưởng Lý thì lại thay đổi nhiều so với với suy đoán của tôi. Cô cũng rất kính trọng ông từ ngày cô mới vào An Thành là ông đã giúp cô.
- Tôi cũng rất vui vì cô chịu quay về dù An Thành cũng có nhiều bác sĩ giỏi nhưng thêm một người không phải tốt hơn sao lại còn là một vị giáo sư tài giỏi được nhiều người biết đến nữa.
- Viện trưởng Lý nói quá rồi chỉ là tin đồn thôi không đáng nhắc.
Bên này Phương Tuyết Linh cũng không hiểu gì liền hỏi.
- Vậy hôm nay cậu tới đây gặp viện trưởng là để nói chuyện sẽ trở lại An Thành làm sao.
- Ừ, chứ cậu nghĩ mình rảnh rỗi về đây để thăm cậu rồi lại về Pháp sao. cô đắc ý nói.
Phương Tuyết Linh cũng không muốn đôi co nữa liền hỏi. Vậy khi nào đi làm.
- Ngày mai.