Đường Quân Viễn rời nhà từ rất sớm. Đi cùng là Nhất Thiên.
Chiếc xe chạy thẳng vào sở cảnh sát, vị cảnh sát trưởng đã đứng ở đó. Thấy anh bước xuống, ông ta cúi đầu chào.
" Đường tổng.!"
Anh phất tay bảo ông ta không cần khách sáo.
Hai người đi vào trong, Mặc Định Quốc đang ngồi đối diện nhìn anh. Ông ta liếc nhìn bên cạnh anh, hai mắt trợn trừng lên vỗ mạnh xuống bàn rồi hét lên.
" Thằng khốn, hóa ra mày là người của Đường Quân Viễn. Tau thật không ngờ được, bên cạnh tau luôn có tai mắt, đê tiện."
Một người cảnh sát ở bên cạnh ông ta, đè mạnh ông ta xuống.
Nhất Thiên im lặng không nói gì, nhưng đáy mắt hiện lên một tia chết chóc.
Đường Quân Viễn ung dung ngồi trên ghế, hai tay đan vào nhau đặt trước đùi từ từ nhìn thẳng vào Mặc Định Quốc.
" Tai mắt gì chứ, tôi chỉ là muốn giúp việc của mình được thuận lợi nên mới đưa người mình vào thôi mà. Nếu là vậy nhưng không phải ông cũng nhận ra sao, có trách thì tự trách mình mắt nhìn không tốt, cũng như nhau cả thôi."
" Mày…!"
Anh nói tiếp.
" Ông yên tâm đi thời gian ông ở đây sẽ còn dài lắm, với những tội danh trên thì có muốn ra ngoài thì cũng mong manh lắm. Cả cái chết của ba mẹ Y Thần ông cũng phải trả giá, một cái giá thật xứng đáng."
Đường Quân Viễn đứng dậy, quay lưng rời đi thì nghe tiếng hét của Mặc Định Quốc.
" Mày nghĩ mày sẽ yên ổn sao, không, tau sẽ phá hoại. Để cho mày hiểu cảm giác lúc này của tau, Lương Y Thần cô ta tau sẽ khiến con nhỏ đó biến mất để xem mày còn mạnh miệng như vậy nữa không."
Ông ta hét lên, rồi bị lôi đi giọng nói cũng mất hút sau cánh cửa.
Hai người đi ra ngoài, Nhất Thiên lo lắng hỏi.
" Ông ta sẽ không điên đến mức là vượt ngục đó chứ, nếu vậy thì chị ấy."
Đường Quân Viễn vẫn bình tĩnh, nói.
" Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu, ở đây canh gác nghiêm ngặt đến một con muỗi cũng khó lọt vào, ông ta không thể làm ra ngoài được đâu."
Dù là nói vậy, nhưng anh biết mình vẫn lo lắng. Cho người canh gác hai tư trên hai tư ở hoa viên, Nhất Thiên phụ trách trông tiểu Vĩ. Anh thì đưa đón cô đi làm, vì là bác sĩ nên cô đã đi làm lại.
Ngày làm việc của công ty là ngày mười, tất cả mọi người cũng có mặt. Được bàn giao việc, anh cũng trở lại công ty.
Vì không yên tâm về tiểu Vĩ, anh đã nhờ Đường Quân Vũ đưa đón tiểu Vĩ. Nhất Thiên cũng có việc phải làm, nên không thể ở bên cậu bé được.
Mộc Lan trở về lại căn hộ, cô ấy đi làm ở một quán cà phê. Lâm Tường thì cũng vùi đầu vào công việc, không xuất hiện hay tụ tập với anh và Hàn Thuỵ như trước kia.
Mặc Định Quốc ở trong vẫn không có chống đối gì. Ông ta cũng tuân thủ quy định, những người cai ngục cũng luôn để ý đến mọi hành động của ông ta.
Cứ như thường ngày, ông ta đi ra ngoài làm vườn. Cùng làm việc, không có gì khác thường, Nhất Thiên vẫn luôn ở một nơi quan sát Mặc Định Quốc rồi báo cáo lại với anh.
Sáng hôm sau, điện thoại anh đỗ chuông liên hồi. Là Nhất Thiên gọi, còn có số điện thoại ở sở cảnh sát. Không muốn đánh thức cô, amh đi ra ngoài nghe.
" Có chuyện gì.!"
Âm thanh lãnh khốc, như kìm nén của anh vang lên.
" Anh Viễn, bên phía cảnh sát vừa gọi. Họ nói Mặc Định Quốc đã trốn ra ngoài rồi, theo tìm hiểu thì ông ta được người của mình bố trí bên ngoài giúp đỡ."
Nhất Thiên cũng biết anh đang tức giận, cậu ta cũng chuẩn bị nghe anh mắng.
Đường Quân Viễn siết chặt chiếc điện thoại trong tay, các khớp xương cũng nổi lên chỉ cần mạnh tay một chút chiếc điện thoại cũng sẽ bị anh làm vỡ.
" Bây giờ cho người đi tìm, dù có lật tung An Dương cũng phải tìm được. Ông ta bây giờ không thể đi đến nơi đông người, tìm mọi góc ngách mà ông ta có thể đến.". truyện tiên hiệp hay
" Vâng."
Anh cũng đi trở vào trong, thay đồ rồi rời đi.
Mặc Định Quốc sau khi trốn được, ông ta liền được người của mình đứng đợi sẵn ở gần đó. Bên cạnh là một chiếc xe màu đen, trông khá cũ kĩ. Nhưng với tình hình này có vẫn hơn không, ông ta lấy chìa khóa xe từ tay người bên cạnh rồi ngồi vào trong lái đi.
Lâm Tường cũng biết tin, cho người của mình đi tìm. Những nơi ông ta có thể đến, cũng cho người đến nơi ở của Mộc Lan.
Thông tin truy nã Mặc Định Quốc được truyền đi, cảnh sát ở các nơi cũng phối hợp. Nhưng nguyên một ngày vẫn không tìm ra.
" Chúng ta vẫn chậm hơn ông ta một bước, nếu bây giờ mà vẫn chưa tìm ra thì mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn." Hàn Thuỵ, nói.
Cả căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng, sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm.
" Đúng là lão cáo già, vậy mà vẫn có thể chừa đường lui. Bây giờ ông ta không còn gì nếu muốn trốn ra nước cũng không dễ, trừ khi có người trong sở cảnh sát giúp ông ta trốn."
Đường Quân Vũ nội ra sự ngờ hoặc của mình.
Nhưng dù có tính thế nào, đám người Đường Quân Viễn cũng không thể ngờ người ông ta nhắm đến là một người mà họ không thể nghĩ đến.
Mười một giờ tối, Mộc Lan từ quán cà phê trở về. Cô ấy vừa chạy xe đi ra đến đường lớn, vì cũng là giữa đêm nên đường cũng vắng. Bỗng một chiếc xe tải chạy với tốc độ nhanh, lao về phía cô ấy.
Vì bị đèn xe chiếu thẳng vào mặt, cô ấy không thể nhìn rõ được. Nhưng khi muốn tránh thì cũng quá muộn, chiếc xe tải lao thẳng về phía này. Một chiếc xe màu đen chạy ngang qua, ngăn ở giữa giúp cô chắn chiếc xe tải, một tiếng vang lớn tiếng ma sát của bánh xe với mặt đường tạo thành tiếng rít xé rách màn đêm tĩnh lặng.
Chiếc xe màu đen bị tông vào khiến một bên bị hư hỏng, người trong xe cũng cố gắng giữ chân thắng rồi quay xe lại đối mặt với chiếc xe tải.
Nhất Thiên vừa đến nơi cũng bị cảnh tượng này làm cho giật mình, cậu ta vừa biết được Mặc Định Quốc đang ở đây nên cũng gọi cho anh.
Lâm Tường đưa ánh mắt giết người nhìn ông ta, trên đầu anh máu bắt đầu chảy xuống. Thấm đẫm chiếc áo sơ mi màu trắng, cơn đau ập đến nhưng vẫn cố giữ chân ga. Đám người Quân Viễn cũng vừa tới, nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc. Anh như không thể tin, liền chạy đến đập cửa kính xe.
Mặc Định Quốc thấy chuyện, liền đạp chân ga rời đi. Đường Quân Vũ cùng Nhất Thiên và cảnh sát đuổi theo.
Mộc Lan cũng mở cửa xe bước ra ngoài, vừa hay anh đưa được Lâm Tường ra ngoài. Nhưng anh ta đã ngất đi, vết thương trên đầu không ngừng chảy máu, phần mặt bị va chạm nên cũng để lại vết thương. Y Thần liền gọi xe cấp cứu, cô ấy đi đến bên cạnh ngồi xuống đỡ lấy đầu của Lâm Tường.
" Anh là đồ ngốc à, sao lại chắn cho tôi chứ. Tại sao anh phải làm như vậy, hả."
Lâm Tường cố gắng nhìn cô ấy, cười.
" Tôi không chắn cho em thì là ai, chẳng lẽ là thằng nhóc Nhất Thiên kia à."
Nhưng vì cơn đau, anh ta nhăn mặt.
" Đừng nói chuyện, sẽ động đến vết thương."
Cô ở bên cạnh, giúp anh ta cầm máu ở đầu. Nếu cứ để như vậy sẽ rất nguy hiểm, mười lăm phút sau xe cấp cứu cũng tới, Lâm Tường được đưa đến bệnh viện.