Các trang báo mạng như bị nổ tung, mọi tin tức đều đưa tin về sự việc này. Cô không nghĩ là anh lại làm tới mức này, dù cô ta phải trả giá nhưng với cái giá này có quá đắt không. Dù sao thì... bỗng dưng ngoài cửa có tiếng nói vọng vào, còn rất hăng hái, giọng nói hả hê không thấy người nhưng cô cũng biết là ai.
Chu Tịnh Nguyệt đi thẳng vào nhà, nếu ai không biết có lẽ nghĩ rằng cô ấy là kẻ đòi nợ thuê ấy chứ.
" Thần Thần, cậu đã đọc tin tức chưa." Cô ấy vừa vào đã ngồi xuống cạnh cô, hỏi.
Cô ái ngại nhìn quản gia Châu, ông chỉ cười ngỏ ý không có gì.
" Uống nước đi, nói nhiều như vậy không mệt à." Cô rót trà, rồi đẩy sang cho cô ấy.
Hàn Thuỵ cũng vội vã đi vào, anh nhìn quản gia Châu gật đầu chào hỏi rồi cũng đi vào trong.
" Không mệt, mình đang rất vui đây này. Đúng là hả hê, vừa mới thấy tin là mình liền chạy qua đây kiếm cậu liền."
" Em mới sáng sớm lại qua nhà người khác làm ồn, đúng thật là."
Cô ấy thở dốc, uống cạn ly nước trà nhưng lại không đủ, lúc này dì Lưu đem ra một ly nước cam.
" Chu tiểu thư uống cái này đi, giải khát."
" Cảm ơn dì." Chu Tịnh Nguyệt bưng lên uống một hơi nữa ly.
" Ồn cái gì, Thần Thần là bạn của em. Anh thì biết cái gì mà nói, hừ..."
Y Thần cũng chỉ lắc đầu cảm thán. Chu Tịnh Nguyệt không để ý đến Hàn Thuỵ nữa, mà say xưa nói chuyện.
" Cậu biết không, lúc trước ở bệnh viện mình đã định tẩn cho cô ta một trận rồi nhưng cái tên này lại cản mình." Cô ấy chỉ vào mặt Hàn Thuỵ.
Cô nhìn Hàn Thuỵ chỉ biết cười trừ, anh ta nhún vai. Ngoài cửa lúc này có tiếng bước chân, Đường Quân Viễn và Quân Vũ có cả Lâm Tường cũng đến theo sau là Phương Tuyết Linh và Mộc Lan.
" Cậu về đúng lúc lắm, tôi còn tưởng phải nghe cô ấy cằn nhằn tới tối ấy chứ."
" Anh nói ai cằn nhằn hả, thử nói lại lần nữa xem." Chu Tịnh Nguyệt trừng mắt nhìn Hàn Thuỵ.
Anh đi đến ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt ôn hòa, anh mặc kệ Lâm Tường đi vào, nhưng anh ta luôn đi kè kè bên cạnh Mộc Lan. Phương Tuyết Linh thì đi đến ngồi đối diện với cô, cách xa Đường Quân Vũ, anh cũng không làm gì ngồi xuống một chiếc ghế đơn im lặng, gương mặt trầm xuống.
" Chị, đã khỏe hơn chưa."
" Chị không sao, sao em lại đến đây lỡ như..."
Quân Viễn ngồi kế bên vỗ nhẹ tay cô, nói.
" Việc này em không cần lo, anh đã sắp xếp cho cô ấy rồi. Nơi ấy cũng rất ấn toàn, người của anh cũng ở đó nếu có chuyện họ sẽ biết phải làm gì."
Cô gật đầu, Lâm Tường lên tiếng.
" Cậu kêu người làm gì, việc bảo vệ cô ấy đã có tôi còn cần người khác sao, tôi đáng tin hơn họ nhiều."
" Cậu mới không đáng tin, một tay ăn chơi như cậu tha cho con người ta đi, huống gì đó là em gái của Y Thần."
Lâm Tường liếc xéo Hàn Thuỵ, nói một câu.
" Ông đây dù là đã từng, nhưng một khi đã để tâm một người thì những thứ phù phiếm ấy tôi cũng không ngại dẹp bỏ đâu."
Nhưng câu nói tiếp theo của anh, làm cho Lâm Tường cũng phải tặc lưỡi.
" Người ta là tinh khiết, cậu thì không có sạch sẽ gì, cũng đừng có vấy bẩn lên sự trong sáng ấy. Với lại tôi nghĩ cậu cũng không có cơ hội đó đâu, việc cần làm là phải giải quyết đám tình nhân của cậu ở ngoài kia đi, đừng để họ làm phiền người ta."
Lâm Tường "..."
Hàn Thuỵ và Chu Tịnh Nguyệt được một tràn cười sảng khoái, Mộc Lan và Phương Tuyết Linh chỉ im lặng không nói gì.
Ba người đàn ông lần lượt rời đi, Đường Quân Vũ cũng không ngồi lại lâu anh cũng đứng dậy đi về phía thư phòng.
Ở lại cùng chỉ còn bốn người phụ nữ, Chu Tịnh Nguyệt tiếp tục nói chuyện dỡ lúc nãy.
" Cậu có biết không, lúc đó mình không chỉ mắng cô ta mà còn mắng Đường Quân Viễn nữa kìa. Lúc mình nghe Hàn Thuỵ cậu và anh ta quay lại mình không tin lại còn có thai với anh ta nữa, nhưng khi nghe Tuyết Linh nói mình mới tin."
Nghĩ một lúc, cô ấy nói.
" Mình cứ nghĩ anh ta sẽ không làm gì, cứ thế mà bỏ qua cho Trần Dĩ Hân. Cũng không cần phải làm gì mạnh tay như đánh người, nhưng ít nhất cũng phải cho cô ta trả giá vì dám làm vậy với cậu và cháu của mình. Nhưng ngoài sự mong đợi của mình, Đường Quân Viễn lại thẳng tay cho Trần Thị phải chao đảo có khi chỉ nay mai thôi sẽ phá sản cho mà xem, đúng là hả dạ, hừ."
" Vui đến vậy à."
" Tất nhiên rồi, nhưng cô ta cũng không phải người tốt lành gì. Nhất định sẽ tìm cậu, rồi gây loạn nữa cho mà xem, cậu phải có vệ sĩ đi cùng như vậy mới an toàn được."
Cô biết,Chu Tịnh Nguyệt nói không sai. Khi một con người bị dồn vào đường cùng họ có thể bất chấp tất cả mà làm chuyện sai trái, kể cả là chuyện phạm pháp.
" Cậu đừng có nghĩ lung tung, cô ta không có lá gan lớn như vậy đâu. Với lại thời gian này, anh ấy cũng không để mình tự lái xe đi làm nên không cần phải lo."
Chu Tịnh Nguyệt như được gỡ xuống tản đá nặng, yên tâm nói.
" Vậy thì tốt rồi."
Cô nhìn qua Phương Tuyết Linh, từ nãy giờ cô ấy vẫn im lặng. Ngoài trừ vừa mới đến hỏi thăm cô, thì không nói thêm gì.
" Tuyết Linh, xảy ra chuyện gì à."