Hắn cười rộ lên có khi rất nhạt, lười nhác treo ở đuôi mắt, trông như những ngôi sao. Còn có lúc lại sáng rực tuỳ ý. Thật sự rất hợp với cái tên nơi ở của hắn.
Địa vị của hắn ở Tiên Đô đặc biệt nhưng không có một chút kiêu ngạo cao cao tại thượng nào. Ai nói chuyện với hắn, hắn đều không có vẻ xa lạ, cũng thường trêu chọc đùa giỡn, đôi lúc chế nhạo đôi lúc lại ranh mãnh.
Đó vốn nên là kiểu tính tình rất dễ dàng thân cận nhưng rất kỳ quái cho dù là những người sau này mang lòng ngưỡng mộ cũng không dám thân cận hắn.
Có lẽ bởi vì việc hắn chấp chưởng không muốn để người ngoài biết, cái loại cảm giác thần bí này càng làm tăng khoảng cách.
Trong điện ngọc của chúng tiên ở Tiên Đô đều có tiên sứ và đồng tử, theo trước theo sau chuẩn bị hằng ngày. Mà Linh Vương vẫn là ngoại lệ.
Rõ ràng hắn thích náo nhiệt nhưng Toạ Xuân Phong to như vậy ngay từ đầu đã không có tiên sứ cũng không có đồng tử.