Hoa nở rộ khắp thân cây chỉ vì một người là hắn.
Thật lâu trước kia, thời điểm từ rất lâu còn chưa có Linh Đài, Lạc Hoa Đài có một gốc cổ thụ che trời, trên hứng trời, dưới xuyên đất, cành lá sum xuê tán cây như mây. Sinh tử luân hồi trong nhân gian đều nằm trên cái cây này ––––
Mỗi khi thế gian có trẻ mới sinh nó sẽ nảy ra một cành non xanh mướt, sinh ra một nụ hoa. Mỗi khi có người nhục thể tử vong, rời khỏi trần thế đoá hoa đó sẽ từ trên cành rơi xuống.
Người bình thường không thể nhìn thấy nó, chỉ có mới sinh ra hoặc là sắp chết mới có thể tình cờ nhìn thấy nó một lần.
Đã từng có vài người tìm đường sống từ trong chỗ chết may mắn nhặt về một cái mạng, sau khi hồi phục đều nói bản thân đã từng gặp một gốc thần mộc, ở ngay trên Lạc Hoa Đài. Lâu ngày lập tức có đủ loại đồn đãi về thần mộc.
Đồn rằng, thần mộc có nửa bên khô héo nửa bên tươi tốt ––––– hoa nở sum xuê trên đỉnh tán cây, từ xa nhìn lại giống như những đám mây vô biên dưới ánh hoàng hôn. Mà bên dưới tán cây, nơi sâu trong chạc cây lại có hoa rơi không ngừng, bất kể là xuân hay thu, sớm hay chiều chưa bao giờ ngừng lại.
Những cánh hoa rơi xuống có thể phủ kín dãy núi mười hai dặm, trôi theo dòng suối, ánh đến nước chảy đều là màu hồng anh đào. Vì thế Lạc Hoa Đài có một thắng cảnh nổi tiếng hậu thế nhưng lại ít có người biết đến, gọi là "Nước trắng vào núi, dòng đỏ nhập hoang dã."
Thắng cảnh kia chính là sinh tử phàm trần, đại biểu cho tất cả con người trên thế gian.