• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CÓ SPOIL NHẸ

Trong một thoáng, Ô Hành Tuyết chỉ cảm thấy vớ vẩn đến tột cùng, vớ vẩn đến mức hắn muốn cười thành tiếng.


Sao có thể, ta cũng không phải là điên rồi.

Hắn nghĩ thầm.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại từ cái loại vớ vẩn này sinh ra một ý nghĩ càng vớ vẩn hơn, nghĩ tới mà sợ......

Bởi vì hắn thật sự là tà ma.

Tà ma không luận đúng mực –––– Tang Dục kia một khắc trước còn mượn tinh khí người thường để an ủi sưởi ấm, ngay sau đó đã uống cạn máu của đối phương. đã từng là tiên cũng không thể khống chế được, tuỳ ý làm bậy.

Ta thì sao?

Ô Hành Tuyết nghĩ thầm.


Ta từng có loại thời điểm như vậy sao? Đã từng mất khống chế sao? Đã từng xảy ra chuyện tương tự như vậy sao? Còn có......


Tiêu Phục Huyên từng nhìn thấy rồi sao?


Thật ra hắn cũng không cảm thấy đường đường là Thiên Túc thượng tiên sẽ bởi vì một khách điếm nho nhỏ mà biến mất vào hư không, không bao giờ gặp lại, những chuyện quỷ đồn đãi kia cũng không doạ hắn sợ.


Chỉ là hắn bỗng nhiên muốn gặp đối phương, rất muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK