Mục lục
Tuyệt đại long y - Triệu Lâm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Lâm mới vừa mở cửa phòng, thì nhìn thấy mẹ mình đã sớm rời giường, bà ấy đã làm xong một ít đồ ăn.

Chỉ là một đêm thôi. Triệu Lâm đã nhìn thấy mẹ mình như già đi vài tuổi.

Tối hôm qua hình như bà ấy không được nghỉ ngơi cẩn thận! Nhưng bà ấy còn dậy sớm để tự nấu ăn.

Trong lòng Triệu Lâm đau xót.

“Dậy rồi à? Ăn cơm trước đi”. Kiều Phương nói.

“Mẹ, sắc mặt mẹ hôm nay rất kém, đợi lát nữa mẹ đi nghỉ ngơi một lát đi”. Triệu Lâm không có vội vàng đi ra cửa, mà là ngồi ở trước bàn ăn, nói.

“Không có việc gì, mẹ không mệt, trưa nay, chúng ta tiếp tục ăn một bữa thật ngon”. Sắc mặt mệt mỏi Kiều Phương cố nặn ra một nụ cười.

“Con có hẹn với bạn, ra ngoài chơi game, sau đó đi leo núi, buổi trưa có thể không về nhà”. Triệu Lâm bưng bát cháo lên, nói.

Kiều Phương nghe thấy như thế, sắc mặt hoảng hốt, bà ấy nhìn Triệu Lâm

Muốn nhìn xem từ trên mặt Triệu Lâm có thấy được điều gì khác hay không.

Nhưng mặc cho bà ấy có quan sát như thế nào, cũng phát hiện Triệu Lâm có một chút “xúc động” nào cả.

Kiều Phương rũ mí mắt, nói: “Hôm nay ở nhà đi, đừng đi đâu cả”.

Triệu Lâm không hề sốt ruột tiếp lời, anh vẫn ăn cháo dùng bữa.

Anh biết, hôm nay nếu như không phải là có chuyện đặc biệt, mẹ mình tuyệt đối sẽ không cho mình đi ra ngoài.

Không có lý do nào khác cả.

Bà ấy chỉ có một đứa con trai này, bà ấy thật sự không thể chịu thua.

Nỗi khổ của bà ấy, Triệu Lâm hiểu.

Cho nên Triệu Lâm cũng không tranh cãi, chỉ lấy điện thoại di động ra, gửi cho Lý Sơ Ảnh một tin nhắn: “Mẹ tôi không cho tôi ra ngoài, sợ tôi đến nơi tổ chức hôn lễ gây chuyện, cô lên đây một chuyến, nói là bạn học, nói mấy người bạn chúng ta hẹn đi trượt băng và ởi leo núi, đưa tôi ra ngoài”.

“Được, tôi lên ngay bây giờ”.

Lý Sơ Ảnh trả lời rất sảng khoái.

Triệu Lâm đang muốn gửi địa chỉ cụ thể, nhưng đã buông †ay xuống ngay tức khắc.

Nếu nhà họ Lý đã điều tra được quá khứ của anh và Lữ Nam Nam.

Vậy thì chuyện anh sống ở đâu?

Tình hình như thế nào, đối phương chắc chăn đã biết rất rõ ràng rồi.

Kiều Phương nhìn Triệu Lâm không tranh luận với bà ấy nữa, ngồi ở chỗ đó yên tĩnh ăn cháo dùng bữa, tinh thần vốn

đang bị loạn, đã hơi ổn định lại một chút.

Chỉ là bà ấy vừa mới ngồi xuống cầm đôi đũa lên, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Kiều Phương lộ vẻ hoảng hốt và sợ hãi. Sáng sớm thế này, ai lại đến bấm chuông nhà bà ấy? Nhà họ Vương?

Bọn họ nhất định phải khiến cho máu chảy thành sông, mới vui vẻ sao?

“Triệu Lâm? Là tôi, mở cửa đi”.

Ngoài cửa, một giọng nữ vang lên.

Kiều Phương nghe thấy giọng nói này, lại ngẩn ra, đây là ai?

Con gái? Sáng sớm đến nhà anh? Nhưng hình như cũng không phải là Lữ Nam Nam.

Triệu Lâm nói: “Không phải con vừa mới nói rồi sao, con có hẹn bạn học ra ngoài chơi game và leo núi, người ta vừa rồi đã đến dưới lầu rồi, con thấy mẹ không yên tâm, nên bảo người ta lên tìm con”.

“Hầy...”. Kiều Phương thấy không phải nhà họ Vương và Lữ Nam Nam thì thở dài một hơi, đứng dậy đi ra mở cửa.

Đợi đến khi bà ấy mở cửa, nhìn thấy nhan sắc của Lý Sơ Ảnh không khỏi đứng hình tại chỗ.

Mái tóc của Lý Sơ Ảnh hơi xoăn, trên người còn có mùi nước hoa tao nhã, dây chuyền đá quý trên cổ cùng với chiếc váy dài ôm sát người, đều thể hiện lên sự cao quý và xinh đẹp của cô ấy.

“Cô...cô gái, cháu tìm ai2”, Kiều Phương hơi hoang mang.

“Dì à, cháu là bạn học cấp hai của Triệu Lâm, mấy hôm trước mới quay về từ nước ngoài, bởi vì đã lâu không gặp, hôm nay chúng cháu hẹn nhau ra ngoài trượt băng và trượt tuyết, cậu ấy mới vừa nói với cháu dì không yên lòng về cậu ấy, cho nên cháu mới lên đây một chuyến”. Lý Sơ Ảnh nói

“Bạn học...của Tiểu Lâm?”. Kiều Phương khó có thể tin được, con của bà ấy có một người bạn học xinh đẹp như vậy từ khi nào vậy?

Hơn nữa trên cổ đối phương còn đeo vòng cổ đá quý, hình như là “Trái tim biển cả”?

Sợi dây chuyền này, sao lại ở trên cổ cô ấy?

Triệu Lâm đứng dậy nói: “Mẹ, đây là bạn cùng bàn cấp hai của con, đã lâu không gặp, cho nên mới hẹn hôm nay đi trượt băng, leo núi, cùng nhau ăn một bữa cơm, mẹ yên tâm đi, chiều tối con sẽ về”.

“Cái này..”

Kiều Phương không biết nên nói như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK