Lý Thanh Nham giữ im lặng đi vòng quanh phòng bệnh xem có “sạch” hay chưa.
Sau khi xác định Lăng Nhạn Nam đã rời đi, ông ấy mới bắt đầu đánh giá con rể của mình.
Tuy trước đó đã gặp qua Triệu Lâm nhưng giờ ông ấy mới có thế quan sát kỹ càng.
Cao 1 m76, không quá vạm vỡ, vẻ ngoài thư sinh.
Xét về vẻ ngoài thì chủ tịch Lý vẫn khá hài lòng.
Về đạo đức thì không cần nhiều lời, đối phương cứu Diệu Diệu còn ứng tiền thuốc bằng chút đồng lương còm cõi của mình.
Tính cách cũng khá chín chắn, không bồng bột, biết quy tắc, xem ra được dạy dỗ không tệ.
Lý Thanh Nham nhìn Triệu Lâm. Càng nhìn càng thích, càng thấy đáng khen.
Mọi người đều nói mẹ vợ gặp con rể, càng nhìn càng ưng mắt, ông ầỳ làm bổ vợ gặp con rế chắc cũng không khác mấy.
Dần dần, trên gương mặt già nua của Lý Thanh Nham xuất hiện nụ cười, nhăn như đoá hoa cúc.
Muốn hỏi ấn tượng của Lý Thanh Nham đối với Triệu Lâm là gì?
Là vô cùng… hài lòngỉ
Lý Sơ Ảnh bên cạnh thấy bố mình tỏ ra như thế thì trong lòng cũng hiểu rõ.
Cô biết e rằng mình phải kết hôn với anh chàng này rồi, bố đã quyết định thì không ai có thể thay đổi.
Cô nghiêng đầu nhìn Triệu Lâm, người này mà làm chồng cô thì sẽ mang lại hạnh phúc cho mình chứ? Hai người họ có xứng không?
Nghĩ đi nghĩ lại, cô tự gật đầu, thông qua hai ngày điều tra, cô vẫn khá hài lòng về Triệu Lâm.
Đối với suy nghĩ của đôi bố con này, Triệu Lâm cảm thấy có chút khó hiếu.
Bị hai người nhìn như vậy làm anh cảm thấy có chút sợ hãi.
Nhất là khi thấy Lý Thanh Nham còn khoá cửa, điều này làm Triệu Lâm có cảm giác như mình vừa lên thuyền giặc.
Mà Lý Thanh Nham lại nghiêm túc rồi thả lỏng, sau đó cười tủm tỉm càng khiến Triệu Lâm cảm thấy nguy hiếm.
Anh như biến thành con thỏ, bị gã thợ săn là Lý Thanh Nham rình mò, nụ cười của đối phương làm anh hơi rén.
“Chủ tịch Lý, ông, ông tìm tôi làm gì vậy ạ?”, Triệu Lâm không chịu nối nên chủ động hỏi.
Lý Thanh Nham lại không hề luống cuống, ngồi xuống đổi diện Triệu Lâm, cười tủm tỉm nói: “Tôi tìm cậu tất nhiên là vì có việc, hơn nữa còn lại một chuyện lớn!”
Thấy Lý Thanh Nham nói nghiêm túc như thế thì anh không khỏi sốt ruột, trầm giọng nói: “Đã vậy thì mời chủ tịch nói!”
Đối phương nám quyền một gia tộc đứng đầu Trung Châu, chuyện lớn mà ông âỳ nói chắc chắn rất quan trọng.
Tuy nói Triệu Lâm vẫn không đoán ra được đó là chuyện gì nhưng có thể khiến người ta tới tìm anh thì không đơn giản rồi.
Vốn dĩ Triệu Lâm còn tưởng là chuyện kinh thiên động địa gì thì lại nghe thấy Lý Thanh Nham nói: “Tiếu Triệu, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
“?”, Triệu Lâm ngạc nhiên.
Tuổi của mình có liên quan gì tới chuyện lớn?
Điều này khiến Triệu Lâm nhất thời sửng sốt, ho khan vài tiếng rồi đáp: “2,23 tuổi!”
“Tốt, 23 thì tốt, đã đủ tuổi kết hôn!”. Lý Thanh Nham cười tủm tỉm: “Trong nhà có mấy người? Có anh chị em gì không?”
Sau khi xác định Lăng Nhạn Nam đã rời đi, ông ấy mới bắt đầu đánh giá con rể của mình.
Tuy trước đó đã gặp qua Triệu Lâm nhưng giờ ông ấy mới có thế quan sát kỹ càng.
Cao 1 m76, không quá vạm vỡ, vẻ ngoài thư sinh.
Xét về vẻ ngoài thì chủ tịch Lý vẫn khá hài lòng.
Về đạo đức thì không cần nhiều lời, đối phương cứu Diệu Diệu còn ứng tiền thuốc bằng chút đồng lương còm cõi của mình.
Tính cách cũng khá chín chắn, không bồng bột, biết quy tắc, xem ra được dạy dỗ không tệ.
Lý Thanh Nham nhìn Triệu Lâm. Càng nhìn càng thích, càng thấy đáng khen.
Mọi người đều nói mẹ vợ gặp con rể, càng nhìn càng ưng mắt, ông ầỳ làm bổ vợ gặp con rế chắc cũng không khác mấy.
Dần dần, trên gương mặt già nua của Lý Thanh Nham xuất hiện nụ cười, nhăn như đoá hoa cúc.
Muốn hỏi ấn tượng của Lý Thanh Nham đối với Triệu Lâm là gì?
Là vô cùng… hài lòngỉ
Lý Sơ Ảnh bên cạnh thấy bố mình tỏ ra như thế thì trong lòng cũng hiểu rõ.
Cô biết e rằng mình phải kết hôn với anh chàng này rồi, bố đã quyết định thì không ai có thể thay đổi.
Cô nghiêng đầu nhìn Triệu Lâm, người này mà làm chồng cô thì sẽ mang lại hạnh phúc cho mình chứ? Hai người họ có xứng không?
Nghĩ đi nghĩ lại, cô tự gật đầu, thông qua hai ngày điều tra, cô vẫn khá hài lòng về Triệu Lâm.
Đối với suy nghĩ của đôi bố con này, Triệu Lâm cảm thấy có chút khó hiếu.
Bị hai người nhìn như vậy làm anh cảm thấy có chút sợ hãi.
Nhất là khi thấy Lý Thanh Nham còn khoá cửa, điều này làm Triệu Lâm có cảm giác như mình vừa lên thuyền giặc.
Mà Lý Thanh Nham lại nghiêm túc rồi thả lỏng, sau đó cười tủm tỉm càng khiến Triệu Lâm cảm thấy nguy hiếm.
Anh như biến thành con thỏ, bị gã thợ săn là Lý Thanh Nham rình mò, nụ cười của đối phương làm anh hơi rén.
“Chủ tịch Lý, ông, ông tìm tôi làm gì vậy ạ?”, Triệu Lâm không chịu nối nên chủ động hỏi.
Lý Thanh Nham lại không hề luống cuống, ngồi xuống đổi diện Triệu Lâm, cười tủm tỉm nói: “Tôi tìm cậu tất nhiên là vì có việc, hơn nữa còn lại một chuyện lớn!”
Thấy Lý Thanh Nham nói nghiêm túc như thế thì anh không khỏi sốt ruột, trầm giọng nói: “Đã vậy thì mời chủ tịch nói!”
Đối phương nám quyền một gia tộc đứng đầu Trung Châu, chuyện lớn mà ông âỳ nói chắc chắn rất quan trọng.
Tuy nói Triệu Lâm vẫn không đoán ra được đó là chuyện gì nhưng có thể khiến người ta tới tìm anh thì không đơn giản rồi.
Vốn dĩ Triệu Lâm còn tưởng là chuyện kinh thiên động địa gì thì lại nghe thấy Lý Thanh Nham nói: “Tiếu Triệu, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
“?”, Triệu Lâm ngạc nhiên.
Tuổi của mình có liên quan gì tới chuyện lớn?
Điều này khiến Triệu Lâm nhất thời sửng sốt, ho khan vài tiếng rồi đáp: “2,23 tuổi!”
“Tốt, 23 thì tốt, đã đủ tuổi kết hôn!”. Lý Thanh Nham cười tủm tỉm: “Trong nhà có mấy người? Có anh chị em gì không?”