Đào Nhuyễn không khỏi vui vẻ.
Cô hận không thể lập tức đem Cố Chi Châu gọi dậy, để anh dùng đại dương v*t đang phấn chấn hung hăng mà cắm tiểu huyệt của mình.
Nhưng không được.
Bình tĩnh ngẫm lại, Cố Chi Châu hôm qua có nói với cô, nguyên nhân bệnh của anh là do ám ảnh về mặt tâm lý chứ không phải chức năng sinh lý có vấn đề.
Nói cách khác, cây côn th*t này vốn dĩ không thành vấn đề, nó có thể cứng, chỉ là không cứng được trước mặt người khác thôi.
Vì thế, nếu lúc này cô gọi Cố Chi Châu dậy, anh không chỉ sẽ không làm mình, còn rất có khả năng côn th*t sẽ lập tức mềm xuống.
Làm sao bây giờ?
Cố Chi Châu vẫn ôm cô ngủ, hai người cách nhau rất gần, giờ phút này dính sát vào nhau, cho nên lúc côn th*t ngạnh lên vừa trùng hợp chọc tới tiểu huyệt Đào Nhuyễn.
Bằng không… Cô tự mình thổi gạo thành cơm đi?
Để dương v*t của anh trực tiếp cắm vào tiểu huyệt, chờ Cố Chi Châu phản ứng lại, nói không chừng còn sướng đến quên mất chướng ngại tâm lý của bản thân.
Có điều làm vậy vẫn tồn tại một vấn đề.
Tuy rằng tiểu huyệt của Đào Nhuyễn hiện tại rất thành thục, lúc nào cũng có thể chảy nước, nhưng cô kì thật vẫn còn là xử nữ. Nếu không có người giúp nới rộng ra, cô nhất định sẽ đau chết mất.
Hơn nữa nếu không chuẩn bị tốt, căn đại dương v*t này có thể nhét vào hay không cũng là một cái vấn đề.
Vì thế sau khi cân nhắc, Đào Nhuyễn vẫn là từ bỏ lựa chọn tự mình tới.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Bên cạnh Cố Chi Châu vẫn còn ngủ say, nghe tiếng hít thở vững vàng của anh, Đào Nhuyễn nảy ra một ý.
Cô có thể khẩu giao cho Cố Chi Châu.
Chờ Cố Chi Châu tỉnh lại phát hiện ra, nói không chừng cũng sẽ tiêu trừ chướng ngại.
Quyết định như vậy, Đào Nhuyễn hít sâu một hơi, sau đó rón ra rón rén mà xốc chăn lên, từ trong lòng ngực Cố Chi Châu chui ra.
côn th*t lớn vẫn đang rất phấn chấn.
Chỉ là nhìn hình dáng, Đào Nhuyễn cũng có thể cảm nhận được vẻ uy phong cùng dữ tợn của nó.
Đào Nhuyễn quỳ gối xuống bên cạnh người Cố Chi Châu.
Cô nhẹ nhàng kéo xuống quần ngủ của anh xuống, cầm lấy thứ to lớn kia.
Cứng quá.
Cũng nóng quá.
Mặt trên gân xanh chi chít, Đào Nhuyễn còn nhớ mang máng cảm giác thứ này ở trong cơ thể mình, sẽ đem mình đưa đến chín tầng mây như thế nào.
Chỉ tiếc, đó là ở trong mơ, không phải là thế giới hiện thực.
Nếu trong thế giới hiện thực cũng có thể cùng Cố Chi Châu làm tình như vậy thì tốt rồi.
Lòng mang chờ mong, Đào Nhuyễn đem đầu cúi thấp xuống, ngậm lấy quy đầu no đủ của Cố Chi Châu.
“Ưm…”
Có một chút mùi, nhưng không khiến cô có cảm giác ghét bỏ.
Đào Nhuyễn liếm láp một chút, liền cảm giác được Cố Chi Châu có phản ứng.
“A Châu?”
Đào Nhuyễn thử thăm dò kêu tên anh, thấy anh chậm rãi nâng mí mắt, sau đó giữa mày nhảy dựng.
Đào Nhuyễn ở ngay trước mặt anh dùng lưỡi liếm một vòng quanh quy đầu.
“Ưm…”
Cố Chi Châu đột nhiên không kịp phòng ngừa bắn ra, tinh dịch vô cùng nhiều, lập tức dính hết lên mặt và đầu tóc Đào Nhuyễn.
“Nhuyễn Nhuyễn!”
Cố Chi Châu thanh âm cực kỳ không thích hợp, anh vội vàng đem Đào Nhuyễn bế lên, sắc mặt phức tạp mà lau tinh dịch dính trên mặt cho cô.
Đào Nhuyễn lại đè tay anh lại.
“A Châu…” Cô dùng ngón út quệt tinh dịch còn thừa bỏ vào miệng, vươn đầu lưỡi hồng nộn liếm môi dưới, sau đó để tay lên côn th*t vừa phóng thích, thanh âm mềm mại: “Để em liếm cho anh, được không? Em thích ăn tinh dịch của anh, muốn giúp anh liếm thật sạch sẽ.”
Theo lý thuyết, không ai có thể cự tuyệt thỉnh cầu như vậy.
Cô không chỉ là bạn gái Cố Chi Châu, mà còn là vưu vật kiều nội trời sinh quyến rũ anh.
Động tác vừa nãy của cô vô cùng gợi cảm, nuốt tinh dụ hoặc, không tên đàn ông nào nhìn thấy mà không nghĩ lại đem dương v*t nhét vào cái miệng nhỏ kia tiếp tục thao làm.
Nhưng Cố Chi Châu lại không chút dao động ngăn động tác Đào Nhuyễn lại, đem tinh dịch trên mặt và tóc cô toàn bộ lau hết, sau đó cưỡng ép bế người vào phòng tắm súc miệng.
Đào Nhuyễn có chút tức giận.
Chẳng lẽ tư thế câu dẫn của cô không đúng?
Hay là động tác không đủ dụ hoặc? Cô đã tích cực chủ động như vậy, thế mà Cố Chi Châu còn thờ ơ?
Nhưng sự thật chứng minh, Cố Chi Châu chính là thờ ơ. Anh không chỉ lơ đi ánh mắt ủy khuất của Đào Nhuyễn, còn ép cô súc miệng.
Vì thế Đào Nhuyễn càng phẫn nộ.
Dựa vào cái gì chứ? Tinh dịch cô dựa vào bản lĩnh đoạt được, vì cái gì lại phải nhổ ra?
Không súc miệng, cô không muốn…
“A…”
Cuối cùng vẫn phải nhổ đi.
Đào Nhuyễn thật thương tâm.
Cố Chi Châu dỗ dành Đào Nhuyễn hồi lâu lâu, cô không thèm phản ứng. Cố Chi Châu chuẩn bị bữa sáng Đào Nhuyễn thích nhất, cô cũng ăn không bao nhiêu, cứ vậy ủ rũ mà trở về trường học.
Cố Chi Châu đi theo cô.
Không biết vì cái gì, nhìn bộ dạng áo mũ chỉnh tề của anh, Đào Nhuyễn lại có một loại dự cảm bất thường.
————
Lời editor:
Bất thường là đương nhiên rồi, cùng cha nội này có bao giờ bình thường:vvvvv
Hôm nay đăng sớm, mọi người đọc vui vẻ nha.