• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Rheni

Đào Nhuyễn đưa tay ấn vào đũng quần Cố Chi Châu, ở một khắc cô định tiếp tục bước tiếp theo, Cố Chi Châu đè cổ tay cô lại.

Ánh mắt thiếu niên giãy giụa: "Nhuyễn Nhuyễn..."

Đào Nhuyễn cắn môi, mắt hạnh kèm theo nước mắt: "Anh không phải thích em sao? Thích em thì phải để cho em xem."

Màu mắt Cố Chi Châu đen như mực, giãy giụa dưới đáy mắt càng thêm rõ ràng.

Đào Nhuyễn chớp lông mi, một giọt nước mắt cứ như vậy lăn ra khỏi hốc mắt của cô.

Cô nói: "Cố Chi Châu, em nghĩ chúng ta vẫn là chia tay đi."

Cố Chi Châu lập tức liền đem kéo vào trong lồng ngực, khẩn trương mà ôm chặt lấy. Đào Nhuyễn muốn giãy giụa, lại phát hiện mình căn bản không có cách nào thoát khỏi anh.

"Đừng khóc, không chia tay, anh cho em xem."

Đào Nhuyễn lập tức không khóc nữa, cô hít hít mũi, hỏi Cố Chi Châu: "Thật sao?"


Cố Chi Châu nói: "Thật."

Đào Nhuyễn bỗng dưng muốn cười.

Ha ha.

Khóc lóc muốn xem gậy th*t của bạn trai, không cho xem liền dùng chuyện chia tay để uy hiếp, cô trước kia thật không nghĩ tới mình vậy mà lại làm ra những việc như này.

Có điều, đây cũng là do Cố Chi Châu ép cô.

Nghĩ đến đây, Đào Nhuyễn nâng hai mắt ướt đẫm trừng Cố Chi Châu một cái.

Cố Chi Châu dưới ánh nhìn chăm chú của Đào Nhuyễn kéo quần ở nhà rộng thùng thình với quần lót xuống. Con quái vật khổng lồ còn đang ngủ đông kia cứ như vậy lọt vào trong tầm mắt Đào Nhuyễn.

Đào Nhuyễn vừa nãy còn rất hung hăng, đến lúc này, nhìn cảnh tượng như vậy, vẻ cố chấp ngang ngược ban nãy không còn sót lại chút nào, khóe mắt dãn ra mềm mại như nước.

"Được rồi chứ?" Cố Chi Châu hỏi.

Đào Nhuyễn hít sâu một hơi, lấy dũng khí nói với Cố Chi Châu: "Em còn muốn sờ."

Cô không cần cảm thấy xấu hổ. Cô hôm nay là muốn sờ Cố Chi Châu, là muốn sờ côn th*t, muốn xem Cố Chi Châu có thể ngạnh lên ở tay mình hay không.

Cố Chi Châu sắc mặt trắng bệch.

Đào Nhuyễn tủi thân: "Không thể sao?"

Cố Chi Châu rốt cuộc vẫn không có biện pháp cự tuyệt Đào Nhuyễn, qua nửa phút, anh thanh âm khàn khàn nói: "Có thể."

Đào Nhuyễn nghe vậy, bắt đầu thật cẩn thận mà đưa tay lên.

Ừ thì...Mềm mền, bự bự, xúc cảm có chút vi diệu.

Cố Chi Châu thân thể hoàn toàn cứng đờ, anh cực lực nhẫn nại, mới không lập tức đẩy ra Đào Nhuyễn.

Mà Đào Nhuyễn cũng cảm nhận được Cố Chi Châu kỳ quái, cô nghĩ nghĩ, liền lấy lòng mà cúi người qua, hôn lên mặt anh.

"Em chỉ là sờ một chút, anh, anh không cần khẩn trương..."

Biểu hiện của Cố Chi Châu như thể cô không phải người đứng đắn gì, mà là hồ ly tinh hư hỏng chuyên đi hút cạn tinh nguyên của nam nhân trong sách vậy...

Có Đào Nhuyễn trấn an, Cố Chi Châu rốt cuộc vẫn dần dần thả lỏng xuống. Đào Nhuyễn thấy vậy mới bắt đầu có tâm trạng xem cây gậy đang rũ xuống kia.

Màu sắc sạch sẽ, vừa thấy liền biết rất ít dùng qua. Quy đầu thực no đủ, cán mang theo gân xanh, có thể tưởng tượng thứ này nếu cương cứng lên sẽ khổng lồ dữ tợn đến mức nào.

"Nhuyễn Nhuyễn..." Cố Chi Châu thanh âm phi thường áp lực.

Đào Nhuyễn thử thăm dò hỏi: "Anh... Có cảm giác không?"

Cố Chi Châu mặt trắng bệch, miễn cưỡng cong cong môi: "Có."

Vậy vì cái gì vẫn không cương lên?

Cô ở trong mơ bị thứ này lăn lộn rất nhiều lần, biết nó cứng lên cường hãn dũng mãnh thế nào.

Chẳng lẽ Cố Chi Châu thật sự có vấn đề ở phương diện này? Thật sự là không cứng được?

Không đúng.

Cô ở hiện thực đã từng nhìn thấy thứ này lúc cương cứng, là ở trong video, lúc đó cô vừa từ trong mơ tỉnh lại, Cố Chi Châu dùng nick giả phát yêu cầu video call.

Là nó.

Chính là nó.

Đào Nhuyễn có thể trăm phần trăm khẳng định.

Nhưng vì cái gì Cố Chi Châu hiện tại lại cứng không được?

Là cô kích thích còn chưa đủ lớn sao?

Nghĩ vậy, Đào Nhuyễn đem tóc dắt gọn ra sau tai, sau đó hít sâu một hơi, cúi đầu hôn lên.

Cô là muốn khẩu giao cho Cố Chi Châu, đối với chuyện này, cô cam tâm tình nguyện vui vẻ chịu đựng, nhưng Cố Chi Châu lại lập tức đẩy người ra.

"Đừng chạm vào, dơ..."

Dơ?

Chỗ nào dơ chứ?

Cố Chi Châu người lớn lên đẹp trai, dương v*t cũng là cực phẩm, hình dạng cùng màu sắc đều rất đẹp, cô một chút cũng không cảm thấy dơ.

Nghĩ như vậy, Đào Nhuyễn lại có điểm giận, cô há mồm muốn cùng Cố Chi Châu nói, nhưng nhìn đến trạng thái của Cố Chi Châu, cô cái gì cũng không nói ra được.

Cố Chi Châu sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên trán cũng thấm ướt tầng tầng mồ hôi lạnh.

Đào Nhuyễn trong lòng tê rần, tận lực ôn hòa mà gọi anh: "A Châu..."

Cố Chi Châu không nhìn cô mà sửa sang quần áo của mình, ách giọng nói: "Anh đi ra ngoài hút điếu thuốc."

Đào Nhuyễn lập tức đau lòng.

Cố Chi Châu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Cô nên làm sao bây giờ?

Ở thời điểm Đào Nhuyễn không biết làm gì cho phải, chuông điện thoại vang lên.

Là Kỷ Hạ, chị em tốt của cô.

Kỷ Hạ thanh âm lưu loát: "Tớ vừa xuống phi cơ, cậu ở đâu?"

Đào Nhuyễn: "Tớ... Ở chỗ Cố Chi Châu."

Kỷ Hạ: "Chờ đó, tớ lập tức qua ngay."


————


Dạo này bận rồi nên thêm điều kiện ra chương mới nha mn:3333


Cụ thể là trên 100 vote thì ngày thứ 2 ( tính từ mốc đủ 100 vote) mới lên chương tiếp theo. Nôm na là cách 2 ngày mới có chương mới ấy.


Mọi người thương xót cho những số phận làm công không ăn lương mà chịu khó chờ nha:>>>>

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK