Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực (Dị Bản) - Full 825 chap
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Này!”

Tô Ánh Nguyệt hơi giãy giụa, xong lại bị Trần Minh Tân chế phục.

Có điều bởi vì Tô Ánh Nguyệt chê anh bận rộn cả một ngày trên người đều là mùi mồ hôi, anh mới không có động loạn.

Trần Minh Tân tắm xong, hai người cùng nhau ăn cơm, sau đó anh nói muốn đi thăm Trần Tước Dẫn.

“Em cũng đi.”

Tô Ánh Nguyệt vốn đã định thay quần áo ngủ để đi nghỉ ngơi, nhưng vừa nghe anh muốn đi thăm Trần Tước Dẫn thì vội vàng đứng dậy.

“Không cần, em đợi anh về.” Trần Minh Tân ấn nhẹ vai của cô, thần sắc kiên định.

Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, không có nhúc nhích.

...


Trần Tước Dân mặc dù tay bị gãy, nhưng không có ảnh hưởng lớn đến việc ăn uống vui chơi của anh ta.

Khi Trần Minh Tân đến thăm anh, anh đang trêu chọc nữ giúp việc mới đến.

Nữ giúp việc là người gốc nước J, nói là mới đến, nhưng cũng ở biệt thự Mogwynn sắp được một năm rồi.

“Ở đây cũng giúp cho tôi, chính là như thế, ừm... a... chính là cái lực đạo này.” Kỹ thuật mát xa của cô hầu nhỏ rất tốt, Trần Tước Dẫn thoải mái sờ bàn tay nhỏ mềm mại của cô hầu nhỏ, vừa thoải mái híp mắt lại.

Mãi đến khi anh ta nghe thấy bên ngoài cửa vang lên một tiếng ‘cậu Minh Tân’, cả người anh ta giống như cái đồng hồ báo thức đã đến giờ, nhảy dựng cả lên.

Khiến cả cô hầu nhỏ đang mát xa bên cạnh anh ta giật mình.

Sau đó, cửa phòng bị mở ra.

Thân hình cao lớn của Trần Minh Tân đã xuất hiện ở cửa.

Ánh mắt lạnh thấu xương khi quét đến trên người của Trần Tước Dẫn thì dừng lại.

Chỉ là, lãnh ý trong ánh mắt đó, càng đậm hơn.

Sau đó, Trần Minh Tân sải bước về phía Trần Tước Dẫn.

Trần Tước Dẫn không tự chủ mà nuốt nước ngọt, trên mặt là nụ cười gượng: “Aiya, Minh... Minh Tân cậu hết bận rồi à...”

Anh ta vừa nói vừa lùi lại, hiển nhiên là quá sợ hãi.

Mấy cô hầu nữ đang ở một bên hầu hạ cũng bị khí thế của Trần Minh Tân chấn nhiếp, đều không dám thở mạnh.

Nụ cười nịnh nọt của Trần Tước Dẫn không có khiến cho sắc mặt của Trần Minh Tân trở nên tốt hơn chút nào.

Anh trực tiếp một cước đá lên người của Trần Tước Dẫn.

May mà Trần Tước Dẫn sớm đã có chuẩn bị, Trần Minh Tân không có đá vào cánh tay đang bó bột của anh ta.

Có điều sau đó Trần Minh Tân liên tiếp đá mấy cước vào người của anh ta thì anh ta không thể tránh né được.

Trần Minh Tân lại đều nhằm vào cánh tay đang bó bột của anh ta mà đá, Trần Tước Dẫn đau đến mức kêu la oai oái.

Người hầu ở bên ngoài nghe thấy tiếng bên trong không đúng thì có người đi tìm Trần Chính.

Dù sao Trần Chính cũng là quản gia, bọn họ đi tìm Trần Chính hỏi chuyện này nên xử lý thế nào.

Trần Chính đương nhiên nói cho Trần Úc Xuyên.

Trần Úc Xuyên cũng không trì hoãn, ông ta rất nhanh dẫn Trần Chính đi qua đó.

Khi ông ta đến thì nhìn thấy Trần Tước Dẫn ngồi trên sàn kêu la, mặt mày tức giận nhìn Trần Minh Tân: “Trần Minh Tân, cháu đang làm cái gì.”

Ông ta trông thì rất tức giận, thậm chí trực tiếp gọi cả họ lẫn tên của Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân ngẩng đầu liếc nhìn ông ta, mặt mày lạnh nhạt nói: “Ông ngoại đến rồi sao? Thị lực của đám người làm này không phải rất tốt, cháu chẳng qua chỉ đang cọ xát với cậu nhỏ một chút mà thôi, vậy mà cũng kinh động đến ông.”

Khi anh nói lời này, ánh mắt quét một vòng trong phòng, vừa hay dừng trên người cô hầu nhỏ trước đó mát xa cho Trần Tước Dẫn.

Mà Trần Tước Dẫn khi nghe được hai từ ‘cậu nhỏ’ thì da đầu cũng tê rần một trận.

Cánh tay của anh ta còn đang bó bột, cả người nhếch nhác, rõ ràng chính là bị đánh, sao có thể là cọ xát?

Không đợt Trần Úc Xuyên lên tiếng, Trần Minh Tân đã đi đỡ Trần Tước Dẫn lên: “Cháu đã nói rồi, tay của cậu còn đang bị thương, không tiện cùng cháu cọ xát, nhưng cậu khăng khăng không nghe.”

Trần Minh Tân nói đến đây thì hơi dừng lại, sau đó mới nói tiếp: “Lần sau đừng có như vậy nữa, cháu có lúc ra tay cũng không biết nặng nhẹ.”

Trong lòng Trần Tước Dẫn kêu khổ, cái này đâu phải không biết nặng nhẹ, rõ ràng là ra tay quá nặng.

Anh ta cảm thấy cánh tay còn lại cũng không thể động đậy được.

“Còn nữa...” Trần Minh Tân giống như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh đưa tay kéo cô hầu nhỏ trước đó mát xa cho Trần Tước dẫn tới, trực tiếp ném đến trước mặt của Trần Chính: “Nữ giúp việc này, Trần quản gia xem mà xử lý, tôi không hay ở biệt thự Mogwynn, cho nên không biết loại người lầu thất trách còn khiến chủ nhân bị thương nặng như vậy thì phải xử lý như thế nào.”

Ý tứ này của anh rất rõ ràng, chính là cô hầu này chính là hung thủ khiến Trần Tước Dẫn gãy tay.

Trần Tước Dẫn không nhịn được mà quay đầu, không nhịn được nhìn Trần Minh Tân mở to mắt ra nói dối, nhưng anh ta lại không dám nói Tô Ánh Nguyệt ngáng chân anh ta.

Nếu không, đến lúc đó, người chịu khổ không phải cô hầu nhỏ này mà là anh rồi.

Anh và Trần Minh Tân quan biết rất lâu rồi, quan hệ nói tốt thì cũng tốt, nói không tốt thì cũng không tốt, nhưng anh ta biết Trần Minh Tân rất tàn nhẫn, đặc biệt là lần này anh trở về biệt thự Mogwynn, chắc chắn sẽ không để Trần Úc Xuyên tùy ý sắp xếp.

Lời nói của Trần Minh Tân mặc dù là nói với Trần Chính, nhưng ánh mắt của anh lại nhìn thẳng vào Trần Úc Xuyên, ánh mắt của anh cực kỳ sắc bén, dường như có thể nhìn thấu nội tâm của ông ta.

Trần Úc Xuyên vốn khi đến khí thế bừng bừng, nhưng lúc này, thần sắc trên mặc lại yếu đi vài phần, ông ta quay đầu lạnh lùng nhìn Trần Chính: “Cố gắng quản lý chuyện trong nhà, đừng để tôi thất vọng.”

Trần Chính cúi đầu đáp: “Vâng.”

Sau đó, hai người Trần Úc Xuyên và Trần Chính bèn rời khỏi.

Hai người có thể nói là đến đi vội vàng.

Trần Tước Dẫn quay sang nhìn mấy người hầu đang run rẩy ở trong phòng, giọng điệu không nhẫn nại nói: “Ra ngoài hết đi.”

Mấy người hầu đó như được đặc xá, mau chóng ra ngoài, còn thay bọn họ đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn anh ta và Trần Minh Tân, anh ta mặt mày lo lắng nhìn ngón núi băng trước mặt, mở miệng: “Tôi thật sự không có chạm vào vợ của cậu, chúng ta chỉ ở phòng trà uống trà, cô ấy còn khiến tôi ngã gãy tay, nói thế nào đều là cô ấy quá đáng chứ!”

Trần Minh Tân nghe thấy, mắt híp lại, âm trầm nói: “Chạm vào đâu rồi?”

“Ờm...” Trần Tước Dẫn cảm thấy, anh ta giống như nói lời không nên nói rồi.

“Thì chạm một xíu vào eo của cô ấy, thật sự chỉ một xíu...” Trần Tước Dẫn thấy thần sắc trên mặt của Trần Minh Tân giống như bão tố ập đến, người không tự chủ mà lùi lại mấy bước: “Cậu nể tình tôi không có vạch trần cô ấy mà tha cho tôi lần này đi, với cả, đây đều là chủ ý của ông cụ, tôi chỉ đi đến mà thôi.”

Anh ta lần đầu tiên nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, tuy kinh diễn trước dung mạo của Tô Ánh Nguyệt, nhưng thật sự không có đánh chủ ý qua với Tô Ánh Nguyệt.

Mà anh ta hôm nay đến tìm Tô Ánh Nguyệt, chủ yếu là do ý của Trần Úc Xuyên.


Trần Úc Xuyên ở buổi tiệc bị Trần Minh Tân chơi cho một vố, trong lòng không vui, tự nhiên muốn phản kích.


Vì thế, ông ta muốn để Trần Tước Dẫn đi tiếp cận Tô Ánh Nguyệt, sau đó lại phát tán một chút tin tức, chứng minh Tô Ánh Nguyệt không đàng hoàng.


Chỉ có điều, ông ta đoán sai một điểm, Trần Tước Dẫn tuy thích gái đẹp nhưng anh ta càng sợ Trần Minh Tân hơn.


Cho nên, anh ta cũng chỉ đến đó thôi, không nghĩ muốn làm khó Tô Ánh Nguyệt, chỉ hy vọng có thể ăn nói lại với Trần Úc Xuyên, nhưng không ngờ cô gái Tô Ánh Nguyệt này cũng đủ ác..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK