Tay cô nắm chặt chìa khóa đang cắm ở lỗ khóa trên cửa, động tác rút ra lập tức cứng đờ ở đó.
Sau khi hoảng hốt giây lát, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, rút chìa khóa ra sau đó bật mở đèn lên.
"Sao anh lại ở đây?"
Chẳng phải anh đang ăn tối với Cố Hàm Yên sao?
Trần Minh Tân ngồi trên sofa, đưa lưng về phía cô, tư thế ngồi có phần cứng ngắc.
Không biết là vì duy trì tư thế này quá lâu hay là vì… căng thẳng?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì khóe miệng Tô Ánh Nguyệt nhếch lên giễu cợt.
"Anh ở trong nhà vợ của mình thì còn cần lý do sao?" Trần Minh Tân chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.
Sắc mặt cũng giống giọng nói của anh, vô cùng lạnh lùng.
"Không, anh muốn làm gì cũng đâu cần lý do." Tô Ánh Nguyệt nắm chặt túi xách, đứng ở cửa không nhúc nhích.
Đúng lúc này, sau lưng có tiếng bước chân vang lên, không đợi Tô Ánh Nguyệt quay đầu thì nghe thấy một giọng nữ quen thuộc: "A, tôi còn nghĩ là ai, không phải là cô hai nhà họ Tô sao?"
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, chính là hàng xóm cũ của cô, cô cũng không biết cô ta tên gì.
Lý Tĩnh Kỳ khoanh tay nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, trong khoảng thời gian này, có rất nhiều chuyện xảy ra. Tuy Tô Ánh Nguyệt không ở đây nhưng cô ta xem tin tức, cũng nghe người khác nói lại nên cũng biết người sống đối diện nhà mình chính là cô hai nhà họ Tô.
Bán tin tức này cho truyền thông, không biết sẽ được bao nhiêu tiền.
Lý Tĩnh Kỳ lộ ra vẻ mặt có phần đắc ý: "Sao vậy? Rốt cuộc cũng bị chồng đuổi đi nên giờ chuyển về đây ở sao?"
Cô ta nghiêng đầu nhìn vào nhà Tô Ánh Nguyệt, nhưng Tô Ánh Nguyệt đứng ở cửa chặn tầm mắt nên cô ta không thấy Trần Minh Tân ở bên trong.
Lý Tĩnh Kỳ cho rằng chỉ có một mình Tô Ánh Nguyệt quay về, càng chắc chắn suy đoán của mình.
Kết quả, ngay sau đó, cô ta nhìn thấy Trần Minh Tân bước từ trong nhà ra: "Xem ra trí nhớ của cô Lý đây không tốt lắm."
Lý Tĩnh Kỳ vừa nhìn thấy Trần Minh Tân thì trợn tròn mắt, vẻ cực kỳ kinh ngạc: "Anh…"
Trần Minh Tân chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái, Lý Tĩnh Kỳ đã hoảng hốt cuống quít quay về nhà mình, lúc lấy chìa khóa mở cửa, thử nhiều lần mới cắm chìa khóa vào được.
Tô Ánh Nguyệt nhìn phản ứng của Lý Tĩnh Kỳ, có chút giật mình, cô nhớ số lần người hàng xóm họ Lý này gặp Trần Minh Tân có thể đếm trên đầu ngón tay, sao lại sợ anh như vậy?
"Ầm!"
Tiếng Trần Minh Tân đóng sầm cửa làm Tô Ánh Nguyệt bừng tỉnh, anh cầm lấy túi xách trong tay Tô Ánh Nguyệt, kéo khóa, dốc ngược túi xách, đổ toàn bộ đồ trong đó ra.
Tiếng lốp bốp không ngừng vang lên, đồ bên trong rơi hết xuống đất.
"Anh làm gì vậy!" Tô Ánh Nguyệt đưa tay cướp lại túi xách.
Trần Minh Tân thấy đồ đã rơi hết ra ngoài mới buông tay để cô lấy đi.
Anh không có hứng thú với túi xách của cô, thứ anh quan tâm là đồ trong đó.
Tô Ánh Nguyệt cầm túi xách trống rỗng, nhìn Trần Minh Tân giống như đang tìm thứ gì đó, vẻ mặt khó hiểu: "Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
Trần Minh Tân không để ý đến cô, anh cúi đầu, ánh mắt lướt qua đồ vật rơi rải rác trên mặt đất.
Gương, son môi, điện thoại…
Mặc dù không dùng tay để tìm, nhưng ánh mắt của anh rất chuẩn, không cam lòng nhìn qua hai lần, vẫn không tìm được thứ mình muốn.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen u ám lại lạnh lẽo, đột nhiên đưa tay nắm cằm Tô Ánh Nguyệt, lạnh giọng hỏi: "Thuốc đâu?"
Lực của anh rất lớn, ngón tay giống như là kìm sắt, bóp cằm cô đến đau đớn.
Nhưng cô vẫn cắn răng nhịn đau: "Thuốc gì?"
Trần Minh Tân gần như nghiến răng nghiến lợi: "Thuốc tránh thai!"
Tô Ánh Nguyệt giật mình: "Anh…"
Sao anh biết cô đi mua thuốc tránh thai?
Chẳng lẽ trước đó anh vẫn đi theo cô sao? Suy nghĩ này nảy ra, trong lòng Tô Ánh Nguyệt xuất hiện sự thay đổi phức tạp.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt Trần Minh Tân thay đổi, đột nhiên vung mạnh tay ra: "Đừng tự mình đa tình, chẳng qua đúng lúc tôi đi ngang qua, nhìn thấy cô vào tiệm thuốc thôi."
Tô Ánh Nguyệt sắc mặt trắng bệch, cô không rảnh mà suy nghĩ vì sao anh chỉ thấy cô vào tiệm thuốc lại biết cô mua thuốc tránh thai.
Trong phòng không mở lò sưởi, cô cảm thấy cả người phát run.
Cô nhìn xuống dưới đất, đúng là không có hộp thuốc tránh thai mà cô mua trước đó, có thể lúc cô lấy tiền trên xe buýt đã vô tình làm rơi mất.
Cô lùi lại một bước, sát vào bức tường lạnh lẽo, rùng mình một cái: "Em uống rồi."
Sau khi cô nói xong thì trong phòng im lặng như tờ.
Rõ ràng thời gian rất ngắn ngủi nhưng Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy một giây dài như một năm.
Qua một lúc lâu, Trần Minh Tân cất giọng khàn khàn: "Vậy là… không muốn mang thai con của tôi sao?"
Tô Ánh Nguyệt nghe không ra cảm xúc trong lời nói của anh, nhưng không hiểu sao lại mềm lòng.
Trong nháy mắt, cô nghĩ nếu đời này đã nhận định là anh thì sớm muộn gì cũng sẽ sinh con cho anh, nếu anh cực kỳ muốn thì sinh con sớm cũng không sao.
Nhưng không chờ cô lên tiếng nói chuyện, Trần Minh Tân lại nói: "Có biết thuốc tránh thai có tác dụng trong bao lâu không??"
Tô Ánh Nguyệt không biết vì sao anh đột nhiên nói chuyện này, nhưng vẫn theo phản xạ có điều kiện hỏi lại anh: "Bao lâu?"
"Sau khi uống thuốc bảy mươi hai giờ."
Âm cuối vừa nói xong thì Tô Ánh Nguyệt cảm thấy cơ thể bỗng nhẹ đi, cô bị Trần Minh Tân ôm ngang người lên.
Tô Ánh Nguyệt nhạy bén biết được mục đích của Trần Minh Tân, trái tim nhanh chóng trầm xuống, giọng nói hoảng hốt sợ hãi: "Trần Minh Tân, anh thả em xuống!"
Giọng của anh bỗng dịu dàng khác thường: "Đã làm nhiều lần như vậy, sao còn chưa quen thế?"
Nói xong thì ném cô lên giường.
Tô Ánh Nguyệt ngã mạnh vào chăn, bởi vì phần đầu rơi xuống trước, cho nên cô hơi choáng váng.
Đến khi thân hình to lớn của Trần Minh Tân đè lên thì Tô Ánh Nguyệt không tự chủ rùng mình một cái, thậm chí quên phản kháng.
Trần Minh Tân hôn một đường đi xuống từ mặt qua cổ, đến xương quai xanh…
Động tác mập mờ lại nhẹ nhàng.
Cơ thể Tô Ánh Nguyệt bị anh làm cho căng cứng lại, không dám nhúc nhích, khẽ lên tiếng: "Trần Minh Tân, chúng ta từ từ nói chuyện được không?"
Giọng nói run rẩy, đôi mắt rưng rưng, lông mi khẽ run nhìn về phía anh, giống như cầu xin lại mang theo một chút bướng bỉnh, mái tóc đen xõa trên chăn, cả người nhìn có vẻ yếu ớt lại đáng thương.
Trần Minh Tân dừng động tác lại, ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng anh phản chiếu trong đôi mắt ngấn nước của cô.
Bỗng cảm thấy ngực đau nhói, anh vẫn híp mắt, sắc mặt như thường, hỏi ngược lại: "Nói chuyện?"