Chỉ là bây giờ cô không muốn gặp anh.
Cô sợ mình không kềm chế được mà hằn học với anh.
Trần Minh Tân ở phía sau nhanh chân bước tới kéo khắn tắm của cô ra vứt sang một bên rồi lấy máy sấy bắt đầy sấy tóc cho cô.
Tô Ánh Nguyệt bị hành động liên tiếp của anh làm cho ngỡ ngàng, cô từ chối: “Em không…”
Trần Minh Tân đặt tay lên đỉnh đầu cô và nói: “Đừng nhúc nhích.”
Cô có muốn nhúc nhích cũng không được vì anh đang nắm tóc cô.
Tuy sắc mặt và giọng nói của Trần Minh Tân cũng không dịu dàng, quan tâm gì cho lắm nhưng động tác của anh thì lại cực kỳ cẩn thận, không hề kéo đau cô.
Tô Ánh Nguyệt ngước nhìn trong gương thì thấy Trần Minh Tân rất chăm chú khi sấy tóc cho cô.
Gương mặt đẹp trai của anh không có biểu cảm gì nhưng động tác lại rất thuần thục và nhẹ nhàng.
Tô Ánh Nguyệt cúi đầu, trái tim cũng rung rinh phần nào.
Lòng cô cũng chùng xuống theo.
“Được rồi.”
Trần Minh Tân cất lời rồi đặt máy sấy sang một bên, sau đó cầm chiếc lược gỗ lên chải đầu cho cô.
Tô Ánh Nguyệt thấy thế liền giật chiếc lược trong tay anh: “Để em tự chải.”
Trần Minh Tân vẫn ở đó chứ không ra ngoài, anh dựa vào bậu cửa ngắm cô.
Tô Ánh Nguyệt ở trong một khách sạn ba sao nên cơ sở vật chất cũng bình thường, so ra thì còn kém trong nhà và Ngọc Hoàng Cung xa.
Trần Minh Tân nhìn Tô Ánh Nguyệt đứng đó và bổng nhiên có cảm giác cô tỏa sáng trong mắt anh.
Trần Minh Tân khoanh tay, nhìn chằm chằm mái tóc dài của cô và cất giọng hờ hững: “Em có chuyện gì muốn nói thì nói luôn đi.”
“Cạch!”
Tô Ánh Nguyệt đặt chiếc lược chải đầu xuống rồi quay lại nói với anh: “Em muốn nghỉ ngơi, mai còn có chuyện phải làm.”
Đương nhiên là Trần Minh Tân sẽ không tin lời cô nên nhân lúc cô đi ngang qua mình anh đã chụp lấy cô tay cô kéo lại: “Vậy thì nói ngắn gọn thôi, nói xong rồi nghỉ ngơi.”
“Để mai rồi nói.” Tô Ánh Nguyệt quay lại nhìn anh, vẻ mặt như sắp mất kiên nhẫn đến nơi.
Trần Minh Tân cũng vậy, cũng mất hết kiên nhẫn và kéo Tô Ánh Nguyệt vào lòng: “Có phải em cho rằng anh sẽ không có cách giữ được em không?”
“Không.” Tô Ánh Nguyệt rút mạnh tay ra nhưng không cách nào rút được.
Cô tức giận vô cùng, và hét to vào mặt anh: “Đừng nói em là người vô cớ gây sự nữa, anh nhìn xem, cách anh đối xử với em còn quá đáng hơn em nhiều, em mới là người không có cách nào hiểu được anh!”
Từ đầu đến giờ cô không dám hỏi anh về mối quan hệ giữa anh và Trần Lê là như thế nào, nhưng tại sao anh cứ phải điều tra chuyện của ba cô, có phải giống như những gì cô nghĩ không, cứ nghĩ đến chuyện đó là trong lòng cô lại tức giận một cách khó hiểu.
Sắc mặt của Trần Minh Tân liền trở nên khó coi.
Mặt anh đanh lại, nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt.
Khi Tô Ánh Nguyệt cho rằng anh sẽ buông cô ra thì anh đột nhiên choàng tay qua vai cô và ôm cô vào lòng, sau đó vỗ nhẹ vào lưng và thủ thỉ: “Đừng giận, anh không hỏi nữa.”
Tô Ánh Nguyệt sửng sốt đến mức quên cả tránh nụ hôn của Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân hôn xong liền thân thiết đưa tay bẹo má cô rồi nói: “Em đi ngủ đi.”
Tô Ánh Nguyệt thở hổn hển, vội đẩy anh ra rồi leo lên giường.
Trần Minh Tân sờ sờ môi mình rồi khẽ cười.
Mấy cô gái một khi tức giận lên thì đều rất hung dữ, ngay cả anh cũng có chút giật mình.
Anh cúi đầu chịu thua, cô hoàn toàn hết cách rồi, giống như cô nói vậy, cô không có cách nào hiểu được anh.
Nhưng thật ra là cô mềm lòng.
***
Tô Ánh Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, nằm trên giường.
Thật ra phải ngồi xe lửa cả ngày nên cô rất mệt, nhưng có lẽ vì lạ giường nên dù đã nằm trên giường được một lúc rồi mà cô vẫn không cảm thấy buồn ngủ.
Không lâu sau, Trần Minh Tân lại tới.
Anh mang theo hơi ấm và dán sát vào người Tô Ánh Nguyệt mà ngủ.
Tô Ánh Nguyệt cứng đờ cả người, thấy cô không động đậy gì, Trần Minh Tân liền có hành động mơn trớn, sau đó lật người đè cô nằm dưới và bắt đầu…
Tô Ánh Nguyệt vốn dĩ không buồn ngủ, nhưng sau khi bị Trần Minh Tân quần tới quần lui một hồi thì cũng bắt đầu mệt mỏi rã rời, chìm vào giấc ngủ.
Kể cả khi Trần Minh Tân bế cô đi tắm, cô cũng chỉ có chút ấn tượng mơ hồ.
***
Ngày tiếp theo, vì không có việc gì phải làm nên cô bị Trần Minh Tân lôi đi khắp hang cùng ngõ hẻm của thành phố L.
Tô Ánh Nguyệt chẳng thích thú gì nhưng Trần Minh Tân thì ngược lại, biểu hiện dường như rất hưng phấn, đi dạo cả ngày không biết chán.
Lúc đi ngang qua một sạp hàng nhỏ, thấy đông người vây xung quanh nên Tô Ánh Nguyệt mới tò mò liếc nhìn.
Trần Minh Tân tinh mắt chú ý thấy ánh mắt của cô nên dừng lại.
Chủ sạp thấy hai người dừng lại liền cất giọng hô: “Viết một con số từ một đến năm trăm, không sai, không sót số nào sẽ được tặng một con búp bê vải, chín mươi nghìn một lần…”
Chủ sạp đảo mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân.
Sau đó ông ta liền tiến tới bên cạnh Trần Minh Tân: “Này cậu, viết bên này! Tặng cho bạn gái một con búp bê vải đi, cậu xem này, to vầy mà ra chợ mua thì không có giá dưới chín trăm nghìn đâu, mà một lần viết chỉ có chín mươi ngàn, rẻ lắm nhé!”
Trần Minh Tân liếc nhìn chủ sạp rồi sửa lời ông ta: “Đây là vợ của tôi.”
Chủ sạp ngẩn người nói: “Ồ… Vậy tặng cho vợ anh một con búp bê vải đi…”
Tô Ánh Nguyệt nhìn Trần Minh Tân với ánh mắt tò mò.
Liệu anh có hứng thú với những chuyện này không?
Còn Trần Minh Tân thì lại cho rằng, cô muốn búp bê vải nên không chút do dự móc tiền ra bắt đầu viết.
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc nhìn anh nhưng vẫn đứng bên cạnh xem anh viết.
Chủ sạp cười hì hì, lấy tiến sau đó đưa cho Trần Minh Tân một tờ giấy và một cây viết: “Anh này, viết vào đây, viết xong thì gọi tôi nhé!”
Bên kia có người viết xong và gọi: “Ông chủ, viết xong rồi, mau lại xem đi.”
Tô Ánh Nguyệt cũng ham vui nên đi theo, thấy ông chủ kiểm tra từng cái một, kết quả là đếm chưa tới một tăm đã bị sót mất hai số.
Tô Ánh Nguyệt âm thầm chậc lưỡi, thoạt trông thì đơn giản nhưng hình như viết không dễ chút nào…
Nên cô quay lại chỗ của Trần Minh Tân thỏ thẻ hỏi: “Anh làm được không đấy. Em vừa mới xem người ta viết, bọn họ đều bỏ sót hoặc là viết sai hết cả.”
Trần Minh Tân ngồi trước cái sạp nhỏ, dáng vẻ bình tĩnh, vững vàng như núi, anh nói nhưng không hề ngẩng đầu: “Em chọn trước một con búp bê vải mà em thích đi.”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Thấy Trần Minh Tân tự tin như vậy, Tô Ánh Nguyệt thật sự rất muốn nhìn thấy biểu hiện của anh khi bị sai số.
Thế nhưng, kết quả cuối cùng lại cho cô biết, huyền thoại chính là huyền thoại, là thứ mà người bình thường không thể so sánh được.
Chủ sạp đối chiếu hai lần, cuối cùng đau khổ nói: “Cậu này, cậu xem vợ cậu thích con nào, để tôi lấy cho cô ấy.”
“Tôi muốn con màu trắng ấy.” Tô Ánh Nguyệt chỉ vào con búp bê vải mà mình đã để ý từ đầu.
Thật ra cũng lâu rồi cô không mua mấy con búp bê vải như này nữa nhưng con gái mà, đối với những thứ như vậy không bao giờ cưỡng lại được.
Chủ sạp lấy con búp bê vải màu trắng cho Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt cầm lấy rồi ôm vắt vẻo trên người, vừa hay nó dài đến đầu gối cô.
Cô xoay người chuẩn bị đi, nhưng Trần Minh Tân lại quay sang hỏi cô: “Còn thích con nào nữa không?”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy liền nhìn về phía chủ sạp thì phát hiện mặt của chủ sạp đã biến sắc tự bao giờ rồi.
Cô không nhịn được cười, kéo Trần Minh Tân đi, vừa đi vừa nói: “Một con là đủ rồi.”