Sau khi cô hét xong, nghe thấy giọng nữ dùng tiếng Anh đầu điện thoại kia bên kia nói “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”
Điện thoại căn bản cũng không gọi được, Lâm Hào Kiệt căn bản cũng không nghe thấy cô nói.
Làm sao đây?
Tô Ánh Nguyệt che mặt ngồi xổm xuống, cuối cùng không nhịn được nghẹn ngào khóc.
Trần Minh Tân biến thành bộ dạng gì cũng không sao, cô chỉ muốn anh còn sống, phải còn sống.
Thật vất vả, ba mới rửa sạch oan ức, con cũng trở về rồi, một lần nữa cô lại có nhà, cô và Trần Minh Tân có thể sống cuộc sống hạnh phúc với nhau.
Lúc đang khóc đến mức không thể tự ngừng, Tô Ánh Nguyệt cảm giác được bả vai mình hơi trầm xuống, cô nghiêng mặt sang một bên, đã nhìn thấy một bàn tay đang khoác lên trên bả vai cô.
Sau đó, Trần Minh Tân từ sau lưng cô đi vòng qua trước mặt cô.
Anh nhìn bộ dạng Tô Ánh Nguyệt khóc đến hai vai không ngừng run rẩy, chỉ cảm thấy tim đang nhói đau.
Anh đỡ cô đứng lên, ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vai cô, cho cô thở ra.
Cô đã khóc đến mức không thở được, cực kỳ chật vật, thút thít nói: “Lâm Hào Kiệt... Điện thoại không gọi được, luôn không có ai nhận…”
Giọng Trần Minh Tân hiếm khi ôn nhu: “Không sao, ngày mai gọi lại cho anh ta là được.”
Thật ra thì anh biết, cho dù ngày mai Tô Ánh Nguyệt gọi điện thoại cho Lâm Hào Kiệt nữa, cũng không thể nào gọi được.
Bởi vì, ngày đó sau khi Tô Ánh Nguyệt chuyển nội dung điện thoại cho anh, anh liên lạc với Lâm Hào Kiệt, nhưng cũng đã không liên lạc được.
Cho tới bây giờ, cũng không liên lạc được với Lâm Hào Kiệt.
Sở dĩ Lâm Hào Kiệt liên lạc với Tô Ánh Nguyệt, đại khái là bởi vì anh ta giao phó Lâm Tố Nghi cho Trần Minh Tân, lo lắng an nguy của Lâm Tố Nghi, mới không trực tiếp liên lạc với Trần Minh Tân.
Từ đó có thể suy đoán, Lâm Hào Kiệt rất có thể đã chịu xử phạt của Grissy, cũng có thể là chết rồi, cách xa như vậy, anh cũng không có cách nào chắc chắn tình hình thật sự rốt cuộc là thế nào.
Tô Ánh Nguyệt có thể nghĩ tới, anh đương nhiên cũng có thể nghĩ tới, hễ có khả năng sống tiếp, anh sẽ không buông bỏ, bởi vì cõi đời này có người anh không bỏ được, ràng buộc khó mà dứt bỏ.
Mà con đường để cho Lâm Hào Kiệt đi tìm vi rút K1LU73 điều chế này, đã không thể nữa.
Bây giờ điều có thể làm, hoặc là tìm được người của tổ nghiên cứu “K7” lấy cách điều chế, hoặc là trực tiếp tìm cái người gọi là tổ trưởng của tổ nghiên cứu “K7”, lấy thuốc giải.
Mà với mức độ thần bí của “K7” mà nói, hai chuyện này đều cực kỳ hao tổn thời gian, mà anh chờ không được bao lâu.
Đại khái là lời nói Trần Minh Tân an ủi Tô Ánh Nguyệt, tiếng khóc của cô dần dần dừng lại. Cô chợt nghĩ đến lời của Mạc Tây Du, Trần Minh Tân cần chú tâm tĩnh dưỡng.
Cô vội vàng rời khỏi vòng ôm của Trần Minh Tân, lau nước mắt, kéo ra một nụ cười nói: “Đi, chúng ta về phòng trước, em hơi đói rồi, anh ở đây ăn cơm thế nào?”
Trần Minh Tân nhìn cô, trong con ngươi đen nhánh lóe lên tâm tư phức tạp, chỉ chốc lát sau, anh nói: “Đừng cười như vậy, quá xấu.”
Nếu là trước kia nghe Trần Minh Tân nói lời như vậy, Tô Ánh Nguyệt không chịu được muốn phát cáu với anh.
Nhưng bây giờ đối với cô mà nói, bất kể Trần Minh Tân nói gì, cô đều cảm thấy là thanh âm dễ nghe nhất trên thế giới.
“Vậy em không cười nữa.” Cô vốn dĩ không cười nổi, cô chỉ không muốn vẻ mặt đưa đám của mình cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân nhíu mày, lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một, giọng nói như nước chảy vô cùng dễ nghe: “Vậy cũng không được.”
Phải thường xuyên cười mới được, phải vui vẻ, nếu không làm sao anh có thể yên tâm chứ?
…
Hai người trở về phòng bệnh của Trần Minh Tân, thì đã có người đưa bữa trưa tới.
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt không có khẩu vị, nhưng lại không biểu hiện ra, cô vừa ăn cơm vừa nói chuyện cô ở Cảnh Thành với Trần Minh Tân, còn không ngừng gắp thức ăn cho Trần Minh Tân.
Thật ra thì khẩu vị bây giờ của Trần Minh Tân cũng không lớn như trước, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt mang theo nụ cười của Tô Ánh Nguyệt, anh lại có thể chậm rãi ăn một ít.
Mặt Tô Ánh Nguyệt hiện lên đầy hưng phấn: “Những lão già kia thật ra đều rất kinh sợ, em cũng chuẩn bị làm to một trận, mà bọn họ lại thu tay về mất…”
Trần Minh Tân bỗng chốc lên tiếng: “Bọn họ chỉ là vẫn chưa thăm dò được lai lịch của em mà thôi, người tài giỏi chân chính, là nhân lúc vô ý, cho một đòn chí mạng.”
Chính là nói cô quá đắc ý, đến lúc đó sẽ bị những người đó giết chết sao?
Tô Ánh Nguyệt cũng không tức giận, cười híp mắt nói: “Em không sợ đâu, dù sao có anh mà, em sẽ không để cho bọn họ giết em.”
Lời vừa nói ra, cô đã nhìn thấy sắc mặt hơi thay đổi của Trần Minh Tân.
Trên mặt Tô Ánh Nguyệt cũng cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Cô quan tâm múc một chén canh cho Trần Minh Tân, sau đó mới hỏi anh: “Đúng rồi, Mộc Tây đi đâu rồi?”
Trần Minh Tân khuấy canh trong chén, thong thả mở miệng: “Ở bên chỗ Chính Thành, dù sao cậu ta cũng thích Mộc Tây.”
Anh bây giờ không có cách nào chăm sóc Trần Mộc Tây, hơn nữa viện điều dưỡng cũng không phải là chỗ tốt gì, đứa trẻ ở đây cũng không tốt.
Anh khuấy canh trong chén, nhìn như đang muốn làm nguội canh rồi mới uống, thực tế là bởi vì anh đã rất no rồi, không uống nổi canh nữa, Tô Ánh Nguyệt lại không biết, khẩu vị của anh rất tệ.
Không đành lòng làm phật ý Tô Ánh Nguyệt, cuối cùng Trần Minh Tân vẫn uống hết từng miếng từng miếng.
Anh uống rất chậm, động tác cũng rất ưu nhã, cả người nhìn giống như người mẫu chụp trên tạp chí, cảnh đẹp ý vui.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ, chồng cô là người đàn ông ưu tú đẹp trai như vậy, anh sáng lập tập đoàn LK, nuôi hàng ngàn hàng vạn người, trời cao nhất định không thể bạc đãi anh.
Trần Minh Tân suy nghĩ một lát, lại bổ sung một câu: “Mỗi buổi chiều bọn họ đều tới, em chờ lát nữa là có thể nhìn thấy thằng bé.”
Ngày thứ hai sau khi Tô Ánh Nguyệt rời đi, Trần Minh Tân thật ra cũng đã vào viện điều dưỡng, anh nghĩ rằng tình huống lần này may mắn có thể xảy ra phản ứng giống với lần thứ nhất, chỉ mấy ngày là có thể khôi phục bình thường, cho nên anh mới bảo Tô Ánh Nguyệt đi.
Muốn để lúc Tô Ánh Nguyệt trở lại, thấy một Trần Minh Tân bình thường không có gì khác biệt.
Nhưng mà, may mắn cuối cùng cũng chỉ là may mắn, tóc rụng nhiều, cùng với khẩu vị trở nên cực kém... Đủ loại tình huống với hàm ý, lần này thật sự phải vùng vẫy bên bờ vực sinh tử.
Đưa Trần Mộc Tây đến chỗ Bùi Chính Thành, anh tự mình sống ở viện điều dưỡng, mà Tô Ánh Nguyệt bên đó, anh nghĩ có thể kéo dài bao lâu thì tính bấy lâu.
Anh thậm chí cũng đã nghĩ tới đưa Tô Ánh Nguyệt đi, nhưng mà, anh không nỡ, nếu như lần này anh thật sự không qua khỏi, anh hy vọng đến khi mình chết, Tô Ánh Nguyệt cũng vẫn yêu anh, mà không phải là hận anh.
Anh biết tính chiếm hữu của mình rất mạnh, cũng rất ích kỷ, nhưng, đây có lẽ là lần cuối cùng rồi phải không?
Quả nhiên, hai người cơm nước xong không bao lâu, Bùi Chính Thành đã mang theo Trần Mộc Tây tới, đi theo còn có An Hạ.
Thằng bé vừa nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, giãy giụa từ trên người Bùi Chính Thành chạy về phía Tô Ánh Nguyệt: “Mẹ.”