Edit & Beta: Đoè
Ninh Chu nói đùa: "Hay là em đẩy kịch bản này đi để chị Hàn lo lắng cho em vậy?"
Sao mà được!
Hàn Kỳ lập tức phản đối: "Không được!"
Hàn Kỳ: "Cuộc đời thú vị như vậy, chị chọn cách nằm thắng."
Ninh Chu bật cười: "Chị gửi kịch bản cho em đi, để em đọc trước."
"Ok."
Một phút sau, bản tóm tắt và một phần kịch bản của "Ngộ sát" đã được gửi đến hòm thư của Ninh Chu.
Đây là bộ phim điện ảnh cổ trang, câu chuyện nói về cuộc tranh giành quyền lực của một vị hoàng tử.
Nhân vật mà Ninh Chu sẽ thử vai chính là nhân vật phản diện lớn nhất trong câu chuyện này, Lục hoàng tử. Và cũng là hoàng tử nhỏ tuổi nhất.
Lục hoàng tử nhìn như rất hiền lành và vô hại, dù là ở trước mặt các hoàng tử khác hay quần thần thì y chỉ là một đứa trẻ ngây thơ thiên chân vô tà. Nhưng thân phận thật sự của y lại là một sát thủ dưới quyền hoàng đế, nghe lệnh hoàng đế giết hại rất nhiều người.
Lục hoàng tử ngụy trang rất giỏi, hết lần này đến lần khác lừa gạt nhân vật chính cũng chính là Tam hoàng tử, xử tử rất nhiều đại thần dưới trướng.
Cuối cùng, Lục hoàng tử còn suýt chút nữa đã thành công lấy mạng Tam hoàng tử để lên ngôi. Nếu không phải hoàng đế trước lúc lâm chung đã nhắc nhở thì Tam hoàng tử sẽ không phát hiện ra vỏ bọc nguỵ trang của Lục hoàng tử.
Trong kịch bản, Lục hoàng tử tài giỏi võ nghệ, tuy không có nhiều cảnh đánh nhau nhưng cảnh nào cũng rất quan trọng và là cao trào thú vị nhất.
Quách Khánh Thụy đã thử vai rất nhiều nghệ sĩ nhưng những cảnh đánh nhau có vẻ phù hợp với yêu cầu lại không đẹp mắt. Đánh diễn đẹp nhưng ngoại hình và diễn xuất lại hơi kém.
Vì thế cho nên vai diễn này vẫn luôn để trống.
Dù có Hách Văn Quang đề bạt, nhưng Ninh Chu có thể giành được vai diễn này hay không thì vẫn chưa biết.
Tuy nhiên, sau khi Ninh Chu đọc phần tóm tắt và một phần kịch bản, cậu thích câu chuyện "Ngộ sát" này, tình tiết chặt chẽ, cốt truyện cô đọng, nội dung logic. Vai diễn Lục hoàng tử này rất tương phản và đầy thử thách.
Sau khi xem xong, Ninh Chu gửi tin nhắn WeChat ngay cho Hàn Kỷ để thông báo cho cô biết cậu đã sẵn sàng đi thử vai.
Ninh Chu vốn tưởng rằng buổi thử vai sẽ diễn ra vào năm sau, vì cũng chỉ còn 4 ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán.
Nửa giờ sau, Hàn Kỳ trả lời Ninh Chu.
Quách Khánh Thụy đúng lúc đang ở thành phố A trong khoảng thời gian này, ông hy vọng ngày mai Ninh Chu có thể đến thử vai.
Hàn Kỳ: "Nếu cậu cảm thấy gấp gáp quá, chị sẽ bàn bạc lại với đạo diễn Quách đổi thành sau Tết nhé?"
"Mai luôn đi ạ." Ninh Chu không quá quan trọng thời gian đi thử vai.
Sau khi chốt thời gian, Ninh Chu cứ mãi đắm chìm trong kịch bản, nhanh chóng xây dựng đặc điểm nhân vật trong đầu, dung nhập mình vào nhân vật Lục hoành tử.
Đến tối Tưởng Hàng Đình tan làm về nhà thì thấy Ninh Chu đang ngồi ở cửa sổ phòng ngủ phụ.
Thấy Ninh Chu đang đọc kịch bản nên hắn đến quấy rầy cậu mà xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Ninh Chu bị mùi thơm làm cho đói bụng, liếc nhìn thời gian mới biết đã tối rồi, đói đến sôi bụng phải đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Vừa bước đến bàn ăn đã thấy Tưởng Hàng Đình mặc tạp dề tay đang bê một bát mì bước ra khỏi bếp.
Tưởng Hàng Đình còn chưa kịp mở miệng, Ninh Chu đã lên tiếng trước, "Đói quá đi, bé muốn ăn cơm!"
Tưởng Hàng Đình đặt bát mì xuống trước mặt Ninh Chu, tay xoa xoa đầu cậu, "Em còn biết mình đang đói hả?"
Ninh Chu nhận sai chớp chớp mắt nhìn hắn.
Đây không phải lần đầu tiên cậu mải đọc kịch bản đến quên cả ăn, trước đó, cứ đến giờ ăn là Tưởng Hàng Đình sẽ gọi điện về nhắc nhở cậu bỏ kịch bản xuống đi ăn cơm trước đã, lần này Tưởng Hàng Đình không biết cậu có kịch bản nên không nhắc nhở, cậu cũng quên ăn luôn.
"Làm nũng cũng không có ích gì đâu, ăn mì trước đi đã." Tưởng Hàng Đình kéo ghế ngồi bên cạnh Ninh Chu nhìn cậu ăn giống như đang trông trẻ ăn vậy.
Ninh Chu rất nghe lời, trong lòng lẩm nhẩm hắn hay càu nhàu rồi bắt đầu xì xụp ăn mì.
Kỹ năng nấu nướng của Tưởng Hàng Đình rất tốt, khi hai người ở nhà hắn hay tự mình nấu, Ninh Chu cũng đã quen với mùi vị đồ ăn mà Tưởng Hàng Đình nấu.
Ninh Chu ăn rất ngon lành, sau khi húp trọn ngụm canh cuối cùng, Tưởng Hàng Đình thản nhiên rút khăn giấy lau miệng cho cậu, động tác dịu dàng như đối đãi với bảo bối trân quý trên đời.
Ninh Chu: "Tưởng tiên sinh, nếu cứ như vậy mãi thì tay chân em sẽ liệt luôn mất, bị anh nuôi đến tàn phế luôn á."
Nghe có vẻ như đang oán trách nhưng thực chất lại rất ngọt ngào.
Tưởng Hàng Đình nghiêng người sang hôn cậu: "Không sao, anh nuôi em."
Ninh Chu há miệng cắn cằm Tưởng Hàng Đình, hàm răng ray ray, mập mờ nói: "Thừa nhận đi, đây là âm mưu của anh đúng không."
"Âm mưu gì?" Tưởng Hàng Đình rũ mắt, ánh nhìn đầy sự dịu dàng trìu mến.
Ninh Chu: "Nuôi em đến tàn phế rồi em sẽ không thể rời khỏi anh được nữa."
"Vậy âm mưu của anh đã thành công chưa?" Tưởng Hàng Đình hỏi lại.
Ninh Chu: "Miễn cưỡng, cũng gọi là sắp rồi."
Tưởng Hàng Đình dùng sức bế ngang Ninh Chu lên: "Vậy thì anh phải cố gắng hơn nữa."
Dứt lời, hắn bế Ninh Chu đi về phía phòng ngủ.
"Vừa mới ăn xong mà, không nên vận động mạnh." Ninh Chu ôm cổ Tưởng Hàng Đình, nhắc nhở hắn nhưng không hề có ý phản kháng.
Tưởng Hàng Đình: "Đang suy nghĩ gì vậy hả, anh chỉ muốn tắm chung với em thôi."
Nói tắm thì chính là tắm, suốt cả quá trình Tưởng Hàng Đình không làm gì cả.
Hai người từ phòng tắm đi ra, Tưởng Hàng Đình lôi máy sấy ra vừa sấy tóc cho Ninh Chu vừa nói: "Năm nay chúng ta về nhà ông bà ăn Tết nhé, về cùng với bố mẹ."
Tưởng Hàng Đình: "Vừa lúc đưa em đi gặp ông bà luôn, hai người đã muốn gặp em từ lâu rồi."
Ông bà của Tưởng Hàng Đình hiện sống ở một thị trấn cổ thuộc thành phố A và đang an nhàn hưởng thụ cuộc sống tuổi về già.
Hai người đã rất nhiều lần giục giã Tưởng Hàng Đình dẫn Ninh Chu về để ông bà nhìn xem, bọn họ rất mong chờ được gặp cậu, cũng không hề phản đối việc cháu trai họ để kết hôn với một người đàn ông.
Ninh Chu không ngờ rằng vừa mới gặp mặt phụ huynh 1.0 không bao lâu đã lại chuẩn bị gặp mặt phụ huynh 2.0 tiếp.
Nhưng vì đã gặp 1.0 nên cậu cũng không sợ 2.0.
Tưởng Hàng Đình nhéo má Ninh Chu, "Đang nghĩ gì đấy, bi thương đến vậy luôn."
"Không nghĩ gì cả." Ninh Chu lắc đầu, chuyển chủ đề: "Ngày mai em đi thử vai nên giờ thấy hơi căng thẳng."
Đây là cảm xúc mà Ninh Chu chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, dù sao thì Quách Khánh Thụy cũng là một đạo diễn lớn, Ninh Chu đi thử vai không thể không thấy căng thẳng.
Nhưng cậu chưa bao giờ tỏ ra lo lắng, ngoại trừ trước với Tưởng Hành Đình.
Nói đến cái này, Tưởng Hàng Đình nghĩ đến một chuyện: "Anh nghe nói đạo diễn Quách Khánh Thụy đang chuẩn bị quay một bộ phim, có một vai diễn mà mãi ông ấy vẫn chưa tìm được người ưng ý, để năm sau anh nhờ người liên lạc với ông ấy chút xem có thể cho em đi thử vai không."
Trước đây Tưởng Hàng Đình không chú ý nhiều đến mảng phim ảnh, nhưng từ sau khi ở bên Ninh Chu, hắn đã huy động mạng lưới quan hệ của mình để tìm kiếm nguồn tài nguyên phù hợp cho cậu.
"Ngộ sát" là nguồn tài nguyên tốt mà hắn mới tìm thấy gần đây.
"Buổi thử vai ngày mai em đi là của đạo diễn Quách." Ninh Chu đứng dậy, ngồi vào lòng Tưởng Hàng Đình, mặt đối mặt nói chuyện với hắn.
Tưởng Hàng Đình khen ngợi: "Chu Chu nhà anh là giỏi nhất!"
Xem ra Ninh Chu có thể tiếp xúc với tài nguyên tốt như vậy là điều tất nhiên.
Tưởng Hàng Đình không chỉ nghĩ như vậy mà thậm chí còn cho rằng Ninh Chu xứng đáng có được tài nguyên tốt hơn, hiện giờ Ninh Chu không có kịch bản tìm đến là do bọn họ chưa thấy được tài năng của cậu, một khi đã để ý đến cậu rồi thì không phải kịch bản sẽ rơi như tuyết trời đông sao?
Ninh Chu nhà hắn giỏi như vậy đấy, không chấp nhận lời phản bác.
Ninh Chu được khen đến hân hoan, hôn Tưởng Hàng Đình như một phần thưởng.
Tưởng Hàng Đình từ bị động chuyển sang chủ động làm cho nụ hôn này của Ninh Chu được thực chất hơn.
—
Ngày hôm sau.
Hàn Kỳ tự mình lại đây mang Ninh Chu đi Quách Khánh Thụy ở thành phố A gia.
Nhà của Quách Khánh Thuỵ ở thành phố A nằm trong khu biệt thự, trợ lý của ông đích thân ra đón.
Biệt thự được xây theo kiểu cách Trung Quốc, có cầu nhỏ, suối nước chảy và đình đài lầu các nhìn rất cổ kính.
Sau khi đi qua hành lang chín khúc, trợ lý dẫn Ninh Chu và Hàn Kỳ đến phòng khách.
"Xin hãy đợi một lát, thầy Quách sẽ tới ngay ạ." Trợ lý mời hai người ngồi xuống ghế rồi rót cho hai người một tách trà.
Hương trà thoang thoảng, tiếng nước róc rách.
Làm cho lòng người trở nên bình lặng.
Ninh Chu và Hàn Kỳ ở trong phòng khách đợi hơn mười phút, nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện, vội vàng đặt tách trà xuống, đứng dậy khỏi ghế.
Một lúc sau có một ông lão gầy gò và một người đàn ông đi vào phòng khách.
Ninh Chu biết người đàn ông kia, là Tống Phong.
Bấy giờ Ninh Chu mới nhớ ra Tống Phong lúc còn nhỏ đã từng đóng phim của Quách Khánh Thuỵ, hai mươi năm sau đó hai người cũng có rất nhiều lần hợp tác.
Ông lão kia đương nhiên là Quách Khánh Thuỵ.
Quách Khánh Thụy rất gầy, tóc bạc trắng, mắt xếch mũi ưng môi mỏng. Khi không cười trông ông rất nghiêm túc mà bản thân ông ấy cũng không phải người dễ tính gì.
Có tin đồn Quách Khánh Thuỵ lúc đạo diễn phim càng khắt khe hơn, dù cho tâm lý vững vàng đến mấy cũng đã từng có diễn viên bị ông mắng cho phát khóc.
Thế nhưng Quách Khánh Thuỵ cũng rất nổi tiếng với khả năng đào tạo diễn viên, ngay cả một bình hoa tay chân cứng đờ cũng có thể bộc lộ ra khả năng diễn xuất đáng kinh ngạc trong các bộ phim của Quách Khánh Thuỵ.
Ninh Chu lễ phép chào: "Đạo diễn Quách, thầy Tống ạ."
Quách Khánh Thụy gật đầu với Ninh Chu "Nào, ngồi đi."
Tống Phong ngược lại có hơi ngạc nhiên, anh căn bản không ngờ rằng sẽ gặp được Ninh Chu ở đây.
Tống Phong hỏi Ninh Chu: "Cậu tới thử vai sao?"
Ninh Chu: "Vâng, tôi tới thử vai cho "Ngộ sát" ạ."
Quách Khánh Thụy thấy hai người nói chuyện với nhau, trở nên hứng thú: "Hai người quen nhau à?"
Tống Phong: "Diễn viên mới mà cháu giới thiệu với chú qua điện thoại là Ninh Chu."
Quách Khánh Thụy có thể nói là thầy của Tống Phong, nghe nói ông trở lại thành phố A nên hôm nay anh tới thăm. Trước đó hai người vẫn thường xuyên liên lạc qua điện thoại, biết được bộ phim Quách Khánh Thuỵ chuẩn bị quay có một vai diễn vẫn chưa được quyết định nên anh đã tiến cử Ninh Chu cho ông.
Tống Phong không ngờ trước mình đã có người tiến cử Ninh Chu cho Quách Khánh Thuỵ.
Như đoán được Tống Phong đang nghĩ gì, Quách Khánh Thụy bưng tách trà lên thổi thổi khói rồi nói: "Đêm hôm trước Văn Quang đã gọi điện cho tôi nói đã giúp tôi tìm được một diễn viên trẻ phù hợp với vai diễn Thịnh Dận Lễ, hôm nói cháu gọi điện đến cũng nói là muốn giới thiệu một diễn viên trẻ cho chú. Chú còn đang nghĩ xem khi nào sẽ gặp được cậu diễn viên mà cháu nhắc đến đây, không ngờ lại là cùng một người."
Diễn viên trẻ tuổi được thầy hướng dẫn và ảnh đế nhìn trúng thì có rất nhiều, nhưng để hai người cùng nhìn trúng thì lại không nhiều lắm.
Bởi vậy, Quách Khánh Thụy trở nên rất hứng thú với Ninh Chu.
Ông hơi nheo mắt lại nhìn Ninh Chu.
Sau khi nhìn thấy rõ dáng vẻ của Ninh Chu, ông có hơi sửng sốt.
Ninh Chu bình tĩnh ngồi một bên để Quách Khánh Thuỵ đánh giá nhưng không biết vì sao cậu lại cảm thấy lúc Quách Khánh Thuỵ nói chuyện, giọng điệu của ông đã dịu dàng hơn nhiều.
Quách Khánh Thụy đặt tách trà xuống, các đốt ngón tay có chút trắng bệch: "Ninh Chu phải không? Nếu thầy Hách và thầy Tống đã tiến cử cậu, vậy cậu hãy thể hiện cho tôi xem."
Ninh Chu: "Vâng, thầy Quách."
Ninh Chu đứng dậy khỏi ghế, đi ra giữa phòng khách.
Ánh mắt Quách Khánh Thuỵ nhìn theo Ninh Chu, ngón tay gõ nhẹ vào tách trà.
Ninh Chu bước đi vô cùng bình tĩnh vẫn như ngày thường nhưng tư thế tay, chân nâng lên hạ xuống đều ẩn chứa từng chi tiết, mà những chi tiết này trùng khớp với bối cảnh triều đại trong "Ngộ sát", mang theo nghi thức độc đáo của triều đại đó.
Ánh mắt ông lại nhìn lên mặt Ninh Chu, phát hiện biểu cảm của cậu đã thay đổi, thoát nhìn vô tội nhưng lại ẩn giấu sự sắc bén.
Cảnh diễn này là lần đầu tiên nhân vật chính nghi ngờ danh tính của Lục hoàng tử Thịnh Dận Lễ, Thịnh Dận Lễ bình tĩnh đối mặt và giải quyết nguy cơ, đồng thời làm cho nhân vật phải tin tưởng mình.
Cảnh này có tới có lui, căng giãn vừa phải. Bóng kiếm vô hình khiến người xem nín thở đi theo diễn xuất của diễn viên.
Chính vì điều này mà kỹ năng diễn xuất của diễn viên trở nên rất quan trọng, nếu không thể duy trì được sẽ dẫn đến toàn bộ cảnh sẽ bị huỷ hoại.
Quách Khánh Thụy đã thử vai rất nhiều diễn viên trẻ cho cảnh này nhưng không ai vượt qua được.
Mà khi thấy biểu cảm của Ninh Chu thay đổi, Quách Khánh Thụy đứng ngay dậy rời khỏi ghế.
Ông vỗ nhẹ vào tay áo, lưng duỗi thẳng.
Bước từng bước về phía Ninh Chu mà mỗi bước đi đó tự như đang giẫm lên trái tim cậu, tràn đầy uy nghiêm.
Quách Khánh Thụy hiện là Tam hoàng tử, ông tự mình đối diễn với Ninh Chu.
Tam hoàng tử ném ngọc bội đến trước mặt cậu: "Đây là ngọc bội của hoàng đệ đúng không?"
Lục hoàng tử ngồi xổm xuống, cầm ngọc bội lên nhìn mấy lần, sau khi xác nhận đây là ngọc bội của mình, y mới đứng dậy, ngạc nhiên nói với tam hoàng tử: "Đây đúng là ngọc bội của hoàng đệ, tam hoàng huynh tứ đâu mà có được nó?"
Lục hoàng tử lấy khăn tay ra, cẩn thận lau mặt ngọc: "Khối ngọc bội này là di vật duy nhất mẫu phi để lại cho ta trước khi qua đời, bị mất từ ba ngày trước. Ta đã cho người đi tìm khắp nơi nhưng không thấy nó đâu, cuộc sống mấy ngày nay không được yên ổn cho lắm, ngay cả khi ngủ cũng mơ thấy mẫu phi trách móc ta đánh mất ngọc bội......"
Vẻ mặt của Lục hoàng tử vừa buồn bã vừa tự trách những cũng vui mừng vì đã tìm lại được nó.
Tam hoàng tử nhìn chằm chằm Lục hoàng tử một lúc lâu, ánh mắt tựa như muốn nhìn thấy Lục hoàng tử, ngập tràn sự uy nghiêm.
Nếu là người bình thường thì đã sớm không chịu được ánh mắt chăm chăm này mà để lộ ra vẻ chột dạ hay hèn nhát. Nhưng Lục hoàng tử lại vẻ như không có gì, sau khi cất ngọc bội đi còn rất cảm kích nắm tay Tam hoàng tử, vô cùng chân thành bày tỏ lòng biết ơn.
......
Ninh Chu và Quách Khánh Thụy có qua có lại, biểu cảm và động tác đều vô cùng chuẩn xác, Hàn Kỳ và Tống Phong đứng xem rất thích thú, cảm xúc cũng phập phồng lên xuống theo hai nhân vật.
Đến khi cảnh diễn kết thúc, cả hai đều vỗ tay rất nhiệt tình.
Quá xuất sắc!
Tống Phong đã từng hợp tác với Ninh Chu trong《 Dư Sinh 》, đương nhiên biết kỹ năng diễn xuất của Ninh Chu đến đâu. Khi vừa mới bắt đầu, thấy Quách Khánh Thuỵ đứng lên muốn đối diễn với Ninh Chu, dựa theo sự hiểu biết của anh với cậu, anh đã đoán rằng Ninh Chu sẽ không thể theo kịp Quách Khánh Thuỵ.
Nhưng không ngờ, cảnh sau đó cậu lại bắt diễn được với ông.
Tất nhiên cũng có một phần nguyên nhân là Quách Khánh Thuỵ đã làm giảm đi khí thế của mình.
Mới tách Ninh Chu ra không được bao lâu mà kỹ năng diễn xuất của cậu đã tiến bộ lớn đến vậy.
Trong lúc Tống Phong đang cảm thán trong lòng thì Quách Khánh Thụy đã trở lại vị trí của mình.
Ông không đưa ra lời nhận xét Ninh Chu ngay lập tức, ung dung uống một ngụm trà, chậm rãi nói: "Cậu đã từng tra cứu tìm hiểu về nhà Thanh rồi hả?"
Giống như một học sinh chờ đợi đánh giá của giáo viên, Ninh Chu ngoan ngoãn trả lời: "Sau khi có được kịch bản, cháu đã đi tìm hiểu một số thông tin nhưng cũng chỉ biết chút ít."
Vì là phim cổ trang nên cậu phải thay đổi bản thân sao cho giống một người cổ đại, Ninh Chu tìm hiểu một vài thông tin xem người của triều đại đó đi đứng như thế nào, lễ nghi ra làm sao, cố gắng làm cho mình giống người cổ đại hơn.
Quách Khánh Thụy không nói thêm gì nữa, chỉ nói với Ninh Chu: "Trở về chờ tin tức của tôi."
Không có từ chối rõ ràng và cũng không nói thành công.
Ninh Chu không hỏi thêm mà chỉ đáp "vâng" rồi rời đi với Hàn Kỳ.
Mãi cho đến khi Ninh Chu đi xa, Quách Khánh Thuỵ mới nói với Tống Phong: "Rất giống."
Trên khuôn mặt già nua của Quách Khánh Thụy hiện lên một vẻ phức tạp: "Từ dáng vẻ cho đến cách diễn đều như một khuôn đúc ra."
Tống Phong lắc đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn về phương xa.
Giọng anh có chút khô khan: "Đó là con trai của cô ấy, sao có thể không giống cho được?"
——-
Khà khà khà =))))
Ninh Chu nói đùa: "Hay là em đẩy kịch bản này đi để chị Hàn lo lắng cho em vậy?"
Sao mà được!
Hàn Kỳ lập tức phản đối: "Không được!"
Hàn Kỳ: "Cuộc đời thú vị như vậy, chị chọn cách nằm thắng."
Ninh Chu bật cười: "Chị gửi kịch bản cho em đi, để em đọc trước."
"Ok."
Một phút sau, bản tóm tắt và một phần kịch bản của "Ngộ sát" đã được gửi đến hòm thư của Ninh Chu.
Đây là bộ phim điện ảnh cổ trang, câu chuyện nói về cuộc tranh giành quyền lực của một vị hoàng tử.
Nhân vật mà Ninh Chu sẽ thử vai chính là nhân vật phản diện lớn nhất trong câu chuyện này, Lục hoàng tử. Và cũng là hoàng tử nhỏ tuổi nhất.
Lục hoàng tử nhìn như rất hiền lành và vô hại, dù là ở trước mặt các hoàng tử khác hay quần thần thì y chỉ là một đứa trẻ ngây thơ thiên chân vô tà. Nhưng thân phận thật sự của y lại là một sát thủ dưới quyền hoàng đế, nghe lệnh hoàng đế giết hại rất nhiều người.
Lục hoàng tử ngụy trang rất giỏi, hết lần này đến lần khác lừa gạt nhân vật chính cũng chính là Tam hoàng tử, xử tử rất nhiều đại thần dưới trướng.
Cuối cùng, Lục hoàng tử còn suýt chút nữa đã thành công lấy mạng Tam hoàng tử để lên ngôi. Nếu không phải hoàng đế trước lúc lâm chung đã nhắc nhở thì Tam hoàng tử sẽ không phát hiện ra vỏ bọc nguỵ trang của Lục hoàng tử.
Trong kịch bản, Lục hoàng tử tài giỏi võ nghệ, tuy không có nhiều cảnh đánh nhau nhưng cảnh nào cũng rất quan trọng và là cao trào thú vị nhất.
Quách Khánh Thụy đã thử vai rất nhiều nghệ sĩ nhưng những cảnh đánh nhau có vẻ phù hợp với yêu cầu lại không đẹp mắt. Đánh diễn đẹp nhưng ngoại hình và diễn xuất lại hơi kém.
Vì thế cho nên vai diễn này vẫn luôn để trống.
Dù có Hách Văn Quang đề bạt, nhưng Ninh Chu có thể giành được vai diễn này hay không thì vẫn chưa biết.
Tuy nhiên, sau khi Ninh Chu đọc phần tóm tắt và một phần kịch bản, cậu thích câu chuyện "Ngộ sát" này, tình tiết chặt chẽ, cốt truyện cô đọng, nội dung logic. Vai diễn Lục hoàng tử này rất tương phản và đầy thử thách.
Sau khi xem xong, Ninh Chu gửi tin nhắn WeChat ngay cho Hàn Kỷ để thông báo cho cô biết cậu đã sẵn sàng đi thử vai.
Ninh Chu vốn tưởng rằng buổi thử vai sẽ diễn ra vào năm sau, vì cũng chỉ còn 4 ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán.
Nửa giờ sau, Hàn Kỳ trả lời Ninh Chu.
Quách Khánh Thụy đúng lúc đang ở thành phố A trong khoảng thời gian này, ông hy vọng ngày mai Ninh Chu có thể đến thử vai.
Hàn Kỳ: "Nếu cậu cảm thấy gấp gáp quá, chị sẽ bàn bạc lại với đạo diễn Quách đổi thành sau Tết nhé?"
"Mai luôn đi ạ." Ninh Chu không quá quan trọng thời gian đi thử vai.
Sau khi chốt thời gian, Ninh Chu cứ mãi đắm chìm trong kịch bản, nhanh chóng xây dựng đặc điểm nhân vật trong đầu, dung nhập mình vào nhân vật Lục hoành tử.
Đến tối Tưởng Hàng Đình tan làm về nhà thì thấy Ninh Chu đang ngồi ở cửa sổ phòng ngủ phụ.
Thấy Ninh Chu đang đọc kịch bản nên hắn đến quấy rầy cậu mà xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Ninh Chu bị mùi thơm làm cho đói bụng, liếc nhìn thời gian mới biết đã tối rồi, đói đến sôi bụng phải đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Vừa bước đến bàn ăn đã thấy Tưởng Hàng Đình mặc tạp dề tay đang bê một bát mì bước ra khỏi bếp.
Tưởng Hàng Đình còn chưa kịp mở miệng, Ninh Chu đã lên tiếng trước, "Đói quá đi, bé muốn ăn cơm!"
Tưởng Hàng Đình đặt bát mì xuống trước mặt Ninh Chu, tay xoa xoa đầu cậu, "Em còn biết mình đang đói hả?"
Ninh Chu nhận sai chớp chớp mắt nhìn hắn.
Đây không phải lần đầu tiên cậu mải đọc kịch bản đến quên cả ăn, trước đó, cứ đến giờ ăn là Tưởng Hàng Đình sẽ gọi điện về nhắc nhở cậu bỏ kịch bản xuống đi ăn cơm trước đã, lần này Tưởng Hàng Đình không biết cậu có kịch bản nên không nhắc nhở, cậu cũng quên ăn luôn.
"Làm nũng cũng không có ích gì đâu, ăn mì trước đi đã." Tưởng Hàng Đình kéo ghế ngồi bên cạnh Ninh Chu nhìn cậu ăn giống như đang trông trẻ ăn vậy.
Ninh Chu rất nghe lời, trong lòng lẩm nhẩm hắn hay càu nhàu rồi bắt đầu xì xụp ăn mì.
Kỹ năng nấu nướng của Tưởng Hàng Đình rất tốt, khi hai người ở nhà hắn hay tự mình nấu, Ninh Chu cũng đã quen với mùi vị đồ ăn mà Tưởng Hàng Đình nấu.
Ninh Chu ăn rất ngon lành, sau khi húp trọn ngụm canh cuối cùng, Tưởng Hàng Đình thản nhiên rút khăn giấy lau miệng cho cậu, động tác dịu dàng như đối đãi với bảo bối trân quý trên đời.
Ninh Chu: "Tưởng tiên sinh, nếu cứ như vậy mãi thì tay chân em sẽ liệt luôn mất, bị anh nuôi đến tàn phế luôn á."
Nghe có vẻ như đang oán trách nhưng thực chất lại rất ngọt ngào.
Tưởng Hàng Đình nghiêng người sang hôn cậu: "Không sao, anh nuôi em."
Ninh Chu há miệng cắn cằm Tưởng Hàng Đình, hàm răng ray ray, mập mờ nói: "Thừa nhận đi, đây là âm mưu của anh đúng không."
"Âm mưu gì?" Tưởng Hàng Đình rũ mắt, ánh nhìn đầy sự dịu dàng trìu mến.
Ninh Chu: "Nuôi em đến tàn phế rồi em sẽ không thể rời khỏi anh được nữa."
"Vậy âm mưu của anh đã thành công chưa?" Tưởng Hàng Đình hỏi lại.
Ninh Chu: "Miễn cưỡng, cũng gọi là sắp rồi."
Tưởng Hàng Đình dùng sức bế ngang Ninh Chu lên: "Vậy thì anh phải cố gắng hơn nữa."
Dứt lời, hắn bế Ninh Chu đi về phía phòng ngủ.
"Vừa mới ăn xong mà, không nên vận động mạnh." Ninh Chu ôm cổ Tưởng Hàng Đình, nhắc nhở hắn nhưng không hề có ý phản kháng.
Tưởng Hàng Đình: "Đang suy nghĩ gì vậy hả, anh chỉ muốn tắm chung với em thôi."
Nói tắm thì chính là tắm, suốt cả quá trình Tưởng Hàng Đình không làm gì cả.
Hai người từ phòng tắm đi ra, Tưởng Hàng Đình lôi máy sấy ra vừa sấy tóc cho Ninh Chu vừa nói: "Năm nay chúng ta về nhà ông bà ăn Tết nhé, về cùng với bố mẹ."
Tưởng Hàng Đình: "Vừa lúc đưa em đi gặp ông bà luôn, hai người đã muốn gặp em từ lâu rồi."
Ông bà của Tưởng Hàng Đình hiện sống ở một thị trấn cổ thuộc thành phố A và đang an nhàn hưởng thụ cuộc sống tuổi về già.
Hai người đã rất nhiều lần giục giã Tưởng Hàng Đình dẫn Ninh Chu về để ông bà nhìn xem, bọn họ rất mong chờ được gặp cậu, cũng không hề phản đối việc cháu trai họ để kết hôn với một người đàn ông.
Ninh Chu không ngờ rằng vừa mới gặp mặt phụ huynh 1.0 không bao lâu đã lại chuẩn bị gặp mặt phụ huynh 2.0 tiếp.
Nhưng vì đã gặp 1.0 nên cậu cũng không sợ 2.0.
Tưởng Hàng Đình nhéo má Ninh Chu, "Đang nghĩ gì đấy, bi thương đến vậy luôn."
"Không nghĩ gì cả." Ninh Chu lắc đầu, chuyển chủ đề: "Ngày mai em đi thử vai nên giờ thấy hơi căng thẳng."
Đây là cảm xúc mà Ninh Chu chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, dù sao thì Quách Khánh Thụy cũng là một đạo diễn lớn, Ninh Chu đi thử vai không thể không thấy căng thẳng.
Nhưng cậu chưa bao giờ tỏ ra lo lắng, ngoại trừ trước với Tưởng Hành Đình.
Nói đến cái này, Tưởng Hàng Đình nghĩ đến một chuyện: "Anh nghe nói đạo diễn Quách Khánh Thụy đang chuẩn bị quay một bộ phim, có một vai diễn mà mãi ông ấy vẫn chưa tìm được người ưng ý, để năm sau anh nhờ người liên lạc với ông ấy chút xem có thể cho em đi thử vai không."
Trước đây Tưởng Hàng Đình không chú ý nhiều đến mảng phim ảnh, nhưng từ sau khi ở bên Ninh Chu, hắn đã huy động mạng lưới quan hệ của mình để tìm kiếm nguồn tài nguyên phù hợp cho cậu.
"Ngộ sát" là nguồn tài nguyên tốt mà hắn mới tìm thấy gần đây.
"Buổi thử vai ngày mai em đi là của đạo diễn Quách." Ninh Chu đứng dậy, ngồi vào lòng Tưởng Hàng Đình, mặt đối mặt nói chuyện với hắn.
Tưởng Hàng Đình khen ngợi: "Chu Chu nhà anh là giỏi nhất!"
Xem ra Ninh Chu có thể tiếp xúc với tài nguyên tốt như vậy là điều tất nhiên.
Tưởng Hàng Đình không chỉ nghĩ như vậy mà thậm chí còn cho rằng Ninh Chu xứng đáng có được tài nguyên tốt hơn, hiện giờ Ninh Chu không có kịch bản tìm đến là do bọn họ chưa thấy được tài năng của cậu, một khi đã để ý đến cậu rồi thì không phải kịch bản sẽ rơi như tuyết trời đông sao?
Ninh Chu nhà hắn giỏi như vậy đấy, không chấp nhận lời phản bác.
Ninh Chu được khen đến hân hoan, hôn Tưởng Hàng Đình như một phần thưởng.
Tưởng Hàng Đình từ bị động chuyển sang chủ động làm cho nụ hôn này của Ninh Chu được thực chất hơn.
—
Ngày hôm sau.
Hàn Kỳ tự mình lại đây mang Ninh Chu đi Quách Khánh Thụy ở thành phố A gia.
Nhà của Quách Khánh Thuỵ ở thành phố A nằm trong khu biệt thự, trợ lý của ông đích thân ra đón.
Biệt thự được xây theo kiểu cách Trung Quốc, có cầu nhỏ, suối nước chảy và đình đài lầu các nhìn rất cổ kính.
Sau khi đi qua hành lang chín khúc, trợ lý dẫn Ninh Chu và Hàn Kỳ đến phòng khách.
"Xin hãy đợi một lát, thầy Quách sẽ tới ngay ạ." Trợ lý mời hai người ngồi xuống ghế rồi rót cho hai người một tách trà.
Hương trà thoang thoảng, tiếng nước róc rách.
Làm cho lòng người trở nên bình lặng.
Ninh Chu và Hàn Kỳ ở trong phòng khách đợi hơn mười phút, nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện, vội vàng đặt tách trà xuống, đứng dậy khỏi ghế.
Một lúc sau có một ông lão gầy gò và một người đàn ông đi vào phòng khách.
Ninh Chu biết người đàn ông kia, là Tống Phong.
Bấy giờ Ninh Chu mới nhớ ra Tống Phong lúc còn nhỏ đã từng đóng phim của Quách Khánh Thuỵ, hai mươi năm sau đó hai người cũng có rất nhiều lần hợp tác.
Ông lão kia đương nhiên là Quách Khánh Thuỵ.
Quách Khánh Thụy rất gầy, tóc bạc trắng, mắt xếch mũi ưng môi mỏng. Khi không cười trông ông rất nghiêm túc mà bản thân ông ấy cũng không phải người dễ tính gì.
Có tin đồn Quách Khánh Thuỵ lúc đạo diễn phim càng khắt khe hơn, dù cho tâm lý vững vàng đến mấy cũng đã từng có diễn viên bị ông mắng cho phát khóc.
Thế nhưng Quách Khánh Thuỵ cũng rất nổi tiếng với khả năng đào tạo diễn viên, ngay cả một bình hoa tay chân cứng đờ cũng có thể bộc lộ ra khả năng diễn xuất đáng kinh ngạc trong các bộ phim của Quách Khánh Thuỵ.
Ninh Chu lễ phép chào: "Đạo diễn Quách, thầy Tống ạ."
Quách Khánh Thụy gật đầu với Ninh Chu "Nào, ngồi đi."
Tống Phong ngược lại có hơi ngạc nhiên, anh căn bản không ngờ rằng sẽ gặp được Ninh Chu ở đây.
Tống Phong hỏi Ninh Chu: "Cậu tới thử vai sao?"
Ninh Chu: "Vâng, tôi tới thử vai cho "Ngộ sát" ạ."
Quách Khánh Thụy thấy hai người nói chuyện với nhau, trở nên hứng thú: "Hai người quen nhau à?"
Tống Phong: "Diễn viên mới mà cháu giới thiệu với chú qua điện thoại là Ninh Chu."
Quách Khánh Thụy có thể nói là thầy của Tống Phong, nghe nói ông trở lại thành phố A nên hôm nay anh tới thăm. Trước đó hai người vẫn thường xuyên liên lạc qua điện thoại, biết được bộ phim Quách Khánh Thuỵ chuẩn bị quay có một vai diễn vẫn chưa được quyết định nên anh đã tiến cử Ninh Chu cho ông.
Tống Phong không ngờ trước mình đã có người tiến cử Ninh Chu cho Quách Khánh Thuỵ.
Như đoán được Tống Phong đang nghĩ gì, Quách Khánh Thụy bưng tách trà lên thổi thổi khói rồi nói: "Đêm hôm trước Văn Quang đã gọi điện cho tôi nói đã giúp tôi tìm được một diễn viên trẻ phù hợp với vai diễn Thịnh Dận Lễ, hôm nói cháu gọi điện đến cũng nói là muốn giới thiệu một diễn viên trẻ cho chú. Chú còn đang nghĩ xem khi nào sẽ gặp được cậu diễn viên mà cháu nhắc đến đây, không ngờ lại là cùng một người."
Diễn viên trẻ tuổi được thầy hướng dẫn và ảnh đế nhìn trúng thì có rất nhiều, nhưng để hai người cùng nhìn trúng thì lại không nhiều lắm.
Bởi vậy, Quách Khánh Thụy trở nên rất hứng thú với Ninh Chu.
Ông hơi nheo mắt lại nhìn Ninh Chu.
Sau khi nhìn thấy rõ dáng vẻ của Ninh Chu, ông có hơi sửng sốt.
Ninh Chu bình tĩnh ngồi một bên để Quách Khánh Thuỵ đánh giá nhưng không biết vì sao cậu lại cảm thấy lúc Quách Khánh Thuỵ nói chuyện, giọng điệu của ông đã dịu dàng hơn nhiều.
Quách Khánh Thụy đặt tách trà xuống, các đốt ngón tay có chút trắng bệch: "Ninh Chu phải không? Nếu thầy Hách và thầy Tống đã tiến cử cậu, vậy cậu hãy thể hiện cho tôi xem."
Ninh Chu: "Vâng, thầy Quách."
Ninh Chu đứng dậy khỏi ghế, đi ra giữa phòng khách.
Ánh mắt Quách Khánh Thuỵ nhìn theo Ninh Chu, ngón tay gõ nhẹ vào tách trà.
Ninh Chu bước đi vô cùng bình tĩnh vẫn như ngày thường nhưng tư thế tay, chân nâng lên hạ xuống đều ẩn chứa từng chi tiết, mà những chi tiết này trùng khớp với bối cảnh triều đại trong "Ngộ sát", mang theo nghi thức độc đáo của triều đại đó.
Ánh mắt ông lại nhìn lên mặt Ninh Chu, phát hiện biểu cảm của cậu đã thay đổi, thoát nhìn vô tội nhưng lại ẩn giấu sự sắc bén.
Cảnh diễn này là lần đầu tiên nhân vật chính nghi ngờ danh tính của Lục hoàng tử Thịnh Dận Lễ, Thịnh Dận Lễ bình tĩnh đối mặt và giải quyết nguy cơ, đồng thời làm cho nhân vật phải tin tưởng mình.
Cảnh này có tới có lui, căng giãn vừa phải. Bóng kiếm vô hình khiến người xem nín thở đi theo diễn xuất của diễn viên.
Chính vì điều này mà kỹ năng diễn xuất của diễn viên trở nên rất quan trọng, nếu không thể duy trì được sẽ dẫn đến toàn bộ cảnh sẽ bị huỷ hoại.
Quách Khánh Thụy đã thử vai rất nhiều diễn viên trẻ cho cảnh này nhưng không ai vượt qua được.
Mà khi thấy biểu cảm của Ninh Chu thay đổi, Quách Khánh Thụy đứng ngay dậy rời khỏi ghế.
Ông vỗ nhẹ vào tay áo, lưng duỗi thẳng.
Bước từng bước về phía Ninh Chu mà mỗi bước đi đó tự như đang giẫm lên trái tim cậu, tràn đầy uy nghiêm.
Quách Khánh Thụy hiện là Tam hoàng tử, ông tự mình đối diễn với Ninh Chu.
Tam hoàng tử ném ngọc bội đến trước mặt cậu: "Đây là ngọc bội của hoàng đệ đúng không?"
Lục hoàng tử ngồi xổm xuống, cầm ngọc bội lên nhìn mấy lần, sau khi xác nhận đây là ngọc bội của mình, y mới đứng dậy, ngạc nhiên nói với tam hoàng tử: "Đây đúng là ngọc bội của hoàng đệ, tam hoàng huynh tứ đâu mà có được nó?"
Lục hoàng tử lấy khăn tay ra, cẩn thận lau mặt ngọc: "Khối ngọc bội này là di vật duy nhất mẫu phi để lại cho ta trước khi qua đời, bị mất từ ba ngày trước. Ta đã cho người đi tìm khắp nơi nhưng không thấy nó đâu, cuộc sống mấy ngày nay không được yên ổn cho lắm, ngay cả khi ngủ cũng mơ thấy mẫu phi trách móc ta đánh mất ngọc bội......"
Vẻ mặt của Lục hoàng tử vừa buồn bã vừa tự trách những cũng vui mừng vì đã tìm lại được nó.
Tam hoàng tử nhìn chằm chằm Lục hoàng tử một lúc lâu, ánh mắt tựa như muốn nhìn thấy Lục hoàng tử, ngập tràn sự uy nghiêm.
Nếu là người bình thường thì đã sớm không chịu được ánh mắt chăm chăm này mà để lộ ra vẻ chột dạ hay hèn nhát. Nhưng Lục hoàng tử lại vẻ như không có gì, sau khi cất ngọc bội đi còn rất cảm kích nắm tay Tam hoàng tử, vô cùng chân thành bày tỏ lòng biết ơn.
......
Ninh Chu và Quách Khánh Thụy có qua có lại, biểu cảm và động tác đều vô cùng chuẩn xác, Hàn Kỳ và Tống Phong đứng xem rất thích thú, cảm xúc cũng phập phồng lên xuống theo hai nhân vật.
Đến khi cảnh diễn kết thúc, cả hai đều vỗ tay rất nhiệt tình.
Quá xuất sắc!
Tống Phong đã từng hợp tác với Ninh Chu trong《 Dư Sinh 》, đương nhiên biết kỹ năng diễn xuất của Ninh Chu đến đâu. Khi vừa mới bắt đầu, thấy Quách Khánh Thuỵ đứng lên muốn đối diễn với Ninh Chu, dựa theo sự hiểu biết của anh với cậu, anh đã đoán rằng Ninh Chu sẽ không thể theo kịp Quách Khánh Thuỵ.
Nhưng không ngờ, cảnh sau đó cậu lại bắt diễn được với ông.
Tất nhiên cũng có một phần nguyên nhân là Quách Khánh Thuỵ đã làm giảm đi khí thế của mình.
Mới tách Ninh Chu ra không được bao lâu mà kỹ năng diễn xuất của cậu đã tiến bộ lớn đến vậy.
Trong lúc Tống Phong đang cảm thán trong lòng thì Quách Khánh Thụy đã trở lại vị trí của mình.
Ông không đưa ra lời nhận xét Ninh Chu ngay lập tức, ung dung uống một ngụm trà, chậm rãi nói: "Cậu đã từng tra cứu tìm hiểu về nhà Thanh rồi hả?"
Giống như một học sinh chờ đợi đánh giá của giáo viên, Ninh Chu ngoan ngoãn trả lời: "Sau khi có được kịch bản, cháu đã đi tìm hiểu một số thông tin nhưng cũng chỉ biết chút ít."
Vì là phim cổ trang nên cậu phải thay đổi bản thân sao cho giống một người cổ đại, Ninh Chu tìm hiểu một vài thông tin xem người của triều đại đó đi đứng như thế nào, lễ nghi ra làm sao, cố gắng làm cho mình giống người cổ đại hơn.
Quách Khánh Thụy không nói thêm gì nữa, chỉ nói với Ninh Chu: "Trở về chờ tin tức của tôi."
Không có từ chối rõ ràng và cũng không nói thành công.
Ninh Chu không hỏi thêm mà chỉ đáp "vâng" rồi rời đi với Hàn Kỳ.
Mãi cho đến khi Ninh Chu đi xa, Quách Khánh Thuỵ mới nói với Tống Phong: "Rất giống."
Trên khuôn mặt già nua của Quách Khánh Thụy hiện lên một vẻ phức tạp: "Từ dáng vẻ cho đến cách diễn đều như một khuôn đúc ra."
Tống Phong lắc đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn về phương xa.
Giọng anh có chút khô khan: "Đó là con trai của cô ấy, sao có thể không giống cho được?"
——-
Khà khà khà =))))