Edit & Beta: Đoè
Sở Tịch Nhan cảm thấy mình bị xúc phạm.
Khi người ta nói phụ nữ có khuôn mặt to hơn đàn ông chắc chắn đó là điều đau lòng nhất.
Chưa kể Sở Tịch Nhan cảm thấy Ninh Chu đang nói một câu hai nghĩa, không chỉ nói cô ta mặt to ý trên mặt chữ mà còn có thâm ý đằng sau đó, ám chỉ cô ta chơi đại bài linh tinh gì đó.
Câu nói này khiến Sở Tịch Nhan rất bực bội, đang lúc cô ta định tiến lên ganh đua với Ninh Chu xem mặt ai to hơn thì quản lý đã chạy đến ngăn cô ta lại.
"Bà cô của tôi ơi, cô có thể bình tĩnh chút đi được không?" Gã quản lý thì thầm vào tai Sở Tịch Nhan.
Sở Tịch Nhan vẫn biết nghe lời quản lý nói, chẹp chẹp miệng quay phắt đầu đi, "hừ" một cái.
Sau khi tạm thời trấn an được Sở Tịch Nhan, quản lý lại mỉm cười đi đến trước mặt Ninh Chu: "Rất xin lỗi thầy Ninh, Tịch Nhan trong khoảng thời gian này bận quá, không được ngủ đủ giấc nên tính hơi cáu gắt, nếu cô ấy có làm gì có lỗi với ngài thì mong ngài bỏ qua cho."
Gã quản lý: "Tôi đã cho người đi đặt chỗ ăn nhẹ đêm khuya ở khách sạn Xuân Hoà gần đó, chúng ta hãy cùng nhau đến đó nhé, hôm nay thật sự làm phiền đến ngài rồi."
Quản lý thay đổi thái độ rất nhanh, lúc sáng gọi điện cho Ninh Chu vẫn có chút trịch thượng, bây giờ đối mặt với cậu thì một tiếng gọi thầy, một tiếng gọi ngài, như thể Ninh Chu mới là bậc tiền bối.
Ninh Chu đại khái có thể đoán được lý do quản lý thay đổi thái độ, lễ phép nói: "Hách tiên sinh nói quá lời, ngài cũng không cần phải khách khí với tôi như vậy đâu, một người mới như tôi thật sự không đảm đương nổi."
Quản lý còn muốn nói gì đó nữa, nhưng cánh cửa bên cạnh đã mở ra, Thẩm Ngọc Phi từ bên trong đi ra, thấy Ninh Chu thì lập tức hỏi: "Tiểu Chu, vẫn chưa về hả?"
"Về giờ đây ạ." Ninh Chu lập tức đáp.
Cậu gật đầu với gã quản lý rồi xoay người rời đi cùng Thẩm Ngọc Phi.
Quản lý của Sở Tịch Nhan vẫn muốn mở miệng giữ cậu ở lại, nhưng nghĩ đến ngày mai Ninh Chu sẽ đến đây ghi hình nên gã tạm thời từ bỏ ý định.
Ân cần quá mức sẽ khiến người ta khó chịu và phản tác dụng.
Sau khi nhìn Ninh Chu và Thẩm Ngọc Phi biến mất ở chỗ rẽ, gã quản lý quay lại phòng nghỉ, ánh mắt đanh thép nhìn Sở Tịch Nhan.
"Tôi đã nhắc nhở cô đừng trêu chọc vào Ninh Chu, sao cô không nghe?" Gã quản lý vỗ nhẹ vào đầu Sở Tịch Nhan nói.
Sở Tịch Nhan không phục nói: "Không phải nó chỉ là người mới hả? Đáng để quan tâm đến thế sao?"
"Người mới?" Giọng điệu gã quản lý lên tone: "Lúc đầu tôi cũng nghĩ cậu ta chỉ là một người mới có thể tuỳ ý thao túng, một câu đã cho bay xa, nhưng kết quả thì sao?"
Kết quả là đàm phán với tổ đạo diễn không thành công, tổ đạo diễn kiên quyết không gạch bỏ Ninh Chu.
Quản lý: "Có phải chính cô lúc ấy tức giận quá mà gọi cho Ngô tiên sinh không, để ngài ấy ra mặt lệnh cho tổ đạo diễn thay người? Ngô tiên sinh có đồng ý ra mặt không?"
KHÔNG CÓ. Sở Tịch Nhan trả lời trong lòng.
Chuyện chỉ lới xảy ra lúc trưa nên Sở Tịch Nhan nhớ rất rõ.
Ngài Ngô trong miệng quản lý là một trong những lãnh đạo của đài Chanh và là cấp dưới cũ của bố Sở Tịch Nhan, cô ta đi theo con đường chiêu sinh của Ngô tiên sinh để trở thành khách quý của《Sinh ra để diễn xuất》.
Một lãnh đạo có thể thêm người vào chương trình, nhưng lại chẳng thể thay thế một diễn viên phụ.
Điều này đủ để cho thấy sau lưng diễn viên phụ kia có gì đó.
Gã quản lý của Sở Tịch Nhan có thể không có thủ đoạn khác, nhưng vẫn biết thức thời, đi quan hệ vòng quanh một lượt từ trên xuống mà không đổi được Ninh Chu, gã lập tức nhận ra sau lưng Ninh Chu có người mà thân phận của người này không hề đơn giản.
Đêm nay gã muốn đãi Ninh Chu một chầu khuya, cũng muốn lân la làm quen với cậu, thuận tiện thì dò hỏi thái độ của Ninh Chu luôn, để xem người đứng sau lưng cậu là ai.
Gã quản lý lấy lại tinh thần, có chút tiếc nuối nói: "Dù sao coi cũng nên thu liễm chút đi, biết thế hôm qua đã không cho cô phát sóng trực tiếp."
"Tôi cũng không trêu chọc gì đến cậu ta cả, ai bảo cậu ta nghe lén tôi nói chuyện làm chị?" Sở Tịch Nhan cãi lại rất hợp lý.
Gã quản lý còn chưa kịp phản ứng, Sở Tịch Nhan đã tỏ vẻ đáng thương nói: "Cậu ta còn chửi tôi mặt to đấy!"
Gã quản lý nhìn cô ta một lúc rồi gật đầu như thật: "Đúng là không nên nói, mặt cô quả thật là to hơn Ninh Chu."
Sở Tịch Nhan: ".................."
Chí mạng ×2
Sở Tịch Nhan trợn mắt nhìn quản lý.
Gã quản lý bật cười: "Được rồi, sửa soạn đồ đạc rồi về thôi."
Gã lại chợt nhớ đến mục đích mình tìm Sở Tịch Nhan: "Ái quên không nói với cô, studio Nhất Thanh thông báo cho tôi cô bị loại hồ sơ rồi."
"Sao có thể!" Sở Tịch Nhan không thể tin được, "Không phải anh nói hình tượng của tôi rất sát với nữ chính sao?"
Sao có thể chưa thử vai đã bị loại hồ sơ rồi?
Quản lý: "Ai biết, Vương Nhất Thanh tự có tiêu chuẩn chọn người của mình, người khác không hiểu đâu."
Sở Tịch Nhan không muốn từ bỏ vai diễn này, cô ta đã đọc kịch bản và rất thích nữ chính.
Gã quản lý rất hiểu Sở Tịch Nhan, vừa nhìn đã biết cô ta đang nghĩ gì nên lập tức chặn họng: "Cô đừng nghĩ nữa, bản thân Vương Nhất Thanh đã là chủ, trừ phi anh ta gật đầu đồng ý, không thì đừng ai nghĩ tới."
Sở Tịch Nhan cắn môi, "Tự tôi sẽ nghĩ cách, anh không cần xen vào."
Ninh Chu và Thẩm Ngọc Phi cùng nhau đi thang máy xuống tầng.
Ngoài hai người họ, trong thang máy còn có trợ lý của Thẩm Ngọc Phi.
Không có người ngoài, Thẩm Ngọc Phi càng dễ nói chuyện hơn, cửa thang máy vừa đóng lại, Thẩm Ngọc Phi ngay lập tức nhắc nhở Ninh Chu: "Bố của Sở Tịch Nhan là người làm ở đài phát thanh truyền hình, trước khi nghỉ hưu là giám đốc của đài Chanh. Tuy rằng giờ đã lui về sau, nhưng những lãnh đạo hiện tại của đài Chanh là do một tay ông ta nâng lên."
Bà dừng ngay đúng chỗ, tin chắc Ninh Chu hiểu được ý nói của bà.
Quả nhiên, Ninh Chu gật đầu: "Cảm ơn cô Thẩm, con đã biết."
Ý nói Ninh Chu biết quan hệ của Sở Tịch Nhan với đài Chanh, dù sau này có chạm mặt nhau thì cũng biết chừa đường.
Đây cũng là lý do tại sao tối nay Thẩm Ngọc Phi và Trần Kính Khải không bỏ của chạy lấy người, dù cho có bất mãn ra mặt nhưng vẫn giữ lại chút thể diện.
"Biết là tốt rồi." Thẩm Ngọc Phi gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói: "Sau này nếu có gặp khó khăn gì thì có thể đến tìm tôi, mặc dù tôi đã giải nghệ nhiều năm, nhưng trong tay vẫn có chút quan hệ."
Ninh Chu hơi sững sờ, sau đó không rõ ý tứ nhìn Thẩm Ngọc Phi.
Nghiêm túc mà nói, ngày hôm qua cậu và Thẩm Ngọc Phi mới gặp nhau lần đầu tiên, quen biết tính đâu đó được tầm một ngày, Thẩm Ngọc Phi có vẻ là quá nhiệt tình khi nói ra những lời như vậy.
Thẩm Ngọc Phi lập tức ý thức được lời mình nói có chút không thích hợp, vội vàng sửa lại: "Tôi đã nhiều năm không gặp một hậu bối như cậu, hơn nữa cậu cũng có tài diễn xuất cực kỳ xuất sắc, khiến tôi muốn làm Bá Nhạc, quay lại cái thời vui vẻ hạnh phúc."
Ninh Chu không đấu lại Thẩm Ngọc Phi. Trên đời này không có chuyện tốt nào mà không có lý do, Ninh Chu không thể yên tâm đón nhận lòng tốt của Thẩm Ngọc Phi mà trước đó không hiểu rõ mục đích của bà.
Đúng lúc thang máy xuống đến tầng một, cửa thang máy mở ra.
Một tay Ninh Chu chặn ở cửa thanh máy, nói với Thẩm Ngọc Phi: "Cô Thẩm, mời."
Thẩm Ngọc Phi biết vừa rồi là mình quá vội vàng, cũng không có ý định nhắc lại chuyện đó nữa, bà nhẹ nhàng gật đầu với Ninh Chu, ra khỏi thang máy trước.
Ninh Chu là người cuối cùng bước ra khỏi thang máy.
Bước ra khỏi thang máy, ánh mắt cậu lập tức bị một bóng người trong sảnh thu hút.
Người đàn ông này thân cao chân dài, vận một bộ tay trang màu xanh biển, đường cắt may vừa vặn làm nổi bật tỷ lệ cơ thể hoàn hảo của người đàn ông.
Người đàn ông đó rất đẹp trai, lặng lẽ đứng ở góc đại sảnh, nhưng khí chất lại rất bắt mắt, không thể bỏ qua.
Đúng là Tưởng Hàng Đình.
Ninh Chu lập tức bước nhanh về phía Tưởng Hàng Đình, cậu đi đến trước mặt hắn, ngạc nhiên hỏi: "Tưởng tiên sinh, sao anh lại tới đây."
Bởi vì trong đại sảnh còn có người khác, Tưởng Hàng Đình cũng không làm ra hành động gì quá mức thân mật, chỉ duỗi tay xoa xoa đầu Ninh Chu: "Tôi tới đón em về nhà."
Mặt mày Ninh Chu lập tức rạng rỡ, trong suy nghĩ cậu biết để Tưởng Hàng Đình phải chờ lâu như vậy là không tốt, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ vì Tưởng Hàng Đình đến đón cậu.
Chỉ là không biết Tưởng Hàng Đình đã đợi bao lâu.
Nghĩ đến đây, Ninh Chu cũng mặc kệ ánh mắt của những người khác trong sảnh, vươn tay ra nắm lấy tay Tưởng Hàng Đình: "Chúng ta mau về nhà thôi ạ."
Tưởng Hàng Đình cúi đầu tay hai người nắm chặt lấy nhau, không khỏi nhếch khoé môi.
Trên ngón tay thon dài trắng nõn của chàng thanh niên đeo một chiếc nhẫn, nắm lấy tay hắn trước mặt người ngoài không chút đắn đó.
Thật tốt.
Có vẻ như Ninh Chu hoàn toàn không phản đối việc tiết lộ mối quan hệ của họ.
Mặc dù trong lòng Tưởng Hàng Đình biết, trạng thái độc thân trong giới giải trí là tốt nhất đối với Ninh Chu, cũng có lợi cho phát triển sự nghiệp của cậu.
Nhưng Tưởng Hàng Đình lại hiểu sâu sắc Ninh Chu giỏi như thế nào, sau này ra mắt, nhất định sẽ thu hút vô số sự chú ý. Thường hay nghĩ đến đó, Tưởng Hàng Đình lúc nào cũng có cảm giác muốn dán mác "Thuộc về Tưởng Hàng Đình" lên người Ninh Chu.
Nhưng xúc động chỉ là xúc động, Tưởng Hàng Đình chưa bao giờ muốn dùng sự bốc đồng và dục vọng của mình để ép buộc Ninh Chu làm những điều mà cậu không thích.
Tưởng Hàng Đình hiểu rõ đầu tiên Ninh Chu là một người độc lập, sau đó mới là người yêu của Tưởng Hàng Đình.
Vì vậy, dù mối quan hệ giữa họ có công khai hay không, Tưởng Hàng Đình trước sau vẫn lấy mong muốn của Ninh Chu làm cơ sở và phải được sự đồng ý của cậu.
Thái độ vừa rối của Ninh Chu đã nói cho Tưởng Hàng Đình biết câu trả lời của cậu.
Đây cũng là câu trả lời mà Tưởng Hàng Đình mong muốn nhất trong lòng.
Tưởng Hàng Đình cử động bàn tay Ninh Chu đang nắm, đan mười ngón tay với cậu, hai chiếc nhẫn cùng loại va chạm vào nhau, phát ra tiếng.
"Về nhà thôi nào." Tưởng Hàng Đình nói.
Cảm giác được tay mình bị nắm chặt, Ninh Chu hơi ngạc nhiên, rất nhanh đã đoán được Tưởng Hàng Đình đã nghĩ gì, cậu cúi đầu nhẹ nhàng mỉm cười.
Thật ra Tưởng tiên sinh cũng có chút tâm tư nhỏ bé của mình đúng hơm?
Tối nay hắn đặc biệt chờ đợi cậu kết thúc công việc, chắc là để thăm dò suy nghĩ của cậu.
Không biết Tưởng tiên sinh có hài lòng với câu trả lời mà cậu đưa ra hơm nà?
Ninh Chu tay trong tay với Tưởng Hàng Đình rời đi, căn bản không thèm quan tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình.
Thẩm Ngọc Phi nhìn Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình rời đi, ánh mắt dừng lại trên ngón tay đan vào nhau của họ một lúc.
Bà đã từng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Ninh Chu, còn tưởng rằng nó là vật trang trí, dù sao Ninh Chu vẫn còn trẻ như vậy.
Không ngờ đó lại là nhẫn đôi, Ninh Chu cũng không có ý giấu diếm.
Không biết Thẩm Ngọc Phi nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi phức tạp nhìn về phía Ninh Chu rời đi.
Sở Tịch Nhan cảm thấy mình bị xúc phạm.
Khi người ta nói phụ nữ có khuôn mặt to hơn đàn ông chắc chắn đó là điều đau lòng nhất.
Chưa kể Sở Tịch Nhan cảm thấy Ninh Chu đang nói một câu hai nghĩa, không chỉ nói cô ta mặt to ý trên mặt chữ mà còn có thâm ý đằng sau đó, ám chỉ cô ta chơi đại bài linh tinh gì đó.
Câu nói này khiến Sở Tịch Nhan rất bực bội, đang lúc cô ta định tiến lên ganh đua với Ninh Chu xem mặt ai to hơn thì quản lý đã chạy đến ngăn cô ta lại.
"Bà cô của tôi ơi, cô có thể bình tĩnh chút đi được không?" Gã quản lý thì thầm vào tai Sở Tịch Nhan.
Sở Tịch Nhan vẫn biết nghe lời quản lý nói, chẹp chẹp miệng quay phắt đầu đi, "hừ" một cái.
Sau khi tạm thời trấn an được Sở Tịch Nhan, quản lý lại mỉm cười đi đến trước mặt Ninh Chu: "Rất xin lỗi thầy Ninh, Tịch Nhan trong khoảng thời gian này bận quá, không được ngủ đủ giấc nên tính hơi cáu gắt, nếu cô ấy có làm gì có lỗi với ngài thì mong ngài bỏ qua cho."
Gã quản lý: "Tôi đã cho người đi đặt chỗ ăn nhẹ đêm khuya ở khách sạn Xuân Hoà gần đó, chúng ta hãy cùng nhau đến đó nhé, hôm nay thật sự làm phiền đến ngài rồi."
Quản lý thay đổi thái độ rất nhanh, lúc sáng gọi điện cho Ninh Chu vẫn có chút trịch thượng, bây giờ đối mặt với cậu thì một tiếng gọi thầy, một tiếng gọi ngài, như thể Ninh Chu mới là bậc tiền bối.
Ninh Chu đại khái có thể đoán được lý do quản lý thay đổi thái độ, lễ phép nói: "Hách tiên sinh nói quá lời, ngài cũng không cần phải khách khí với tôi như vậy đâu, một người mới như tôi thật sự không đảm đương nổi."
Quản lý còn muốn nói gì đó nữa, nhưng cánh cửa bên cạnh đã mở ra, Thẩm Ngọc Phi từ bên trong đi ra, thấy Ninh Chu thì lập tức hỏi: "Tiểu Chu, vẫn chưa về hả?"
"Về giờ đây ạ." Ninh Chu lập tức đáp.
Cậu gật đầu với gã quản lý rồi xoay người rời đi cùng Thẩm Ngọc Phi.
Quản lý của Sở Tịch Nhan vẫn muốn mở miệng giữ cậu ở lại, nhưng nghĩ đến ngày mai Ninh Chu sẽ đến đây ghi hình nên gã tạm thời từ bỏ ý định.
Ân cần quá mức sẽ khiến người ta khó chịu và phản tác dụng.
Sau khi nhìn Ninh Chu và Thẩm Ngọc Phi biến mất ở chỗ rẽ, gã quản lý quay lại phòng nghỉ, ánh mắt đanh thép nhìn Sở Tịch Nhan.
"Tôi đã nhắc nhở cô đừng trêu chọc vào Ninh Chu, sao cô không nghe?" Gã quản lý vỗ nhẹ vào đầu Sở Tịch Nhan nói.
Sở Tịch Nhan không phục nói: "Không phải nó chỉ là người mới hả? Đáng để quan tâm đến thế sao?"
"Người mới?" Giọng điệu gã quản lý lên tone: "Lúc đầu tôi cũng nghĩ cậu ta chỉ là một người mới có thể tuỳ ý thao túng, một câu đã cho bay xa, nhưng kết quả thì sao?"
Kết quả là đàm phán với tổ đạo diễn không thành công, tổ đạo diễn kiên quyết không gạch bỏ Ninh Chu.
Quản lý: "Có phải chính cô lúc ấy tức giận quá mà gọi cho Ngô tiên sinh không, để ngài ấy ra mặt lệnh cho tổ đạo diễn thay người? Ngô tiên sinh có đồng ý ra mặt không?"
KHÔNG CÓ. Sở Tịch Nhan trả lời trong lòng.
Chuyện chỉ lới xảy ra lúc trưa nên Sở Tịch Nhan nhớ rất rõ.
Ngài Ngô trong miệng quản lý là một trong những lãnh đạo của đài Chanh và là cấp dưới cũ của bố Sở Tịch Nhan, cô ta đi theo con đường chiêu sinh của Ngô tiên sinh để trở thành khách quý của《Sinh ra để diễn xuất》.
Một lãnh đạo có thể thêm người vào chương trình, nhưng lại chẳng thể thay thế một diễn viên phụ.
Điều này đủ để cho thấy sau lưng diễn viên phụ kia có gì đó.
Gã quản lý của Sở Tịch Nhan có thể không có thủ đoạn khác, nhưng vẫn biết thức thời, đi quan hệ vòng quanh một lượt từ trên xuống mà không đổi được Ninh Chu, gã lập tức nhận ra sau lưng Ninh Chu có người mà thân phận của người này không hề đơn giản.
Đêm nay gã muốn đãi Ninh Chu một chầu khuya, cũng muốn lân la làm quen với cậu, thuận tiện thì dò hỏi thái độ của Ninh Chu luôn, để xem người đứng sau lưng cậu là ai.
Gã quản lý lấy lại tinh thần, có chút tiếc nuối nói: "Dù sao coi cũng nên thu liễm chút đi, biết thế hôm qua đã không cho cô phát sóng trực tiếp."
"Tôi cũng không trêu chọc gì đến cậu ta cả, ai bảo cậu ta nghe lén tôi nói chuyện làm chị?" Sở Tịch Nhan cãi lại rất hợp lý.
Gã quản lý còn chưa kịp phản ứng, Sở Tịch Nhan đã tỏ vẻ đáng thương nói: "Cậu ta còn chửi tôi mặt to đấy!"
Gã quản lý nhìn cô ta một lúc rồi gật đầu như thật: "Đúng là không nên nói, mặt cô quả thật là to hơn Ninh Chu."
Sở Tịch Nhan: ".................."
Chí mạng ×2
Sở Tịch Nhan trợn mắt nhìn quản lý.
Gã quản lý bật cười: "Được rồi, sửa soạn đồ đạc rồi về thôi."
Gã lại chợt nhớ đến mục đích mình tìm Sở Tịch Nhan: "Ái quên không nói với cô, studio Nhất Thanh thông báo cho tôi cô bị loại hồ sơ rồi."
"Sao có thể!" Sở Tịch Nhan không thể tin được, "Không phải anh nói hình tượng của tôi rất sát với nữ chính sao?"
Sao có thể chưa thử vai đã bị loại hồ sơ rồi?
Quản lý: "Ai biết, Vương Nhất Thanh tự có tiêu chuẩn chọn người của mình, người khác không hiểu đâu."
Sở Tịch Nhan không muốn từ bỏ vai diễn này, cô ta đã đọc kịch bản và rất thích nữ chính.
Gã quản lý rất hiểu Sở Tịch Nhan, vừa nhìn đã biết cô ta đang nghĩ gì nên lập tức chặn họng: "Cô đừng nghĩ nữa, bản thân Vương Nhất Thanh đã là chủ, trừ phi anh ta gật đầu đồng ý, không thì đừng ai nghĩ tới."
Sở Tịch Nhan cắn môi, "Tự tôi sẽ nghĩ cách, anh không cần xen vào."
Ninh Chu và Thẩm Ngọc Phi cùng nhau đi thang máy xuống tầng.
Ngoài hai người họ, trong thang máy còn có trợ lý của Thẩm Ngọc Phi.
Không có người ngoài, Thẩm Ngọc Phi càng dễ nói chuyện hơn, cửa thang máy vừa đóng lại, Thẩm Ngọc Phi ngay lập tức nhắc nhở Ninh Chu: "Bố của Sở Tịch Nhan là người làm ở đài phát thanh truyền hình, trước khi nghỉ hưu là giám đốc của đài Chanh. Tuy rằng giờ đã lui về sau, nhưng những lãnh đạo hiện tại của đài Chanh là do một tay ông ta nâng lên."
Bà dừng ngay đúng chỗ, tin chắc Ninh Chu hiểu được ý nói của bà.
Quả nhiên, Ninh Chu gật đầu: "Cảm ơn cô Thẩm, con đã biết."
Ý nói Ninh Chu biết quan hệ của Sở Tịch Nhan với đài Chanh, dù sau này có chạm mặt nhau thì cũng biết chừa đường.
Đây cũng là lý do tại sao tối nay Thẩm Ngọc Phi và Trần Kính Khải không bỏ của chạy lấy người, dù cho có bất mãn ra mặt nhưng vẫn giữ lại chút thể diện.
"Biết là tốt rồi." Thẩm Ngọc Phi gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói: "Sau này nếu có gặp khó khăn gì thì có thể đến tìm tôi, mặc dù tôi đã giải nghệ nhiều năm, nhưng trong tay vẫn có chút quan hệ."
Ninh Chu hơi sững sờ, sau đó không rõ ý tứ nhìn Thẩm Ngọc Phi.
Nghiêm túc mà nói, ngày hôm qua cậu và Thẩm Ngọc Phi mới gặp nhau lần đầu tiên, quen biết tính đâu đó được tầm một ngày, Thẩm Ngọc Phi có vẻ là quá nhiệt tình khi nói ra những lời như vậy.
Thẩm Ngọc Phi lập tức ý thức được lời mình nói có chút không thích hợp, vội vàng sửa lại: "Tôi đã nhiều năm không gặp một hậu bối như cậu, hơn nữa cậu cũng có tài diễn xuất cực kỳ xuất sắc, khiến tôi muốn làm Bá Nhạc, quay lại cái thời vui vẻ hạnh phúc."
Ninh Chu không đấu lại Thẩm Ngọc Phi. Trên đời này không có chuyện tốt nào mà không có lý do, Ninh Chu không thể yên tâm đón nhận lòng tốt của Thẩm Ngọc Phi mà trước đó không hiểu rõ mục đích của bà.
Đúng lúc thang máy xuống đến tầng một, cửa thang máy mở ra.
Một tay Ninh Chu chặn ở cửa thanh máy, nói với Thẩm Ngọc Phi: "Cô Thẩm, mời."
Thẩm Ngọc Phi biết vừa rồi là mình quá vội vàng, cũng không có ý định nhắc lại chuyện đó nữa, bà nhẹ nhàng gật đầu với Ninh Chu, ra khỏi thang máy trước.
Ninh Chu là người cuối cùng bước ra khỏi thang máy.
Bước ra khỏi thang máy, ánh mắt cậu lập tức bị một bóng người trong sảnh thu hút.
Người đàn ông này thân cao chân dài, vận một bộ tay trang màu xanh biển, đường cắt may vừa vặn làm nổi bật tỷ lệ cơ thể hoàn hảo của người đàn ông.
Người đàn ông đó rất đẹp trai, lặng lẽ đứng ở góc đại sảnh, nhưng khí chất lại rất bắt mắt, không thể bỏ qua.
Đúng là Tưởng Hàng Đình.
Ninh Chu lập tức bước nhanh về phía Tưởng Hàng Đình, cậu đi đến trước mặt hắn, ngạc nhiên hỏi: "Tưởng tiên sinh, sao anh lại tới đây."
Bởi vì trong đại sảnh còn có người khác, Tưởng Hàng Đình cũng không làm ra hành động gì quá mức thân mật, chỉ duỗi tay xoa xoa đầu Ninh Chu: "Tôi tới đón em về nhà."
Mặt mày Ninh Chu lập tức rạng rỡ, trong suy nghĩ cậu biết để Tưởng Hàng Đình phải chờ lâu như vậy là không tốt, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ vì Tưởng Hàng Đình đến đón cậu.
Chỉ là không biết Tưởng Hàng Đình đã đợi bao lâu.
Nghĩ đến đây, Ninh Chu cũng mặc kệ ánh mắt của những người khác trong sảnh, vươn tay ra nắm lấy tay Tưởng Hàng Đình: "Chúng ta mau về nhà thôi ạ."
Tưởng Hàng Đình cúi đầu tay hai người nắm chặt lấy nhau, không khỏi nhếch khoé môi.
Trên ngón tay thon dài trắng nõn của chàng thanh niên đeo một chiếc nhẫn, nắm lấy tay hắn trước mặt người ngoài không chút đắn đó.
Thật tốt.
Có vẻ như Ninh Chu hoàn toàn không phản đối việc tiết lộ mối quan hệ của họ.
Mặc dù trong lòng Tưởng Hàng Đình biết, trạng thái độc thân trong giới giải trí là tốt nhất đối với Ninh Chu, cũng có lợi cho phát triển sự nghiệp của cậu.
Nhưng Tưởng Hàng Đình lại hiểu sâu sắc Ninh Chu giỏi như thế nào, sau này ra mắt, nhất định sẽ thu hút vô số sự chú ý. Thường hay nghĩ đến đó, Tưởng Hàng Đình lúc nào cũng có cảm giác muốn dán mác "Thuộc về Tưởng Hàng Đình" lên người Ninh Chu.
Nhưng xúc động chỉ là xúc động, Tưởng Hàng Đình chưa bao giờ muốn dùng sự bốc đồng và dục vọng của mình để ép buộc Ninh Chu làm những điều mà cậu không thích.
Tưởng Hàng Đình hiểu rõ đầu tiên Ninh Chu là một người độc lập, sau đó mới là người yêu của Tưởng Hàng Đình.
Vì vậy, dù mối quan hệ giữa họ có công khai hay không, Tưởng Hàng Đình trước sau vẫn lấy mong muốn của Ninh Chu làm cơ sở và phải được sự đồng ý của cậu.
Thái độ vừa rối của Ninh Chu đã nói cho Tưởng Hàng Đình biết câu trả lời của cậu.
Đây cũng là câu trả lời mà Tưởng Hàng Đình mong muốn nhất trong lòng.
Tưởng Hàng Đình cử động bàn tay Ninh Chu đang nắm, đan mười ngón tay với cậu, hai chiếc nhẫn cùng loại va chạm vào nhau, phát ra tiếng.
"Về nhà thôi nào." Tưởng Hàng Đình nói.
Cảm giác được tay mình bị nắm chặt, Ninh Chu hơi ngạc nhiên, rất nhanh đã đoán được Tưởng Hàng Đình đã nghĩ gì, cậu cúi đầu nhẹ nhàng mỉm cười.
Thật ra Tưởng tiên sinh cũng có chút tâm tư nhỏ bé của mình đúng hơm?
Tối nay hắn đặc biệt chờ đợi cậu kết thúc công việc, chắc là để thăm dò suy nghĩ của cậu.
Không biết Tưởng tiên sinh có hài lòng với câu trả lời mà cậu đưa ra hơm nà?
Ninh Chu tay trong tay với Tưởng Hàng Đình rời đi, căn bản không thèm quan tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình.
Thẩm Ngọc Phi nhìn Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình rời đi, ánh mắt dừng lại trên ngón tay đan vào nhau của họ một lúc.
Bà đã từng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Ninh Chu, còn tưởng rằng nó là vật trang trí, dù sao Ninh Chu vẫn còn trẻ như vậy.
Không ngờ đó lại là nhẫn đôi, Ninh Chu cũng không có ý giấu diếm.
Không biết Thẩm Ngọc Phi nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi phức tạp nhìn về phía Ninh Chu rời đi.