Edit & Beta: Đoè
"Có muốn tao về cùng mày không?" Giả Vân Gia xuống xe, hỏi Ninh Chu.
Ninh Chu lắc đầu, "Không cần đây, mày về nhà trước đi."
Cậu quay lưng lại vẫy tay với Giả Vân Gia, nhìn từ phía sau trông rất ngầu và đẹp trai.
Giả Vân Gia lo lắng Ninh Chu và Ninh Trường Hùng sẽ xảy ra xung đột.
Nhưng nếu Ninh Chu đã không muốn cậu ta can thiệp vào chuyện gia đình, vậy thì cậu ta cũng chẳng thể không quan tâm đến Ninh Chu có bằng lòng hay không mà lao vào giúp đỡ.
Đến giờ cậu ta vẫn không hiểu mâu thuẫn giữa Ninh Chu và gia đình cậu đến từ đâu?
Giả Vân Gia khẽ thở dài, lên con xe màu xanh huỳnh quanh khởi động rồi rời đi.
Ninh Chu đi đến trước cửa biệt thự, đứng yên, vươn tay ra bấm chuông.
Không lâu sau đã có người ra mở cửa, nhìn thấy đứng bên ngoài là Ninh Chu, ánh mắt người kia thoáng loé lên sự kinh ngạc, tiếp đến thay vào đó là nỗi chán ghét.
Người ra mở cửa là giúp việc của nhà họ Ninh, dì Quý.
Từ lúc Ninh Chu bắt đầu có ý thức thì dì Quý đã làm việc ở đây rồi. Nghe nói lúc đầu là người bên cạnh lão phu nhân cũng tức là bà nội của Ninh Chu, sau khi lão phu nhân qua đời, dì Thẫm vẫn luôn đi theo Ninh Trường Hùng cho đến tận bây giờ.
Theo lý thì dì Quý là người nhìn Ninh Chu lớn lên, chắc hẳn bà phải có cảm tình với cậu.
Đương nhiên, dì Quý có cảm tình với Ninh Chu là thật, nhưng loại cảm tình này là mặt trái (1). Có thể nói bà là người căm hận Ninh Chu thấu xương.
(1) Cảm tình có 2 mặt, mặt phải là tích cực, mặt trái là tiêu cực.
Đến giờ Ninh Chu vẫn không biết lý do vì sao dì Quý lại căm ghét cậu đến vậy.
Ninh Chu không phải một người mặt nóng dán mông lạnh (2), nếu người khác tỏ thái độ thì cậu cũng chẳng trơ mặt mà tiến đến gần.
(2) Ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.
Cậu vòng qua dì Quý đi bước vào trong nhà, dì Quý dường như muốn vươn tay ra ngăn cản cậu.
Ninh Chu lạnh lùng nhìn bà, dì Quý rút cổ lại nhưng cuối cùng bà ta cũng không dám ngăn, hiển nhiên là bởi vì bà ta sợ Ninh Chu.
Khẽ cười nhạt, hai tay Ninh Chu cắm trong túi quần thản nhiên đi về phía phòng khách.
Bố của Ninh Chu, ông Ninh Trường Hùng lúc này đang bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha. Ngay cả khi ở nhà, ông vẫn mặc một bộ vest vừa vặn, không có nếp nhăn, vẻ mặt nghiêm túc và toát lên khí thế không giận mà uy.
Mẹ của Ninh Chu, bà Trương Dao đang ngồi trên ghế sô pha đơn, thấy Ninh Chu đi vào, lập tức mỉm cười chào đón: "Chu Chu, cuối cùng con cũng chịu quay về."
Bà mỉm cười dịu dàng và ân cần, ánh mắt nhìn Ninh Chu tràn ngập chân tình, giống như một người mẹ từ ái thương con.
"Mẹ đã dặn dì Quý nấu những món con thích nhất, chút nữa ăn cơm xong rồi hãy tâm sự với bố con nhé, hai bố con nào có thể thù hận nhau qua đêm được? Con đấy, con đã hai mươi rồi, cũng là lúc nên suy nghĩ chững chạc. Nhanh chóng huỷ bỏ hợp đồng với cái công ty quản lý kia đi, đến công ty của bố con để giúp đỡ ông ấy." Bà nắm lấy tay Ninh Chu, huyên thuyên rất nhiều thứ. Giống như những người mẹ khác quan tâm đến con trai mình, bà nóng lòng muốn giúp con trai mình sắp xếp mọi việc cho ổn thỏa..
Nhưng Ninh Chu biết mỗi một lời Trương Dao nói đều là ngòi châm nổ của Ninh Trường Hình. Dù là cậu vào làng giải trí hay đến công ty tiếp quản thì giữa cậu và Ninh Trường Hùng vẫn sẽ tồn tại mâu thuẫn.
Nếu Trương Dao thật sự suy nghĩ cho Ninh Chu, theo bản năng bà sẽ tránh nhắc đến hai chuyện này khi Ninh Chu rời nhà lâu ngày mới trở về.
Trương Dao là đang cố tình khơi lên.
Quả nhiên, Ninh Trường Hùng không thể ngồi yên nữa, quát Ninh Chu: "Ninh Chu, mày lại đây cho bố!"
Ninh Chu lê bước đi đến chiếc sô pha đơn bên cạnh Ninh Trường Hùng ngồi xuống, hai tay dạng rộng để tựa sau lưng, đôi chân dài tiêu sái gác lên bàn trà, một chút tư thế ngồi cũng không có.
"Gọi con về làm gì đây?" Tháo bỏ đi lớp vỏ bọc ngoan ngoãn, hai mắt Ninh Chu sắc bén kiêu ngạo, cậu chính là đứa con không chịu nghe lời, là cái gai trong mắt người lớn.
Ninh Trường Hùng cảm thấy gân xanh trên trán giật giật, ông ước gì có thể đánh gãy cái chân đang gác trên bàn trà này của Ninh Chu.
Nhưng ông biết hôm nay có chuyện quan trọng hơn phải gọi Ninh Chu về, tạm thời không muốn lãng phí thời gian cho những việc như vậy.
Ninh Trường Hùng: "Bố hỏi mày lần cuối, mày có chịu rút khỏi giới giải trí không?"
Giọng vang như tiếng chuông đồng, mỗi chữ dường như mang theo một cảm giác áp bức.
Ninh Chu không bị ảnh hưởng, "Con cũng nói lại lần cuối, chuyện con muốn làm các người không thể ngăn cản được con, và cũng chẳng thể ép buộc con làm chuyện con không muốn."
Thái độ của cậu vẫn như trước, không thay đổi.
"Được! Được lắm!" Ninh Trường Hùng tức giận vỗ bàn, đe doạ nói: "Ninh Chu, bản lĩnh của mày cũng lớn lắm, mày không sợ bố đóng băng thẻ ngân hàng của mày à?"
Nói đến đây, Ninh Chu cảm thấy buồn cười, và cậu thật sự ngẩng đầu cười nói: "Ông chủ Ninh thật là hay quên, không phải kể từ khi tốt nghiệp cấp ba bố đã đóng băng thẻ ngân hàng của con rồi sao? Giờ bố muốn dùng lại chiều này thì cũng phải cho con thẻ ngân hàng thì mới đóng băng được chứ."
Ninh Trường Hùng quả thật đã quên mất chuyện này, nhất thời không biết nên nói gì để đe doạ Ninh Chu nữa. Bấy giờ ông mới ngỡ ngàng, mấy năm nay Ninh Chu chưa từng gọi một cuộc về nhà, ông cũng không cho cậu một xu nào.
Nghĩ đến đây, ông cảm thấy có hơi áy náy.
Nhưng lại ngoài lạnh trong nóng nói: "Đừng tưởng bố không biết mẹ mày trợ giúp mày sau lưng bố, nếu không có mẹ mày thì mày đã chết đói từ lâu rồi!"
Ninh Chu không đáp trả lại chuyện này, chỉ nhìn Trương Dao từ xa một cái.
Không biết có phải vì bà cảm thấy chột dạ hay không mà lẳng tránh đi ánh mắt của Ninh Chu, bước vài bước đến bên cạnh Ninh Trường Hùng nhẹ nhàng an ủi: "Ông nói thử xem, Chu Chu lâu rồi mới về nhà, sao ông cứ hếch mũi lên tận mặt thế hả? Lại còn ra vẻ ta đây như ở trước mặt cấp dưới?"
Sau đó bà lại nói với Ninh Chu: "Chu Chu con cần gì phải vậy? Cứ đâm đầu vào giới giải trí để làm gì? Con có biết bố con không thể ngẩng cao đầu trước các đối tác làm ăn chỉ vì con là một con hát (3) không?"
(3) Ý khinh miệt những người làm nghệ thuật công chúng, ngày xưa thì là mua vui cho những người có tiền ấy.
Nói đến đây Ninh Trường Hùng càng tức giận, con nhà người ta hoặc là học sinh đạt thành tích cao ở một trường danh giá, hoặc là tinh anh xuất sắc, đến lượt cậu thì đi làm một con hát thấp hèn!
Ông ta rất xấu hổ khi nhắc đến thằng con ngỗ nghịch này trước mặt người khác!
Chỉ bằng một câu của Trương Dao đã dễ dàng xoá bỏ đi cảm giác áy náy trong lòng Ninh Trường Hùng, lửa giận tích tụ, lời nói tàn nhẫn đưa ra tối hậu thư với Ninh Chu: "Mày thật sự không muốn huỷ bỏ hợp đồng với cái công ty quản lý kia?"
Ninh Chu thẳng thắn nói: "Không huỷ bỏ."
Ninh Trường Hùng không nói một lời quay lưng lên tầng, đi về phía thư phòng. Ninh Chu không biết ông muốn làm gì và cũng không thèm quan tâm ông muốn làm gì.
Rất nhanh, bóng dáng của Ninh Trường Hùng biến mất ở góc hành lang.
Trương Dao liếc nhìn lên tầng, xác định Ninh Trường Hùng đã vào thư phòng, bà quay lại đối mặt với Ninh Chu, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói sắc bén: "Sao con không nghe lời bố con nói? Con không nghe ông ấy nói gì sao?"
Ninh Chu móc trong túi ra một cây kẹo mút, xé vỏ bỏ vào miệng, đầu lưới liếm liếm, vẻ mặt mang theo ý mỉa mai: "Bà Trương, đây không phải những gì mẹ luôn mong chờ sao?"
Trương Dao như bị bóp cổ, mặt đỏ bừng, không nói được lời nào.
Phòng khách chợt rơi vào khoảng lặng.
Mãi cho đến khi Ninh Trường Hùng đi xuống.
Ông đi thẳng đến trước mặt Ninh Chu, chưa cho cậu một văn kiện, giọng điệu mạnh mẽ: "Ký vào đây đi, sau này dù mày có làm gì bố cũng mặc kệ."
Ninh Chu cầm lấy văn kiện, nhìn lướt qua, ánh mắt hơi dừng lại, sau đó lộ ra vẻ trào phúng.
Ninh Chu: "Tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế......" Cậu có ý kéo dài giọng, đọc từng chữ trong nội dưng công khai.
Cậu là một diễn viên, là người giỏi đọc lời thoại nhất, ngay cả khi đang ngậm kẹo mút trong miệng thì cậu vẫn dõng dạc đọc chính xác từng câu một. Trong giọng điệu lại chất chứa sự giễu cợt, nghe không giống như đang đọc một văn kiện chính thức mà ngược lại giống như đọc chuyện cười.
Đó thật sự là một câu chuyện cười.
Bố cậu đang tuổi sung sức, sức khoẻ rất tốt nhưng lại bắt con trai ký giấy từ bỏ quyền thừa kế.
"...Hoàn toàn tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế những tài sản nói trên, sau này sẽ không bao giờ hối hận."
Ninh Chu vừa đọc vừa cười, giọng cậu run run khi nói chữ cuối cùng, cắn nhẹ cây kẹo mút trong miệng, vị mát lạnh của bạc hà lan toả trong miệng lưỡi.
Ninh Chu bỏ chân xuống khỏi bàn trà, duỗi thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông là bố mình, nghiêm túc hỏi: "Bố có muốn tôi ký nó không?"
"Hoặc là rời khỏi giới giải trí, hoặc là ký vào!" Ninh Trường Hùng không lùi bước.
Ninh Chu vươn tay về phía Ninh Trường Hùng: "Đưa bút cho tôi."
"Mày định ký thật?" Đồng tử Ninh Trường Hùng hơi co lại, tốc độ nói nhanh hơn.
"Không phải ông chủ Ninh là người muốn tôi ký vào nó sao? Sao vậy? Hối hận rồi hả?" Ninh Chu lại vươn tay ra với Ninh Trường Hùng: "Đưa cây bút cho tôi."
Ninh Trường Hùng xác nhận lại một lần nữa: "Mày biết sau khi ký nó xong sẽ có nghĩa là gì không?"
Ninh Chu không nói gì, bàn tay vẫn vươn ra trước mặt Ninh Trường Hùng, không hề dao động.
Ông nhiều lần cho Ninh Chu cơ hội nhưng cậu không cho ông thể diện, Ninh Trường Hùng giận thật rồi, bức mình ném bút vào tay Ninh Chu: "Nếu hôm nay mày dám ký nó, sau này......"
Ông còn chưa nói xong lời đe doạ, Ninh Chu đã ký vào tên vào văn kiện.
Ký xong, cậu đứng dậy, đưa bút và bản văn kiện cho Ninh Trường Hùng.
Thái độ của Ninh Chu vẫn luôn lạnh lùng, thậm chí khóe môi còn mang theo ý cười, "Ông chủ Ninh, giấy tôi đã ký xong, có thể đưa sổ hộ khẩu cho tôi không?"
"Mày muốn sổ hộ khẩu để làm gì?" Ninh Trường Hùng hỏi, nhìn hai chữ Ninh Chu rõ ràng trên bản văn kiện, trong lòng ông vô cớ cảm thấy hoảng hốt.
Ninh Chu nhún vai, giọng điệu tuỳ hứng: "Tôi đã từ bỏ quyền thừa kế tài sản của bố rồi, giờ hai ta mà cùng một sổ hộ khẩu thì không thích hợp cho lắm."
"Trương Dao, đi lấy sổ hộ khẩu đến đây!" trên trán Ninh Trường Hùng nổi gân xanh, ông nhìn chằm chằm Ninh Chu vẫn đang cười với đôi mắt rực lửa, muốn đấm Ninh Chu một cái để cho cậu biết ai mới là lão tử!
Ông không tin nếu không có Ninh gia thì một kẻ du thủ du thực như Ninh Chu làm sao có thể tồn tại trong xã hội!
Trương Dao do dự một lúc, miệng mấp máy, tựa như muốn khuyên nhủ Ninh Trường Hùng.
Thấy Trương Dao không nhúc nhích, Ninh Trường Hùng tức giận đi lên tầng lấy sổ hộ khẩu, ném thẳng vào mặt Ninh Chu: "Cầm lấy nó rồi cút được bao xa thì cút!"
Sổ hộ khẩu bị ném mạnh vào mặt Ninh Chu, sau đó rơi xuống đất.
Ninh Chu cúi đầu nhìn cuốn sổ mỏng trên mặt đất, trong lòng ngập tràn sự mỉa mai. Trước khi đến đây, cậu không ngờ rằng mình sẽ lấy được sổ hộ khẩu bằng cách này.
Ninh Chu quỳ gối xuống nhặt sổ hộ khẩu lên, khoé miệng nhếch lên, không biết là cậu đang cười nhạo bản thân mình hay cười người khác.
Một giọt nước rơi xuống mặt tấm bìa màu đỏ thẫm.
Tác giả có lời muốn nói: Chúc ngủ ngon, ngày mai gặp lại ~
——-
Truyện đang dần được hé mở nha, mà đọc đến đây các "thám tử" có lần ra được một vài manh mối rồi =)))
"Có muốn tao về cùng mày không?" Giả Vân Gia xuống xe, hỏi Ninh Chu.
Ninh Chu lắc đầu, "Không cần đây, mày về nhà trước đi."
Cậu quay lưng lại vẫy tay với Giả Vân Gia, nhìn từ phía sau trông rất ngầu và đẹp trai.
Giả Vân Gia lo lắng Ninh Chu và Ninh Trường Hùng sẽ xảy ra xung đột.
Nhưng nếu Ninh Chu đã không muốn cậu ta can thiệp vào chuyện gia đình, vậy thì cậu ta cũng chẳng thể không quan tâm đến Ninh Chu có bằng lòng hay không mà lao vào giúp đỡ.
Đến giờ cậu ta vẫn không hiểu mâu thuẫn giữa Ninh Chu và gia đình cậu đến từ đâu?
Giả Vân Gia khẽ thở dài, lên con xe màu xanh huỳnh quanh khởi động rồi rời đi.
Ninh Chu đi đến trước cửa biệt thự, đứng yên, vươn tay ra bấm chuông.
Không lâu sau đã có người ra mở cửa, nhìn thấy đứng bên ngoài là Ninh Chu, ánh mắt người kia thoáng loé lên sự kinh ngạc, tiếp đến thay vào đó là nỗi chán ghét.
Người ra mở cửa là giúp việc của nhà họ Ninh, dì Quý.
Từ lúc Ninh Chu bắt đầu có ý thức thì dì Quý đã làm việc ở đây rồi. Nghe nói lúc đầu là người bên cạnh lão phu nhân cũng tức là bà nội của Ninh Chu, sau khi lão phu nhân qua đời, dì Thẫm vẫn luôn đi theo Ninh Trường Hùng cho đến tận bây giờ.
Theo lý thì dì Quý là người nhìn Ninh Chu lớn lên, chắc hẳn bà phải có cảm tình với cậu.
Đương nhiên, dì Quý có cảm tình với Ninh Chu là thật, nhưng loại cảm tình này là mặt trái (1). Có thể nói bà là người căm hận Ninh Chu thấu xương.
(1) Cảm tình có 2 mặt, mặt phải là tích cực, mặt trái là tiêu cực.
Đến giờ Ninh Chu vẫn không biết lý do vì sao dì Quý lại căm ghét cậu đến vậy.
Ninh Chu không phải một người mặt nóng dán mông lạnh (2), nếu người khác tỏ thái độ thì cậu cũng chẳng trơ mặt mà tiến đến gần.
(2) Ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.
Cậu vòng qua dì Quý đi bước vào trong nhà, dì Quý dường như muốn vươn tay ra ngăn cản cậu.
Ninh Chu lạnh lùng nhìn bà, dì Quý rút cổ lại nhưng cuối cùng bà ta cũng không dám ngăn, hiển nhiên là bởi vì bà ta sợ Ninh Chu.
Khẽ cười nhạt, hai tay Ninh Chu cắm trong túi quần thản nhiên đi về phía phòng khách.
Bố của Ninh Chu, ông Ninh Trường Hùng lúc này đang bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha. Ngay cả khi ở nhà, ông vẫn mặc một bộ vest vừa vặn, không có nếp nhăn, vẻ mặt nghiêm túc và toát lên khí thế không giận mà uy.
Mẹ của Ninh Chu, bà Trương Dao đang ngồi trên ghế sô pha đơn, thấy Ninh Chu đi vào, lập tức mỉm cười chào đón: "Chu Chu, cuối cùng con cũng chịu quay về."
Bà mỉm cười dịu dàng và ân cần, ánh mắt nhìn Ninh Chu tràn ngập chân tình, giống như một người mẹ từ ái thương con.
"Mẹ đã dặn dì Quý nấu những món con thích nhất, chút nữa ăn cơm xong rồi hãy tâm sự với bố con nhé, hai bố con nào có thể thù hận nhau qua đêm được? Con đấy, con đã hai mươi rồi, cũng là lúc nên suy nghĩ chững chạc. Nhanh chóng huỷ bỏ hợp đồng với cái công ty quản lý kia đi, đến công ty của bố con để giúp đỡ ông ấy." Bà nắm lấy tay Ninh Chu, huyên thuyên rất nhiều thứ. Giống như những người mẹ khác quan tâm đến con trai mình, bà nóng lòng muốn giúp con trai mình sắp xếp mọi việc cho ổn thỏa..
Nhưng Ninh Chu biết mỗi một lời Trương Dao nói đều là ngòi châm nổ của Ninh Trường Hình. Dù là cậu vào làng giải trí hay đến công ty tiếp quản thì giữa cậu và Ninh Trường Hùng vẫn sẽ tồn tại mâu thuẫn.
Nếu Trương Dao thật sự suy nghĩ cho Ninh Chu, theo bản năng bà sẽ tránh nhắc đến hai chuyện này khi Ninh Chu rời nhà lâu ngày mới trở về.
Trương Dao là đang cố tình khơi lên.
Quả nhiên, Ninh Trường Hùng không thể ngồi yên nữa, quát Ninh Chu: "Ninh Chu, mày lại đây cho bố!"
Ninh Chu lê bước đi đến chiếc sô pha đơn bên cạnh Ninh Trường Hùng ngồi xuống, hai tay dạng rộng để tựa sau lưng, đôi chân dài tiêu sái gác lên bàn trà, một chút tư thế ngồi cũng không có.
"Gọi con về làm gì đây?" Tháo bỏ đi lớp vỏ bọc ngoan ngoãn, hai mắt Ninh Chu sắc bén kiêu ngạo, cậu chính là đứa con không chịu nghe lời, là cái gai trong mắt người lớn.
Ninh Trường Hùng cảm thấy gân xanh trên trán giật giật, ông ước gì có thể đánh gãy cái chân đang gác trên bàn trà này của Ninh Chu.
Nhưng ông biết hôm nay có chuyện quan trọng hơn phải gọi Ninh Chu về, tạm thời không muốn lãng phí thời gian cho những việc như vậy.
Ninh Trường Hùng: "Bố hỏi mày lần cuối, mày có chịu rút khỏi giới giải trí không?"
Giọng vang như tiếng chuông đồng, mỗi chữ dường như mang theo một cảm giác áp bức.
Ninh Chu không bị ảnh hưởng, "Con cũng nói lại lần cuối, chuyện con muốn làm các người không thể ngăn cản được con, và cũng chẳng thể ép buộc con làm chuyện con không muốn."
Thái độ của cậu vẫn như trước, không thay đổi.
"Được! Được lắm!" Ninh Trường Hùng tức giận vỗ bàn, đe doạ nói: "Ninh Chu, bản lĩnh của mày cũng lớn lắm, mày không sợ bố đóng băng thẻ ngân hàng của mày à?"
Nói đến đây, Ninh Chu cảm thấy buồn cười, và cậu thật sự ngẩng đầu cười nói: "Ông chủ Ninh thật là hay quên, không phải kể từ khi tốt nghiệp cấp ba bố đã đóng băng thẻ ngân hàng của con rồi sao? Giờ bố muốn dùng lại chiều này thì cũng phải cho con thẻ ngân hàng thì mới đóng băng được chứ."
Ninh Trường Hùng quả thật đã quên mất chuyện này, nhất thời không biết nên nói gì để đe doạ Ninh Chu nữa. Bấy giờ ông mới ngỡ ngàng, mấy năm nay Ninh Chu chưa từng gọi một cuộc về nhà, ông cũng không cho cậu một xu nào.
Nghĩ đến đây, ông cảm thấy có hơi áy náy.
Nhưng lại ngoài lạnh trong nóng nói: "Đừng tưởng bố không biết mẹ mày trợ giúp mày sau lưng bố, nếu không có mẹ mày thì mày đã chết đói từ lâu rồi!"
Ninh Chu không đáp trả lại chuyện này, chỉ nhìn Trương Dao từ xa một cái.
Không biết có phải vì bà cảm thấy chột dạ hay không mà lẳng tránh đi ánh mắt của Ninh Chu, bước vài bước đến bên cạnh Ninh Trường Hùng nhẹ nhàng an ủi: "Ông nói thử xem, Chu Chu lâu rồi mới về nhà, sao ông cứ hếch mũi lên tận mặt thế hả? Lại còn ra vẻ ta đây như ở trước mặt cấp dưới?"
Sau đó bà lại nói với Ninh Chu: "Chu Chu con cần gì phải vậy? Cứ đâm đầu vào giới giải trí để làm gì? Con có biết bố con không thể ngẩng cao đầu trước các đối tác làm ăn chỉ vì con là một con hát (3) không?"
(3) Ý khinh miệt những người làm nghệ thuật công chúng, ngày xưa thì là mua vui cho những người có tiền ấy.
Nói đến đây Ninh Trường Hùng càng tức giận, con nhà người ta hoặc là học sinh đạt thành tích cao ở một trường danh giá, hoặc là tinh anh xuất sắc, đến lượt cậu thì đi làm một con hát thấp hèn!
Ông ta rất xấu hổ khi nhắc đến thằng con ngỗ nghịch này trước mặt người khác!
Chỉ bằng một câu của Trương Dao đã dễ dàng xoá bỏ đi cảm giác áy náy trong lòng Ninh Trường Hùng, lửa giận tích tụ, lời nói tàn nhẫn đưa ra tối hậu thư với Ninh Chu: "Mày thật sự không muốn huỷ bỏ hợp đồng với cái công ty quản lý kia?"
Ninh Chu thẳng thắn nói: "Không huỷ bỏ."
Ninh Trường Hùng không nói một lời quay lưng lên tầng, đi về phía thư phòng. Ninh Chu không biết ông muốn làm gì và cũng không thèm quan tâm ông muốn làm gì.
Rất nhanh, bóng dáng của Ninh Trường Hùng biến mất ở góc hành lang.
Trương Dao liếc nhìn lên tầng, xác định Ninh Trường Hùng đã vào thư phòng, bà quay lại đối mặt với Ninh Chu, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói sắc bén: "Sao con không nghe lời bố con nói? Con không nghe ông ấy nói gì sao?"
Ninh Chu móc trong túi ra một cây kẹo mút, xé vỏ bỏ vào miệng, đầu lưới liếm liếm, vẻ mặt mang theo ý mỉa mai: "Bà Trương, đây không phải những gì mẹ luôn mong chờ sao?"
Trương Dao như bị bóp cổ, mặt đỏ bừng, không nói được lời nào.
Phòng khách chợt rơi vào khoảng lặng.
Mãi cho đến khi Ninh Trường Hùng đi xuống.
Ông đi thẳng đến trước mặt Ninh Chu, chưa cho cậu một văn kiện, giọng điệu mạnh mẽ: "Ký vào đây đi, sau này dù mày có làm gì bố cũng mặc kệ."
Ninh Chu cầm lấy văn kiện, nhìn lướt qua, ánh mắt hơi dừng lại, sau đó lộ ra vẻ trào phúng.
Ninh Chu: "Tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế......" Cậu có ý kéo dài giọng, đọc từng chữ trong nội dưng công khai.
Cậu là một diễn viên, là người giỏi đọc lời thoại nhất, ngay cả khi đang ngậm kẹo mút trong miệng thì cậu vẫn dõng dạc đọc chính xác từng câu một. Trong giọng điệu lại chất chứa sự giễu cợt, nghe không giống như đang đọc một văn kiện chính thức mà ngược lại giống như đọc chuyện cười.
Đó thật sự là một câu chuyện cười.
Bố cậu đang tuổi sung sức, sức khoẻ rất tốt nhưng lại bắt con trai ký giấy từ bỏ quyền thừa kế.
"...Hoàn toàn tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế những tài sản nói trên, sau này sẽ không bao giờ hối hận."
Ninh Chu vừa đọc vừa cười, giọng cậu run run khi nói chữ cuối cùng, cắn nhẹ cây kẹo mút trong miệng, vị mát lạnh của bạc hà lan toả trong miệng lưỡi.
Ninh Chu bỏ chân xuống khỏi bàn trà, duỗi thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông là bố mình, nghiêm túc hỏi: "Bố có muốn tôi ký nó không?"
"Hoặc là rời khỏi giới giải trí, hoặc là ký vào!" Ninh Trường Hùng không lùi bước.
Ninh Chu vươn tay về phía Ninh Trường Hùng: "Đưa bút cho tôi."
"Mày định ký thật?" Đồng tử Ninh Trường Hùng hơi co lại, tốc độ nói nhanh hơn.
"Không phải ông chủ Ninh là người muốn tôi ký vào nó sao? Sao vậy? Hối hận rồi hả?" Ninh Chu lại vươn tay ra với Ninh Trường Hùng: "Đưa cây bút cho tôi."
Ninh Trường Hùng xác nhận lại một lần nữa: "Mày biết sau khi ký nó xong sẽ có nghĩa là gì không?"
Ninh Chu không nói gì, bàn tay vẫn vươn ra trước mặt Ninh Trường Hùng, không hề dao động.
Ông nhiều lần cho Ninh Chu cơ hội nhưng cậu không cho ông thể diện, Ninh Trường Hùng giận thật rồi, bức mình ném bút vào tay Ninh Chu: "Nếu hôm nay mày dám ký nó, sau này......"
Ông còn chưa nói xong lời đe doạ, Ninh Chu đã ký vào tên vào văn kiện.
Ký xong, cậu đứng dậy, đưa bút và bản văn kiện cho Ninh Trường Hùng.
Thái độ của Ninh Chu vẫn luôn lạnh lùng, thậm chí khóe môi còn mang theo ý cười, "Ông chủ Ninh, giấy tôi đã ký xong, có thể đưa sổ hộ khẩu cho tôi không?"
"Mày muốn sổ hộ khẩu để làm gì?" Ninh Trường Hùng hỏi, nhìn hai chữ Ninh Chu rõ ràng trên bản văn kiện, trong lòng ông vô cớ cảm thấy hoảng hốt.
Ninh Chu nhún vai, giọng điệu tuỳ hứng: "Tôi đã từ bỏ quyền thừa kế tài sản của bố rồi, giờ hai ta mà cùng một sổ hộ khẩu thì không thích hợp cho lắm."
"Trương Dao, đi lấy sổ hộ khẩu đến đây!" trên trán Ninh Trường Hùng nổi gân xanh, ông nhìn chằm chằm Ninh Chu vẫn đang cười với đôi mắt rực lửa, muốn đấm Ninh Chu một cái để cho cậu biết ai mới là lão tử!
Ông không tin nếu không có Ninh gia thì một kẻ du thủ du thực như Ninh Chu làm sao có thể tồn tại trong xã hội!
Trương Dao do dự một lúc, miệng mấp máy, tựa như muốn khuyên nhủ Ninh Trường Hùng.
Thấy Trương Dao không nhúc nhích, Ninh Trường Hùng tức giận đi lên tầng lấy sổ hộ khẩu, ném thẳng vào mặt Ninh Chu: "Cầm lấy nó rồi cút được bao xa thì cút!"
Sổ hộ khẩu bị ném mạnh vào mặt Ninh Chu, sau đó rơi xuống đất.
Ninh Chu cúi đầu nhìn cuốn sổ mỏng trên mặt đất, trong lòng ngập tràn sự mỉa mai. Trước khi đến đây, cậu không ngờ rằng mình sẽ lấy được sổ hộ khẩu bằng cách này.
Ninh Chu quỳ gối xuống nhặt sổ hộ khẩu lên, khoé miệng nhếch lên, không biết là cậu đang cười nhạo bản thân mình hay cười người khác.
Một giọt nước rơi xuống mặt tấm bìa màu đỏ thẫm.
Tác giả có lời muốn nói: Chúc ngủ ngon, ngày mai gặp lại ~
——-
Truyện đang dần được hé mở nha, mà đọc đến đây các "thám tử" có lần ra được một vài manh mối rồi =)))