• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Đoè

"Cậu......"

Hàn Kỳ muốn nói gì đó, nhưng mở miệng lại chẳng nói ra được.

Cô muốn hỏi Ninh Chu có đáng không?

Có đáng để gò ép tính cách thật của chính bản thân và trở thành một người khác vì Tưởng Hàng Đình không?

Nhưng cô không có tư cách để hỏi Ninh Chu câu này, là chính cô bắc cầu giật dây cho cậu và Tưởng Hàng Đình, cũng chính cô là người đẩy cậu đến trước mặt Tưởng Hàng Đình, cô lấy tư cách gì để hỏi câu này đây.

Ninh Chu biết Hàn Kỳ muốn hỏi gì, Giả Vân Gia cũng hỏi cậu câu hỏi tương tự như vậy.

Có đáng không?

Ninh Chu cảm thấy có được đáp lại hay không mới chính là tiêu chuẩn đo lường mức độ xứng đáng, còn về việc đáp lại ấy là chuyện của sau này, ai có thể đoán trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?

Cậu chỉ biết nếu bây giờ không hành động, vậy thì sẽ không còn cơ hội nữa, làm sao có thể nói có đáng hay không?

Nhưng mà cậu cũng không có nhu cầu nghe Hàn Kỳ giải thích giá trị của mình, cho nên cậu vờ như không biết Hàn Kỳ muốn nói gì.

Hàn Kỳ thở dài, không tiếp tục đề tài này nữa, quay trở lại dáng vẻ của một người phụ nữ mạnh mẽ: "Trở về chuẩn bị kỹ kịch bản, tuần sau tôi sẽ tới đón cậu đi thử vai."

Đề phòng trước cho Ninh Chu: "Kịch bản của thầy Vương Nhất Thanh có tính cạnh tranh tương đối cao, cậu cứ chuẩn bị sẵn tâm lý đi, không được chọn cũng chẳng sai, tôi sẽ tìm kịch bản tốt hơn cho cậu."

Theo như những gì Hàn Kỳ được biết, lần này có rất nhiều nghệ sĩ cũng đang để ý đến bộ kịch bản "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc", có phái thực lực xuất thân chính quy, cũng có tiểu thịt tươi đại lưu lượng.

Muốn kỹ thuật diễn có kỹ thuật diễn, muốn nổi tiếng có nổi tiếng, cơ hội được chọn khi là người mới của Ninh Chu tương đối nhỏ, Hàn Kỳ cũng không muốn tạo áp lực quá lớn cho cậu.

Ninh Chu không có ý kiến.

Hàn Kỳ cầm điện thoại nhìn thời gian: "Tôi còn có một cuộc họp, để Tiểu Hà đưa cậu về trường."

Tiểu Hà là trợ lý của Hàn Kỳ.

Ninh Chu: "Cảm ơn."

"Ninh Chu, tới rồi."

Nửa giờ sau, Tiểu Hà dừng xe ở trước cổng trường, quay đầu gọi Ninh Chu đang ngủ gật ở ghế sau.

Ninh Chu cảm ơn Tiểu Hà, mở cửa xe bước xuống trở về ký túc xá.

Trên đường người qua người lại, náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều, càng đến gần ký túc xá, càng náo nhiệt, cho đến khi tới cửa ký túc xá, xung quanh vây đông nghịt người.

Ninh Chu đứng ở phía sau đám người, muốn quay về ký túc xá mà cũng không được.

Cậu chụp ảnh đám người đang vây đông nghịt này, gửi vào nhóm chat của ký túc xá.

Chu Tử: [ hình ảnh ]

Chu Tử: Có chuyện gì thế?

Không một tin trả lời, nhưng thật ra Chu Duy Hòa đã nhắn riêng cho Ninh Chu.

Nón xanh: Từ Đồng Vũ đã trở lại trường học, mấy khứa này là đám đàn em khóa dưới đến để ngắm người nổi tiếng ấy.

Chu Tử: À.

Nón xanh: Mày à cái gì?

Nón xanh: Mấy chuyện rầm rộ này vốn là vì mày! Vì mày đấyy!!

Nón xanh: Sao mày vẫn có thể bình tĩnh thế hả?

Ninh Chu cũng kiên trì quay về ký túc xá nữa, mùa hè ngày dài đêm ngắn, hơn 5 giờ chiều rồi mà trời vẫn còn nắng nóng, Ninh Chu đi đến chỗ râm mát, tựa người lên thân cây, đôi chân dài đan chéo nhau, gửi tin nhắn cho Chu Duy Hòa bằng một tay.

Cậu rũ mắt xuống, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra vẻ lười biếng.

Chu Tử: Vậy để tao hỏi lại nhé.

Chu Tử: Sao nó còn dám quay về!!! [ tức giận /][ tức giận /][ tức giận /]

Chu Tử: Vậy được chưa?

Cũng gọi là đầy đủ có lệ.

Nón xanh:............

Nón xanh: Không phải, mày thật sự không thấy tức giận hả?

Chu Duy Hòa nắm điện thoại trong tay, trong lòng vô cùng phữn nộ, sau khi gửi tin nhắn cho Ninh Chu, cậu ta liếc nhìn về phía cửa một cái.

Lúc này đây, Từ Đồng Vũ đang nói chuyện với các bạn cùng lớp ở ký túc xá bên cạnh với nụ cười không chê vào đâu được, thái độ có vẻ thân thiện, nhưng khi có người muốn được gã ký tên cho, gã lại làm như không thấy.

Nhìn thì có vẻ dễ gần, nhưng dù nụ cười tiêu chuẩn hay ánh mắt kiêu căng, đều có vẻ cao cao tại thượng, ưu việt hơn người khác.

Trước kia Từ Đồng Vũ không như vậy, trước mặt Ninh Chu là một câu anh Chu hai câu cũng anh Chu, gọi đến là thân thiết.

Ninh Chu sai là vì cậu quá hào phóng, vì thằng sói mắt trắng(1) Từ Đồng Vũ này mà bỏ lỡ mất buổi thử vai cho một bộ phim thần tượng học đường.

(1) Kẻ vong ơn bội nghĩa, ăn cháo đá bát, tâm địa xấu xa.

Theo như mấy người biết rõ chuyện này, nhà sản xuất của bộ phim vốn rất thích Ninh Cu, đến trường tổ chức thử vai cũng là vì hướng đến cậu.

Ngay cái thời khắc quan trọng nhất Từ Đồng Vũ đã nhắn tin cầu cứu đến Ninh Chu, nói là bị người chặn lại, để Ninh Chu đến cứu gã.

Là bạn học và cũng là bạn cùng phòng, Ninh Chu chắc chắn sẽ không thể thấy chết mà không cứu.

Sau khi lao đến địa điểm mà Từ Đồng Vũ đã nói, không những không nhìn thấy gã, mà ngược lại, chính cậu bị một lũ lưu manh vây hãm.

Sau khi trận đánh kết thúc cũng đã qua hơn mười phút, và tất nhiên là cậu đã bị trễ buổi thử vai.

Đạo diễn cũng tới buổi thử vai ấy, ông ta là người rất có nguyên tắc về thời gian, Ninh Chu đến thử vai muộn hơn mười phút, cho nên đến cả cơ hội thử vai đạo diễn cũng không cho.

Ninh Chu trượt vai diễn, chỉ sau khi quay về ký túc xá cậu mới biết được Từ Đồng Vũ vẫn luôn ở trong phòng học thử vai, cuối cùng, vì hình tượng gã phù hợp với nhân vật trong kịch bản, nên được đạo diễn chọn làm diễn chính.

Vào hè năm ngoái, bộ phim thần tượng học đường này được phát sóng trên Đài Dưa Hấu, và nó đã trở nên hot chỉ sau một tuần.

Ngay lập tức, Từ Đồng Vũ trở nên nổi tiếng, nhân cơ hội này ký hợp đồng với Giải Trí Đông Hoàng, công ty giải trí lớn nhất ở Thành phố A.

Hiện tại gã rất nổi tiếng, có hàng chục triệu người hâm mộ.

Có thể là bởi vì sau khi trở nên nổi tiếng quá bận rộn, hoặc là bởi vì trong lòng có cắn rứt, sau khi quay xong bộ phim thần tượng học đường đó, Từ Đồng Vũ không hề quay về ký túc xá, thậm chí khi trở về còn chọn cách tránh mặt Ninh Chu.

Đến hôm nay, không biết cơn gió nào đã thổi gã trở lại.

Tiếng rung của điện thoại khiến Chu Duy Hòa hồi hồn, Ninh Chu nhắn lại.

Chu Tử: Không cần.

Không phải vì Ninh Chu dễ dãi, chỉ là năm ngoái cậu không có ý định sẽ đóng bộ phim thần tượng học đường đó, mà nhà sản xuất là do một giáo sư già trong khoa rất coi trọng cậu đã giới thiệu, nên Ninh Chu không muốn phụ lòng ý tốt của ông, đang lo không biết nên làm thế nào để thi trượt, thì trời xui đất khiến lòi ra một Từ Đồng Vũ.

Sau đó, bộ phim trở nên nổi tiếng, nhưng cậu cũng không cảm thấy hối hận.

Phần lớn khoảng thời gian, cậu sẽ không hối hận về sự lựa chọn của mình.

Đối với Từ Đồng Vũ, Ninh Chu cũng đã vạch rõ ranh giới với gã, chỉ cần sau này gã không làm gì có lỗi với cậu thì họ sẽ là hai người xa lạ.

Từ Đồng Vũ mỉm cười chào các bạn học ở ký túc xá bên cạnh, sau đó đóng sầm cửa ký túc xá lại.

Nhìn về phía một người khác trong phòng là Chu Duy Hòa: "Gọi điện thoại cho Ninh Chu bảo cậu ta về đây, tôi có chuyện muốn nói."

Chu Duy Hòa năm đó cũng là người trong cuộc, Từ Đồng Vũ chẳng muốn duy trì cái vỏ bọc hiền lành thân thiện với cậu ta.

Chu Duy Hòa thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, vùi đầu chơi điện thoại, như thể không nghe thấy Từ Đồng Vũ nói chuyện với mình.

Từ Đồng Vũ cau mày, vẻ mặt lộ rõ nét không vui: "Chu Duy Hòa, tôi đang hỏi cậu đấy!"

"Tao không phải bố của Ninh Chu, làm sao quản được cậu ấy đi đâu?" Giọng điệu Chu Duy Hòa cũng rất gay gắt, cậu ta chẳng ưa gì loại người như Từ Đồng Vũ, cũng mặc kệ Từ Đồng Vũ bây giờ có phải người nổi tiếng hay không.

"Chu Duy Hòa cậu cần gì phải thế?" Từ Đồng Vũ thấy cứng không được thì chuyển mềm: "Cái loại du thủ du thực(2) không có tiền đồ như Ninh Chu kia, cậu ta có thể cho cậu được lợi ích gì? Sau này cậu muốn vào vòng, nhân mạch và tài nguyên là quan trọng nhất, mà những thứ này tôi đều có thể cho cậu."

(2) Chơi bời lêu lổng, không nghề nghiệp.

Ngụ ý là, Chu Duy Hòa cậu có bị ngu không, sao còn chưa đến lấy lòng tôi đi?

Chu Duy Hòa cười khinh, những lời này thực sự phù hợp với hình tượng nhìn người bằng lỗ mũi hiện tại của Từ Đồng Vũ.

Từ Đồng Vũ thấy Chu Duy Hòa mềm cứng không ăn, sắc mặt trầm xuống: "Được thôi, cậu không gọi Ninh Chu về cũng được, vậy thì giúp tôi chuyển mấy lời này đến cậu ta."

Từ Đồng Vũ: "Tôi biết Ninh Chu giành được cơ hội thử vai "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc", cậu khiến đã cậu ta trở nên vọng tưởng ngông cuồng, năm ngoái vì đến muộn buổi thử vai mà bị đạo diễn liệt vào danh sách đen, cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể đóng vai chính trong "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc"."

Cùng lúc đó, Chu Duy Hòa nhấn nút gửi tin nhắn đi.

Nón xanh: Mày đừng về đây vội, Từ Đồng Vũ hôm nay quay về chỉ để khoe khoang với mày thôi đấy.

Nón xanh: Mày không về, nó càng tức chết.

Ninh Chu không nhìn thấy tin nhắn Ninh Chu Hòa gửi đến, cậu còn đang nói chuyện điện thoại với Tưởng Hàng Đình cơ.

Tưởng Hàng Đình hỏi địa chỉ của Ninh Chu, nói rằng muốn đến đón cậu đi ăn tối.

Có Tưởng Hàng Đình ở đây, tất nhiên cậu không hơi đâu mà quan tâm chuyện của Từ Đồng Vũ, trực tiếp hỏi địa chỉ của Tưởng Hàng Đình để bắt taxi đến đó.

Kết quả, Ninh Chu vừa đi tới cổng trường thì đã thấy hắn đang dựa người vào cửa xe chờ cậu.

Tưởng Hàng Đình thân cao chân dài, các góc cạnh trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai, đứng ở cổng trường như vậy tất nhiên sẽ trở thành tâm điểm chú ý, thu hút ánh mắt của mọi người.

Ninh Chu nhìn thấy hắn ngay khi bước ra khỏi cổng, hai mắt sáng lên chạy về phía Tưởng Hàng Đình.

Ninh Chu: "Ngài Tưởng, chào buổi tối." Âm cuối có chút bay bổng.

Rõ ràng là bọn họ mới gặp nhau lúc trưa, tính đến giờ cũng chỉ hơn được vài tiếng, mà khi nhìn thấy đối phương lại có chút nhớ nhung.

Tưởng Hàng Đình mở cửa xe cho Ninh Chu, sau khi cậu ngồi vào vị trí ghế phụ, hắn cúi người thắt dây an toàn cho cậu, động tác nhẹ nhàng nhưng rất kiềm chế.

Có trời mới biết hắn muốn ôm Ninh Chu vào lòng đến mức nào khi nhìn thấy em chạy về phía mình với đôi mắt long lanh, muốn xoa nắn vuốt ve em.

"Gần đây có một nhà hàng món Nhật mới mở, tôi đưa em đến đó."

Cuối cùng, tất cả những khao khát dục vọng đều hóa thành một cái xoa đầu dịu dàng, cái cảm giác tiếp xúc da thịt khiến con người ta phấn khích, tê tê ngưa ngứa.

Ninh Chu ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, nghe lời ngài Tưởng hết."

Cách xưng hô ngài tưởng này vừa xa lạ vừa kính sợ, nhưng không biết vì sao từ trong miệng bé cưng phát ra, lại như có móc câu, khiến trong lòng Tưởng Hàng Đình ngứa ngáy, miệng khô lưỡi đắng.

Hầu kết hắn lăn lăn, miệng lẩm bẩm thần chú tịnh tâm xóa bỏ tạp niệm nào đó trong đầu đi, vòng về ghế lái, khởi động xe đưa Ninh Chu đi ăn cơm.

Đến khi bữa ăn kết thúc đã là tám giờ tối.

Tưởng Hàng Đình cũng không đưa Ninh Chu quay về trường học, hai người chậm rãi đi dạo ở công viên gần trường.

Cây cối trong công viên tươi tốt, chắc chắn sẽ có rất nhiều muỗi, nhưng dù ở trong tình cảnh như vậy thì hai người cũng không nỡ tách nhau ra.

Con đường trong công viên rất hẹp, hai người chỉ có thể một trước một sau tản bộ.

Ninh Chu đi phía trước, Tưởng Hàng Đình ở phía sau.

Đèn đường kéo hai cái bóng của bọn họ thật dài, chồng lên nhau, giống như một đôi tình nhân thân mật.

Nhưng trên thực tế, ngay cả khi trong đầu hai người đã làm ra vô số chuyện 18+ với đối phương, thì ở hiện thực họ thậm chí còn chẳng nắm tay nhau.

Mà giờ phút này, ý nghĩ của cả hai rất đồng bộ, đều là làm thế nào để tiến bước xa hơn với người kia ngay trong đêm nay.

Ninh Chu đã tưởng tượng cách bản thân chủ động hôn Tưởng Hàng Đình không biết bao nhiêu lần nhưng lại không muốn phá vỡ hình tượng ngoan ngoãn đáng yêu, Tưởng Hàng Đình nhìn chăm chú vào Ninh Chu, cố gắng kiềm chế bản thân đang muốn kéo Ninh Chu vào lòng rồi bế cậu vào rừng cây gần đó.

Ninh Chu đi phía trước đột nhiên dừng lại.

Hơi ngẩng đầu lên, gương mặt trải đầy rặng mây hồng.

"Tưởng tiên sinh, tuần sau em phải đi thử vai. Trong kịch bản có cảnh hôn, nhưng em chưa hôn môi bao giờ."

"Ngài......"

"Ngài có thể dạy em được không ạ?"

- ----

Bế vào rừng cây là hiểu độ chơi của Tưởng đá đì rồi ó =)))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK