Em nghiêng người né tránh, cố giữ khư khư cái đầu nặng nề. Em vẫn chưa thực sự dám đối diện với tôi.
"Không cho chị nhìn em một chút được sao? Em xấu hổ ạ?" Tôi nhẹ giọng hỏi.
Lan Nhi khẽ khàng gật đầu.
"Vậy bao giờ em sẵn sàng thì mình nói chuyện được không?"
Em không lên tiếng, không khí dần trở nên kỳ lạ.
"Chị nghe các bạn trong quán nói em thuê trọ ở đây. Sáng nay không thấy em đi làm nên chị tới đây để gặp em." Tôi quyết định giữ bí mật cho em, "Ừm, chuyện hôm qua, chị xin lỗi em nhé. Chị không cố ý như vậy."
Vẫn chỉ là một người nói, một người lặng im.
"Vậy... chị đi làm đây."
Dứt lời, tôi vẫn như cũ đứng nguyên bối rối nhìn chú gấu nhỏ bên cạnh. Một thoáng ngại ngùng khiến tôi từ bỏ ý định muốn dang tay ôm em vào trong lòng, âu yếm thật lâu chẳng buông. Như vậy cũng đâu thể thỏa mãn nỗi nhung nhớ bấy lâu nay.
Chỉ là, hiện tại chưa phải lúc.
Tôi thở hắt, lưỡng lự một chút rồi cũng xoay người rời đi. Thế nhưng tay đã bị níu chặt lấy, trong giây lát liền bị ép chặt lên tường.
Gương mặt của chú gấu ngay sát gần bên, tôi có chút kinh ngạc mở to mắt nhìn em. "Sao... sao vậy?"
Chỉ thấy em kiễng chân, ịn cái mặt gấu to đùng lên mặt tôi. Mạnh đến mức mà gáy tôi bị đập vào tường đến "cộp" một cái.
Vừa đau lại vừa ngộp thở, nhưng hình như em không phát giác ra điều ấy, thậm chí còn ép sát vào tôi hơn. Đầu óc tôi trở nên mê man, mắt như nhìn thấy gương mặt đáng yêu ửng đỏ của em sau chiếc mặt gấu.
Hôn tôi...
Ơ?!
Tôi chớp mắt, khó khăn vỗ vỗ lên lưng em. Hình như em cũng giật mình, vội vã buông tôi ra.
Không khí liền ập tới, tôi vội vã hít lấy hít để. Tay xoa xoa sau gáy, cảm giác bắt đầu nổi lên một cục u mất rồi.
"Em đang hôn chị đấy hả?" Trong lòng tôi vừa hạnh phúc, lại cũng bối rối vô cùng.
Em liền cứng người. Khoảng im lặng tẽn tò bao phủ lại chỉ nghe trái tim nện thình thịch trong lồng ngực, bầu không khí dần trở nên mờ ám khiến mặt tôi bất giác nóng bừng.
"Ý chị là..."
Còn chưa để tôi nói hết câu, em đã vội vã đẩy cửa bước vào trong phòng, đóng rầm lại. Tôi ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đóng kín, trong đầu bắt đầu mường tượng ra gò má ửng hồng xấu hổ của em.
Miệng bất giác cong lên.
Lững thững đi xuống thang bộ, ngang qua quầy lễ tân, bà chủ nhà nghỉ vội hỏi: "Ơ thế sao rồi? Không đón em gái à?"
"À, cháu nhầm người ạ." Tôi bối rối gãi đầu.
"Không phải em cháu hả?"
"Dạ vâng, cô đừng nói với ai nhé, cũng không tiện ạ."
"Ừ ừ, nhìn hai đứa cũng không giống nhau. Cháu người chỗ khác tới đây công tác hả?"
Tôi mỉm cười. "Dạ vâng."
"Rảnh thì đi Đèo Pha Đin, đẹp lắm."
Sếp Nga cũng từng nói rồi thì phải. Tôi gật đầu cám ơn bà chủ nhà nghỉ, rồi lững thững bước xuống con dốc.
Ngang qua quán trà sữa, tôi cũng không quên dặn cô bé nhân viên ban nãy không nói chuyện tôi đi tìm Lan Nhi với ai. Trước con mắt nghi hoặc của cô bé, tôi cũng đành nói là nhận nhầm người.
Vẫn trong cảm xúc lâng lâng kỳ lạ, đêm đó tôi mạnh dạn gửi tin nhắn cho sếp Nga: "Em tìm được Nhi rồi ạ."
Vài phút sau đã thấy sếp trả lời: "Vía của chị cũng tốt đấy chứ? Em thấy bồ luôn kìa."
Tôi phát hiện ra sếp rất thích chọc quê tôi.
Mở thư viện ảnh trong điện thoại, tôi tìm tấm hình chụp mới nhất trước cổng khu đu quay. Tấm ảnh sếp chụp cho khi ấy, không ngờ lại chính là cùng chụp với em.
Chú gấu nhỏ kiên nhẫn tặng hoa cho tôi, lại là cô gái mà tôi luôn mong nhớ. Hôm trước nhận nhầm người, còn nỡ lòng đẩy em một cái, hẳn em đã giận dỗi nhiều lắm.
Sáng hôm sau, tôi cố ý dậy từ sớm, đi dọc con dốc thị trấn tìm mua cho Lan Nhi một hộp xôi thịt xiên nướng thơm lừng. Vì tôi biết em lười ăn, có khi đứng cả ngày chỉ có uống chứ chả thiết ăn uống gì.
Đứng trước cửa quán trà sữa đợi em, một lúc sau cũng thấy Chú Gấu nhỏ xuất hiện. Có lẽ em không phát giác, cứ lấm la lấm lét ngẩng cái đầu gấu nặng nề hướng lên cửa sổ phòng khách sạn của tôi. Trên tay em là một hộp cháo nóng hổi, có lẽ chuẩn bị ăn sáng cho tôi đây mà.
Cứ như vậy vài phút, em vẫn chưa dám bước vào trong khách sạn. Tôi buồn cười quá, đi từ bên đường sang đứng sau lưng của em. Bộ đồ gấu nâu đồ sộ làm em không cảm nhận được có người đứng đằng sau, nghe thấy cả giọng em lẩm bẩm: "Không biết dậy chưa ấy, hay lại gửi ở quầy lễ tân nhỉ?"
Tôi gãi gãi đầu, ngốc nghếch ngẩng mặt nhìn lên cửa sổ phía trên giống em. "Dậy rồi, cũng đang đợi em..."
Nghe thấy tôi thì thầm, em giật nảy mình, cái đầu chú gấu nghiêng hẳn sang một bên. Tôi theo phản xạ vội vòng tay giữ lấy bả vai em, thế nhưng mà cái hành động ấy dường như càng làm em khiếp đảm hơn. Em vội vã đẩy tôi ra, xoay người định bỏ chạy. Tôi đứng tẽn tò chưa được mấy giây, đã thấy em ngập ngừng quay người trở lại.
"Cái này..." Tôi còn chưa kịp nói hết câu, em đã dúi hộp cháo vào trong tay tôi rồi.
Lại bỏ chạy.
Chân tôi dài hơn, nhanh chóng bắt kịp cái dáng chạy nghiêng ngả của em. Níu lấy bàn tay của chú gấu nhỏ, tôi nói: "Khoan đã nào, làm gì cứ thấy chị là em bỏ chạy như ma đuổi vậy? Cái này là chị mua cho em."
Hình như em có chút kinh ngạc, gương mặt gấu nâu hơi ngẩng nhìn tôi.
"Nhớ ăn uống đầy đủ. Ừm, mệt thì cởi bỏ bộ đồ này ra, đâu ai bắt em mặc nó cả ngày đâu." Quyến luyến buông tay cô gái bé bỏng, tôi mỉm cười, "Vậy chị đi làm nhé, gặp lại sau."
Tôi đi rồi, em vẫn còn ngây người đứng ở đó. Mấy lần tôi ngoái đầu nhìn lại, vẫn nhịn không được mà vẫy vẫy tay với em.
Thương em như vậy, không biết làm sao để em cảm thấy thoải mái. Có lẽ vì những chuyện đã xảy ra, em vẫn chưa thể nào dám đối mặt với tôi. Mà thật ra bản thân tôi cũng còn bối rối, nửa muốn đón nhận quan tâm từ em, nửa sợ hãi vì sợ sẽ lặp lại một lần tổn thương nữa.
Ngày hôm đó trôi qua chậm rãi, tôi chỉ nóng lòng muốn được thấy em mà thôi. Buổi trưa đang rảo bước xuống con dốc đường Trung Dũng, định tranh thủ mua cơm cho Lan Nhi, thì đằng sau lại vang tiếng gọi: "Chị Trang ơi, từ từ đã."
Đây là Linh, cô bé ở phòng kế toán cũng phụ trách vài gói thầu nho nhỏ trong dự án tôi đang làm. Tôi ngạc nhiên hỏi, tưởng số liệu có vấn đề gấp gáp gì: "Sao thế em? Không ổn hả?"
Cô bé cười tươi, kéo lấy tay áo tôi mà lắc đầu: "Không ạ. Trưa nay phòng đi liên hoan, mọi người đang bảo chị đi cùng cho vui ấy."
"À chị..."
Tôi bối rối nhìn về phía cuối đường, không ngờ lại phát hiện ra cái đầu gấu nâu lồ lộ đang nấp sau cột điện. Chắc là em thấy tôi rồi.
"Nha chị? Đi đi mà, mọi người đang đợi mỗi chị thôi." Bên tai lại vang lên giọng nói của cô bé Linh. Tôi khó xử: "Nhưng mà chị lại có chút việc..."
"Thôi mà, ở đây chị làm gì có quen ai." Cô bé bắt đầu ôm chặt lấy cánh tay tôi, cứ như thể giữ lấy tôi bằng cả mạng sống, "Chị ở đây lâu vậy rồi mà chưa đi ăn cùng mọi người được, hôm nay đỡ bận một chút nhất định phải đi ấy."
Chủ đầu tư đã có lời mời, tôi cũng khó lòng nào mà từ chối được, đành bất lực nói với Linh: "Vậy em nhắn cho chị địa chỉ nhé, chị ra sau. Chị đang có chút việc thật, xong là chị tới ngay."
"Vâng ạ, đừng có trốn đấy." Cô bé reo lên, lúc bấy giờ mới chịu để tôi đi.
Đi xuống dưới con dốc, ngang qua chỗ Lan Nhi đang nấp, tôi giả bộ không nhìn thấy em. Bé ngốc này vẫn cứ bất động ở đó theo dõi nhất cử nhất động của tôi, mà lại không biết cái bộ quần áo con gấu kia quá là dễ phát hiện.
Tôi buồn cười lắm, nhưng cứ phải nén lại, sợ em hốt hoảng, sợ em thấy... quê.
Ở thị trấn chưa phát triển du lịch, nên chẳng có nhiều hàng quán, càng không có mấy quán đồ ăn nhanh như dưới thành phố. Tôi đành mua cho em một hộp cơm bình dân cùng chai nước suối, dù biết chẳng hợp khẩu vị với em, nhưng không thể để em cứ vậy nhịn qua trưa được.
Hơn một tuần qua, có lẽ em đã ăn uống vớ vẩn lắm.
Về tới trước cửa hàng trà sữa đã thấy cô gái nhỏ ngồi tựa người dưới gốc cây, di di bàn chân đeo tất gấu trên mặt đất, dáng vẻ buồn thiu. Chẳng biết có đang hậm hực cái gì không, đột nhiên em giãy chân ăn vạ như đứa trẻ nhỏ. Hành động này chắc chả có ai phát giác, chỉ để lọt vào tầm mắt mỗi mình tôi.
Tôi ngồi xổm xuống trước mặt em, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Đương nhiên em không đáp lời, giống như giận dỗi mà quay cái mặt gấu buồn thiu đi hướng khác.
Đặt túi đồ ăn sang bên cạnh em, tôi nâng tay xoa xoa cái đầu chú gấu: "Em vẫn còn giận chị sao? Hôm trước là chị không đúng với em, chị xin lỗi. Chị biết chị sai rồi mà."
Tôi là loại người như vậy đấy, cả đời mình đem sự dịu dàng dành cho mỗi em. Thậm chí khổ sở của bản thân cũng cho qua hết, chỉ cần đổi lấy nụ cười của em mà thôi.
Có lẽ chính tôi cũng không nhận ra thái độ của mình đối với chú gấu nhỏ này khác biệt quá nhiều so với mấy hôm, trước khi biết em là Lan Nhi, thế nên cái đầu gấu cứ như hoang mang mà bất động ngẩng nhìn tôi. Mà chẳng biết vì sao, tôi lại nghe thấy em đang nấc cụt.
Nắng vàng rộm rải xuống mặt đường cũng không xua tan được cái lạnh của rừng núi Tây Bắc. Tôi nhịn xuống mong muốn được ôm em vào lòng, thở dài một tiếng, đem chai nước suối mới mua mở ra. "Em uống đi này, giờ chị phải đi đây."
Em nhận lấy chai nước, cũng vẫn không dám uống trước mặt tôi. Thế nhưng lại đột ngột níu lấy bàn tay của tôi, không để tôi rời đi. Tôi kinh ngạc: "Sao vậy?"
Em nghiêng mặt nhìn con dốc hướng lên phía Ban Quản lý dự án, hốt hoảng lắc đầu.
"Không muốn chị đi hả? Hay em muốn đi cùng?"
Thế mà em lại gật đầu thật.
Tôi bật cười, nhẹ giọng nói: "Bây giờ chị phải đi cùng chủ đầu tư, không thể dẫn em đi được. Nhưng mà nếu em cởi bộ đồ chú gấu này ra, tối chị sẽ dẫn em đi ăn thật ngon. Được chứ?"
Có lẽ em hơi lưỡng lự một chút, cuối cùng cũng chịu buông tay tôi ra.
Trưa đó đi ăn cũng không phải uống rượu nhiều, bởi chiều còn làm việc nữa. Mặc dù không đủ làm cho tôi say, nhưng cũng khiến cơ thể rệu rã. Cô bé Linh dắt xe máy ra khỏi quán ăn, ngáng đường tôi mà bảo: "Lên xe em chở về Ban."
Tôi xua tay: "Thôi để chị đi bộ cho tỉnh rượu."
"Để chị đi một mình mới không yên tâm ấy."
Cô bé kiên quyết quá, tôi đành leo lên xe ngồi. Dù Linh cũng không phải thấp nhỏ, nhưng nhìn tôi thì cao ngồng ngồng ngồi đằng sau xe vẫn có chút buồn cười. Mấy anh chị trong Ban đi xe máy tà tà bên cạnh cũng trêu: "Này, hai đứa đáng nhẽ phải đổi vai chứ. Nhìn vậy mới giống couple."
"Thôi thôi, em xin anh đấy." Tôi cười khổ.
Thế mà cô bé Linh phía trước còn hùa theo: "Chị Trang ơi, hay thử thật đi. Biết đâu mình lại yêu nhau?"
"Em lái xe cho cẩn thận, nhìn đường kia kìa."
Về dưới chân con dốc lên Ban quản lý, đột ngột cô bé phanh gấp. Mũi tôi đập vào mũ bảo hiểm của Linh đến cốp một cái. Trời đất lại một phen đảo lộn, tôi choáng váng xoa xoa mũi. "Sao đấy?"
Lại nghe giọng Linh bực bội: "Này bé kia, em bị gì thế? Tự dưng đứng chắn ngang xe, muốn chết đấy à?"
Tôi đưa mắt nhìn về phía trước, giật mình vì thấy Chú Gấu nhỏ đang đứng sừng sững dang tay dang chân chắn ngang xe máy.
Vội vàng xuống khỏi xe, tôi kéo Lan Nhi sang một bên, lo lắng hỏi: "Em có sao không? Có bị đau ở đâu không?"
Mặc kệ tôi sốt ruột, Chú Gấu nhỏ vẫn đứng như siêu nhân, hầm hầm nhìn về phía cô bé Linh.
"Chị Trang quen bé này hả chị?" Linh dựng chân chống xe, kinh ngạc hỏi.
Tôi trở nên bối rối: "À, đây là..."
Em ngoái đầu nhìn tôi như chờ đợi, thế nhưng tôi thật lòng không biết phải nói sao nữa. Có vô lý quá không nếu cứ vậy giới thiệu: Chú Gấu bé xinh này là người mà tôi yêu?
Bả vai em nhấp nhô thở nặng nề, giống như sắp nổi giận rồi. Em xoay người đùng đùng bỏ đi, còn cố tình huých vào người tôi một cái thật mạnh.
"Ơ cái đứa bé này bị làm sao vậy? Không phải người quen của chị đâu đúng không?"
Nghe giọng Linh có vẻ bực bội, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm. Tôi khó xử nói: "Em về Ban trước đi, chị có chút việc."
"Còn phải họp mà, chị định đi đâu nữa?"
"Chị xin lỗi, chị sẽ vào ngay."
Dứt lời, tôi vội đuổi theo Chú Gấu nhỏ.