"Cũng không hẳn là dượng. Sau khi bố Phương mất, mẹ em ấy dẫn kẻ đó về sống chung. Chỉ là, Phương không nói em ấy đã bị ông ta..."
Tôi bỏ dở câu nói, không muốn nghĩ đến những tháng ngày đau đớn của cô ấy mà mình chẳng hề hay biết và làm được gì. Đó là điều khiến tôi thực sự dằn vặt, cắn dứt lương tâm.
"Chị đừng tự trách. Trong chuyện này, chị không hề có lỗi gì cả. Đừng ôm đồm mọi thứ vào mình như thế, sẽ khiến cho em cũng rất buồn." Cô bé ôm lấy cánh tay tôi, nhẹ nhàng nói, "Phương không cho chị biết, vì hổ thẹn và ghê tởm với quá khứ của mình. Cảm giác nửa muốn tâm sự, nhưng lại sợ chị chán ghét, nửa muốn giấu kín, vì đối với con gái chuyện bị cưỡng hiếp thật sự rất khó để mạnh mẽ vượt qua. Chỉ là, kẻ xấu thì cứ mãi nhởn nhơ như vậy."
Thành phố đã lên đèn.
Trước khi chia tay, Lan Chi đột ngột cầm lấy điện thoại của tôi, nháy sang máy của cô bé. "Em sẽ không cho ai biết cả, đừng biến mất nữa."
Tôi gật đầu. "Em cũng về đi, muộn rồi mà."
"Chị Trang này." Tôi vừa xoay người đi thì Lan Chi gọi.
"Ừ?"
"Dù thế nào, em vẫn luôn mong chị được hạnh phúc, bình an."
Tôi nhìn cô bé, mỉm cười. Rốt cuộc cũng tìm được một chút ấm áp trong đêm đầu đông giá lạnh.
Kể từ sau hôm đó, ngày nào tôi cũng tới thăm Phương.
Tôi và Lan Chi thay phiên nhau, người nấu bữa trưa, người làm bữa tối. Phương cũng vui vẻ lắm, tăng cân thấy rõ. Đến bác sĩ Ánh Tuyết còn kinh ngạc: "Đợt này điều trị theo phác đồ có hiệu quả đấy. Chứ trước đây cũng thăm khám, kê đơn nhưng không được như thế này."
Mặc dù tiến triển tốt, nhưng đôi khi cô ấy vẫn hay ngẩn người nhìn tôi.
"Sao vậy?" Tôi cười hỏi.
"Em xin lỗi." Phương đáp, rồi lại giấu mặt trong chăn.
Bác sĩ nói thuốc điều trị sẽ ức chế thần kinh, khiến cho người bệnh giảm nghĩ ngợi. Nhưng không có nghĩa là họ không tỉnh táo, nên khi Phương nói vậy, tức là cô ấy đang suy nghĩ về chuyện quá khứ và cảm thấy day dứt, ăn năn.
Tôi thở dài, nhìn cô ấy ngủ mà trong lòng đầy phiền muộn.
Thật ra, tôi nghĩ không chỉ là việc bị xâm hại tình dục khiến Phương bị ám ảnh đến nỗi gây ra chứng bệnh trầm cảm. Mà một phần, tôi cảm thấy bản thân mình cũng chính là khúc mắc trong lòng của cô ấy, chưa thể làm cho cô ấy hoàn toàn thoát ra được.
Một buổi tối đến thăm Phương, cô ấy cứ ngó nghiêng phía sau tôi, mãi một lúc thật lâu mới tần ngần hỏi: "Chi không đến ạ?"
"Em ấy đang ôn thi, chắc mai thi xong sẽ tới. Có chuyện gì sao?" Tôi để cơm canh lên trên bàn, cười cười hỏi.
Cô ấy xịu mặt. "Dạ, thế thôi."
"Sao vậy?"
Phương ngó xung quanh, sau đó lật dưới gối lên lấy ra một chiếc váy màu đỏ. "Xinh không chị? Chi tặng cho em đó." Cô ấy nói, sau đó vui vẻ ướm lên người.
"Đẹp. Em mặc màu này xinh mà."
"Chi bảo hôm nào được xuất viện thì mặc cái váy này cho em ấy xem."
"Ủa thế chưa mặc thử luôn sao?"
"Dạ, em cất cho mới."
Phương ngây ngô cười, lại gấp gọn chiếc váy cất dưới gối. Hành động của cô ấy khiến tôi bật cười, thật chẳng khác gì đứa trẻ nhỏ sợ bị cướp mất món đồ yêu thích.
Bởi vì công việc cuối năm bận rộn thêm đi lại nhiều giữa bệnh viện và chỗ trọ, thế nên tôi gầy rộc hẳn đi. Lan Chi thậm chí còn không cho tôi tới viện nữa, cô bé nói: "Chị nhìn chị xem còn ra người ngợm không? Chị không chăm sóc được cho mình thì còn đòi chăm ai nữa. Về nghỉ ngơi ngay cho em, từ giờ chỉ được đến vào cuối tuần thôi. Không là em nói với bà Yến là chị đang ở đây đấy."
Tôi đành cam chịu.
Nhưng thật ra, tôi làm cho mình bận rộn như thế để trong lòng vơi đi nỗi nhớ em. Tôi sợ khi trở về căn nhà trọ trống trải, bản thân lại không kìm được mà trộm vào facebook xem những tấm ảnh của em đăng tải trên trang cá nhân. Và trái tim lại vì thế mà thêm một chút đau đớn, một chút tổn thương...
Lan Chi cũng không nhắc gì đến Nhi cả, bởi cô bé sợ sẽ khiến tôi nghĩ ngợi. Nhưng con người mà, càng tổn thương lại càng muốn biết thêm nữa, dù đã đau đến nhường nào rồi. Tôi nhiều lần muốn hỏi rằng em hiện tại đã ổn hơn chưa, có hạnh phúc bên cạnh người con trai ấy hay không, ăn uống vẫn đầy đủ chứ?
Chỉ là, tôi không đủ can đảm mà thôi.
Những ngày trong tuần không được đến viện nữa, tôi đâm ra rảnh rỗi, lại tự ở lại đến công ty làm việc đến tối mịt. Đến mức mà mấy chị phòng hành chính còn quen, đánh thêm một chiếc chìa khóa cửa công ty mà đưa cho tôi.
"Tự ý tăng ca như này không được lão chủ tịch ký tiền làm thêm giờ đâu nhá." Hoa ngồi cạnh tôi vừa bóc hạt dẻ nóng vừa lúng búng nhai, "Đúng là lão già ki bo."
Tôi nhận hạt dẻ nóng đã bóc vỏ mà cô bé đưa, mỉm cười đáp: "Còn em, sao chưa về? Cũng muộn rồi mà."
"Lát cô Nga xong việc rồi đón em luôn."
"À."
Hoa đột ngột hỏi: "Chị Trang có người yêu chưa?"
"Cái này..." Tôi ấp úng.
"Quan trọng là mình phải dám làm chuyện mất mặt, như em đây này. Nếu cứ giữ khư khư miếng liêm sỉ, chắc rụng răng vẫn chưa có bồ."
Tôi toan đáp lại, thế nhưng phát hiện từ cửa ra vào đã có người tiến lại gần. Nhận ra người kia, tôi hắng giọng, đánh mắt ra hiệu cho Hoa. Thế mà cô bé vẫn không bận tâm, vẫn cứ thao thao bất tuyệt: "Em nói chị nghe, em là cao thủ tình trường đấy. Muốn học hỏi bí kíp không?"
Hoa à, nghe nói em rất có bản lĩnh. Lần này, chị tin em rồi.
"Hình như chị quên chưa nói, công ty mình không nhất thiết phải tăng ca nhỉ?"
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu, Hoa lập tức cứng người. Tôi thì gãi gãi mái tóc rối, ngại ngùng cười đáp: "Dạ, nhưng em quen rồi sếp."
Sếp Nga cúi đầu cầm lấy bịch hạt dẻ trên tay của Hoa, tự nhiên bóc vỏ từ tốn đưa vào miệng nhai. Ánh mắt chị ấy chuyển đến màn hình laptop của tôi, thong thả hỏi: "Dự án của Đền Hùng đấy hả? Em làm tới đâu rồi."
"Em kiểm tra xong chi phí xây lắp rồi, số liệu giảm trừ cũng kha khá."
"Dựng xong khung báo cáo chưa?"
"Vẫn đang trong quá trình ạ, vì những chi phí khác em mới chỉ xem qua."
"Ừm, đây cũng là dự án lớn, một mình em làm có vất không?"
"Không việc gì. Sắp tới gặp chủ đầu tư cùng nhà thầu làm việc về số liệu nữa là ok ạ."
"Tốt. Mai in dự thảo, để trên bàn để chị xem qua."
"Vâng."
Như vậy có tính là lời khen hay không? Bỗng nhiên nhận được sự động viên của sếp Nga sau bao nhiêu ngày vào làm tại công ty, trong lòng tôi không tránh được có chút tự hào.
"Ừm, vậy bây giờ cao thủ tình trường về được chưa nhỉ?" Sếp đột ngột nghiêng đầu hỏi Hoa.
Mà cô bé sắc mặt đã sớm đen xì xì, vội vàng chống chế. "Cô nghe câu được câu mất rồi. Em bảo chị Trang á cô, chị ấy là cao thủ tình trường đấy. Không trông mặt mà bắt hình dong được đâu. Chị ý hiền hiền vậy thôi, nhưng mà trai gái xếp hàng dài ngoài phố đó."
Thế mà cũng nghĩ ra được luôn. Tôi ngồi không cũng trúng đạn.
"Vậy chắc tôi già rồi nên lãng tai." Sếp gật gù khẳng định.
Gương mặt Hoa lại càng tối hơn. "Không phải, tự dưng đá sang tuổi tác chi vậy?"
"Gái trẻ về cùng tôi được chưa?"
"Nào, không chơi như vậy..."
Nhìn hai người họ, trong lòng tôi âm thầm ngưỡng mộ. Sếp cùng Hoa đã rời đi, công ty lại trở nên tĩnh lặng.
Tôi nhìn hạnh phúc của người khác mà cũng thấy hạnh phúc theo. Căn bản ngay từ đầu đã giống như kẻ vụng trộm.
Thở dài, tôi bóc nốt túi hạt dẻ, thơ thẩn ngồi ăn.
Chỉ hơn một tháng nữa là bước sang tuổi ba mươi rồi, trong tâm trí bỗng nhiên thoảng qua câu nói của em: "Chúc chị của năm hai mươi chín tuổi sẽ thật sự hạnh phúc."
Tôi, liệu có thể không? Ở trong cô độc tìm niềm hạnh phúc, tôi sợ mình chẳng bao giờ làm được.
Lại một đêm nghĩ ngợi.
Sáng hôm sau, sếp Nga đẩy cửa phòng, ngang qua chỗ tôi hỏi: "Dự thảo Đền Hùng xong chưa?"
"Dạ, trên bàn của chị ạ." Tôi mơ hồ đáp.
"Cầm theo nó với laptop của em, đi."
Sếp không để tôi kịp tiêu hóa xong, đã nhanh chóng đi trước. Tôi cuống cuồng thu dọn laptop, rồi ôm lấy tập dự thảo phi thật nhanh theo chị ấy.
Bước vào thang máy, đột nhiên sếp hỏi: "Chúng ta có mấy người?"
"Dạ?! À... ừm, chị với em, hai. Sao thế ạ?" Tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
"Thế là đủ rồi."
Sống lưng tôi lạnh toát, tôi nghi ngờ sếp Nga dẫn mình đi đánh nhau. Nghe Hoa kể thì sếp cũng máu chiến lắm chứ chẳng vừa.
Xe chạy bon bon trên đường quốc lộ. Tôi ngờ nghệch nhìn quang cảnh trôi qua cửa kính xe, mãi sau mới dám hỏi: "Mình đi Đền Hùng hả sếp?"
Dự thảo báo cáo sếp còn chưa thèm liếc qua mà...
"Ừ. Chủ đầu tư đang làm ầm ĩ lên rồi, kế toán trưởng gọi điện giục. Nay cứ lên giải quyết số liệu xây lắp đã."
Thật sự tôi cũng muốn hoàn thiện báo cáo thật nhanh, nhưng mà hồ sơ rất lộn xộn, thậm chí là còn đầy sai xót và thiếu nhiều những quyết định giá trị. Đã thế còn phải làm việc thông qua điện thoại và mail nữa, tôi đã cố gắng hết sức rồi.
"Đừng lo, trước giờ vẫn thế mà. Một mình em làm như vậy đã nhanh lắm rồi." Như đọc được suy nghĩ trong lòng tôi, chị ấy bật cười.
Tôi kinh ngạc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng đầy khí chất của sếp Nga, trong lòng toàn là thán phục. Đúng là để ngồi ở vị trí cao hơn, thì tinh thần phải thật sự vững vàng, dù là bị chỉ trích đến cỡ nào đi chăng nữa.
Hơn một tiếng là tới Phú Thọ, sếp Nga dừng lại ở một quán cơm bình dân, gọi rất nhiều món ngon. "Ăn đi, thịt nướng quán này nổi tiếng lắm." Sếp nhiệt tình gắp một đống thứ vào bát tôi.
Tôi thậm chí còn cảm thấy sếp đang giúp tôi dưỡng sức đi đánh nhau.
Vào tới Ban Quản lý đã là đầu giờ chiều, nghe giám đốc Ban chỉ trích một hồi vì tiến độ làm việc, vẫn là sếp Nga lựa lời dàn xếp thỏa đáng, vị kia mới nguôi ngoai.
Bản thân tôi là người thực hiện kiểm toán, nên tôi biết sự chậm trễ này không xuất phát từ phía công ty của tôi, mà còn là do kế toán bên chủ đầu tư không nhiệt tình hợp tác. Tôi bức xúc nhăn mày nhìn kế toán trưởng, ông ta chỉ giả bộ quay mặt đi chỗ khác, không nói năng gì.
Hơn một giờ chiều, chúng tôi bắt đầu làm việc với nhà thầu xây lắp.
"Đây là Luân, Học và Phi. Trang, em làm việc với các anh ấy về các hạng mục chênh lệch quyết toán so với kiểm toán nhé." Sếp Nga ngắn gọn giới thiệu, cầm điện thoại đứng lên.
Ơ kìa, sếp à, không phải chứ? Nói hai người cùng chiến, sao lại bỏ mặc đồng đội như vậy?
Chỉ thấy sếp nhếch miệng cười, sau đó không nói gì mà đẩy cửa phòng họp bước ra.
Dù từ trước mọi người đã nói tính tình sếp vô cùng kỳ lạ, thế nhưng đây là lần đầu tôi được trải qua. Cảm giác rất giống bị bán đứng!
Dù trong lòng có chút hoảng hốt, thế nhưng ngoài mặt tôi vẫn bình tĩnh mở laptop ra nói: "Chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?"
Chẳng biết đã qua bao lâu, đầu óc tôi trở nên choáng váng. Nhìn trên bàn trải mấy quyển bản vẽ hoàn công mà bắt đầu có cảm giác mất kiễn nhẫn.
"Này Trang ơi, em có nghe anh nói không thế?" Anh Luân quơ tay trước mặt tôi, gương mặt đã bị tôi làm cho đen xì xì, "Sao hạng mục này của anh lại giảm trừ tận hơn ba mươi bảy triệu thế này?"
Tôi nghiêng đầu nhìn vào mục "Xây gạch chỉ 6,5x10,5x22, xây móng, chiều dày <=33cm, vữa xi măng mác 75 - Xây ga" của phần "Thoát nước" trong hạng mục "Hạ tầng kỹ thuật khu vực từ nhà làm việc đến quốc lộ 32C", sau đó xoay laptop về phía anh ta mà nói: "Em tính theo bản vẽ hoàn công, kín bốn mặt. Chưa trừ phần giao rãnh xây gạch, và giao cắt tường hố ga. Tính theo giá trị lớn nhất."
Ba ông anh bên nhà thầu tối mặt, xem đi xem lại bản vẽ hoàn công và dự toán trong máy tính, không nói lời nào.
"Ở phần Cấp điện chiếu sáng, mục đổ bê tông hoàn thiện rãnh cáp, em không thấy thể hiện trong bản vẽ hoàn công. Vì vậy em sẽ không ghi nhận quyết toán ba mươi mốt phẩy bốn mét khối, mà để kết quả kiểm toán bằng không. Như vậy mục này sẽ phải giảm trừ hết hơn năm mươi triệu. Các anh xem trong file tính em đã gửi."
Gần sáu giờ chiều.
Tôi phờ phạc bước ra khỏi phòng họp. Bên nhà thầu xây lắp cuối cùng phải điều chỉnh lại bản vẽ hoàn công một chút, và chịu giảm trừ hơn ba trăm triệu so với quyết toán ban đầu.
Chịu khổ sở gần năm tiếng đồng hồ, tranh cãi kịch liệt với ba gã đàn ông để bảo vệ số liệu tính toán, thế mà vị sếp nào đó lại đang nhàn nhã đứng bên ngoài sân hút thuốc.
"Không phải sếp đi Ban bảo trì hay sao?" Tôi buồn bực hỏi.
"Vừa về."
Chúng tôi đứng ở sân của Ban quản lý, phóng tầm mắt ra Khu di tích lịch sử phía xa xa. Chân trời nhuộm màu đỏ rực rỡ, phủ lên những ngọn núi chập chùng.
Đẹp thật.
"Trang này." Bỗng nhiên sếp gọi.
Tôi bất ngờ đáp: "Dạ?"
"Đừng bao giờ hạ thấp bản thân mình vì những đánh giá phiến diện của một cá nhân nào cả. Xã hội này dù luôn không công bằng, nhưng em được quyền lựa chọn cách sống cho riêng bản thân em cơ mà? Và em nên thấy cái quyền lợi ấy thật tuyệt vời, chứ không phải vô đạo đức như cách người ta lựa chọn gán cho em khi thấy em quá dũng cảm." Sếp Nga vỗ vai tôi, nhẹ nhàng mỉm cười, "Làm tốt lắm, cô gái. Hôm nay em đã vất vả rồi."