Nhi không mang đồ vào cho chúng tôi nữa, cũng không còn nhìn tôi mỗi khi chạm mặt. Dù trong lòng đau đớn lắm, nhưng tôi biết đó là sự lựa chọn của em.
Tôi vĩnh viễn trở thành quá khứ đằng sau rồi.
Buổi trưa ngày thứ năm, khi công việc đã hòm hòm, nhóm chúng tôi cùng nhau xuống quán cơm đối diện tòa hội sở để ăn trưa. Dự định trong chiều nay sẽ ngồi làm việc nốt một vài vấn đề với bên ngân hàng, rồi ngày mai về công ty phát hành báo cáo kiểm toán.
Ngồi lại chiếc bàn cũ mà trước đây em và tôi thường hay cùng nhau ngồi, tâm trạng không tránh được ảm đạm.
"Trang ơi, tối nay đi xem phim ở đâu nhỉ?" Hoa bất ngờ ôm lấy tay tôi, rất tự nhiên nghiêng cằm ghé lên vai tôi, nụ cười rạng rỡ, "Lâu rồi em không ăn lẩu, mình ăn xong rồi đi xem phim."
Tôi khó hiểu nhìn cô bé.
"Đi mà, nha." Hoa ở dưới gầm bàn cấu tôi một cái.
"Hả? Ơ..."
Nhưng giây lát chạm phải ánh mắt quen thuộc của người kia, những lời thắc mắc liền nuốt lại.
Em cùng cậu ấy chỉ ngồi cách chúng tôi một bàn. Dường như lúc này Bảo mới phát hiện ra bên cạnh là bàn của chúng tôi, cậu ta nhíu mày, kéo ghế ngồi che tầm mắt em.
Bữa cơm này thực sự không nuốt nổi.
Bước ra thanh toán đã thấy em cùng Bảo đứng đó. Cậu ta đang nhận lại chiếc thẻ ATM từ tay của nhân viên thu ngân, đoạn quay sang nhìn tôi, bình thản nói: "Đoàn kiểm toán mấy hôm nay đã vất vả rồi. Bữa này em và Nhi mời mọi người nhé!"
Tôi chỉ cảm thấy đau lòng.
"Thôi không cần khách sáo như vậy đâu ạ." Hoa ở cạnh ngượng ngùng, cô bé ngước mắt nhìn tôi đầy dịu dàng, "Trước đây Trang cũng được anh chị tận tình giúp đỡ nhiều mà, làm như vậy thì bọn em ngại lắm ấy."
"Đều là chỗ quen biết cả, đừng ngại." Bảo tuy gượng gạo nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự.
Tôi thôi không nhìn em nữa, rút điện thoại chuyển trả số tiền ăn trưa vào tài khoản của em. Đời này, tôi không muốn mắc nợ thêm ai nữa.
Em nghi hoặc mở điện thoại xem, trong giây lát ngẩng đầu kinh ngạc nhìn tôi. Gương mặt em tái đi.
"Sao lại..." Bảo nhíu mày.
Tôi cười cười, "Chị làm việc với phòng ban khác, nếu có thì cũng trao đổi riêng với sếp của các em. Nên đừng thay mặt ai để mời bọn chị cả, chị sẽ cảm thấy không thoải mái. Vậy, bọn chị đi trước."
Nhanh chóng rời khỏi quán cơm, lúc bấy giờ tôi mới phát hiện khóe mắt mình ươn ướt.
"Đừng quay lại." Hoa nắm lấy bàn tay tôi, mạnh mẽ kéo tôi đi. "Chị đã làm rất tốt rồi. Giờ là lúc phải tiến về phía trước."
Thật sự khó lắm.
Chỉ có thể nén lại nước mắt, chứ khó lòng kiềm lại được nỗi nhớ thương dành cho em.
Chiều hôm đó thật khó khăn mới làm việc xong với bên kế toán, bởi tôi không thể tập trung được. Cũng may là có Hoa giỏi ăn nói, nếu không chắc chắn bên ngân hàng sẽ nghi ngờ nhiều về năng lực của công ty kiểm toán chúng tôi.
Cuối cùng mọi thứ cũng có vẻ trở nên thuận lợi hơn.
Kế toán trưởng niềm nở nói: "Bọn chị đặt bàn bên nhà hàng rồi, sáu giờ có mặt nhé, không được trốn đâu."
Biết khó từ chối, tôi đành gật đầu mỉm cười. "Ngại quá, cũng là chỗ đồng nghiệp cũ, lần sau chị không cần như vậy đâu ạ."
Năm rưỡi chiều, tôi cùng cả nhóm thu dọn máy tính, chuẩn bị đi ra địa điểm đã hẹn.
"Mấy đứa cứ xuống lấy xe sẵn đi. Chị vào nhà vệ sinh chút rồi ra."
Tôi đứng dậy tắt đèn trong phòng họp, mệt mỏi bước về phía cuối hành lang vắng.
Tôi vặn vòi, vã nước lạnh lên mặt. Tiếng vòi nước chảy róc rách làm tôi không phát giác cửa nhà vệ sinh đã chậm rãi đóng lại, có người tiến vào rồi.
Ngẩng mặt nhìn vào gương, tôi kinh ngạc phát hiện người đứng sau mình lại là em.
Tim đập nhanh, hơi thở lại không bình ổn.
Tôi nhìn cánh cửa đã khóa chặt, ký ức ngày hôm đó tại nơi này lại ùa về, có chút bất an hỏi em: "Em chưa về sao Nhi?"
"Chị với cô gái đó đừng diễn kịch nữa. Cố tình như vậy để làm gì?" Em lạnh nhạt lên tiếng.
"Ý em là sao?"
"Ánh mắt chị nhìn chị Hoa không phải là dành cho người mình yêu."
Tôi trân trân nhìn gương mặt không chút biểu tình của em, tim quặn thắt. Thật lâu sau, tôi mới nghe chính mình nặng nề hỏi: "Vậy ánh mắt em nhìn cậu ấy, là loại tình cảm gì?"
Nghe nói, em cùng Bảo năm tới sẽ kết hôn.
Nghe nói, em sẽ trở thành vợ của cậu ấy.
Nghe nói, em hết thương tôi rồi.
Nghe nói...
Chỉ là, không phải "nghe nói", mà thật sự sẽ là vậy.
Tôi thở dài, rũ mắt bước qua em. Cứ như vậy, kết thúc đi...
Thế nhưng.
Tay bất ngờ bị giữ lấy, em mạnh mẽ đẩy tôi áp sát lên tường. Lưng bị đập mạnh, tôi chỉ kịp rên lên một tiếng đau đớn, môi đã bị em chặn lại.
Lưỡi em ấm nóng trườn vào khoang miệng, điên cuồng mút mát. Em vòng tay ôm lấy cổ tôi, kéo tôi vào nụ hôn nồng nhiệt.
Thật lâu rồi mới được cảm nhận kích thích mãnh liệt đến đột ngột vậy, tôi theo phản xạ hốt hoảng nghiêng đầu tránh né. Không khí chốc lát lưu thông, tôi thở hổn hển, tay lau đi nước bọt đang nhiễu trên khóe miệng.
Mà hành động đó hình như đã làm cho em hiểu lầm. Mắt em tối lại, lạnh lùng nắm lấy khóa áo khoác của tôi kéo xuống.
"Chị thấy kinh tởm tôi ư? Chị làm gì có quyền đấy?" Bàn tay em thô bạo luồn vào trong áo sơ mi của tôi, miết trên da tôi thật mạnh.
Tôi giữ tay em lại, khó khăn lắc đầu. "Nhi à, chị không có..."
"Thế vì sao lại không muốn tôi? Tôi chưa từng ngủ với đàn ông như con mụ đó. Có phải chị không còn yêu tôi nữa rồi đúng không?" Em hét lên, nước mắt đã trượt xuống má.
Nhìn em dày vò như vậy, tôi thật sự rất đau.
Nước mắt rơi xuống, tôi nhìn em trước mặt mà trở nên mờ mịt: "Nhi à, đừng chơi đùa chị nữa. Chính em là người lựa chọn vứt bỏ chị, sao còn đối xử với chị như thế này? Chị... chị cũng biết đau mà..."
Ánh mắt em rơi trên gương mặt tôi. Em nhìn tôi bằng đôi mắt nhòa lệ.
Thật lâu sau, cánh tay em buông thõng. "Chị đi đi, tốt nhất đừng gặp lại nữa." Em bật khóc nức nở.
Bàn tay tôi siết lại thật chặt, cố gắng kiềm chế cái mong muốn tiến lên ôm lấy em vào lòng. Tôi yêu em nhiều lắm, nhưng giữa chúng tôi đã thật sự kết thúc rồi.
Mang theo trái tim vụn vỡ, tôi lại bước qua em. Chúng tôi cứ như vậy, mãi là một người gắng sức đuổi theo một người không bao giờ chờ đợi.
Lần này, không thể quay đầu.
"Có chuyện gì sao?" Hoa nghi hoặc hỏi tôi.
"Không, đi thôi."
Tôi cúi mặt, sợ mọi người phát hiện mình vừa khóc. May mà Hoa cũng không hỏi gì thêm, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tôi động viên.
Vì chuyện xảy ra đột ngột với Nhi nên cả nhóm đến nhà hàng muộn. Không ngờ, sếp Hạnh cũng có mặt ở đấy.
Gượng gạo là chẳng thể tránh khỏi, sếp cũng bỏ qua tôi, ở trên mâm chỉ trao đổi với mấy người cùng ban lãnh đạo khác.
Hình như hôm nay chị ấy có chuyện không vui, uống cũng nhiều lắm. Đến độ mà không biết ai rót, vẫn cứ cằm chén lên là nuốt hết xuống bụng, tôi nhìn cũng thấy lo ngại.
Một vài người đàn ông không biết là trong khối tài chính hay là khách vip được mời đến, cũng liên tục trò chuyện rồi ép rượu sếp Hạnh. Mặc dù vẫn lịch sự đáp lại, nhưng tôi biết chị ấy đã không chịu được nữa rồi.
"Xin lỗi anh, nhưng chị ấy còn một mình lái ô tô." Tôi cuối cùng vẫn không nhịn được mà can thiệp, đưa tay chặn lại chén rượu của sếp Hạnh, "Nếu anh không phiền, thì em xin phép mời anh một chén ạ."
Người kia hơi ngờ ngợ nhìn tôi, nhưng rồi cũng đã có men rượu thì ai uống với ai mà chả được. Sau đó lại vui vẻ quay sang tôi trò chuyện, không còn ép rượu sếp Hạnh nữa.
Chị ấy nhìn tôi, cũng không nói lời nào.
Giữa buổi tiệc, sếp Hạnh đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài. Mãi một lúc sau vẫn không thấy chị ấy trở lại, tôi sốt ruột ghé tai Hoa mà nói: "Đừng để đám kia uống say nhé. Đợi chị một lát."
"Đi đâu vậy?" Cô bé kinh ngạc hỏi.
Tôi không đáp lời, mà mặc áo khoác đi theo hướng của sếp Hạnh rời khỏi ban nãy.
Tìm khắp nơi, cuối cùng lại thấy sếp đang giằng co với một kẻ khác ở bãi đất trống sau khu gửi xe. Lần đầu tiên nhìn thấy sếp hung hăng đến vậy, tôi còn trân trối không dám tiến tới.
"Con đ* này, trả túi xách lại cho tao." Chị ấy gào lên, tay nhất quyết không chịu buông cái túi ra.
Người đàn bà kia bị sếp nắm tóc la lên oai oái: "Mày bỏ ra, bà mày đập chết mẹ mày bây giờ."
"Đ** mẹ mày đồ ăn cướp."
"Con mặt l** này, mày chán sống rồi à?"
Mắt thấy bàn tay to như hộ pháp của bà ta giơ lên, tôi giận dữ quát: "Dừng lại." Sau đó chẳng để kẻ kia phản ứng, tôi vội chạy đến túm cổ áo bà ta, đẩy bà ta ngã lăn ra đất.
"Con chó, mày là đứa nào?" Bà ta bị ngã đau, tức giận quắc mắt nhìn tôi.
Mà tôi cũng chỉ lạnh giọng chìa tay ra, nói: "Trả túi."
Tôi không nói dối, chiều cao của tôi thực sự hơn rất nhiều người. Thế nên bà ta cũng chỉ dám ở dưới đất ngước mắt nhìn tôi một cái rồi mạnh tay ném cái túi vào người tôi. "Đéo thèm, mấy con ranh!" Dứt lời, bà ta lồm cồm bò dậy, ba chân bốn cẳng chạy biến đi mất.
Không gian lại trở về tĩnh lặng cùng những cơn gió đông heo hút.
Tôi thở dài, nhặt cái túi xách hàng hiệu lên phủi phủi rồi tiến lại bên cạnh sếp Hạnh. Chị ấy thẫn thờ ngồi dưới đất, gương mặt lấm lem, tóc tai thì rối bù, chiếc váy mặc trên người cũng vì trận giằng co kia mà rách toạc một đường đến tận trên đùi.
Chị ấy ngước nhìn tôi một cái, rồi lại quay đi.
"Để em đỡ chị dậy." Tôi nói.
"Không cần."
Dù mạnh miệng như thế, nhưng sếp vẫn lảo đảo mấy lần không đứng được lên. Tôi thở dài, vòng tay nhẹ nhàng đỡ chị ấy.
Cởi áo khoác của mình, tôi choàng lên người cho sếp Hạnh. Cũng may chiều cao của tôi vượt hẳn chị ấy, nên chiếc áo khoác tự nhiên lại che đi được cái váy bị rách ở trong.
"Chị đứng đây, em gọi taxi cho chị về."
Tôi thực ra chưa từng ghét bỏ sếp Hạnh, cũng thông cảm cho chị ấy một phần nào đó. Chỉ là giữa chúng tôi luôn có những bất đồng, mà sự bất đồng này sẽ khiến tôi trở thành người tổn thương.
Tôi đã đau nhiều rồi.
Trước khi chiếc taxi đỗ lại, bất ngờ sếp Hạnh quay sang nhìn tôi mà nói: "Trở về ngân hàng làm đi. Em biết con người chị thế nào, cũng không có ý thực sự muốn đuổi việc em. Chị chưa từng nghĩ sẽ dồn em vào đường cùng. Ngoại trừ việc của em và con Nhi, chị thực sự không thể chấp nhận điều đó."
Nghe sếp nói như vậy, tôi sớm đã chẳng còn hi vọng gì nữa, nhưng vẫn không tránh được xót xa.
"Là em tự dồn em vào đường cùng." Tôi trong lòng ảm đạm, đối với chị ấy mà gượng cười, "Để em nhận thấy giá trị của bản thân, rằng em xứng đáng có được những điều tốt đẹp hơn như thế."